Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 60: Nhân ngư

Rời khỏi hải phận của Đông Ly quốc, Bắc Chiến quốc và một số quốc gia ở phía đông đại lục sẽ đến được Hải Vực.

Tương truyền, từ thời khai thiên lập địa, Hải Vực là cái nôi của rất nhiều sinh vật huyền bí và cường đại. Theo thời gian trôi, nhân loại làm chủ Thương Khung, các sinh vật huyền bí lui dần về tận sâu dưới Hải Vực. Nơi đó mọi người thường gọi là Huyền giới.

Yên Khê đảo là một trong những hòn đảo lớn ở vùng Hải Vực, cai quản rất nhiều các đảo nhỏ xung quanh và tạo thành một lãnh địa độc lập riêng biệt với đại lục. Nơi đây quanh năm xanh tốt với tài nguyên rất phong phú, mật độ năng lượng tự nhiên cũng khá dày nên là một trong những nơi sinh ra rất nhiều thiên tài cho Thương Khung.

Vù!

Gió thổi mạnh đến từ mọi hướng trên vùng biển rộng lớn. Nước trong vắt như gương in bóng cả khoảng trời xanh cao vời vợi xuống lòng sâu. Từng gợn nước nhấp nhô lóng lánh nắng sáng tựa hàng ngàn dây kim tuyến thêu dệt lên một tấm áo nghê thường bao trùm Hải Vực. Cả một khoảng trời bao la hùng vĩ ôm trọn lấy những con người nhỏ bé đang lênh đênh trên sóng.

Con tàu được trang bị cho kì thi đưa cả đội của Đông Ly quốc hướng thẳng về phía địa phận Hải Vực. Xa xa, những núi đá cao thoắt ẩn thoắt hiện trong lớp sương mỏng. Chỉ cần vượt qua màn sương kì lạ này thì sẽ đến được ngoại vi Hải Vực.

"Cô có chắc là tìm được nhân ngư không?" Hách Liên Tân Kỳ cùng Nghiêm Thần đứng ở đầu thuyền quan sát phía trước. Dựa theo đề thi thì bọn họ đều suy đoán đến hải tộc. Hơn nữa, kết hợp với đề thi trước đó thì Nghiêm Thần trực tiếp chỉ rõ nhân ngư tộc luôn. Cho nên hiện tại thuyền của họ đang hướng đến lưu vực đá ngầm, nơi mà ngân ngư rất thích trồi lên mặt nước để ngắm mặt trời và ca hát với nhau.

"Tìm không được thì họ ra đề làm gì?" Nghiêm Thần đáp lời. "Quan trọng là có tìm được 'vương tử' hay không thôi."

"Theo lời cô kể, tôi thấy liên hoàn trạm này giống như bắt nguồn từ một chuyện xưa."

"Không phải giống như, chính xác thì nó vốn bắt nguồn từ một chuyện xưa." Nghiêm Thần đáp lời mà lòng nặng nề. Chuyện xưa này cô từ nhỏ đã được nghe mẫu thân kể nhiều lần rồi. Một câu chuyện bi ai!

Nghi hoặc nhìn Nghiêm Thần, Hách Liên Tân Kỳ không hỏi tiếp. Cô ấy mặc dù nhiều lúc hoạt bát thích trêu chọc mọi người nhưng tận sâu trong cõi lòng vẫn luôn là một trái tim lãnh tĩnh, sâu trong tâm trí là một khối óc tinh tường để cảm nhận và phân tích mọi chuyện. Có thể khiến cô ấy bận tâm như vậy, chuyện xưa này hẳn có liên quan đến thân nhân đi.

Ào! Ào!

Con thuyền rẽ nước vào lưu vực đá ngầm rồi dừng lại. Sau khi thả neo, các đội viên lần lượt rời khỏi thuyền rồi đứng tản ra trên các mỏm đá nhô cao trên biển.

"Chúng ta phải chờ nhân ngư hiện ra sao?" Một đội viên nhìn xung quanh rồi lên tiếng.

"Chờ không kịp đâu." Sở Lan Tâm lắc đầu không tán thành. "Các ngươi thử thay phiên hát mấy bài đi, biết đâu dẫn dụ được nhân ngư lên đây."

Nghe vậy mọi người nhìn nhau rồi gật đầu đồng ý. Do đó, các đội viên nam trong đội thống nhất chọn những bài hát dịu nhẹ và sâu lắng rồi thay phiên cất lời ca.

Nghiêm Thần đứng lặng người trên mỏm đá nhìn về biển xa. Bên cạnh cô, Hách Liên Tân Kỳ cũng trầm mặc dõi theo sóng nước.

"Rất đẹp! Giống các mỏm đá ở cụm Lưỡi Liềm của Hoàng Sa." Nghiêm Thần cảm thán.

"Đúng vậy. Tôi rất thích đến nơi này ngắm cảnh. Ít nhất nó sẽ khiến tôi nhớ mãi về kiếp trước của mình." Hách Liên Tân Kỳ hoài niệm cất lời.

Kiếp trước... Nghiêm Thần thở nhẹ ra. Nếu không phải mỗi ngày luôn cố nhớ lại thì chắc kiếp trước chỉ còn là những đường nét mờ ảo đọng lại trong tâm trí của cô mà thôi.

"Anh sau này tính thế nào?"

"Tôi? Ha, còn sao nữa, cố gắng làm một vị thiếu chủ tốt để quản lý Yên Khê đảo rồi bồi dưỡng một đứa trẻ nào đó để kế nghiệp. Nếu phụ mẫu sinh thêm một đứa em nữa thì tốt rồi."

"Ha ha..." Nghiêm Thần thấp giọng cười. "Anh định ở giá thật đấy à?"

"Vũ Đình Nghiêm Thần!"

"Rồi, rồi, không đùa nữa."

Rào! Rào! Rào!

Mọi người đồng loạt đưa mắt ra xa. Dưới ánh nắng chiếu rọi, từng lớp vảy cá óng ánh như trân châu diễm lệ. Đuôi cá xinh đẹp vẫy nước trong bọt sóng tạo thành những đường cong uốn lượn duyên dáng. Tóc đen dài nổi bồng bềnh trên mặt nước, một phần ôm lấy cơ thể xinh đẹp với làn trắng tái nhợt của nhân ngư, các vật phẩm trang sức tinh xảo đeo trước ngực họ ánh lên sắc thái lung linh mộng ảo. Điểm đặc biệt của nhân ngư là đôi mắt màu xám tro, nhìn như không có tiêu cự lại thâm sâu lạnh lẽo như biển cả hùng vĩ.

Theo tiếng hát của các đội viên, một vài nhân ngư chầm chậm bơi đến gần họ. Vẻ đẹp tuyệt trần của nhân ngư khiến cho không ít đội viên kiềm lòng không được mà đỏ mặt xấu hổ rồi cố quay đi. Bọn họ sợ bị sắc đẹp quyến rũ mà làm hỏng chuyện thì toi mạng.

Nghiêm Thần bình tĩnh đánh giá những nhân ngư vừa mới xuất hiện. Bọn họ chẳng làm gì ngoài nhìn mọi người rồi khẽ hát theo giai điệu của các đội viên, chẳng có chút thái độ bất thường nào cho việc tìm kiếm đầu mối để vượt trạm.

"Cứ thế này thì không qua vòng được đâu." Hách Liên Tân Kỳ nói khẽ.

Mãi một lúc sau khi các đội viên nam không hát nữa, những nhân ngư cứ chăm chú nhìn họ rồi khẽ cất giọng hát của mình.

Mỗi một nhân ngư hát một giai điệu riêng nhưng kì lạ là chúng lại hòa âm với nhau một cách phù hợp đến không ngờ. Thấy Nghiêm Thần ra hiệu, mọi người chăm chú lắng nghe lời ca của nhân ngư, một chút lơi lỏng cũng không dám.

Nắng vàng ôm ấp biển khơi rộng lớn

...

Thời gian trôi qua bọt nước nhuộm màu

...

Trân bảo mà ta vẫn hằng che chở

...

Ai khẽ gọi bước đi mờ mịt

...

Gió cuồng thét qua đại dương vô tận

...

Sương rơi nhẹ ướt đôi vai gầy

...

Nghiêm Thần giật thót đưa mắt nhìn khắp nơi. Đúng là lời hát đó. Ai khẽ gọi bước đi mờ mịt... sương rơi nhẹ ướt đôi vai gầy... Tiếp theo sẽ là câu....

Hỏi đâu hẹn ước hóa tàn tro

...

Trong sâu thẳm trái tim vẫn đập

...

Là nó! Nghiêm Thần vội ra hiệu cho các đội viên lùi ra xa đừng kinh động tới nhân ngư rồi cô xoay người đạp nước rời đi.

Cách xa các nhân ngư khác, trên một mỏm đá cao đã có một nhân ngư đang ngồi vẫy nước. Đánh giá đầu tiên của Nghiêm Thần dành cho nam nhân ngư này là hai chữ: dịu dàng. Không phải vẻ đẹp dịu dàng đằm thắm lại ẩn chứa sự sắc bén ngoan cường như Doanh Chính, nam nhân ngư này từ tận trong xương tủy vốn luôn là dịu dàng sâu lắng, là hiền thục diễm lệ.

Là niềm tin vụn vỡ chấp cánh bay cao

Là hạnh phúc nhỏ bé trong âm thầm

Là khổ đau quặng thắt trong trái tim yếu ớt

Là niềm vui đơn sơ trong tầm tay...

"Nói lý do vì sao ngươi tìm được ta đi." Nam nhân ngư đột ngột ngừng giọng hát rồi lên tiếng hỏi Nghiêm Thần.

Đứng trên mỏm đá phía bên phải, Nghiêm Thần từ tốn trả lời: "Mỏm đá này hướng về phía đại lục, ngài ngồi ở đây tự do ca hát như ngắm nhìn thế sự xoay vần. Càng huống chi đuôi cá của ngài là ánh hoàng kim đại diện cho vương tộc cao nhất."

"Ha ha..." Nam nhân ngư thấp giọng cười nhẹ nhàng, đầu vẫn không quay sang nhìn Nghiêm Thần mà nói: "Nhân loại, ngươi nói đúng. Đáng tiếc ngươi lại nói dối."

Sự im lặng bao trùm không gian.

Các đội viên phía sau cũng không thể tiến lên thêm chút nào nữa. Đơn giản vì họ bị nam nhân ngư đó định thân trói buộc tại chỗ rồi. Thực lực của nhân ngư này sâu không lường được. Bây giờ họ chỉ còn biết trông cậy vào Diệu vương thôi. Mong rằng lần này vận khí của nàng ấy tốt hơn một chút.

Mãi một lúc sau, Nghiêm Thần đành cất lời phá vỡ tĩnh lặng: "Vãn bối từng nghe qua lời ca này."

Nam nhân ngư ngừng lại động tác vẫy nước, cả người cứng đờ. Hắn thấp giọng hỏi Nghiêm Thần, trong giọng nói chứa đầy bất an cùng thấp thỏm : "Ngươi là gì của nàng ấy?"

"Gia mẫu là đệ tử của ngài ấy."

Khó tin quay đầu nhìn Nghiêm Thần, nam nhân ngư khó nhọc hỏi tiếp: "Nàng ấy... không lập gia đình?"

"Gia mẫu nói, khi hình chiếu của tôn sư tại Thương Khung biến mất thì trước đó bản thể của tôn sư ở lục giới chính nguyên đã gây dựng nên đại sự, thật ra thì mọi người thường gọi là... đại họa. Sau đó tôn sư bị phần đông cao thủ hợp sức phong ấn dưới Thánh sơn của Tiên giới chính nguyên. Đến hiện tại, tôn sư dù đã thức tỉnh nhưng ngài ấy lại không rời khỏi Thánh sơn nửa bước."

"Ha ha ha..." Nhân ngư bật cười chua xót, ánh mắt mông lung nhìn về phía chân trời xa. "Nàng ấy vẫn chẳng coi ai ra gì hết, thích gì thì làm đó, chẳng bận tâm suy nghĩ của người khác.

Nghiêm Thần lẳng lặng nhìn nam nhân ngư trước mặt. Lông mi tiêm dài rũ xuống che đi đôi tròng mắt xám tro, cánh mũi tinh xảo, đôi môi đạm phớt sắc hồng, nước da trắng đến tái nhợt nhưng ít ra vẫn đỡ hơn những nhân ngư khác, có lẽ do hắn thường xuyên ngồi ở mỏm đá ngắm nhìn Hải Vực rộng lớn này đi.

Là khát khao nung nấu rực cháy trong tâm hồn

Là lo âu vụt mất trong tĩnh lặng

Là hi vọng nơi vầng dương rực sáng chân trời mới

Là tình yêu vẫn mãi trường tồn

Ta hát khúc ca nguyện cầu ngươi an bình

Những mảnh sống thanh lọc trong vĩnh cửu

Vẫn mãi khúc ca đưa tiễn ngươi từng bước

Cơn gió khẽ lay bay đến muôn nơi gửi trao...

Một bức tranh tuyệt đẹp trên biển cả rộng lớn. Nhân ngư cất tiếng ca vang vọng khắp mọi nơi. Âm giai lúc cao lúc thấp đan xen liên tục, khi thì trong veo cao vút như nỗi niềm khao khát rực cháy, khi thì trầm ấm ngân dài như mộng tưởng luyến lưu. Nắng sáng chiếu rọi lên nhân ngư làm hắn như tỏa sáng giữa vùng trời rộng lớn, lớp vảy cá óng ánh sắc kim giữa sóng biển và gió mát. Dường như mọi người đang thấy một tiên nhân đang lạc hạ ở trần thế xô bồ.

"Trạm này đến đây thôi." Nhân ngư thở dài rồi nhìn về phía Nghiêm Thần. "Ta nghe nói mẫu thân ngươi là một nữ nhân rất vĩ đại, có thể trở thành đệ tử của nàng ấy thì xem ra cũng chẳng phải loại người hiền lương gì cả."

Mặt của Nghiêm Thần có xu hướng chuyển đen. Mẫu thân cô rất ôn hòa và dịu dàng có được không, chỉ một vài trường hợp bất đắc dĩ mới tỏ ra lãnh khốc và sắc bén thôi.

"Ngươi càng giống nàng ấy, đều là loại người lãnh khốc vô tình hết sức lý trí, nham hiểm lại hiếu thắng, chẳng quan tâm cái nhìn của thế nhân."

Mặt của Nghiêm Thần triệt để đen kịt.

"Tiền bối, vãn bối sống rất chan hòa đầy tình cảm a, dịu dàng sâu lắng luôn quan tâm đến mọi người, tuân thủ văn hóa đức hạnh được thế nhân nhìn nhận."

Ọe!!!

Hàng loạt tiếng nôn mửa vang lên khi Nghiêm Thần vừa dứt lời. Trán nổi đầy gân xanh, Nghiêm Thần trừng mắt với đám người đứng ở phía sau của mình. Bọn người này càng lúc càng lộng hành mà.

Buồn cười nhìn bọn người Nghiêm Thần, nhân ngư khẽ vẫy đuôi vài cái. Từ dưới nước trồi lên một hộp gỗ quen thuộc, nhân ngư cầm lấy nó đưa đến trước mặt Nghiêm Thần. "Bốc đề cho trạm kế tiếp đi. Ta sẽ xóa bỏ liên hoàn trạm cho các ngươi, xem như quà gặp mặt của chúng ta hôm nay."

Nghe được câu này, các đội viên của Đông Ly quốc kém chút khóc ròng. Bọn họ mất gần cả ngày trời chỉ mới qua được hai trạm, đây là tiến độ chậm nhất trong tất cả những lần tổ chức Giao ước trăm năm a. Đúng lúc này, khi thấy Nghiêm Thần chuẩn bị bốc đề, các đội viên không hẹn mà lập tức lao nhanh về phía cô, cũng may là nhân ngư kia đã trả lại tự do hoạt động cho bọn họ.

Thế nên, một lớp đất dày được tạo thành trên mặt biển vây xung quanh mỏm đá Nghiêm Thần đang đứng. Các đội viên thay nhau giữ chặt lấy Nghiêm Thần mặc cho áp suất thấp tỏa ra liên tục từ người của cô.

"Diệu vương, chúng ta cầu xin ngài đừng bốc đề nữa. Để Lan Tâm bốc đi!"

"Đúng đó Diệu vương, thân phận ngài cao quý như vậy nên mấy chuyện nhỏ nhặt này cứ để chúng ta lo."

"Diệu vương, cầu ngài thương xót cho mọi người đi. Hiện giờ chắc chỉ còn mỗi đội chúng ta là chưa hoàn thành xong vòng thi đấy."

"Diệu vương, thương dân như con là tích phúc ngàn đời. Ngài làm ơn đi!"

"Diệu vương..."

"Diệu vương..."

...

"Bọn người các ngươi..." Nghiêm Thần rít từng chữ qua kẽ răng. Thật sự là phản rồi mà.

"Lan Tâm, bốc đề đi!!!!"

Dưới sự kêu gào của đồng đội, Sở Lan Tâm đổ mồ hôi lạnh vươn tay bốc đề dưới cái nhìn chết chóc của Nghiêm Thần. Lấy ra một mảnh giấy, Sở Lan Tâm nhìn vào rồi đọc lên thành tiếng. "Tìm mười loại đặc sản của Hải Vực."

Hàng loạt tiếng thở phào nhẹ nhõm vang lên, mọi người cuối cùng cũng chịu buông Nghiêm Thần ra. Đề thi màu trắng, thật là vạn hạnh!

Cả người run lên dữ dội, nhân ngư cố nén cười nhìn đám người vừa diễn xong một màn kịch đấu tranh anh dũng. Nữ tử này rốt cuộc vận khí phải tệ đến thế nào mà để đồng đội sống chết ngăn cản không cho bốc đề? Hít thở sâu vài cái để lấy lại bình tĩnh, nhân ngư khẽ gật đầu trước những cái cúi chào của bọn người trước mắt rồi nhìn họ quay bước đi thực hiện trạm thi kế tiếp.

"Trạm thi trước của các ngươi là gì?"

Nghiêm Thần đột ngột dừng bước khi nghe câu hỏi vang lên trong tâm trí của bản thân. Sau đó, cô bình thản đáp lại.

"Ta gửi một phần hồn vào gió, gửi lời nguyện cầu mang cả nụ cười và nước mắt, bay đến mọi phương trời."

"...ra là vậy. Hủ Thảo sơn cốc ở Lam Sơn đúng không?"

"Đúng."

"Cảm tạ..."

----------------------

------------------------------

Kỷ Vô Song và Tích Đào Vy ngồi ăn món nướng ở một quán nhỏ cách quảng trường lớn của kinh thành không xa. Hai người họ hiện giờ đã đổi lại trang phục của Đông Ly quốc, tiền bạc cũng đổi sang loại tiền lưu hành của Thương Khung. Hỏi họ đổi tiền ở chỗ nào? Đáp án là Thiên đạo của Thương Khung a. Tỉ lệ đổi 1:3, đúng thật là gian thương!

"Hm?" Bất chợt liếc mắt về trời cao, Tích Đào Vy mở lời nghi vấn: "Thương Khung đang tổ chức Giao ước trăm năm, Vũ Đình Nghiêm Thần chẳng thể tiếp nhận khiêu chiến thì bọn họ kéo nhau đến đông như vậy làm gì?"

"Có thể là đến thăm dò hoặc đến du lịch giống chúng ta." Kỷ Vô Song nhún vai đáp trả.

***

"Tính khí nữ oa ngươi quá hung tàn đi!" Lão giả trừng mắt với nữ tử đứng trước mặt mình mà thốt lên.

"Tiền bối, là chính ngài coi thường ta trước." Nữ tử thu trường tiên lại, khóe miệng cong lên một nụ cười thị huyết.

"Ta khi nào coi thường ngươi? Nữ nhân thì nên dịu dàng lại một chút không phải sao?"

"Ha? Tiền bối đang nói lời chê cười đấy. Đừng nói Thương Linh ta chỉ coi trọng thực lực, Thương Khung ngay từ đầu là cần những nữ nhân giống như ta thế này đây. Ngài có giỏi thì đến Thương Khung mà lặp lại lời nói vừa rồi." Nữ tử cười khẩy đáp lại. "Càng huống chi, xét về thực lực và lịch duyệt, ta ở Thương Linh xem như ngang hàng với ngài ở Thương Hoa đấy."

"Ngươi..."

"Được rồi sư phó, ngài đừng gây chuyện nữa." Nam tử đứng bên cạnh lão giả lúc này mới nhìn nhạt lên tiếng khuyên ngăn, mắt vẫn chăm chú nhìn vào quyển dược thư đang cầm.

Thấy vậy, lão giả càng thêm tức tối giựt lấy cuốn dược thư quăng vào không gian trữ vật của mình rồi trút giận lên đệ tử: "Tên xú tiểu tử ngươi không biết bảo vệ cho sư phó, còn ở đó mà đọc sách."

"Sư phó lợi hại như vậy cần gì con phải bảo vệ."

Lão giả tức đến độ không thốt nên lời. Hôm nay là cái ngày bị yêu ma quỷ quái trù ếm sao? Tức chết cái thân già hắn rồi!

"Này, mọi người cần chi làm mất hòa khí như vậy? Dù sao chúng ta đến Thương Khung cũng không phải đấu đá với nhau." Lúc này, một nam nhân đi từ phía sau tới cất lời huyễn hoặc, tay cầm một chiếc phiến phe phe phẩy phẩy nhìn đến phong tao.

Những người ở đây liếc nhìn hắn một cái rồi chẳng thèm nói gì nữa. Cư dân của Thương Ngạn toàn là bọn biến thái!

Người cuối cùng ở không gian ranh giới là một nam nhân khác vận toàn đồ đen từ trên xuống dưới, từ đầu buổi đến giờ chẳng nói lời nào, cả người cứ như một liêm đao tử thần chực chờ trong đêm tối.

Cảm thấy không cần phí thời gian ở đây, lão giả lôi kéo đệ tử của mình đến cánh cửa của Thương Khung rồi chắp tay cung kính: "Bạch Diệc Phi đến từ Thương Hoa xin được lấy tư cách vào Thương Khung."

"Tề Dự đến từ Thương Hoa xin được lấy tư cách vào Thương Khung."

{Đã xác nhận thân phận, mời vào!}

"Ưu tiên nữ nhân a."

"Hừ, đến Thương Khung ta có nên vì sắc đẹp của ngươi mà bi ai?" Nữ tử cười mỉa rồi tiến đến cánh cửa, bên cạnh nàng là một hộ vệ cung kính túc trực không rời.

"Chiến Hỏa Ca đến từ Thương Linh xin được lấy tư cách vào Thương Khung."

"Diệp Phàm đến từ Thương Linh xin được lấy tư cách vào Thương Khung."

Kế tiếp sau đó nam nhân kia cũng cười cười mà đi theo sau tiến vào.

"Mạc Tà đến từ Thương Ngạn xin được lấy tư cách vào Thương Khung."

"Hạ Ngân đến từ Thương Ngạn xin được lấy tư cách vào Thương Khung."

Cuối cùng là nam nhân mặc hắc y.

"Hoàng Phủ Luân Tang đến từ Thương Liêu xin được lấy tư cách vào Thương Khung."

{Đã xác nhận thân phận, mời vào!}

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com