Phiên ngoại 2: Chỉ vì đợi ngươi (2)
Xoẹt!
Rầm! Rầm! Rầm!
"Khụ khụ..." Che miệng ho khan vài tiếng, Doanh Chính ngẩn đầu nhìn đám tử sĩ nằm la liệt ở xa. Khi xác định bọn chúng đều chết hết thì hắn mới loạng choạng đi đến chỗ phụ thân của mình.
Phụ thân hắn đã bước vào ngưỡng cửa luyện tâm từ lâu. Nhưng chỉ vì tâm bệnh mà khiến người không cách nào tiến xa hơn trong tu luyện. Rất nhiều người đã khuyên phụ thân buông giải khúc mắc trong lòng nhưng người thật quá cố chấp. Điều này không chỉ hạn chế sự phát huy sức mạnh mà còn khiến tu vi của phụ thân lùi dần.
Luyện tâm mà lại không muốn thả lỏng tâm hồn, tự làm khổ bản thân bằng những gút mắc ưu thương thì chẳng khác nào đi ngược lại tự nhiên.
Luyện tâm là giữ vững tâm cảnh chứ không phải là giữ vững chấp niệm
Cho nên phụ thân của hắn...
"Chúng ta lại phải rời khỏi thôn rồi." Doanh Chính dìu lấy Liễu Quân Nhan rồi chậm chạp bước đi.
Nhẹ xoa đầu con trai, Liễu Quân Nhan thấp giọng cười buồn. "Là cha khiến con không có một nơi dừng chân đúng nghĩa."
Doanh Chính chỉ lắc đầu không đáp. Vì né tránh đuổi giết, hắn và cha đã phải liên tục thay đổi nơi ở. Lần này có thể ở thôn Châu Diên hơn một năm đã khiến hắn hài lòng lắm rồi.
"Doanh Doanh, chắc con hận mẫu thân của mình lắm."
"Không yêu thì sao phải hận." Doanh Chính nhàn nhạt lên tiếng.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Liễu Quân Nhan không nói thêm gì nữa. Vẫn luôn là sư tỷ đúng, hắn không nên để con mình chịu khổ chỉ vì sự ngu ngốc của bản thân. Tám năm qua sự chịu đựng của hắn cũng đến giới hạn rồi. Có lẽ nên gặp mặt nàng ấy lần cuối để giải quyết hết mọi chuyện thôi.
"Doanh Doanh, cha đưa con đi gặp mẫu thân. Sau đó dù xảy ra chuyện gì thì con vẫn sẽ luôn ở bên cha, đúng không?" Liễu Quân Nhan cúi đầu nói khẽ. Đôi mắt phượng u buồn giờ đã lấy lại sự sắc sảo và minh mẩn như ngày xưa.
"Dạ, con vẫn sẽ luôn ở bên cha." Doanh Chính nắm chặt tay của cha mình kiên định nói. Từ lúc sinh ra hắn chỉ có cha là người thân, cho nên hắn sẽ không để bất cứ ai làm tổn hại người.
"Ha ha..."
Tiếng cười đột ngột vang lên làm hai cha con cảnh giác quay đầu. Liễu Quân Nhan lạnh mặt lại nhìn người nam nhân vừa xuất hiện đứng cách mình không xa. Vươn tay đẩy Doanh Chính ra sau người, Liễu Quân Nhan chậm rãi mở lời.
"Liễu Hà Dung, ngươi còn muốn gì nữa?"
Nghe vậy, Liễu Hà Dung cười càng thêm càng rỡ. Gương mặt âm nhu có vài nét giống Liễu Quân Nhan giờ đã hiện đầy sự ác độc và ganh ghét, khiến người nhìn chỉ thấy khó chịu.
"Ngươi hỏi ta muốn gì? Ha ha ha.... ta muốn ngươi chết ngươi không biết sao. Sao ngươi không chết đi? Chỉ vì ngươi còn sống, đã vậy còn có thêm đứa bé kia khiến Tử Yên dù nghi ngờ ngươi thì nàng ấy vẫn luôn nhớ đến ngươi. Cho tới hai năm trước phát hiện ra sự thật, ngươi không biết là nàng ấy đã đau khổ và suy sụp đến thế nào đâu." Liễu Hà Dung cười mà như muốn khóc. Đôi mắt hằn lên tia máu căm hận nhìn Liễu Quân Nhan.
Bình tĩnh đón nhận ánh mắt giết người của Liễu Hà Dung, nội tâm của Liễu Quân Nhan dậy sóng mãnh liệt.
"Nàng ấy giống như một con dã thú nổi điên, điều động toàn bộ người trong Nạp Lan gia đi tìm ngươi. Bọn người hãm hại ngươi năm đó đều bị nàng ấy cho lăng trì rồi ném vào Huyết Ngục. Ha... đau xót sao, cảm động sao?" Liễu Hà Dung cười khẩy vài tiếng. "Có biết tại sao tới giờ nàng ấy vẫn chưa tìm được ngươi không? Một phần là vì thế lực của bọn chúng còn chưa bị diệt hết. Một phần là do ta."
"Ca ca, vì sao trước giờ những gì tốt nhất đều thuộc về ngươi đâu?"
Liễu Quân Nhan trầm mặc nhìn Liễu Hà Dung. Đây là đệ đệ của hắn a. Dù không cùng phụ thân nhưng hai người họ vẫn là thân huynh đệ. Từ nhỏ tới lớn, không nói tới yêu thương sủng nịnh nhưng hắn đối với đệ ấy vẫn không tệ bạc chút nào. Đứa trẻ hồn nhiên trong sáng ngày xưa giờ đã bị sự ghen tị ăn mòn, còn đâu là đệ đệ của hắn nữa.
Liễu Hà Dung nhìn ca ca mà mình trước giờ luôn kính trọng, nội tâm tự giễu.
"Ca ca, mẫu thân yêu nhất là ngươi, mọi người yêu nhất cũng là ngươi. Trước giờ ngoại trừ làm cái bóng của ngươi thì ta chẳng bao giờ được ai nhìn nhận con người thật của mình cả. Phụ thân ta xuất thân từ thương gia nên đối với thư hương thế gia lừng danh như Liễu gia thì không mấy được coi trọng. Ta biết rõ địa vị của mình trong nhà nhưng ta cũng muốn mọi người công nhận a."
"Hà Dung, không phải vậy. Mẫu thân..."
"Ta biết mẫu thân yêu ta nhưng yêu đó không công bằng. Những chuyện như vậy ta có thể chịu đựng. Nhưng ca ca, ngươi biết rõ ta yêu Tử Yên, yêu nàng ấy rất nhiều. Dù người nàng ấy chọn là ngươi mà không phải ta thì ta cũng có thể chấp nhận buông tha. Chỉ là ca ca, ngươi không nên vì sự ích kỷ của bản thân mà buộc ta thay ngươi gả cho người vốn sẽ là vị hôn thê của ngươi."
Nói tới đây, nước mắt chảy dài trên gương mặt của Liễu Hà Dung. Thê quân hiện tại của hắn vốn có tình cảm với ca ca. Chỉ vì chuyện thay gả mà hắn đã phải thế ca ca chịu mọi cơn giận của nàng ấy.
Hôn nhân ở Thương Khung đúng là được coi trọng để bảo toàn hạnh phúc cho người nam nhân. Nhưng điều đó vốn không thể tác động được đến lòng người. Đã gả đi, hắn cả đời dù ôm hận mà sống thì cũng không có cách nào khác được. Dù hắn làm bất cứ điều gì thì cũng không thể lay chuyển được tâm ý của thê quân. Hắn hận, hắn thật sự hận...
"Hà Dung..." Liễu Quân Nhan đau xót nhìn đệ đệ của mình yếu ớt như vậy. Là lỗi của hắn, là hắn hại đệ đệ thành ra như vậy. Trước đây thấy đệ đệ lúc nào cũng cười vui vẻ khi về thăm nhà, hắn không hề nghi ngờ bất cứ điều gì. Hắn chỉ biết hạnh phúc của chính mình mà quên đi sự ưu thương thầm lặng của đệ đệ.
"Ca ca, đã có ngươi vì sao còn sinh ra ta làm gì..."
Vút! Vút! Vút!
Màn mưa tên mang theo ngọn lửa cháy rực lao đến xối xả.
Liễu Quân Nhan và Liễu Hà Dung lập tức vận khí bảo vệ bản thân và đánh trả. Từng đạo năng lượng nồng đậm càn quét trong không gian, tử quang và lục quang phát ra từ Liễu Quân Nhan và Liễu Hà Dung liên tục giết chết sát thủ ẩn núp phía xa trong cánh rừng.
Lúc này, Doanh Chính chỉ biết im lặng đứng trong sự bảo hộ của phụ thân. Luyện thể trung kì như hắn nếu xen vào chỉ biết gây thêm rắc rối mà thôi.
Chẳng mấy chốc, mưa tên hoàn toàn ngừng lại. Doanh Chính biết, đợt ám sát này đã xong, chỉ là chưa phải kết thúc.
"Hà Dung!"
Liễu Quân Nhan hốt hoảng đỡ lấy Liễu Hà Dung.
Thanh sam nhiễm đỏ máu tươi, Liễu Hà Dung cười chua xót. Nhìn Liễu Quan Nhan bắt mạch cho mình, hắn chỉ thấy nghẹn ngào. Lúc nào cũng vậy, ca ca luôn quan tâm hắn dù hắn có làm gì sai phạm. Nếu bản thân không yêu Nạp Lan Tử Yên thì tốt biết mấy.
"Đệ..." Liễu Quan Nhan ngỡ ngàng nhìn đệ đệ của mình, vẻ mặt kinh hoảng không che dấu chút nào.
"Thọ mệnh của đệ sắp hết rồi. Tiếc thật, đệ vẫn chưa giết được huynh đấy." Liễu Hà Dung bật cười nói cứng. Hắn dùng thọ mệnh của bản thân trao đổi với Thiên đạo, chỉ mong thê quân một lần chấp nhận hắn. Đáng tiếc, duyên phận là không thể cưỡng ép.
"Doanh Chính có đúng không?" Liễu Hà Dung đột nhiên quay sang nhìn đứa cháu của mình.
Đi đến gần Liễu Hà Dung, Doanh Chính quỳ xuống bên cạnh hắn.
Nắm lấy tay Doanh Chính, Liễu Hà Dung vô thức để năng lượng của mình truyền qua lòng bàn tay của đứa trẻ. Sau đó hắn sửng sốt: "... Nam hài?" Nam nhân của Liễu gia luôn có sự cộng hưởng năng lượng với nhau, dù rất nhẹ nhưng cũng đủ để hắn phân biệt được rồi. Nhìn vẻ mặt của Liễu Quân Nhan, hắn đành phải chấp nhận 'cháu gái' biến thành 'cháu trai'.
"Con có thể gọi ta một tiếng... phụ thân không?" Liễu Hà Dung đạm cười đau xót. Hắn chịu tổn thương quá nhiều, cả đời này sẽ không thể có được con của chính mình. Mỗi lần nhìn các sườn quân, thị quân khác hạnh phúc bên con của họ, cõi lòng hắn thật sự rất đau. Không thể làm tròn trách nhiệm của một người chồng, hắn có lỗi với thê quân rất nhiều. Dù nàng ấy không yêu hắn, dù lòng hắn vẫn còn hình bóng của Tử Yên nhưng hắn đã cố gắng làm một người chồng xứng đáng. Tiếc thay, là ngay từ đầu hắn không chung tình, không trách ai được.
"Phụ thân." Doanh Chính nắm chặt lấy tay của Liễu Hà Dung thốt lên. Nam nhân này cũng giống phụ thân của hắn, đều là những người bi lụy vì tình.
"Con ta, con ta..." Liễu Hà Dung bật khóc.
Bên cạnh, Liễu Quân Nhan cũng cắn chặt môi cố nén tiếng nấc. Là hắn hại đệ đệ của mình ra nông nỗi này, hắn thật sự đáng chết.
"Sau này khi con thật tâm yêu một nữ nhân nào đấy thì hãy dũng cảm theo đuổi. Dù đến cuối cùng con nhận về chỉ là tổn thương nhưng ít ra con sẽ không phải hối hận giống ta. Nếu năm xưa ta nói rõ với Tử Yên thì giờ lòng ta đã không còn day dứt. Nếu khi đó ta nhất quyết chuyên tâm với thê quân thì giờ ta đã không khốn khổ như vậy. Cho nên Doanh Chính, đừng để bản thân lâm vào tình cảnh giống ta."
"Phụ thân..." Doanh Chính ôm chầm lấy Liễu Hà Dung mà nghẹn ngào. Hắn không muốn nam nhân này chết, hắn không muốn vị phụ thân này của hắn phải chết.
Vỗ về lấy Doanh Chính, Liễu Hà Dung cười thỏa mãn. Như vậy là đủ rồi. "Ca ca, đệ xin lỗi."
"Là ta xin lỗi đệ mới đúng."
"Dung Dung!"
Một tiếng gọi này làm ba người nam nhân ở đây giật mình. Khi hồi thần lại, một nữ nhân không biết từ đâu đã đến bên cạnh Liễu Hà Dung.
Thân hình cao khỏe trong bộ võ phục màu lam, khí chất sát phạt quyết đoán của vị tướng lĩnh hiện ra rõ ràng. Gương mặt thanh tú cương nghị của nữ nhân giờ đây hoang mang ôm lấy Liễu Hà Dung từ tay Liễu Quân Nhan.
"Thê quân..."
"Ngươi ngu ngốc! Vì sao không chờ ta trở về? Ta đã nói sẽ thử yêu ngươi, sẽ chấp nhận ngươi, sẽ bù đắp mọi lỗi lầm ta gây ra cho ngươi. Phương Thế An ta nói được làm được. Vì sao ngươi lại không chịu tin ta?"
"Thê quân." Liễu Hà Dung chỉ còn biết nằm trong lòng Phương Thế An mà lẩm bẩm những lời đứt quãng. Thì ra thê quân là thật tâm muốn chấp nhận hắn. Thì ra là hắn ngu muội không chịu tin nàng, không chịu tin chính mình.
"Dung Dung, chúng ta về thôi. Ta sẽ tìm cách chữa trị cho ngươi." Phương Thế An nhỏ giọng khuyên nhủ rồi bế Liễu Hà Dung đứng lên. "Đại ca, người và Doanh Chính về cùng chúng ta đi, như vậy sẽ an toàn hơn."
"Tướng quân, các người cứ về trước. Ta và Doanh Chính sẽ không sao đâu." Liễu Quân Nhan lắc đầu từ chối.
"Nhưng..."
"Chuyện trước mắt là cần kéo dài thọ mệnh của Hà Dung, tướng quân đừng chậm trễ nữa."
"Vậy ta để người lại cho đại ca. Đừng từ chối. Tình cảnh của ngài ta cũng biết một hai, xin đừng để ta và Dung Dung phải lo lắng." Phương Thế An lập tức an bày mọi chuyện không cho phép Liễu Quân Nhan chối từ.
Nàng biết nam nhân Liễu gia đều là những người cố chấp quật cường, làm căng lên chỉ khiến tình trạng biến xấu. Hơn nữa nàng cũng không thể can thiệp quá nhiều vào chuyện của Nạp Lan gia, nếu không Nạp Lan Tử Yên nổi bão lên thì nàng chỉ có nước trốn đến hoàng cung ở tạm. Nữ nhân đó từ khi Liễu Quân Nhan rời đi đã biến thành một núi pháo có thể nổ bất cứ khi nào rồi.
"Thôi được."
Phương Thế An thở ra nhẹ nhõm rồi cáo từ bước đi.
Nhìn theo đoàn người dần khuất, tâm trạng của Liễu Quân Nhan càng thêm trầm trọng. Hà Dung, nếu được ta sẽ dùng mạng của mình để bù đắp những lỗi lầm trước đây ta gây ra cho đệ. Đệ xứng đáng có được cuộc sống tốt hơn mà không phải cứ là một bóng dáng phía sau ta.
Cúi đầu nhìn con trai của mình, Liễu Quân Nhan áy náy trong lòng. Doanh Doanh, cha xin lỗi con.
Bất chợt, Doanh Chính siết chặt lấy tay của cha mình. "Phụ thân, nếu ngài muốn từ bỏ con thì con sẽ hận ngài cả đời."
Liễu Quân Nhan nghe vậy chỉ biết cười khổ. Có một đứa con thông minh và sâu sắc quá cũng không phải là chuyện tốt.
Đột nhiên, Doanh Chính dừng chân vội xoay người về sau. Đưa mắt nhìn khắp nơi, cuối cùng hắn cũng thấy được một nữ hài đang ngồi trên cành cây cách đoàn người của hắn không xa. Nữ hài này chỉ tầm sáu, bảy tuổi, gương mặt non nớt phấn điêu ngọc mài lại hiện lên một sự trầm tĩnh rất kì lạ. Bên cạnh nàng ta là vài hộ vệ đứng túc trực ở phía sau, bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên giết chết đối phương.
Bắt gặp cái nhìn của Doanh Chính, nữ hài liếc hắn một cái rồi nhảy xuống đất. Đoàn hộ vệ mà Phương Thế An để lại tiến vào cảnh giới cao độ, thủ phục xung quanh hai cha con Liễu Quân Nhan.
"Thế bá, gia mẫu gửi cho ngài." Nữ hài cung cung kính đưa một hộp gỗ ra trước mặt Liễu Quân Nhan.
Nhìn kí hiệu trên hộp gỗ, Liễu Quân Nhan đã biết được nữ hài trước mắt là ai. Hắn ra hiệu cho hộ vệ tản ra rồi tiến tới nhận lấy hộp gỗ. "Làm phiền con."
"Không phiền gì đâu ạ." Nữ hài bình tĩnh đáp. Thần thái thong dong mà trầm tĩnh này làm Liễu Quân Nhan và những người khác đều kinh ngạc vô cùng. Nữ hài này thật sự chỉ mới sáu, bảy tuổi thôi sao?
Mặc kệ người khác phán đoán mình thế nào, nữ hài điềm nhiên đưa mắt đánh giá nam hài trước mắt. Đây chính là Nạp Lan Doanh Chính?
Thấy vậy, Doanh Chính cau mày. Ngọc bội đeo bên hông nữ hài kia hắn nhận ra được, đây là 'vị hôn thê hụt' của hắn. Còn nhỏ hơn cả hắn?
"Ngươi..."
"Ta nói cho ngươi biết, đừng có đem vị trí chính quân đó nói với ta nữa. Ngươi mới mấy tuổi đầu thì biết gì mà hứa hẹn quân vị hay bảo vệ người khác. Ta ghét nhất loại người hời hợt tỏ vẻ ta đây như ngươi. Muốn tỏ ra thanh cao thì đi tìm người khác đi."
Nữ hài đứng hình. Bọn hộ vệ cũng tròn mắt mà nhìn Doanh Chính.
Liễu Quân Nhan vội vã bịt miệng con mình lại. Bình thường nó rất dịu dàng hiểu lễ, sao vừa thấy người ta đã ăn nói khó nghe như vậy chứ?
"Chất nữ, con đừng để tâm mấy lời đó. Tâm trạng của Doanh Doanh hiện không tốt lắm."
"Không đâu ạ. Người muốn đi đâu, con sẽ cho người hộ tống. Đoàn ám sát đó đã bị tiêu diệt hết rồi, người cứ yên tâm."
"Cảm ơn con, chỉ là chúng ta muốn tự mình giải quyết chuyện này. Mẫu thân con cũng đã nói cho con biết đi, cho nên con không cần thiết phải xen vào đâu."
"Vâng." Không tỏ vẻ khó chịu vì bị trách là nhiều chuyện, nữ hài cung kính cúi chào rồi nhìn theo đoàn người Liễu Quân Nhan đang đi xa.
Cho đến khi không còn thấy được thân ảnh nào nữa cả, nữ hài mới nhàn nhạt lên tiếng.
"Ta bị khinh bỉ còn bị gán danh tự đại trong khi ta chưa hề nói lời nào xúc phạm hắn."
"Vương gia, nam hài đó cố ý khiến ngài ghét." Hộ vệ đứng bên cạnh nữ hài khẽ đáp.
"Ta biết, nhưng tâm hồn non nớt của ta bị tổn thương mất rồi." Có nên cho hắn một trận không đây? Đồ ranh con!
Những người xung quanh triệt để đen mặt. Nếu người khác thì sẽ tin lời ngài chứ chúng ta đã sớm nhìn rõ bản chất của ngài rồi. Nham hiểm như ngài thì lấy đâu ra tâm hồn non nớt?
"Vương gia, nên về thôi, nếu không phụ thân của ngài sẽ phát hiện đấy."
"Ừ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com