Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Chào mừng trở về! Đội trưởng.

Đường Bạch Dượng chậm rãi nâng mi mắt, ánh sáng ồ ạt như tấn công vào mắt làm anh vô thức nhíu lại, ít giây sau lại từ từ mở ra một lần nữa. Lần này anh thấy tay mình khó chịu như bị ai đó nắm lấy, Bạch Dương cau mày muốn nhấc tay lên nhưng không được, anh khó khăn nghiêng đầu nhìn.

Một bóng người ngồi trên ghế, có vài sợi tóc mai rơi xuống gò má trắng trẻo. Tay cô nắm chặt tay anh, cứ như vậy bình thản ngủ.

Trong mắt Bạch Dương lóe lên tia kinh ngạc, đầu óc anh xoay vòng vòng như muốn nổ tung. Người đang nắm tay anh là Hàn Thiên Yết! Là Hàn Thiên Yết đấy!

Dạo này bên phía FBI đang điều tra một vụ buôn lậu chất cấm, đường dây nối liền từ nước ngoài về đến Zodiac. Cấp trên biết anh thân thuộc với nơi này liền không nói không rằng hạ lệnh để anh dẫn một tiểu đội về đây. Nói gì thì nói, Zodiac quả nhiên đã phát triển hưng thịnh hơn rất nhiều, giống như một đất nước thu nhỏ vậy. Mà tất cả công lao ấy đều là nhờ Võ gia.

Đường Bạch Dương mang theo một đống tâm trạng quay trở về Zodiac, từ buồn bã đến tức giận, rồi tức giận đến sợ hãi, sợ hãi song lại càng hưng phấn. Hưng phấn bởi sắp được gặp lại người con gái anh yêu nhưng cũng lo lắng cô đã yêu người khác rồi. Thế nhưng hiện tại Thiên Yết đang nắm chặt tay anh, cô đang nắm tay anh. Điều này chứng tỏ cô vẫn chưa có người yêu.

Thiên Yết khẽ động đậy, Bạch Dương giật mình nhắm mắt lại vờ như bản thân chưa tỉnh dậy. Tay cô vẫn nắm chặt tay anh chưa muốn buông ra. Bạch Dương nghe thấy tiếng ngáp của cô, sau đó cảm nhận được bàn tay còn lại của cô đang nắm lấy tay anh.

"Khi nào anh mới chịu tỉnh?"

Giọng nói cô so với hai năm trước không khác là bao, tuy nhiên sự kiêu ngạo và lạnh lùng trước đây đã nhạt nhòa. Bạch Dương tự trách bản thân, cũng muốn hỏi thời gian qua cô sống thế nào. Đang định mở mắt thì cô lại nói:

"Em đã chờ đợi..."

Cô mỉm cười: "Có rất nhiều điều muốn hỏi anh, không ngờ lần gặp mặt sau khi trở về lại là trong tình huống này. Cho nên nếu anh còn vờ ngủ nữa em sẽ đánh chết anh!"

Bạch Dương hết hồn mở mắt, muốn thanh minh nhưng sau đó lại thấy nước mắt Thiên Yết rơi lả chả. Cô khóc rồi...

Anh ước bản thân có thể khỏe ngay để ôm cô vào lòng và lau nước mắt cho cô.

Giọng nói anh khàn khàn như đứa trẻ vừa tỉnh ngủ: "Sao em lại khóc? Không phải anh tỉnh rồi sao? Em còn biết anh giả vờ mà, đừng khóc!"

Thiên Yết vừa khóc vừa cười nhìn chả giống ai, cô quay mặt đi, lén lau nước mắt sau đó nghèn nghẹn nói:

"Anh tưởng lừa được em sao? Em là ai chứ!"

Đường Bạch Dương bật cười, sau hai năm ròng rã theo đuổi cuộc sống của mình, anh cuối cùng cũng có thể cười thoải mái như vậy.

"Anh còn nghĩ về đây liền thấy được cảnh em bế con!"

Hàn Thiên Yết trừng mắt đánh nhẹ một cái vào tay anh:

"Anh mong em có con với người khác sao?"

Đường Bạch Dương lắc đầu: "Không, không mong! Nếu em dám có con thì..."

Thiên Yết tò mò: "Thì sao?"

Bạch Dương nghẹn họng, cái đó anh chưa nghĩ ra, cướp con hay cướp vợ gì gì đó... ờm... hình như không ổn lắm. Anh xua tay:

"Tóm lại không thể như thế được!"

Thiên Yết lại bật cười lần nữa, cô ghé sát ôm anh. Cho dù khi anh rời đi chưa từng nói rằng cô hãy đợi anh về. Cho dù khi anh đi, cô cũng chẳng hề ra tiễn. Cả hai khi ấy đem tình cảm giấu vào trong tim nhưng vẫn mong mỏi chờ nhau. Một ngày nào đó sẽ gặp lại, đủ dũng khí nói lời yêu.

Cái ôm này là chào mừng anh trở về, tuy rằng lần trở về này không được toàn vẹn cho lắm.

Hai ngày sau Võ Sư Tử trở lại bệnh viện, các y tá thấy anh đều chủ động tránh xa.

Bạch Dương đang ăn táo do Thiên Yết ở bên cạnh gọt thì thấy Sư Tử đùng đùng xông vào.

Chưa để anh lên tiếng Sư Tử kéo ghế ngồi xuống giường bệnh của anh, với tay lấy một quả táo còn nguyên cắn một miếng. Sau khi nuốt xong, Võ Sư Tử định mở miệng trách móc:

"Mẹ kiếp!"

Thiên Yết chen vào nói ngay ra câu anh định chửi. Đường Bạch Dương nhìn vẻ mặt khó coi của Sư Tử cười sặc sụa.

Sư Tử giật giật khóe môi trừng mắt cảnh cáo với Thiên Yết: "Không cần cô cướp lời!"

Song anh lại nói:

"Mẹ kiếp! Cậu ở đây lăn lộn suốt hai tháng mà không nói cho tôi biết, có xem tôi là anh em không hả?"

Bạch Dương im bặt, lặng lẽ nghe Sư Tử trách móc mà không đáp một lời nào. Anh phát hiện hình như tên Sư Tử này bắt đầu có cái tính càu nhàu y như mấy bà mẹ hay càu nhàu con mình. Thôi thì cứ để Sư Tử giáo huấn một trận vậy.

"...Cho nên! Lần này là muốn ở lại hay đi?" Sư Tử chốt hạ câu cuối, câu hỏi này cũng là câu hỏi mà Thiên Yết muốn hỏi. Anh có đi nữa không...

Đường Bạch Dương hơi nhìn Thiên Yết, anh ngẫm nghĩ gì đó liền nói:

"Không chắc, khi nào tóm gọn được đường dây buôn bán thì tôi sẽ về trụ sở ở bên Anh báo cáo. Sau đó thì tùy cấp trên xem xét!"

"Anh làm vậy cũng quá tùy hứng rồi!" Thiên Yết bĩu môi.

"Cậu nói tôi mới để ý, Zodiac quả thật dạo này có chút lạ. Bọn người này dám hoạt động ở đây, đúng là không xem bài vở trước khi đến lớp!"

Thiên Yết: "..."

Bạch Dương: "..." Ờm... ý là không điều tra rõ Zodiac này là của Võ Sư Tử mà đã đến đây gây họa?

"Sư Tử, cậu biết dùng từ rồi đấy! Nhưng mà cần học thêm."

Sư Tử "xùy" một tiếng, ngửa người ra sau tựa vào lưng ghế, tiếp tục cắn táo. Được một lúc, anh hỏi:

"Vậy tại sao cậu lại bị thương?"

Bạch Dương gãi đầu: "Thì đột nhập vào căn nhà có chứ bom. Rồi... Đùng! Thế là tôi ra nông nổi này đây!"

"Đáng đời!"

"Mà này, tôi không ngờ cậu lại là người của Võ gia, lúc nhìn trên màn hình ngoài trời tôi còn tưởng bản thân hoa mắt. Nhưng nhìn lại thấy đúng là cái bản mặt cậu."

Sư Tử chán nản, Thiên Yết khẽ cười: "Cậu ta dạo này rất bận rộn đấy, điều hành cả một tiểu vương quốc cơ mà!"

"Võ gia đúng là quá ghê gớm!"

Nghe những lời này, Sư Tử chỉ cười nhạt. Võ gia đúng là cái gì cũng có, cái gì cũng ghê gớm nhưng lại thiếu mất cái gọi là tình!

Võ Sư Tử đột ngột nhận được điện thoại, cậu không kiêng dè nghe máy sau đó đứng dậy.

"Tôi có việc rồi, chúc cậu sớm ngày hồi phục!"

Đi ra gần tới cửa, Võ Sư Tử bỗng khựng lại. Anh quay người bước về phía Bạch Dương.

"Lúc nãy quên chưa nói, chào mừng cậu trở về, đội trưởng!"

Nói xong liền rời đi để lại Bạch Dương thất thần nằm đó. Anh cong môi cười, cái tên đó lúc trước chẳng thích gọi anh là đội trưởng, lúc nào cũng để anh nhắc nhở. Dù sao bây giờ không còn là đội trưởng của Thất Long Vệ nữa, cậu ta gọi vậy... thôi thì cũng tạm chấp nhận đi.

...

Tui là tác giả: Xử Nữ mấy chap sau nữa mới xuất hiện nha các bạn:> m.n ráng đọc tạm mấy chương này nhen

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com