Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19.1: Tập Thích Nghi Và Những Thói Quen Mới

Tôi bắt đầu đưa Brahms vào đời sống mới như thể tôi là mẹ, là bác sĩ, là bạn cùng nhà và là huấn luyện viên cá nhân cùng lúc.

Sáng sớm: dậy, đánh răng, ăn sáng – bánh mì trứng hoặc ngũ cốc, có lúc là cháo hải sản. Hắn không ăn thịt – tôi không ép.

Trưa: dạy nói – tôi đọc, hắn lắng nghe. Có khi hắn gật đầu, có khi viết một từ duy nhất vào sổ.

Tối: xem phim – kinh dị, hoạt hình, hoặc... Amélie.

Một hôm, tôi đưa hắn đến phòng khám quen để chụp não. Bác sĩ bảo: "Cậu ta ổn – không tấn công, không tự làm hại. Chỉ... trống rỗng lâu quá."

---

Maya thì gần như ngất khi thấy Brahms thật đang xếp bát đũa trong bếp, còn bản thu nhỏ bằng sứ thì ngồi ngay ngắn trên kệ tivi, nhìn thẳng ra phòng khách.

"Sylvie... mày có hai phiên bản của cùng một người trong nhà hả?"

"Ừ. Một cái để nấu ăn, một cái để canh Netflix."

Còn Lucy thì bước vào, nhìn trái phải, rồi nhìn tôi chằm chằm:

"Trên bàn là búp bê. Trong bếp là người. Cả hai đều không nói. Vẫn còn cái hộp phân tích thức ăn phát sáng đâu đó đúng không?"

"Ừ. Để cạnh máy pha cà phê. Đang học cách phân biệt nước mắm và axit sulphuric."

"Lạy hồn. Mày chắc chắn mày chỉ là bác sĩ tâm thần?"

"Bác sĩ có tâm linh."

"Tao gọi FBI điều tra một ngày nào đó."

Lucy bước lại gần con búp bê, nhìn vào đôi mắt sứ vô hồn, rồi lùi lại nửa bước.

"Nó mà chớp mắt, tao sẽ đốt luôn bằng nến thơm trong túi xách."

"Fair."

---

Ghi chú cuối cùng

- Hồ sơ lâm sàng – Brahms Westwood

– Giới tính: Nam

– Tuổi sinh học: khoảng 30

– Tuổi tâm lý: 14–15

– Tình trạng: im lặng chọn lọc, PTSD, tránh né xã hội mức độ vừa

– Hành vi: chăm chỉ, sạch sẽ, phản hồi cảm xúc tốt, chưa từng tấn công hoặc chống đối

– Mục tiêu trị liệu: phát triển ngôn ngữ, tạo cảm giác an toàn, thiết lập ranh giới xã hội

– Tình trạng hiện tại: sống cùng chị gái nuôi – Sylvie Westwood – tại vùng ngoại ô

---

Tôi từng cứu hắn khỏi bức tường cũ.

Giờ, tôi sẽ dạy hắn sống trong thế giới còn đáng sợ hơn cả tường – ngoài kia.

---

Người ta thường hỏi tôi:

"Sống với một kẻ từng bò trong tường suốt hai mươi năm thì sẽ như thế nào?"

Tôi sẽ trả lời:

"Giống như nuôi mèo... mà con mèo biết cách dùng dao gọt táo."

---

Buổi sáng

06:45 sáng

Tôi thức dậy với mùi bánh mì nướng. Dưới bếp, Brahms đã dậy từ sớm, tóc rối như tổ quạ, mặc bộ đồ ngủ kẻ sọc xám tôi mua giảm giá ở Target.

Hắn đang đứng lau sạch mặt búp bê Brahms bé bằng khăn khử trùng.

"Em không cần phải khử trùng nó mỗi ngày đâu..."

"..."

"Nó không có phổi."

Hắn không trả lời. Nhưng đặt búp bê ngay ngắn lên bàn ăn, rót cho nó một ly sữa nhỏ (chỉ đầy 1cm).

Tôi bước xuống, ngáp, chạm chân trần vào nền gỗ mát lạnh, và lẩm bẩm:

"Chào buổi sáng, tâm linh có hình thể."

---

Tôi thiết kế cho Brahms một lịch trình:

7:30 – Ăn sáng

8:00 – Học từ vựng + luyện nói

9:00 – Lau nhà (hắn thích lau nhà)

10:00 – Chơi búp bê (nhưng phải chia phiên với... chính mình)

11:00 – Tư vấn riêng với "chị gái tâm thần"

"Brahms, em có nhớ tên con mèo trong phim Coraline không?"

"..."

gõ vào bàn ba cái

"Sai. Gõ ba cái là 'không biết'. Hai cái mới là 'đúng'."

gõ thêm hai cái

"...Em đang troll chị đấy à?"

---

Buổi trưa: Giặt đồ kỳ quặc

Tôi phát hiện hắn chỉ giặt quần áo khi trăng tròn. Còn nếu không? Phơi trong nhà... rồi đốt nhang trầm bên cạnh.

"Tại sao em xịt nước muối lên khăn tắm?"

"..."

"Không. Nước muối không xua được ác mộng đâu. Nó chỉ làm khăn bị nhớt."

Một lần, tôi thấy hắn treo con búp bê lên móc phơi đồ, giữa hai cái quần lót của tôi.

"Không! Búp bê không được phơi cạnh nội y!"

"..."

"Tổn thương nhân phẩm phụ nữ!"

---

Buổi chiều: Giao tiếp xã hội (thất bại)

Tôi đưa hắn ra công viên gần nhà để "hòa nhập". Hắn ngồi ghế đá, mặc hoodie kín người, tay cầm một quyển sách tâm lý học trẻ em, trông như thể đang lên kế hoạch trốn viện.

Một bà cụ đi ngang, nhìn hắn rồi thì thầm với chồng:

"Ông à... cái cậu kia chắc là nghệ sĩ... gothic?"

"Chắc là... thiền định hiện đại."

Hắn quay sang tôi, viết lên bảng:

"Chị, cho em về. Mọi người nhìn em như cá sấu biết nói."

Tôi thở dài.

"Cá sấu mà biết nói là viral TikTok rồi. Còn em thì mới biết... thở."

---

Buổi tối: Xem phim &... phân tích

Tôi ép hắn coi phim hoạt hình để "cân bằng tâm lý". Nhưng sau 5 phút xem Moana, hắn viết lên bảng:

"Con gà trong phim biểu hiện rối loạn định hướng nặng."

"Đúng. Nhưng đáng yêu."

"Chị thì biểu hiện hoang tưởng nhẹ với nhân cách chia đôi."

"Nói lại câu đó thử xem. Mày tưởng chị không có bằng thạc sĩ hả?"

Chúng tôi xem tiếp trong im lặng.

---

Kết thúc ngày

Khi trời về khuya, tôi nằm dài trên sofa, chân gác lên một cái gối, Brahms ngồi cạnh, con búp bê đặt giữa hai đứa như một "vùng phi chiến sự".

Tôi hỏi:

"Em có thấy vui hơn chưa?"

"..."

"Nếu không, chị có thể tăng liều phim kinh dị lên 2 lần/tuần."

gõ một tiếng

"Thấy chưa. Hạnh phúc là có thể lựa chọn thể loại giết người."

---

Ghi chú trong sổ trị liệu:

Bệnh nhân: Brahms Westwood

– Hành vi: Dọn dẹp giỏi, biết nấu ăn, ít nói, thích búp bê.

– Nguy cơ tấn công: Chưa thấy. Nhưng cần khóa ngăn dao dự phòng.

– Phát triển cảm xúc: Có tiến triển – bắt đầu troll bác sĩ điều trị.

– Khả năng hội nhập: Cần thêm thời gian. Nhưng không còn tìm chỗ chui vào tường.

– Kết luận: Có thể sống trong xã hội... miễn là xã hội đó có người như tôi.

---------------------------------------------------------------

Mùa xuân, trời đẹp, không có con alien nào xuất hiện – lý tưởng để tổ chức BBQ.

Tôi vừa nói câu đó xong thì Maya gào lên:

"Thề luôn, nếu lần này con búp bê đó ngồi ăn xúc xích, tao sẽ nhảy vào hồ!"

---

Tôi mặc áo hoodie nâu rộng, đội mũ bucket, kéo tay Brahms – người đang xách theo một cái... búp bê quấn khăn choàng cổ len thủ công.

"Nó đi chung mà."

"Em ấy không cần chống nắng."

"Nó là thành phần của gia đình!"

Brahms không nói, nhưng gật đầu. Và còn... xịt nước hoa lên đầu búp bê.

Lucy, đứng gần xe, nhìn cảnh đó mà quay sang Maya:

"Tao thề nó không phải người."

"Mày nói ai?"

"Cả hai."

---

Tại công viên ven hồ – nơi BBQ diễn ra

Trời nắng vừa, gió nhẹ. Mọi người quây quần quanh bàn ăn gỗ lớn, thịt nướng xèo xèo, bánh mì bơ tỏi thơm phức, nước ngọt đầy thùng đá.

Tôi và Brahms đến trễ. Khi chúng tôi bước vào – tôi bưng hộp cơm nước mắm, Brahms ôm cái búp bê như ôm mèo chết ngủ đông – không khí chùng xuống đúng hai nhịp.

Một bác sĩ khoa ngoại quay sang nói nhỏ:

"Ai thế?"

"Em trai của Sylvie. Mới nhận nuôi."

"...Ờ. Em trai. Chắc có lý do."

---

Tình huống 1: Búp bê ngồi ăn BBQ

Tôi trải khăn picnic, bày đĩa, rồi đặt búp bê Brahms bé lên chiếc ghế xếp nhỏ mang theo. Tôi còn gắp cho nó một miếng bánh mì nhỏ, cắm xúc xích cỡ ngón tay.

Maya thì thào:

"Mày đừng nói là mày chuẩn bị khẩu phần riêng cho nó..."

"Nó phải hòa nhập, Maya. Quan trọng là xã hội hóa!"

"Còn một bước nữa là mày đăng ký nó đi học mẫu giáo luôn đó."

---

Tình huống 2: Brahms tự làm salad

Trong khi tôi đang nói chuyện với đồng nghiệp, Brahms đứng ở bàn phụ, lặng lẽ... thái rau và trộn salad.

Anh chàng bác sĩ vật lý trị liệu bên cạnh lén quay phim, thầm thì:

"Trông như NPC nấu ăn trong phim ma đấy..."

"Anh nói cái gì?" – tôi hỏi, quay đầu.

"À không, tôi bảo... rất tập trung!"

Brahms đặt tô salad giữa bàn, không nói gì, cúi đầu đúng 15 độ.

Lucy thì nhìn, nói nhỏ:

"Tao ghét là tao thích đồ hắn nấu. Ghét."

---

Tình huống 3: Trò chơi tập thể

Mọi người chơi trò "nói thật hay dám làm". Tới lượt Brahms, tôi đại diện nói thay:

"Ok, câu hỏi cho Brahms: nếu em là một món ăn, em sẽ là gì?"

im lặng

Tôi nhìn hắn. Hắn lấy bút, viết vào bảng:

"Cơm nguội – không ai đụng nhưng nếu ăn thì ấm."

Tôi chết cười

Maya lăn ra đất

Lucy lầm bầm:

"Ai dạy hắn mấy câu thơ đau lòng vậy?"

---

Tình huống 4: Vào buổi tối – ngồi quanh lửa trại

Lửa cháy lách tách. Mọi người kể chuyện ma.

Tới lượt tôi, tôi kể chuyện thật: "Hồi đi làm bảo mẫu, trong nhà có con búp bê bị nghi ám. Nhưng cuối cùng thì... người trong tường mới là thật."

Không ai cười.

Brahms gật gù bên cạnh. Tôi nháy mắt. Maya rít vào tai tôi:

"Mày đang kể tiểu sử nhà hắn đó! NGƯNG!"

"Trị liệu bằng cách chọc vào quá khứ mà!"

---

Kết thúc: Mọi người nhìn Brahms khác đi

Khi dọn dẹp, Brahms là người gập ghế, gom rác, rửa ly.

Một cô điều dưỡng thốt lên:

"Trời ơi, trai đẹp, biết lau bàn, không nói nhiều... Sylvie, chị còn bản sao nào không?"

Tôi đáp:

"Đặt hàng mất hai mươi năm chui tường mới có đó."

---

Ghi chú cuối ngày – trong sổ của Sylvie

– Brahms tương tác xã hội mức độ thấp, nhưng không bỏ chạy.

– Được đánh giá "giao tiếp bằng hành động tốt".

– Búp bê vẫn không phát âm. Nhưng mặc đồ đẹp.

– Đáng chú ý: có người hỏi... có phiên bản "anh trai" nào không?

– Kết luận: lần tới mang thêm nước mắm. Và không để búp bê ngồi giữa bàn ăn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com