Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

51.

Chương 51

A Thất lớn rồi. 

Mười chín tuổi, qua nhược quán, A Lục cũng chỉ có thể lén lau nước mắt mà mỉm cười nhìn A Thất. Nàng ngẫm thấy có lẽ không thể gọi là A Thất được nữa rồi.

"Thảo dân bái kiến Nhân vương, Nhân vương thiên tuế thiên thiên tuế!" A Lục hành lễ, nhưng nàng lại to gan ngước mắt nhìn hắn mà cười.

A Thất - Tần Giác Doanh thế mà cũng ngân ngấn nước mắt sau đó đỡ nàng dậy.

"Ai bắt chị hành lễ?"

"Ta không hành lễ, ta biết, ngài biết, trời đất biết." A Lục cười, sau đó nhìn Tần Giác Doanh xoay người cho nàng nhìn "Đồ ta làm cho ngài, thế mà vẫn đến được tay ngài sao? Chiến trường khốc liệt đến như thế, vẫn đến được sao?"

A Thất không trả lời câu hỏi của nàng, ngược lại kéo ghế cho nàng ngồi rồi hỏi nàng muốn ăn gì. Nói mới nhớ, ngần ấy năm này, đây là lần đầu tiên hắn có thể gọi cho nàng món ăn.

"Chị..." A Thất rũ mi "Ta sắp thú thê!"

A Lục ngẩn người. Sau đó nàng mỉm cười nói chúc mừng.

Đến đây thôi, duyên phận của hai người đến đây thôi. Nàng không còn là trưởng bối trong hoàng tộc để chúc mừng đứa trẻ nàng dắt tay ra khỏi hoạn nạn năm xưa. Nàng cũng không phải thân thích ruột thịt để có thể thản nhiên may áo làm giày cho hắn nữa. Những chuyện này nếu nàng còn làm, vậy là không nể mặt tân phi sắp vào cửa của hắn.

Năm nàng mười bốn tuổi, dắt nó chín tuổi đi qua kinh thành đến Quan San rồi tới Tô Kỳ. Ngần ấy tháng năm kề cận cũng chỉ là kí ức phủ bụi. A Lục bàng hoàng nhận ra nàng đã ở thế giới này mười sáu năm rồi, quá nửa trong đó là thời gian nàng lạc lõng lênh đênh.

A Lục cười hỏi những chuyện không liên quan nhiều đến cả hai. Nhưng đằng đẵng thời gian sinh tử, trải nghiệm của nàng và A Thất đã chẳng còn điểm chung mà kể lể. Bữa ăn hôm ấy, nàng kết thúc nhanh chóng.

Lúc đứng lên, A Thất đột ngột quỳ xuống.

"Vương gia..." nàng hô khẽ, theo lẽ thường nàng không tiếp nhận nổi cái quỳ này nhưng A Thất - Tần Giác Doanh không cho nàng quỳ. 

"Chị, nửa đời sau này ta và chị không biết có cách nào thân thiết, những chuyện này chị đều hiểu. Nhưng chị phải nhớ, ta không phụ bạc với chị, chỉ cần chị có việc, Tần Giác Doanh làm được thì chắc chắn không từ."

A Lục rơi nước mắt.

Nàng phải làm sao nữa. Thời đại như vậy, con người như vậy, ai ai cũng chịu những kìm kẹp của thế gian. Nàng không ư? Tín vương không ư? A Thất không ư?

Nàng lặng lẽ khóc. Cảm giác gì nữa, bất lực đến thế, đớn đau đến thế.

"Được, vương gia, sau này nếu thảo dân cần, nhất định sẽ tìm ngài nhờ vả!" nàng nhìn nó "ngài đứng lên đi, đừng quỳ. Có câu đầu gối nam nhân có vàng, không thể quỳ tự tiện được."

"Đầu gối dát vàng?" Giác Doanh cười "Từ này hay, ta thích!"

...

Lúc về quán trọ, A Mạch phân phó hạ nhân đi sắc thuốc cho nàng. Lần này vào kinh, đoàn người của nàng bao trọn một viện vừa đủ để chứa khoảng mười người. Có điều, lần này ban thưởng quá hậu hĩnh, không biết đoàn buôn của nàng từ Sa Hành đã về đây chưa để có thể nhập đoàn, giúp nàng hộ tống phần thưởng. 

Những cái khác tạm không nói, chỉ riêng chuyện phải mang vàng về để trả nợ cho Dự Châu nàng cũng đã lo muốn bạc đầu.

Uống cạn chén thuốc, A Lục thất thần một hồi lâu, ngổn ngang cảm xúc. Nàng nên cảm thấy gì? Cuộc đời cứ mất rồi lại được, đôi khi nàng không rõ nàng đã mất những gì và được những gì trong thế đạo gian nan này. 

Thôi, dù sao mai kia nàng cũng phải về lại Dự Châu, tiếp tục một cuộc sống mà nàng phải sống. A Lục thất thần nhưng rồi cũng đi nghỉ, không hay biết có những sóng gió nào đang âm ỉ dưới chân thiên tử.

Hoàng cung sáng đèn đuốc, Tần Giác Kỳ đến Chiêu Hy cung. Nhìn chữ Chiêu Hy trước điện, hắn nhếch môi. Ban cho Tĩnh quý phi chữ Tĩnh, ban cho nàng ta Chiêu Hy, cuối cùng lại khiến nàng ta ngu ngốc đần độn đến mức gây hấn với Thẩm Lục.

Những cái khác tạm chưa nói, chỉ riêng việc hôm nay hắn gọi Thẩm Lục vào cung để ban thưởng, Tĩnh quý phi đáng ra phải biết thuận theo lòng hắn mà ban thưởng nhưng giờ thì sao? Để vị Thẩm phu nhân này vào triều với bộ dạng như thế, chuyện ngày hôm nay hắn nghe được, tiểu Cửu chắc chắn nghe được, Tín vương sắp về Dự Châu kia đương nhiên cũng nghe được.

Những ân oán vụn vặt của nữ nhân hắn không để vào mắt, nhưng nếu ân oán đó ảnh hưởng đến đại nghiệp của hắn, hắn sẽ để yên ư?

Khó khăn lắm mới lên được ngôi vị cửu ngũ chí tôn, hắn đương nhiên không để cho một nữ nhân nhỏ nhoi ngu ngốc quấy nhiễu hắn.

Tốt nhất là tạm đóng cửa cung này ba tháng đi!

Hắn bước vào, Trình Tư Nguyệt đã dịu ngoan quỳ trước điện. Nhan sắc được trăng tưới tắm càng thêm rực rỡ. Tần Giác Kỳ nhìn hắn, hơi tiếc nuối vì nhan sắc bậc này lại không mang theo thông tuệ cần có. Chẳng cần nàng ta thông minh, đạt được hiền huệ thục nữ đã là tốt rồi. Quả nhiên phụ nữ vô tài, với hắn mà nói, mới là có đức!

"Đứng lên đi, các ngươi ra ngoài, trẫm có chuyện cần nói với quý phi!"

Hạ nhân đưa mắt nhìn nhau, sau đó lặng lẽ rút lui nhanh chóng. Trong điện cô quạnh, Tư Nguyệt ngẩn người nhìn sự lạnh nhạt này.

Nói cũng nực cười, nàng thế mà lại động lòng trước nam nhân này. Nhưng ai cưỡng lại được mị lực của hắn? Mi thanh mục tú lại còn anh dũng thiện chiến, một đường chở che đưa nàng từ vị trí trắc phi thấp kém chẳng đáng nhắc tới trong hoàng tộc trở thành quý phi chỉ đứng sau hoàng hậu trong hậu cung này.

Gái sắc trai tài, nàng sao lại không xiêu lòng cho được. Nàng dần học cách dịu ngoan, cũng dần học cách thích nghi với thời cuộc, chấp nhận chuyện chung chồng. Không phải đến Tín vương nàng từng ngày nhớ đêm mong cũng bị khuất phục trước hoàng quyền và thời đại ư. Một đời một kiếp một đôi người nào có thể tồn tại. Nàng chấp nhận rồi, cũng phục tùng rồi.

Vậy nên Tư Nguyệt đối với biểu cảm lạnh nhạt hờ hững của Thái hoàng, nàng sinh ra sợ sệt, cũng bồn chồn hoảng hốt.

"Chuyện tốt hôm nay nàng làm, nàng có biết sẽ để lại hậu quả gì không?"

Tần Giác Kỳ hất tà áo ngồi lên ghế chính điện. Tư Nguyệt lại gần hắn, nghe vậy liền quỳ xuống ngẩng đầu.

"Hoàng thượng nói gì, thiếp không hiểu!"

Tần Giác Kỳ bóp lấy cằm nàng, cười khẽ.

"Đúng vậy, nếu nàng hiểu, trẫm còn phải lo lắng cho nàng ư? Trẫm tốn công bác bỏ tấu chương của các lão thần trên điện kia đưa nàng làm quý phi, cũng vì nguyện ước của nàng trong cung này trong vòng ba năm không tuyển tú, không có người mới vào cung. Nhưng nàng làm gì? Nàng so đo với một phụ nhân nhỏ nhoi từ Dự Châu đến, phụ nhân đó nắm một nửa đầu mối kinh thương ở Dự Châu và Tô Kỳ, được chính tiểu Cửu cùng Tín vương nỗ lực đỡ đầu. Nàng nói xem, nếu như phụ nhân đó không cung kính chúng ta nữa, chuyện gì sẽ xảy ra?"

"Bệ hạ..." Tư Nguyệt hoảng hốt kêu lên "Chỉ là một tì nữ..."

"Câm miệng!" hắn hất cằm nàng ra, chán nản "Phong thủy Chiêu Hy cung không tốt, đóng cửa ba tháng tu sửa. Quý phi vì bá tính chép kinh ba tháng!"

Sau đó, Tần Giác Kỳ rời khỏi Chiêu Hy cung trong sự hoảng loạn và tiếng khóc thê lương của Tư Nguyệt.

Nếu như A Lục biết, A Lục sẽ cảm thấy đây là nghệ thuật thao túng cao siêu. Cái gì mà vì nàng ba năm không tuyển tú, không phải vì bây giờ thế lực chưa đủ vững, không muốn quyền thần nhúng tay vào hậu cung à? Cái gì mà gạt tấu sớ quyền thần, cố chấp phong thành quý phi, bên ngoài thanh danh của Tư Nguyệt cũng đủ cầm chắc vị trí của Tứ phi, nâng một quý phi nhà mẹ đẻ không có thế lực lên không phải vì hoàng đế muốn đánh động hàn môn sao? Nhưng Tư Nguyệt cảm động muốn chết, khóc lóc tự trách muốn chết.

Có điều, A Lục không biết, Tần Tuấn Sương lại biết.

Hắn ngồi trước bàn cờ, lẳng lặng tự đánh với chính mình mà nghe thuộc hạ báo cáo, trong đáy mắt chỉ thấy tăm tối mệt mỏi.

Hắn vào triều từ năm mười lăm tuổi, đến nay đã gần hai mươi năm lăn lộn trong chốn đục nước này. Nhưng nếu như không tiếp tục đấu thì hắn làm gì còn cái gì? Phía sau hắn là một Vệ thi luôn ủng hộ hắn, là Cung gia đứng trong tối nghe hắn điều binh khiển tướng, là doanh trại ngàn binh vẫn cúi đầu chờ lệnh của hắn.

Hắn siết quân cờ trong tay, không khỏi cười khổ.

Hoàng đế tước binh quyền của hắn rất nhanh. Thái hoàng khác với Thịnh hoàng, khác ở chỗ ổn trọng hơn nhiều, nhìn cũng xa hơn nhiều. Chỉ có thể khen một tiếng Văn Thục phi, giờ đã được truy phong thành Cảnh Nguyên thái hậu nuôi dạy được hai hài tử đầu đội được trời, chân đạp được đất. 

Doanh trại của hắn được đưa vào tay Binh bộ, nhân vật này, nói cũng khéo, là từ Thẩm thị. 

Hắn xoa trán, không khỏi thở dài. Họ Thẩm, họ Thẩm. Mối giao hảo duy nhất còn sót lại giữa hắn và Thái hoàng cùng vị Cửu vương gia mới được phong chữ Nhân kia, cuối cùng vẫn vòng về Thẩm Lục.

Không phải là chuyện hắn cất nhắc nữa... Chuyện Thẩm Lục vì Tần Giác Doanh bôn ba đến mức hiến lương thực sớm đã được Thẩm gia ở Giang Hải nghe tin. Không khéo chỉ cần vài ngày nữa thôi Thẩm gia kia thực sự sẽ đến Dự Châu nhận Thẩm Lục làm nghĩa nữ. 

Hắn nhìn bàn cờ, cười khẽ một tiếng.

Vốn không tin vào duyên nợ, nhưng có lẽ, nàng và hắn thật sự có duyên nợ phu thê. Nhưng bây giờ, phải làm thế nào để Thẩm Lục chấp nhận quay lại vị trí vương phi? Lại dùng Tiểu Triết nữa ư? Dùng thì cũng dùng rồi, hắn còn ngại ngần gì?

Nhưng nực cười thay, hắn cảm nhận nàng sẽ không dễ dàng vì Tiểu Triết mà tiếp tục làm vương phi của hắn. Dù rằng cái ghế Tín vương vương phi này không biết bao nhiêu người muốn ngồi lên. Bởi ít nhất, danh vọng của hắn có thể kéo dài được năm, mười năm. 

Hôm sau hắn tiếp tục vào triều, mắt điếc tai ngơ trước những tấu chương và vấn đề của xã tắc. Thái hoàng không cần hắn. Có Thẩm gia phía sau, có những kẻ vào triều là phe phái từ trước khi tiên hoàng nhắm mắt, Thái hoàng không chịu sự khống chế của hắn. 

Một đạo thánh chỉ được đưa ra, ấn định ngày hắn đến Dự Châu dựng lại cơ đồ của mình - ngày năm tháng sau. Tần Tuấn Sương lạy tạ, sau đó nghe thêm danh sách nhận thưởng của hắn khi đến Dự Châu. Nghe danh sách, Tần Tuấn Sương cười nhẹ, coi như hoàng đế vẫn còn lương tâm.

...

Vết bầm trên trán của A Lục phải mất mấy hôm mới lành nên gần như mỗi khi ra đường đều phải đeo mặt nạ. Lần gặp A Thất cũng vậy khiến cho A Thất rất bất mãn. Hôm nay được hôm tan triều sớm, A Thất lại đến tìm nàng tính dắt nàng đi thăm thú kinh thành.

A Lục cũng chưa bao giờ thật sự được thăm thú kinh thành. Nàng nhớ thời điểm nàng ở nơi này, nếu không nhốt mình vào vương phủ, cũng là người hầu cả ngày nhìn bốn góc tường trong tướng phủ. Hoặc không thì lam lũ khốn khó đến mức chạy bàn nấu bếp trong quán trọ của kinh thành.

A Lục ngẩn người ấy thế mà đã qua gần mười năm rồi. Nàng cười khổ một tiếng, sau đó cũng mang mặt nạ, tóc búi kiểu phụ nhân có chồng rồi mới đi ra cửa cùng Nhân vương nổi tiếng kinh thành này. 

"Bệ hạ đã chỉ hôn cho ngài chưa?" A Lục vừa đi vừa hỏi, cả hai người đều không đi ngựa hay đi xe. 

Quán trọ của nàng cũng nằm trung tâm kinh thành, đi bộ có thể đến những tửu lâu sang trọng nhất. 

"Hoàng huynh nói sẽ chọn một trong ba họ lớn xứng với Thẩm gia, đều là khuê nữ được nuôi dạy tử tế." A Thất cung kính đi cạnh nàng, hạ giọng nói rất nhỏ, sau đó dắt nàng dừng lại ở tửu lâu. "Chị biết nơi này không?"

Nhìn ba chữ Thuỷ Nguyệt Lâu, A Lục đột nhiên bật cười. 

"Biết chứ, sao không biết được." 

"Sao chị biết?" A Thất kinh ngạc.

"Biết nhưng chưa vào bao giờ."

Quá khứ như những bức mành mờ ảo, nhưng có những lúc, bức mành giật xuống, rõ rệt đến mức không thể sáng hơn. Nàng còn nhớ, mười lạng bạc nàng kiếm được trong quán trọ xưa ấy là khi nàng đưa "rau dưa" đến Thuỷ Nguyệt lâu. Thứ nàng không ngờ được là nàng sẽ bị một vết đâm vào vai. Kì thực vết thương đó vẫn để lại sẹo. Cũng từ đó, nàng mới có cơ duyên gặp A Thất.

Nếu như ngày hôm đó nàng không đến Thuỷ Nguyệt lâu... à không, nàng vẫn sẽ đi. Vì năm lượng bạc khi ấy quá quý giá, quý giá như chính mạng của mình vậy nên nàng nhất định vẫn sẽ đi. Khi đó, mạng của nàng rẻ rúng như thế. Nhưng bây giờ, mạng của nàng đã đắt giá hơn chưa? Thế cuộc điên cuồng chênh chao này, nàng đã có thể tồn tại tốt hơn được chưa?

"Vậy ta đưa chị vào. Nơi này ta mua lại rồi!" A Thất cười "Năm xưa, suýt thì bị đưa đến đây! Sau đó, ta gặp chị!"

"Ừm... năm đó, ta là người đưa cậu đến đây..." A Lục rũ mắt, nhưng lại tươi cười đáp lại A Thất.

A Thất sững sờ nhìn nàng, sau đó bật cười rồi lắc đầu.

"Thế thì phải đến đây ăn là đúng rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #reigia