Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C59.1 - Bí mật thương lượng

"Còn lợi hại vậy sao?!" Hoắc quý phi tức giận đến mày liễu dựng ngược, "Lại là Trưởng Tôn Hi! Một ngự tiền nữ quan như nàng, sao lại chạy đến hầu hạ bên cạnh hoàng tử? Mau cho người đi hỏi thăm."

Trong lòng thật sự khó nén tức giận.

Vốn dĩ con nuôi b·ị th·ương, mình hẳn nên qua đó thăm một chút. Nhưng nghĩ để cháu gái có được chút tiếng tốt, mới cho nàng đi trước, không ngờ cư nhiên gặp được Trưởng Tôn Hi, bị chọc tức giận đến xám xịt chạy trở về.

Y theo tính tình Hoắc quý phi, thật muốn trực tiếp qua đó đánh Trưởng Tôn Hi thành một cái đầu heo, nhưng lý trí nói với nàng không thể làm như vậy, chỉ đành tạm thời nhịn xuống.

Chỉ chốc lát sau, người hỏi thăm tin tức trở về, "Nghe nói là Sở vương điện hạ yêu cầu Trưởng Tôn tư tịch lưu lại, Hoàng thượng đồng ý."

Cơn tức Hoắc quý phi mới vừa áp xuống, lại xông thẳng lên, "Hoàng thượng đồng ý?!"

"Đúng vậy." Cung nhân cúi đầu trả lời.

Hoắc Như Ngọc càng trừng lớn đôi mắt hạnh, vừa tức vừa giận lại vừa hận, "Hoàng thượng có ý gì chứ?!" Nhớ tới hình ảnh thân thiết lúc ấy, lại ngờ vực, "Chẳng lẽ muốn ban thưởng Trưởng Tôn Hi cho Sở vương điện hạ? Chẳng lẽ muốn cho nàng làm phu nhân?!"

"Đừng nói bậy!" Hoắc quý phi bực nói.

Nhưng trong lòng cũng kỳ quái, không phải hoàng đế vẫn luôn nhớ thương Trưởng Tôn Hi sao? Sao đột nhiên buông tay đưa đến cạnh Sở vương, chẳng lẽ bản thân không tính hưởng dụng, chuẩn bị đưa cho nhi tử?! Tròng mắt xoay chuyển, chẳng lẽ Phó tài tử kiêng kị Trưởng Tôn Hi, cho nên xúi giục hoàng đế? Nhưng cũng không giống.

Phó Trinh tuy rằng làm tài tử, nhưng hoàng đế chưa từng lâm hạnh nàng lần nữa, rõ ràng là không được sủng.

Chẳng lẽ là gần đây thân thể hoàng đế không tốt, cho nên chắp tay tặng mỹ nhân cho người khác? Cẩn thận ngẫm lại, gần đây số lần Hoàng thượng triệu kiến phi tần, càng ngày càng ít, khoảng cách thời gian càng ngày càng quá dài.

"Cô cô." Hoắc Như Ngọc nức nở khóc ròng nói: "Sở vương điện hạ hoàn toàn bị Trưởng Tôn Hi mê hoặc! Thần hồn điên đảo, chỉ sợ cho dù nàng muốn lấy ánh trăng, cũng phải làm cái thang dài dỗ dành nàng vui vẻ, hu hu hu......"

"Được rồi, ngươi đừng ồn ào nữa." Hoắc quý phi bực bội vẫy vẫy tay, "An tĩnh một lát đi."

Trong lòng đương nhiên cũng rất chán ghét Trưởng Tôn Hi, nhưng hoàng đế coi trọng nàng, thật sự không tiện xuống tay gây chuyện, nếu không mất nhiều hơn được. Phải biết Phần Quốc trưởng công chúa ương ngạnh như vậy, đấu với Trưởng Tôn Hi vài lần, cũng đã bị hoàng đế hạ chỉ cắt giảm đất phong cùng hộ vệ, hơn nữa còn sắp bị đuổi khỏi kinh thành.

Hiện tại nếu Phần Quốc trưởng công chúa không giả bệnh, lại trùng lúc diễn ra Thú Liệp Đại, hoàng đế không muốn gây ra nhiễu loạn, khẳng định nàng đã sớm không thể ở kinh thành, mà đã cút về nguyên quán nhà mẹ đẻ của Triệu thái hậu. Nếu ngay cả xương cứng như Phần Quốc trưởng công chúa, đụng phải Trưởng Tôn Hi đều bị hại, vậy mình cũng không thể tùy tiện ra tay.

Rốt cuộc Trưởng Tôn Hi vẫn luôn làm việc ở ngự tiền, bên cạnh còn có người che chở, thật sự không thể xuống tay. Muốn động thủ, phải suy nghĩ một kế sách chu toàn, phủi sạch quan hệ với mình mới được. Mà muốn phủi mình sạch sẽ, biện pháp tốt nhất, là để kẻ địch khác của đối thủ đi làm, như vậy trên tay mới không dính máu.

Chỉ là Hứa Tường đ·ã ch·ết, Vô Ưu b·ị th·ương nằm trong cung, Phần Quốc trưởng công chúa cũng tạm thời sẽ không ra cửa, rốt cuộc phải dùng ai để làm chuyện này đây? Bây giờ vẫn còn Thú Liệp Đại, Trưởng Tôn Hi không ở Ngự Thư Phòng chính là một cơ hội rất tốt, nếu bỏ lỡ, chờ sau khi hồi cung sẽ không còn cơ hội nữa.

Đúng rồi! Vẫn còn một người.

Hoắc Như Ngọc nước mắt lưng tròng cắn môi, nhỏ giọng nức nở, thoạt nhìn thật là đáng thương.

Hoắc quý phi đôi mắt lại sáng lên, kéo nàng gần người, "Bổn cung nghĩ đến một biện pháp khá tốt, như vậy......" Cẩn thận dặn dò một lát, lộ ra ý cười, "Đến lúc đó, nàng có muốn nhảy nhót cũng không nỗi."

Hoắc Như Ngọc nghe được liên tục gật đầu, tiện đà lại ngập ngừng, chần chờ nói: "Vạn nhất......, vạn nhất nàng không chịu đi ra ngoài, lại sống tốt hơn với Sở vương điện hạ thì sao?" Cái miệng nhỏ chu lên, "Ta không muốn để nàng tiến vào Sở vương phủ đâu! Mỗi ngày chỉ cần nhìn bọn họ khanh khanh ta ta, đã bị tức ch·ết rồi."

Hoắc quý phi cười lạnh nói: "Vậy cũng không xấu." Ít nhất Trưởng Tôn Hi không ở ngự tiền.

"Không xấu?"

"Nha đầu ngốc." Hoắc quý phi có chút khinh miệt nhìn về phía cháu gái, vẫn còn quá non, "Nếu Trưởng Tôn Hi thật sự tới Sở vương phủ làm phu nhân, chúng ta ngược lại sẽ có nhiều cơ hội. Không nói rõ sẽ đối phó nàng ra sao, chỉ đơn giản để nàng được sủng ái kiêu ngạo một khoảng thời gian, chờ tới lúc sinh hài tử, tùy tiện bỏ chút thuốc cũng khiến một xác hai mạng." Giương khóe miệng cười lên, "Nữ nhân sinh hài tử đều là đi qua quỷ môn quan, nàng ch·ết, chỉ có thể trách nàng bạc mệnh phúc khí không đủ, chẳng trách người khác."

Hoắc Như Ngọc trừng lớn đôi mắt bị nước mắt che phủ, khó thở nói: "Không! Nhưng ta chịu không nổi."

"Có chút chuyện ngươi cũng không nhẫn nại nổi?" Hoắc quý phi nhíu mày, "Vậy được thôi, có bản lĩnh ngươi đi đến nháo trước mặt Hoàng thượng, nếu không lại nháo trước mặt Sở vương đi, xem bọn hắn che chở ngươi, hay là che chở Trưởng Tôn Hi! Hừ, muốn làm người đứng trên người khác, chút xíu ủy khuất đó cũng chịu không nỗi? Nếu ngươi chịu không nổi, vậy bổn cung khuyên ngươi, chờ làm Sở vương phi bù nhìn đi."

Hoắc Như Ngọc cắn môi, muốn khóc, lại giận dỗi không cho mình khóc thành tiếng.

Hoắc quý phi khuyên nhủ: "Được rồi, đây không phải chỉ là phương án phòng hờ sao? Chỉ cần mưu kế của chúng ta thành, nào có cơ hội cho nàng vào Sở vương phủ? Ngươi hành sự theo kế hoạch của bổn cung là được."

"Dạ." Hoắc Như Ngọc nghiến răng nghiến lợi, thề nói: "Nhất định, nhất định sẽ thành công!"

***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***

Ngực Ân Thiếu Hạo trúng đao mất máu quá nhiều, thấy Trưởng Tôn Hi lưu lại, lại yên tâm mê mang ngủ một trận. Chờ hắn tỉnh lại, trong phòng đã đốt nến, mông lung, phác hoạ bóng dáng đặc biệt nhu hòa của Trưởng Tôn Hi. Nàng ngồi ở ghế, nâng mặt ngang mép giường, không biết suy nghĩ cái gì.

Trong phòng, có loại cảm giác năm tháng tĩnh lặng.

---- nhưng việc này chỉ đúng với Sở vương.

Còn đối với Trưởng Tôn Hi, suốt một buổi trưa cả đầu óc đều là phiền não.

Hoàng đế rốt cuộc nghĩ như thế nào vậy? Không cần mình nữa? Tính chắp tay đưa cho Sở vương? Nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua, đối diện với một gương mặt nhếch miệng cười ngây ngô.

Ân Thiếu Hạo cười hỏi: "Còn giận ta sao?"

Trưởng Tôn Hi mặc kệ hắn, xoay người đi phân phó người chuẩn bị đồ ăn. Nhìn bộ dáng Sở vương hiện tại, ngủ cả ngày, ỷ vào sức trẻ khí sắc đã quay lại đôi chút, như là có thể ăn được cơm. Giữa trưa hắn chỉ ăn cháo, lúc này chỉ sợ đã đói lả. Chỉ là không biết hắn thích ăn cái gì, cũng không muốn biết.

Cho nên phân phó, "Chuẩn bị một chút món ăn mặn, canh cá linh tinh, thanh đạm một chút, đừng quá dầu mỡ."

Chờ đồ ăn được bưng lên, Ân Thiếu Hạo cười hì hì lại quấn lấy nàng nói: "Ngươi đút ta, chính là không giận ta." Hắn dựa ngồi trên gối mềm mại, ngực còn quấn lấy băng gạc, có huyết sắc nhàn nhạt chảy ra, thật không phù hợp với vẻ vui mừng trên gương mặt hắn. Không biết, còn tưởng rằng hắn đang giả vờ.

Trưởng Tôn Hi nhịn không được nói: "Có phải ngươi da dày thịt béo không biết đau không hả?"

Sao có thể không đau? Hiện tại ngực Ân Thiếu Hạo nóng rát, trong lồng ngực càng là đau đến xuyên tim, chẳng qua đại nam nhân không có đạo lý khóc sướt mướt, thở ngắn than dài cũng thật kỳ cục. Hơn nữa còn ở trước mặt nàng, trong lòng cao hứng là thứ nhất, mặt khác cũng muốn làm cho không khí hòa thuận hơn một ít, lúc này mới xốc tinh thần nói giỡn.

"Ăn xong." Trưởng Tôn Hi múc từng muỗng canh cá, nhẫn nại đút cho hắn, "Sớm khỏe chút đi."

Mình cũng sớm báo cáo kết quả công tác, nhanh chóng trở về.

Ân Thiếu Hạo lại tự động lý giải ở tầng nghĩa khác, vui tươi hớn hở nói: "Ngươi quả nhiên vẫn lo lắng cho ta."

"............"

"Sao không nói nữa? Thẹn thùng à?"

"Đang bận."

"Bận cái gì?"

"Ta đang tìm trong chén có xương cá hay không, chờ đưa vào miệng của ngươi dễ nuốt hơn."

"............"

Hai người bọn họ một người đút cơm, một người ăn cơm, không ngừng đấu võ mồm tranh cãi.

Cung nhân bên cạnh nghe được muốn cười lại không dám cười, đều cố chịu đựng, mỗi người đều nghẹn đến mức mặt hồng hồng. Cho đến khi dọn dẹp chén đũa, cung nhân đi ra ngoài đều buồn cười, đều lén cười trộm.

Có cung nhân nói nhỏ: "Kỳ thật nếu Trưởng Tôn tư tịch đi theo Sở vương điện hạ, cũng khá tốt, điện hạ ở trước mặt nàng tính tình đều tốt hơn rất nhiều, chúng ta cũng không cần run sợ trong lòng."

"Không được, không được." Một người khác liên tục xua tay, hạ giọng nói, "...... Vương phi."

"À." Người nọ chặc lưỡi, "Lại quên mất việc này. Chậc chậc, hôm nay Hoắc nhị tiểu thư tức khóc luôn, chỉ sợ không chịu dễ dàng bỏ qua đâu. Mấy ngày gần đây rất có thể còn nổi lên phong ba gì đó, chúng ta cẩn thận chút đi......"

Hai người châu đầu ghé tai nói nhỏ, mang chén đũa dần dần đi xa.

Bên trong Trưởng Tôn Hi tâm tình có chút không vui, hầu hạ Sở vương súc miệng, cùng cung nhân đỡ hắn nằm xuống, liền muốn xoay người ra cửa. Ân Thiếu Hạo duỗi tay giữ chặt nàng, "Đừng đi, ngươi ngủ dưới chân đạp với ta đi."

Trưởng Tôn Hi trừng hắn một cái, muốn nói một câu, "Sao tính tình ngươi lại trẻ con như Giang Lăng Vương vậy?" Ngẫm lại sợ hắn nói ra mấy câu chua loét, lại nhịn xuống, sửa miệng nói: "Đừng nói bậy, trai đơn gái chiếc nào có đạo lý chung phòng? Ta ra bên ngoài nghỉ ngơi."

Ân Thiếu Hạo lại không chịu buông tay, "Ta đã thương thành như vậy, chẳng lẽ còn có thể làm gì ngươi? Hơn nữa..." Hơn nữa cho dù mình là cầm thú, cũng không thể xuống tay với muội muội được! Nghĩ vậy, không khỏi có chút bực bội, khiển trách cung nhân, "Còn không mau cút đi!"

Sợ tới mức cung nhân cầm đèn trong phòng, cung nhân thêm hương, và cung nhân yên lặng chờ lệnh, tất cả đều hoảng loạn lui ra ngoài.

Ân Thiếu Hạo lại đáng thương hề hề năn nỉ, chơi xấu nói: "Ngươi không gác đêm, vạn nhất nửa đêm ta ngưng thở thì làm sao? Ngươi không phải sợ gánh trách nhiệm sao? Nếu ta ch·ết, ngươi có thể gặp phiền toái lớn đấy."

Trưởng Tôn Hi đứng ở mép giường, trên cao nhìn xuống Sở vương như tên vô lại ở trước mắt, có phải hôm nay uống lộn thuốc rồi không? Một con sói hung tàn, lại biến thành chú chó kiểng vẫy đuôi.

Ân Thiếu Hạo tự quyết định, cười nói: "Ngươi không nói lời nào chính là đáp ứng rồi." Quản nàng có phải muội muội mình hay không làm gì, dù sao có nàng bên cạnh, trong lòng mình liền rất cao hứng. Trong lòng không khỏi có chút buồn bã nghĩ ngợi lung tung, mặc dù nàng là muội muội, vậy trước khi nàng xuất giá, mình cũng có thể ở chung với nàng nhiều hơn một chút nha.

Nghĩ như vậy, không khỏi đột nhiên toát ra một câu, "Ngươi nhất định đừng nóng vội gả chồng."

***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com