Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26: Các mỹ nam đeo bám (2) + Nhận làm cha nuôi.(1)

Vân Tuyết nhàn nhã đi trên đường. Nàng nghĩ nàng nên ghé qua chỗ Ca nhi chơi. Bị bọn hắn triền miên trên giường mấy ngày vừa qua, nàng cũng không biết a đầu kia như thế nào rồi. Không biết nó có nhớ mỹ nữ này không. Mà nàng sợ a đầu đó còn thù nàng lúc nàng trêu đùa nàng ấy. Đến thì sợ a đầu đó sẽ trả thù, không đến thì chán chả có chỗ nào để ta tàn phá.

- Haiza, thế rốt cuộc có đến hay không? Đến thì nó 'thịt' , không đến thì chán. Sao cuộc sống mình lại khổ như thế này. Ông trời a~ Ta có tội tình gì với ông cơ chứ. (TB: Có mỹ nam yêu có võ công sướng thế còn gì mà kêu khổ . Fin: ngươi thử đại chiến với hơn mấy mỹ nam xem ngươi có mệt không Bảo bảo ? TB: à ờ nhỉ ? * đần mặt*) - Nàng ngước mặt lên trời oán hận một câu, rồi lại cúi mặt xuống lẩm bẩm - Rốt cuộc ta chả có gì chơi hết, về Phong Tuyết cung thì cũng ngồi một chỗ nhìn mọi người chạy qua chạy lại. Về Phong Tuyết lâu thì ở trong phòng ,chán đến phát điên a~

- Tuyết nhi ~ Nàng thật đáng yêu nga~ - Một thanh âm trầm thấp, mang theo khí thế bá đạo vang lên. Nàng chưa kịp hồi hồn thì bị một bàn tay to kéo vào lòng. Nàng ngẩng đầu lên , thì ra là Hàn Quân Kiên nga~

- Kiên~ Ta thật hảo hảo nhớ chàng a ~ - Vân Tuyết dụ hoặc ôm lấy eo của Hàn Quân Kiên, đôi mắt nheo nheo lại nhìn hắn. Nàng nở một nụ cười tuyệt mĩ tựa tiên nữ, nũng nịu hắn bằng thanh âm yêu nữ của nàng.

- Nga , Tiểu Tuyết nhi nhớ ta thật không? - Hắn cười tà tà, kéo cái cằm nàng lên , mãnh kiệt và bá đạo hôn nàng. Lưỡi của hắn khẽ tách miệng nàng ra, luồn vào dây dưa với cái lưỡi đinh hương của nàng. Hắn thật yêu chết mùi vị, hơi thở của nàng đi đi được. Lưỡi hắn cuồn quét hết bên trong khoang miệng nàng.

- Ưm...ưm..- Ô ô.. hắn thực bá đạo nha, nàng sắp hít thở không thông rồi . Lập tức nàng dùng tay đánh hắn, tỏ ý không muốn hôn nữa.

- TMD, chàng có cần phải giút dưỡng khí của người ta đi không - Nàng trừng mắt hắn, mắt đẹp tỏ ý hờn dỗi, mang theo hương vị tươi mát, dụ hoặc người đến hảo hảo yêu nàng.

- Ha ha , tiểu Tuyết nhi~ nàng định đi đâu - Hàn Quân Kiên bá đạo ôm nàng, hắn luôn theo dõi nàng mọi lúc mọi nơi. Hắn biết Tuyết nhi có rất nhiều nam nhân, bọn họ đều là vương giả, có khí chất không đồng nhất với các nam nhân khác. Hắn đã rất tức giận, điên cuồng mà muốn chặt đứt chân của nàng, vĩnh viễn giam cầm nàng bên người, mặc kệ cho nàng hận hắn. Chỉ cần nhìn một mình hắn, chỉ một mình hắn mà thôi.

- Ta cũng không biết ta đi đâu nữa - Vân Tuyết lắc đầu, bắt đầu suy nghĩ.

- Hay tiểu Tuyết nhi thượng du hồ Vĩnh Trì với ta? - Hàn Quân Kiên vẫn thuỷ chung ôm nàng, hưởng thụ hương vị tươi mát yêu mị quyến rũ của nàng.

- Ân, đi thôi~ -Vân Tuyết gật đầu. Du hồ a? Có cái khỉ gì ở đấy ? Ngắm cá? Ngắm mỹ nam? Ân cũng không tệ. Đả kiếp? Ân quá tuyệt vời. Vân Tuyết hớn hở lắc tay Hàn Quân Kiên, ánh mắt sáng quắc lên , tiền, mỹ nam~ Hảo hảo đợi ta, ta đến đây .

- Uy, tên cung chủ chết tiệt kia, ai cho ngươi đem Tuyết nhi đi? - Vương gia tao hồ ly - Vương Lãnh Kỳ hờn giận bay đến. TMD, hắn mới đánh nhau với tên Sát Vương kia một tý thì bảo bối đã chạy đến bên tên cung chủ chết dẫm này. Thật là tức chết hắn mà.

- Bảo bối nhi, nàng hảo hảo không ngoan nha~ - Mạc Hiên Long cũng đồng thời khinh công đến. Hừ, hắn biết ngay là thảo nào cũng gặp tên cung chủ này mà. Hắn luôn cảm nhận được khí tức của hắn ở gần Tuyết nhi.

- Hừ, tên bất nam bất nữ . - Hàn Quân Kiên trừng mắt Vương Lãnh Kỳ. Hai mỹ nam trừng mắt nhau . Sát khí kéo đến ùn ùn, phong ba bão táp xoay chuyển xung quanh. Nếu nói ánh mắt là đao kiếm, hẳn cả hai mỹ nam đã thiên đao vạn quả.

- Uy uy, muốn đánh nhau thì đi chỗ khác mà đánh. Còn đánh ở đây thì mau nộp mỗi người vạn lượng hoàng kim . - Vân Tuyết tà tà cười, phao mỹ nam, đả kiếp lúc nào cũng vui nhất.

Lập tức ba mỹ nam đầu đầy hắc tuyết. Bảo bối nhi~ , Nàng đủ vô sỉ ( Vân Tuuết : Cảm ơn , ta chính là vô sỉ mà , hắc hắc . TB : Bả biến thái hơn ta phải không Fin? Fin : Gật Gật ). Vương Lãnh Kỳ khoé miệng run rẩy, mãi mới nói được.

- Tiểu Tuyết nhi~ Tại sao phải thu tiền?

- Bởi vì..... - Mỗ nữ kéo dài, làm ba mỗ mỹ nam tự giác đến gần - Ta thích thế~

- B..ảo.. Bối... Nàng đủ vô sỉ a~ - Hàn Quân Kiên đầu hắc tuyến trải dài nói.

- Hắc hắc, ta chính là vô sỉ - Vân Tuyết tà mị cười, tay khoác vai Mạc Hiên Long- Ân~ các người không đánh à ? Sợ ta thu tiền của các ngươi à?

- Ách, Tiểu Tuyết nhi , không phải là ta sợ nàng đả kiếp bọn ta... - Mà là nàng quá vô sỉ và đặc biệt.

- Nga~ Thế nào ? Mà thôi quên đi~ - Vân Tuyết cười cười, xoay lưng đi đến Vĩnh Trì hồ.

Ba mỹ nam lặng thinh ngắm nhìn hình bóng của Vân Tuyết. Nàng gần mà như xa, không thể với tới được. Bọn hắn sợ , sợ một ngày nàng hội biến mất. Như thế sẽ làm bọn hắn điên cuồng lên mất. Không có nàng, bọn hắn tồn tại trên thế giới này làm gì? Vân Tuyết thong thả đi, bỗng sực ra , nàng quay lại, đối mặt với bọn họ .

- Long, Kỳ, Hiên~ - Vân Tuyết cười, một nụ cười tuyệt mĩ khắc sâu vào lòng người, quả là khuynh quốc khuynh thành. - Ta biết ta đào hoa, ta trêu ghẹo mỹ nam. Ta sẽ không có mình các ngươi , hay là một người. Tương lai ta sẽ có rất nhiều người... Các ngươi chịu được không ?

- ... - Nhìn ba mỹ nam rối rắm, Vân Tuyết thở dài. Cười nhạt một tiếng- Ai~ Quên đi, nếu các ngươi không muốn thì rời đi đi, thỉnh không cần đến chịu dày vò.

- Không , bọn ta không có ý đó - Ba miệng một lời. Ba mỗ nam kéo tay nàng lại - Bọn ta quyết định, sẽ đi theo nàng. Bọn ta yêu nàng. Xin nàng trăm lần đừng lạnh lùng bảo chúng ra rời đi. Như thế chẳng khác nào nàng giết bọn ta đi rồi - Mạc Hiên Long thay ba mỹ nam nói . Ánh mắt nóng rực nhìn về phía nàng. Bọn hắn đã quyểt định , tôn trọng ý muốn của Tuyết nhi.

Vân Tuyết như muốn trực trào. Nàng ôm mỗi người một cái. Tiện thể cũng ăn đậu hũ bọn họ một tí. Hí hí~ Bàn tay nhỏ bé sờ sờ cơ ngực của Mạc Hiên Long, á dẻo dai~ Véo véo~ Đã thế ~ Nàng lại bay qua Vương Lãnh Kỳ , sờ sờ bụng của hắn. Nga , mỹ nam âm nhu, không ngờ cũng có cơ bụng. Vân Tuyết nhéo nhéo sờ sờ nắn nắn. Nàng lại bay qua sờ Hàn Quân Kiên~ Ân , quá đã. Vân Tuyết phúc hắc tà mị cười nham hiểm, ba mỗ nam đầu toàn quạ bay qua bay lại. Nàng tiện thể hôn mỗi người một phát, rồi kéo tay ba người đi du hồ. Mạc Hiên Long , Hàn Quân Kiên, Vương Lãnh Kỳ âm thầm thề, bảo bối của bọn họ, bọn họ phải bảo vệ bằng được, nàng muốn cái gì, bọn hắn nhất định sẽ đem về cho nàng.

Vân Tuyết bốn người bọn họ đến hồ Vĩnh Trì, Hàn Quân Kiên liền đưa bọn họ qua thuyền Hoa. Sau khi lên thuyền hoa, Vân Tuyết dựa ghế quý phi, nhàn nhã đánh giá phong cảnh. Ân không tệ~ Vương Lãnh Kỳ tay bóc nho, từ tốn đút cho nàng ăn. Mạc Hiên Long mát xa vai nàng. Hàn Quân Kiên quạt mát cho nàng. Hắc hắc, mỗ nữ cười sung sướng. Các ngươi hãy nhìn đi hắc hắc~ Ghen tị với ta đi hắc hắc~ Bổn cung có mỹ nam như hoa như ngọc hầu hạ, gia sản tiền có thể so với quốc khố, sắc đẹp ta có hạn mà thủ đoạn ta vô biên , hắc hắc . ( TB: Sắc đẹp có hạn ? Fin : * Gãi gãi * )

- Tuyết nhi ~ - Mỹ nam anh tuấn tà mị tà khí Mạc Hiên Long lên tiếng, cắt đứt trạng thái tự kỹ của mỗ nữ. - Bọn ta đều đi theo nàng, nàng hảo hảo phải cho chúng ta danh phận.

- Ách , danh phận? - Mỗ nữ cứng đơ người, TMD, ta còn chưa muốn có phu quân. Ba mỗ mỹ nam mắt sáng quắc lên , gật lấy gật để .

- Ta.. ân.. Ta chưa nghĩ ra~ - Mỗ nữ gãi gãi đầu - Sao các ngươi không nghĩ rồi bảo ta?

- Nếu thế , ta phải là Lão Nhất - Hàn Quân Kiên lên tiếng, hảo cơ hội, hắn là nam nhân đầu tiên của Tuyết nhi, hắn phải là Lão Nhất.

- Uy, Ta mới là lão nhất - Vương gia mỹ nam - Vương Lãnh Kỳ lên tiếng, mắt đẹp lại đấu sát khí với Hàn Quân Kiên.

- Các ngươi qua hết một bên, ta mới là Lão Nhất - Mạc Hiên Long lãnh khốc nói.

- #$@$%^^*#$%#$ - Ba mỹ nam đã bắt đầu cãi nhau rung trời, không ai nhường nhịn ai cả.

Mỗ nữ đầu hắc tuyến, khoé miệng hung hăng rút trừu . Dựa vào, ai nói ba nữ nhân họp thành cái chợ, ba nam nhân đủ muốn rung trời chuyển đất. Thôi tốt nhất là đi câu cá , hắc hắc. Mỗ nữ vui vẻ hỏi gia nhân cần câu, đắc ý cầm cần câu đi câu cá.

Vậy là sau 1 tgian vắng bóng, ta đã trở lại :v ai nhớ ta k :(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com