Chương 42:
Trải qua mấy ngày, Bạch Thừa Du mỗi lần gặp tôi thì ngượng ngùng, còn Kim Ánh Minh thì cứ gặp tôi là nhắc chuyện hôm Bùi Viên Mẫn lấy tiền quỹ. Thẩm Phong thì khỏi phải nói, tâm tình của hắn thay đổi còn hơn thời tiết, lúc chuyển biến tốt thì còn diễn kịch với tôi, còn chuyển biến xấu thì chỉ liếc cho tôi một cái ánh mắt đầy ẩn ý khiến tôi cũng chả hiểu hắn muốn nói gì với mình, tôi đâu phải chuyên gia tâm lý đâu mà cứ bắt phải đoán ý hắn. Nhưng trải qua từ hôm đưa đồng hồ cho tôi thì thấy hắn cứ cách một hai ngày lại uống rượu, đọc truyện tôi thấy tên này có thích uống rượu như thế này đâu, mà thôi kệ đi.
Trong mấy ngày đó thì có một chi tiết mới nhất làm tôi thấy hứng thú sau những ngày hơ tẻ nhạt đó là hai tên nam chính 1 và 2 rất siêng đến trường tôi. Bình thường Phạm Trạch Đông cũng hay đến đón Bùi Viên Mẫn làm tôi cũng thấy bình thường không còn mới mẻ nữa, bây giờ thêm Lăng Thế Vũ vào cuộc thì tôi nghĩ chắc là sắp có kịch hay để coi. Nhưng chờ quài đến ngày hôm nay vẫn chưa có gì xảy ra, Phạm Trạch Đông vẫn đến đón Bùi Viên Mẫn, cô ấy vẫn từ chối. Lăng Thế Vũ vẫn đến trường nhưng cũng không đón được người đẹp đi, lúc này tôi thấy đẹp trai, giàu có và quyền lực thì sao chứ, nhưng vẫn có những thứ nằm ngoài tầm tay của mấy vị này. Đúng là những thứ càng khó có được thì càng muốn chinh phục, và Bùi Viên Mẫn biết được điều này nên đã vận dụng tối đa. Ví dụ như lúc này, đến giờ ra về buổi trưa, hai nam nhân vật chính "cưỡi" hai siêu xe sáng bóng đứng trước cổng trường như thường lệ, bên cạnh đó các cô nàng bu quanh để tạo hiệu ứng cho trai đẹp. Nhưng vẫn không thấy bóng dáng Bùi Viên Mẫn đâu. Thật tội nghiệp.
Mặc dù lần này hai người bọn họ thất bại trong việc theo đuổi nữ chính nhưng tôi tán thưởng về sự kiên nhẫn của họ. Họ đều đặn đến trường hai lần trên một ngày, tôi chỉ thắc mắc là hai người này đều thông minh chẳng lẽ không thấy là buổi trưa Bùi Viên Mẫn ở lại trường sao? Đúng là câu "khi yêu thì con người dù có IQ cao tới mấy cũng bằng 0" của tôi rất chí lý.
Tôi đứng trên hành lang lớp nhìn ra ngoài cổng, nhàm chán ngáp. Đã nhìn được 4 ngày mà chả thấy cảnh hai người đàn ông đánh nhau giành gái như trong phim ảnh khiên tôi hơi thất vọng, với lại tôi cũng không có kiên nhẫn như hai nam chính suốt ngày thích đứng ngoài nắng, tôi hơi thắc mắc là tại sao nhìn hai người họ đứng như thế mà vẫn không đen tý nào vậy, họ dùng kem chống nắng hay sinh ra đã có làn da không ăn nắng mà đám chị em hằng mơ. Trong lòng tôi nảy sinh ra một ít ghen tị.
Tôi nhìn một lát rồi đi xuống canteen ăn trưa và đến chỗ ngủ như thường lệ. Khi đến công viên bất ngờ tôi gặp Kim Ánh Minh đang nằm chỗ tôi hay thường ngủ. Tên này dám tranh giành địa bàn của tôi, tôi lại gằn hắn nhíu mày hỏi:
"Sao anh lại ở đây?"
Hắn đang nhắm mắt nằm trên thảm cỏ, hai tay gối đầu trông rất thoải mái đến đáng ghét, khi nghe tôi hỏi thì từ từ mở mắt ra cười cười nói:
"Cô hỏi hay thật, đây là công viên, tôi thích ở đâu thì ở đó."
Thà không hỏi hắn chứ hỏi xong hắn trả lời làm mình tức thêm vì không nói lại được. Bây giờ chỗ này có thêm hắn biết nữa, tôi không biết có nên ở lại đây hay tìm chỗ nào thoải mái khác để ngủ nữa.
Đang ngồi suy nghĩ về chuyện tìm chỗ ngủ tương lai thì Kim Ánh Minh lại lên tiếng:
"Còn cô, sao cô lại ở đây?"
Tôi giật mình nhìn hắn, bây giờ chẳng lẽ tôi nói thật là đến đây ngủ và mong hắn đi chỗ khác sao. Chuyện này hơi khó nha, da mặt tôi cũng mỏng lắm. Tôi chưa kịp nói thì hắn lại nói tiếp:
"Cô đến đây nghỉ trưa và muốn tôi nhường chỗ."
Tôi trợn mắt nhìn hắn, hắn biết tôi đang nghĩ gì sao? Whoa, công nhận thiên tài có khác, nhìn là biết người khác nghĩ gì rồi. Nếu hắn đã biết thì tôi cũng gật gật đầu tỏ ra là đồng ý thay cho lời nói.
Thấy tôi gật đầu hắn cười càng tươi, lấy tay vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình. Tôi nhíu mày hỏi:
"Anh làm vậy là có ý gì?"
"Cô không thấy à, tôi đến đây để nghỉ trưa, cô cũng đến đây nghỉ trưa.". Hắn quay sang nhìn tôi nói tiếp: "Vậy hai chúng ta cùng nhau nghỉ trưa."
Hắn nói xong khiến tôi xém chút nữa sặc, tôi ngó xem xung quanh có ai không, nếu để người khác mà nghe được câu cuối của hắn lại hiểu lầm, tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không hết tội. Nghĩ sao mọt học trưởng danh tiếng lẫy lừng nhất trường, có khi là nhất thành phố luận học tập thì luôn đứng nhất còn luận về vẻ đẹp trai và gia thế thì khỏi bàn cải, chắc cũng nằm trong top 4-5 gì gì đó. Vậy mà hắn lại cùng một cô gái danh tiếng cũng lẫy lừng không kém, nhưng danh tiếng này lại không hay cho lắm, tôi không nói chắc mấy bạn cũng hiểu. Nếu mà bị một người nghe được thì ngày mai là cả thành phố biết luôn đấu chứ. Coi chừng có khi tôi lại nổi bởi việc này và cũng là cái bia cho hàng ngàn cô gái nhấm vào.
Thấy không có ai tôi thở phào nhẹ nhõm,quay sang trừng mắt nhìn tên đang nằm dưới đất, nhưng thấy hắn nằm ở đây kết hợp với không gian này tạo ra khung cảnh đẹp đấy chứ. Thấy vậy tôi nghĩ nếu đuổi tên này đi thì cũng thấy tội nhưng mà không đuổi đi thì tôi thiệt thòi, vì vậy tôi chọn cách đuổi cổ hắn đi. Ông cha ta đã từng nói sao nhỉ? "Trời không vì mình trời tru đất diệt". Kim Ánh Minh à, anh đẹp trai thật nhưng giấc ngủ của tôi quan trọng hơn. Tôi tỏ ra hơi giận nói:
"Nè, anh nói cho đàng hoàng, cái gì mà cùng nhau nghỉ trưa. Đây là chỗ của tôi, anh ra chỗ khác đi."
"Chỗ nào nói đây là chỗ của cô, hình như tôi nhớ không lầm đây là công viên của trường thì phải. Nên tôi thích nằm đây, còn cô nằm hay không thì tùy.". Hắn cười nói.
"Anh....". Tôi chỉ vào mặt hắn tức đến nỗi không nói được câu nào.
Tôi bực bội định đứng dậy đi thì tay lại bị tên kia níu lại. Vì không giữ được thăng bằng nên đã ngã nhào lên người hắn, nếu người khác mà nghe đến chi tiết này sẽ nghĩ tôi sẽ chạm môi hắn hoặc là mắt đối mắt gì gì đó. Nhưng sự thật lại không như vậy, tôi đang trong tư thế đè Kim Ánh Minh và hai chúng tôi kết hợp lại hình thập (là hình vầy nè (+)), và mới khi đè cứ nghĩ sẽ dừng lại trong vòng vài phút nhưng cũng bị tên nào đó hắt qua bên cạnh và phán:
"Nhìn cô vậy mà năng như heo."
Tôi trợn tròn mắt nhìn hắn, hắn có phải là đàn ông không? Chẳng lẽ hắn không biết từ trước đến giờ là phụ nữ không thích bị người khác mói mình là heo sao. Tôi tức giận nói:
"Ai biểu anh níu tôi lại, nếu có bị đè chết thì đều là tại anh. Thôi tôi không nói với anh nữa, anh ngồi đây làm gì thì làm, tôi đi đây."
Tôi nói xong liền đứng dậy đi. Hắn liền ngồi dậy gọi với theo tôi:
"Từ từ đã."
Tôi đứng lại quay đầu hỏi hắn:
"Còn chuyện gì nữa."
"Cái chuyện cô nợ tôi bữa trước đấy.". Hắn ngồi ngước nhìn tôi nói.
"Thì sao?". Tôi nhíu mày hỏi lại.
"Tôi đã nghĩ ra rồi.". Hắn cười nhìn tôi.
Tôi nhìn nụ cười này cảm thấy ớn lạnh giống như vụ làm rớt đồng hồ của hắn, có khi nào hắn lại muốn tôi làm osin cho hắn nữa. Nếu vậy tôi nhất quyết phản đối, vì lần này hắn tự nguyện mà tôi cũng đâu có ép đúng không? Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt e ngại hỏi:
"Vậy anh muốn gì?"
"Tôi muốn đi học thêm với cô.". Hắn nhìn tôi nói mà không cười nữa mà rất nghiêm túc.
Tôi ngạc nhiên nha, sao hắn lại muốn học lại chương trình lớp 11 vậy? Chẳng lẽ hắn nhốn ôn lại tuổi thơ sao? Với lại muốn học chung với tôi thì hỏi tên nam phụ mới đúng chứ hỏi tôi làm gì? Trong đày thôi một loạt câu hỏi tuôn trào, nhưng sau mông phút cho sự ngạc nhiên và chọn lọc câu hỏi, cuối cùng tôi đã chọn một câu, nói:
"Nếu muốn học thì anh tìm thầy giáo Du chứ nói với tôi làm gì?"
"Cái đó cô chỉ cần biết là cô đồng ý thì Bạch Thùa Du sẽ cho thôi.". Hắn cười nói, sau đó không cười nữa mà sắc mặt như đang suy nghĩ gì đó.
Sau mấy giay suy nghĩ hắn khôi phục lại vẻ mặt tươi cười lúc nãy nói:
"Thôi cô nghỉ ở đây đi, tôi có chút việc, tôi đi trước."
Hắn nói xong thì đứng dậy đi ra khỏi công viê. Tôi khó hiểu nhìn hắn, ở thế giới này toàn những người khó hiểu, suy nghĩ khó hiểu, hành động cũng khó hiểu, vì vậy với động vật đầu óc đơn bào như tôi thì luôn cảm thấy mình ở đây càng khó sống hơn thì có, nhưng thôi nếu đã đến đây thì phải tiếp tục sống cho tốt quãng đời còn lại vậy. Tôi ngồi trê thảm cỏ cảm thán và quyết định nằm xuống ngủ. Ngủ xong coi chừng chiều lại có chuyện vui thì sao, chúng ta chờ vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com