Hết Q1
Ninh Thư bị mang lên xe.
Mới đầu cậu cho rằng, Cố Sâm thực sự tức giận muốn dạy dỗ cậu một phen. Mà cho đến khi bị bảo đi tắm rửa, cậu mới biết được, loại dạy dỗ này là có ý gì.
Đôi mắt nhu thuận khỏi mở to.
Cố Sâm vỗ eo cậu, cười như không cười nói: "Không phải đã nói tôi muốn làm gì với em cũng được sao?"
Ninh Thư có chút luống cuống, lại cảm thấy thẹn. Cậu nghĩ, xem ra đây là cách Cố Sâm hạ nhục mình. Cậu cúi đầu, không khỏi trầm mặc.
Mà đôi mắt Cố Sâm lạnh băng nhìn nam sinh, không chút tình cảm.
"Tôi không có nhiều kiên nhẫn chờ em như vậy"
Ninh Thư bị loại ánh mắt này nhìn khiến trái tim hơi tê rần, sắc mặt tái nhợt, nhìn thiếu niên hồi lâu, thoả hiệp hướng phòng tắm đi đến.
Tuy rằng trước kia cậu chưa từng tiếp xúc đến phương diện này, nhưng vì Cố Sâm nên cũng biết loáng thoáng.
Chỗ kia của đàn ông có thể dùng để nhận.
Ninh Thư ngẫm lại, liền cảm thấy thật xấu hổ.
Chỉ là cậu nhớ tới kinh nghiệm lần trước, tuy rằng cậu uống say, ý thức không rõ ràng lắm, nhưng Ninh Thư vẫn nhớ ngoại trừ cảm giác nóng rát giữa hai chân thì thật ra cũng không quá khó chịu.
Hoảng loạn trong lòng vì điều này mà giảm đi không ít.
Ninh Thư biết Cố Sâm có thói quen sạch sẽ, cho nên tắm rửa toàn thân vô cùng kỹ càng. Ngay cả bên trong cũng vậy.
Mặt đỏ như như muốn thiêu cháy.
Linh Linh: "Ký chủ ơi, đồ biến thái đó có vẻ rất tức giận á, Linh Linh thật lo lắng cho anh"
Linh Linh lên án: "Lát nữa hắn nhất định sẽ làm đau anh!"
Ninh Thư do dự nói: "Không sao, anh có thể chịu được"
Linh Linh: "Em nghe tiền bối nói, loại chuyện này nam với nam làm sẽ rất đau đó"
Ninh Thư có chút mờ mịt lắc đầu: "Đâu có đâu, chỉ có một chút không thoải mái thôi, còn lại cũng ổn." Cậu lấy dũng khí nghĩ thầm, có lẽ mấy chuyện này cũng không đáng sợ như tưởng tượng đâu.
Tuy cái đó của Cố Sâm có thiên phú dị bẩm, nhìn hơi dọa người. Nhưng cậu cũng không cảm thấy chỗ nào đó thống khổ như miêu tả. Chỉ cần nghĩ lại như vậy, Ninh Thư liền không quá căng thẳng nữa.
Nói không chừng, qua đêm nay Cố Sâm sẽ chán cậu, quay trở về.
Ninh Thư chỉn chu quần áo, hít một hơi thật sâu rồi bước ra ngoài.
"Thiếu gia, tôi tắm sạch..."
Thiếu niên thong dong, kiêu ngạo, ánh mắt nhàn nhạt ra lệnh nói: "Lên đó nằm, đưa lưng về phía tôi"
Ninh Thư trầm mặc làm theo lời hắn, cậu đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện này, có làm ra vẻ cũng vô dụng.
Cậu nhắm mắt lại, nghĩ thầm kết thúc thật nhanh đi.
Nhưng mà Ninh Thư không nghĩ tới, mọi chuyện hoàn toàn khác xa với tưởng tượng của cậu.
Thiếu niên từ trên cao nhìn xuống, hơi rũ mắt, động tác không nhanh không chậm lại ưu nhã, cắn cậu một ngụm: "Em biết không, suýt chút nữa tôi đã gϊếŧ người"
Ninh Thư bị hắn hung mãnh hôn cắn, đôi mắt có chút ướt.
Nhìn cậu như vậy, ánh mắt Cố Sâm càng đen tối, hắn cười khẽ, miệng lại nói ra những lời khiến người khác sợ hãi: "Em rời đi nửa năm này, tôi không ngừng lặp đi lặp lại suy nghĩ đó. Tôi thậm chí nghĩ, muốn tìm em trở về, sau đó chặt đứt hai chân em, để em chỉ có thể ngây ngốc mãi ở bên cạnh tôi."
"Mỗi ngày chỉ có thể ngoan ngoãn chờ tôi về thương em, làm em"
Ninh Thư lạnh lẽo cả người, trong lòng kinh sợ, sắc mặt tái nhợt.
Cố Sâm thưởng thức biểu tình trên mặt đối phương, cúi đầu tiến tới.
Dần về sau, mồ hôi ướt át từ trên mặt chảy xuống tấm lưng của người dưới thân.
Nam sinh khóc đến thanh âm vỡ vụn.
"Còn trốn không?"
"Trốn không thoát, thiếu gia..." Ninh Thư khóc nức nở.
"Thích tôi không?"
"Ưm.... ư..hức... t..thích..."
Không ai biết, đêm nay căn phòng khách sạn này đã xảy ra chuyện gì.
Càng không ai nghe được, bên trong truyền đến những thanh âm khiến mặt đỏ tim đập như thế nào.
Chỉ có Ninh Thư rõ ràng, dưới lớp da tự phụ ưu nhã đó che giấu linh hồn đen tối đến mức nào.
Nam sinh cuộn tròn người trên giường, cậu thậm chí gần như cảm thấy đời này mình thoát không khỏi lòng bàn tay Cố Sâm.
Mặt Ninh Thư đỏ hồng, cậu đang rất mệt mỏi.
Đến giờ cậu mới rõ ràng, chuyện lần trước chẳng qua chỉ là một hồi hiểu lầm đáng chê cười. So sánh với kiểu chân chính tối qua, căn bản là gặp sư phụ.
Từ trên giường, sau đó đến phòng tắm, sau đó lại...
Ninh Thư chỉ nhớ, cậu khóc thật sự mất mặt, khóc đến vỡ giọng.
Nhưng Cố Sâm vẫn là không buông tha cậu.
Linh Linh: "Huhu ký chủ ơi anh thảm quá, Cố Sâm là đồ biến thái, huhu em nghe anh khóc cả đêm, hắn đánh anh phải không ạ?"
Ninh Thư: "Không có"
Cậu hơi nhấp môi, đỏ hết phần cổ, giọng nói lại khản đặc.
Linh Linh: "Nhưng mà anh khóc thật thảm"
Ninh cảm thấy thật thẹn: "Em còn nghe được gì?"
Linh Linh nói: "Dạ hết rồi, Ký chủ có quyền riêng tư nên em không thể nhìn cũng không nghe được âm thanh bên ngoài"
Ninh Thư thầm thấy may mà Linh Linh không nghe được cái khác, nếu không cậu...
Loại chuyện này một khi bắt đầu liền quen đường quen lối.
Đặc biệt là với độ tuổi dồi dào tinh lực.
Một lần, hai lần không nói, nhưng cứ mỗi ngày. Ninh Thư thật sự có chút ăn không tiêu.
Nhưng Cố Sâm lại thật thích.
Ninh Thư không khỏi đánh trống lảng nói: "Thiếu gia, cậu không cần đi học sao?"
Cố Sâm vuốt ve eo cậu, ôm người vào lòng: "Tôi đã hoàn thành xong chương trình cấp ba, chỉ cần đợi thi đại học thôi"
Dời đi chú ý thất bại.
Ninh Thư lấy hết cam đảm nói: "Thiếu gia, hôm nay không làm có được không?"
Hơi thở Cố Sâm hơi nặng nề, mắt phượng nhìn chằm chằm cậu: "Hửm?"
Nam sinh thanh tú ngồi trong ngực hắn, làn da tinh tế trắng nõn. Hắn biết, chỉ cần dùng sức một chút trên đó là có thể lưu lại dấu vết.
Đôi mắt lại đen tối hơn.
Sắc mặt Ninh Thư tái nhợt, trầm mặc nói: "Tôi hơi mệt, ban ngày còn phải đi học, thiếu gia."
Cố Sâm nhìn sâu vào đáy mắt nam sinh, cũng cảm thấy mình hơi quá mức rồi, không khỏi hôn hôn má cậu, giọng nói trầm trầm: "Được, vậy không chạm vào em"
Hắn lại có chút ái muội xoa nắn sau cổ nam sinh, khẽ cười nói: "Nhưng mà thi đại học xong, em muốn bồi thường thế nào cho tôi đây?"
Ninh Thư nghe đến mặt đỏ tai hồng.
Cố Sâm câu môi, tiến đến bên tai cậu, thấp giọng nói: "Nếu em là con gái, tôi ra bên trong nhiều như vậy, không chừng lúc này đã mang thai em bé rồi"
Cố Sâm ở lại đây hết một khoảng thời gian, sau đó có việc nên trở về một chuyến.
Nhưng Ninh Thư biết, hắn vẫn để người ở lại đây trông chừng, giám sát cậu.
"Ninh thiếu gia, Cố tiên sinh muốn gặp cậu"
Ninh Thư bị người mời đi.
Cố gia chủ nhìn thấy cậu, vào thẳng vấn đề: "Ta biết chuyện của cậu cùng A Sâm, ta cũng không phản đối"
Ninh Thư có phần kinh ngạc nhìn lại.
Cố gia chủ tiếp tục nói: "Chỉ cần cậu đồng ý với ta một chuyện"
"Lấy tinh trùng của A Sâm đưa cho ta"
Ninh Thư ngốc luôn.
Cố gia chủ đối diện lại nói tiếp: "Nói gì thì nói, sau này Cố gia vẫn phải có một người thừa kế. Có thể chấp nhận như vậy đã là nhượng bộ lớn nhất của ta."
Ông lạnh lùng: "Vốn dĩ là ta muốn Cố Sâm bao dưỡng thêm một người phụ nữ, nhưng nó không đồng ý, nên ta đành phải tìm cậu hỗ trợ"
Đột nhiên trong lòng Ninh Thư rất buồn bã, hồi lâu sau cậu mới cất lời: "Tiên sinh muốn tìm mang thai hộ sao"
Cố gia chủ nhìn cậu cứ như nhìn một đồ vật râu ria: "Bằng không, cậu có thể sinh cho A Sâm một đứa con sao?" Ông ta nhíu mày nói: "Cậu đừng không biết tốt xấu, có thể nhượng bộ như vậy đã là khoan dung lớn nhất của ta. Đợi đứa bé sinh ra ta sẽ giữ bên cạnh bồi dưỡng"
Ninh Thư nắm chặt ly nước, rũ mắt, không biết đang nghĩ gì.
Cố Hạo thấy cậu dường như có dao động, ngữ khí cũng hoà hoãn một chút: "A Sâm chắc chắn cũng muốn có đứa con của mình"
Nam sinh thanh tú ngẩng mặt, đôi mắt thẳng tắp nhìn lại, ngữ khí kiên định nói: "Nếu thiếu gia muốn có một đứa con, tôi sẽ không phản đối. Nhưng tôi muốn hỏi tiên sinh một vấn đề. Đây là chuyện thiếu gia muốn, hay tiên sinh tự mình quyết định?"
Ninh Thư còn chưa ngốc tới mức này, nếu phía Cố Sâm không có vấn đề gì, Cố gia chủ cũng sẽ không tìm cậu làm gì.
Cố gia chủ hiển nhiên không nghĩ cậu sẽ hỏi tới chuyện này, có chút tức giận nói: "Cậu cho rằng hai người đàn ông với nhau có thể đi được đến đâu? Hiện tại A Sâm còn có hứng thú với cậu, nhưng với vị thế của nó, cậu dám khẳng định nó sẽ yêu một mình cậu cả đời sao?"
Ông ta lạnh lùng đứng lên: "Thay vì tương lai trắng tay nhìn nó tình nồng ý mật với người khác, thì bây giờ tốt nhất làm theo lời ta. Chính cậu tự nghĩ lại đi"
"Ta cho cậu thời gian 5 ngày"
Linh Linh: "Ký chủ, anh định làm thế nào?"
Ninh Thư trầm mặc nói: "Anh cũng không biết"
Cậu nắm chặt ly nước, trong lòng lại mờ mịt, còn có khó chịu.
Cậu chỉ cần nghĩ đến một người con gái sẽ sinh con cho Cố Sâm, liền cảm thấy rất khó chịu.
Vì sao? Ninh Thư ôm ngực.
Buổi tối hôm đó, Cố Sâm từ thành phố khác trở về. Nam sinh thanh tú bị hắn đè trên giường lớn, bề ngoài cùng khí chất ưu nhã của thiếu niên hoàn toàn không phù hợp với phần cứng vừa hung vừa mãnh kia.
Một lúc, thiếu niên lại đứng thẳng, liếm phần xương quai xanh của cậu, dùng âm thanh khàn khàn từ tính thấp giọng nói bên tai: "Nhớ anh không?"
Đôi mắt Ninh Thư lại ướt mềm, hai chân siết chặt quanh hông thiếu niên, thở hổn hển ôm lấy hắn, sợ bản thân ngã xuống.
Cố Sâm khẽ cười một tiếng.
Đến tận nửa đêm, Ninh Thư đã nặng nề chìm vào giấc ngủ. Khoảng cách thi đại học càng gần, ban ngày cậu phải ôn tập, buổi tối lại bị Cố Sâm ngựa quen đường cũ một lần rồi lại một lần ăn sạch.
Mơ màng thức giấc.
Ninh Thư mở to mắt, thấy thiếu niên đang ngồi một bên dùng máy tính bảng, kế bên còn đặt một ly cà phê.
Cậu chăm chú nhìn người hồi lâu.
Cậu thật sự không hiểu, Cố Sâm sao lại có nhiều tinh lực như vậy. Lăn lộn cậu qua lại rồi còn có sức đi xử lý công việc lùm xùm gì đó?
Sao hắn lại không mệt vậy?
Ninh Thư không rõ, chẳng lẽ người nằm trên sẽ không quá mệt hả?
Linh Linh: "Ký chủ, sao anh lại nghĩ vậy rồ, em nghe tiền bối nói người nằm trên mới là mệt nhất"
Ninh Thư: "Nhưng-"
Linh Linh: "Thật đó, tiền bối sẽ không gạt em đâu, tiền bối đã khẳng định nằm trên mệt muốn chết"
Ninh Thư đỏ mặt nói: "Nhưng mà nhìn bộ dạng thiếu gia đâu có mệt gì đâu"
Linh Linh: "Linh Linh nghe nói, mấy người như vậy gọi là mãnh công, làm bao nhiêu cũng không thoả mãn đó"
Linh Linh cảm thấy có lỗi nói: " Linh Linh cũng không giúp được anh, nói không chừng hắn làm nhiều rồi sẽ chán thôi"
Ninh Thư trầm mặc nói: "Nhưng đã 3 tháng rồi..."
Linh Linh lại chột dạ quơ tay múa chân, nhưng vẻ mặt vẫn rất khẳng định nói: "Ký chủ đừng nản lòng! Chờ hắn làm anh mấy năm nữa, sẽ chán thôi"
Ninh Thư: "..."
Nhưng giờ mới 3 tháng, cậu đã không chịu nổi.
Của thiếu gia quá lớn.
Dường như chú ý tới tầm mắt của cậu, Cố Sâm ngẩng đầu, nhìn qua.
Ninh Thư vội vàng rời mắt đi.
Môi mỏng của thiếu niên hơi câu, đi tới, ngón tay thon dài sờ vào sau cổ cậu, thấp giọng nói: "Dậy rồi?"
Ninh Thư gật gật đầu: "Thiếu gia không ngủ sao?"
Đôi mắt Cố Sâm chợt sâu hơn, lúc này nam sinh không mặc quần áo gì, cả người trần như nhộng. Làn da cậu rất trắng, mỗi lần làm xong đều lưu dấu vết thật lâu. Cặp chân kia vừa thẳng vừa tinh tế làm người lưu luyến không quên.
Cố - đã hứa cuối tuần cấm dục - Sâm lại ngo ngoe rục rịch.
Môi bao phủ lên, tiếng nói trầm thấp: "Không ngủ"
Đôi tay càng lúc càng di chuyển xuống.
Ninh Thư bị ôm lên, cậu ôm lấy cổ thiếu niên, gương mặt ửng đỏ, thấp giọng nói: "Thiếu gia, mai tôi còn phải đi học."
Cố Sâm vừa thân mật, vừa dùng ngữ khí mang theo dục vọng nói:
"Một lần cuối"
"Ngoan"
Ninh Thư nhìn thiếu niên hơi rũ mắt, biểu tình không thanh lãnh tự phụ như thường ngày, đôi mắt chứa dục vọng nóng cháy như muốn đem cả người cậu nuốt vào bụng.
Không biết vì sao cậu lại nhớ tới lời Cố gia chủ nói.
Nhịn không được mở miệng hỏi: "Thiếu gia muốn có một đứa con không?"
Cố Sâm hơi ngừng lại, tiến đến bên tai cậu, cười như không cười nói: "Em sinh cho anh sao?"
"Sinh cho anh một đứa được không?"
"Trong bụng có nhiều đồ của anh như vậy, nhất định có thể sinh một đứa"
Ninh Thư hơi nhấp môi, nhịn không được nghĩ. Tốt nhất là đứa bé lớn lên giống người trước mặt.
Cố Sâm không chút để ý tiếp tục tưởng tượng, lại nói: "Anh sẽ là người cha tốt." Hắn bế Ninh Thư lên, trầm thấp nói bên tai cậu: "Nghĩ như vậy, thật đúng là muốn một đứa"
Đáy lòng Ninh Thư trầm xuống. Cậu hơi rũ mắt, không nhìn ra suy nghĩ.
________
Lý Dương cảm thấy bạn tốt mấy ngày nay có chút thất thần, không khỏi dò hỏi: "Ninh Thư, cậu làm sao vậy?"
Đối phương khẽ ngẩng đầu lên, do dự hỏi: "Lý Dương, cậu có muốn sau này có một đứa con không?"
Lý Dương có chút không hiểu nói: "Có chứ, đàn ông con trai ai lại chẳng muốn có con, trừ khi không có người phụ nữ nào chịu sinh cho hắn. Nhưng mà hiện tại chúng ta nói này có vẻ hơi sớm"
Ninh Thư cũng cảm thấy vậy.
Cậu là trường hợp đặc biệt, cậu chưa từng nghĩ tới kết hôn sinh con nhưng có lẽ Cố Sâm sẽ muốn có một đứa con. Chỉ cần nhớ lại những lời hôm qua thiếu niên thì thầm bên tai, trong lòng cậu liền có hơi khó chịu.
Cậu không sinh được, không sinh được một đứa con cho Cố Sâm.
Cậu là đàn ông, sao có thể sinh con chứ?
Cố gia chủ lại tới tìm cậu.
Lần này ông ta không doạ người như trước mà lựa chọn vừa dùng lý vừa dùng tình để nói chuyện.
Tâm Ninh Thư vốn đã không vững, hiện tại lại càng trầm mặc.
Linh Linh: "Ký chủ, anh thật sự muốn làm vậy sao?"
Ninh Thư lại nói không biết.
Ở bên cậu, Cố Sâm có thật sẽ không hối hận sao?
Ninh Thư càng rối rắm, càng mâu thuẫn, chính cậu cũng không biết bản thân đang làm gì. Như xui quỷ khiến, cậu tự nhìn mình trong gương lúc này.
Rất muốn đây chỉ là một giấc mộng.
Cậu đang giống như nữ nhân, nằm dưới thân Cố Sâm.
Nhích ra, càng muốn trốn về phía trước càng bị làm khóc đến lợi hại hơn.
Ninh Thư cúi người, quỳ xuống.
Cố Sâm bắt lấy đầu cậu, ánh mắt có chút đen tối, cũng có cảm xúc mà cậu không nhìn rõ.
Ninh Thư có điểm lấy lòng, đôi mắt ướŧ áŧ, liếm môi đỏ: "Thiếu gia."
Đôi mắt thiếu niên trở nên ám trầm hơn.
Ninh Thư vào phòng vệ sinh, nhả ra thứ ngậm trong miệng.
Cậu lại ngơ ngác nhìn mình trong gương. Khoé mắt đỏ lên, cánh môi cũng hồng đến diễm lệ.
Ngay sau đó, tiếng nói nhàn nhạt của thiếu niên truyền đến.
"Tiếp tục đi"
Ninh Thư giật mình nhìn qua.
Cố Sâm đứng đó, đôi mắt lạnh băng, từ trên cao nhìn xuống cậu, nói: "Em đem thứ đó đưa cho Cố Hạo, đứa nhỏ đó, vừa sinh ra anh sẽ đích thân bóp chết nó"
Đáy lòng Ninh Thư hoàn toàn chìm xuống.
Thiếu niên đi tới, dùng sức bắt lấy cánh tay, kéo cậu đứng lên, thấp giọng nói: "Em rốt cuộc suy nghĩ gì vậy?"
Hắn lộ ra biểu tình cười như không cười: "Là do anh chưa đủ yêu em, hay là em từ đầu tới cuối vẫn luôn không tin tưởng? Có phải anh phải đào tim ra, em mới không nghĩ đến chuyện rời đi nữa?"
"Anh nói cho em biết, đời này em đừng nghĩ thoát khỏi anh"
Thiếu niên nắm cằm cậu, cúi đầu hôn xuống, mang theo dục vọng chiếm hữu cực hạn: "Dù anh chết cũng muốn kéo theo em xuống địa ngục"
"Em là của anh,chỉ của anh."
Cố Sâm cắn vào miệng vết thương trên cổ Ninh Thư, cắn đến cậu đau xót, khóc nức nở.
Thiếu niên liếm khoé môi nhuốm máu đỏ, gương mặt hắn lúc này vừa cao quý lại có phần yêu dã, đôi mắt tối tăm thâm thuý: "Ninh Thư, em giống như sinh ra đã định sẵn là của anh"
Linh Linh: "Ký chủ ơi tôi đang nghe thấy gì đây, Cố biến thái hình như thật sự thích anh đó"
Trái tim và lồng ngực Ninh Thư đều rung động.
Cậu hơi ngẩng mặt, cả người chỉ có thể bám víu trên người Cố Sâm.
Ninh Thư cuối cùng cũng nghĩ đến, cậu có lẽ cũng thích Cố Sâm.
Cho nên mới sẽ thấy khó chịu khi nghe y và Cung tiểu thư đính hôn, và còn thấy khổ sở.
"Anh đã nói qua chưa?"
Cố Sâm nhìn cậu: "Đứa bé nếu không phải em sinh, ạn không cần"
"Em thế mà lại muốn anh cùng người phụ nữ khác sinh con"
Thiếu niên lại lộ ra biểu tình ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Vẫn là do tối qua anh ra sức không đủ, nên em còn có sức lực miên man nghĩ chuyện khác"
Ninh Thư cũng không nhớ rõ sau đó mình đã nói gì.
Cậu chỉ nhớ, Cố Sâm thật sự rất giận.
"Em cứ như vậy, hy vọng anh sinh con cùng người phụ nữ khác"
Nam sinh thanh tú gắt gao quấn chặt trên người hắn, không dám buông tay: "Thiếu gia, em không dám."
"Ạn thấy em không có gì là không dám hết"
Thiếu niên lạnh lùng nói bên tai cậu: "Ngày mai anh xin nghỉ giúp em, được không?"
Ninh Thư lắc đầu, duỗi tay ôm chặt, mang theo tiếng khóc nhỏ vụn: "Không muốn thiếu gia có con với người khác."
"Ninh Thư, lặp lại lần nữa." Thanh âm Cố Sâm trầm thấp lại gợi cảm.
"Không muốn thiếu gia có con với người khác"
Cố Sâm chậm rãi lộ ra ý cười, nhẹ giọng: "Anh chưa bao giờ thật sự muốn có con gì hết, cho dù là em sinh." Thiếu niên rũ mắt, ham muốn chiếm hữu đen tối tận cùng ẩn sâu trong đôi mắt thâm thuý.
"Chỉ có em và anh"
"Ai cũng đừng nghĩ tới cướp đi một phần chú ý của em"
"Dù là đứa con gì đó cũng không được"
Linh Linh phát hiện, từ khi ký chủ nói chuyện yêu đương, cả người đều trở nên ôn nhu mềm mại.
Nó thật khổ quá mà.
Linh Linh: "Huhu ký chủ ơi, sao cuối cùng anh lại cùng nam chính yêu đương rồi"
Ninh Thư có phần ngại ngùng, đỏ mặt nói: "Xin lỗi Linh Linh, những nhiệm vụ sau này anh sẽ cố gắng làm tốt hơn"
Linh Linh: "Thôi, không có gì, Linh Linh rất rộng lượng, sẽ không trách anh"
Ninh Thư vẫn cảm thấy thật có lỗi: "Nhiệm vụ có phải đã thất bại hay không?"
Linh Linh: "Không có nha, điểm hảo cảm chỉ tính kết quả, không có giới hạn, lần này rất thành công đó"
"Nhưng mà độ hảo cảm nếu vượt mức và biến chất thì sẽ lập tức hình thành ràng buộc với thế giới, không rời đi được. Ngay từ đầu Linh Linh nên nói rõ ràng với anh, là Linh linh sai huhu"
Ninh Thư an ủi nói: "Không sao đâu"
Linh Linh: "Thật xin lỗi ký chủ, hại anh bị bắt làm gay, thế giới sau em nhất định sẽ canh kỹ cho anh"
Ninh Thư lại có chút đỏ mặt, cậu hơi ngại với Linh Linh là bởi vì bản thân cũng có tư tâm.
Cậu muốn cùng Cố Sâm sống hết đời này.
Kỳ thật không có gì không tốt. Chỉ là chiếm hữu của Cố Sâm quá mạnh, không gian cá nhân của Ninh Thư đều bị đối phương khống chế. Điều này làm cậu đôi khi có chút ngột ngạt.
Nhưng tính tình Ninh Thư vốn rất tốt, vô cùng khoan dung với thiếu niên. Đôi lúc Cố Sâm có tức giận, chỉ cần cậu ở trên giường nghe lời một chút thì hắn cũng sẽ mau giận mau quên.
Ninh Thư cũng không biết người khác yêu đương có giống như bọn họ hay không, đều phải thoả mãn nhu cầu cho đối phương. Nhưng giống như thoả mãn thế nào cũng không đủ.
Cậu nghe nói yêu đương luôn có thời kỳ mới mẻ, nhưng ở phương diện kia, Cố Sâm một chút cũng không hết nhiệt tình.
Điểm buồn rầu của Ninh Thư là tính dục của Cố Sâm quá mạnh. Như lời y nói, nếu bản thân cậu là con gái chắc đã sớm mang thai rồi.
Mà Cố gia chủ mỗi lần gặp vẫn luôn đối đãi với cậu như trước.
Ở bên nhau lâu, Ninh Thư sẽ nghĩ đến chuyện con cái. Có lần cậu không nhịn được hỏi Cố Sâm, nếu hắn muốn con, cũng không phải là không thể.
Đổi lại là bị người hung hăng trừng phạt.
Khi chắc chắn Cố Sâm thật sự không muốn con, Ninh Thư cũng không còn nhắc tới nữa.
Cố Sâm không biết từ đâu học được rất nhiều các kiểu chơi, đều thử qua trên người cậu. Chiêu số giống như mãi không dứt.
Cho đến một ngày, hắn đem quyển sách ra, cắn cắn lỗ tai cậu nói: "Lúc trước muốn câu dẫn anh như vậy, cả đồ vật cũng chuẩn bị đầy đủ hết"
Ninh Thư hơi mở to mắt.
Đây là sách lúc trước Linh Linh cho cậu???
Cậu lờ mờ nhớ lúc trước giấu ở đâu rồi lại quên mang đi.
Ninh Thư có chút hối hận, nhưng mà... đêm còn rất dài.
Cố Sâm cười như không cười bên tai cậu, tính nợ cũ.
Ninh Thư bị cắn ở cổ, cậu mắng Cố Sâm là chó. Hắn lại thấp giọng mang theo dục ý, ý vị không rõ cười khẽ bên tai cậu: "Chó có lớn được như vậy sao"
Ninh Thư nghe đến vành tai cũng hồng.
Sau đó, Cố Sâm lại dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cậu, tiếng nói trầm thấp: "Đừng rời khỏi anh, bằng không anh cũng không chắc mình sẽ làm ra những chuyện gì"
Theo lời Lý Hoành, thời điểm không phát điên, Cố Sâm chính là quý công tử ưu nhã.
Nhưng khi hắn phát điên.
Chỉ có Ninh Thư có thể ngăn hắn.
Ninh Thư bị Cố Sâm yêu thương cả đời, ngay cả lúc chết, hắn cũng muốn cùng cậu tro cốt hoà làm một.
Linh Linh vừa có chút cảm động cũng vừa thấy sợ hãi: "Còn may là hắn không quấn lấy anh đến kiếp sau được. Dọa chết Linh Linh rồi"
Ninh Thư lại có chút khổ sở, nhưng trong lòng cũng không còn tiếc nuối.
"Linh Linh, anh phải loại bỏ đoạn ký ức này sao?" Cậu nhịn không được hỏi.
Linh Linh gật đầu: "Đúng vậy! Loại bỏ ký ức đối với ký chủ không có gì xấu. Không mang theo tình cảm cùng ký ức mới có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ được"
Ninh Thư vẫn có phần không thể buông bỏ, nhưng cậu cũng hiểu, nếu mang theo ký ức, không biết chừng còn cảm thấy tệ hơn. Thế nên liền chấp nhận.
Tạm biệt thiếu gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com