Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q1 Chương 3

"Chỉ vậy thôi hả? Giới thiệu này bình thường quá rồi"

Ninh Thư nghe có người bên dưới nói như vậy. Ninh Thư cười nhạt, cậu không giống em trai mình - Ninh Hi luôn hoạt bát, nên cũng chẳng được hoan nghênh. Thường xuyên có người nhận nhầm cậu thành Ninh Hi xong lại thắc mắc: "Hai người thật sự là anh em song sinh sao? Một chút cũng không giống"

Ninh Thư là kiểu người luôn an tĩnh, đôi khi chỉ cần có 1 quyển sách là đủ để cậu ngồi vào một góc, ngây người cả ngày. Đôi khi cậu cũng hâm mộ Ninh Hi có nhiều người vây quanh, sủng ái như vậy, thế nhưng khi có ai chú ý tới cậu, cậu lại luống cuống không biết phải làm sao. Có lẽ cậu trời sinh không hợp với mọi người.

Giống như hiện tại, những ánh mắt dò xét trong lớp, những bạn nữ thấp giọng đánh giá đã làm cho Ninh Thư cảm thấy mặt nóng rực lên, hoảng hốt.

Cũng may, giáo viên đã kết thúc khoảng im lặng xấu hổ này: "Em... đến ngồi cạnh Tôn Vĩ đi"

Ninh Thư nhìn theo hướng giáo viên chỉ, thấy một sinh hơi mập mạp bĩu môi, trong tay tuỳ ý chơi đùa máy bay giấy

Cậu thu hồi tầm mắt, gật đầu đầu.

Mập mạp ngồi ở vị trí cuối lớp, hơn nữa trùng hợp sao lại cách không xa chỗ của Cố Sâm.

Cố thiếu gia hơi tựa vào lưng ghế, tuỳ tiện đáp lời những bạn học bên cạnh, nhưng tầm mắt lại như có như không rơi trên người Ninh Thư.

Vào lúc cậu đi tới gần, hắn liền tuỳ ý vươn một chân ra, vô tình cố ý chắn lại lối đi. Cánh tay tuỳ ý khoát lên thành ghế, cười cười đáp lời bạn học: "Ừm, bóng rổ ban 3 đúng là có thể đấu"

Động tác tuỳ tiện như vậy đặt lên người thiếu niên lại vô cùng ưu nhã, thật sự là kiểu người sinh ra đã có khí chất.

Đa số không ai chú ý hành động nhỏ này của Cố Sâm, nhưng với Ninh Thư thì đó lại là 1 vấn đề.

Tuy nhiên, cậu cũng không có can đảm nói Cố thiếu gia "lấy chân ra đi trời", cứ do dự một lát liền quyết định nhấc chân bước qua luôn.

Nhưng ngay lúc cậu đi qua, Cố Sâm liền hơi động chân. Ninh Thư liền ngã xuống. Cậu rất nghi ngờ Cố Sâm cố ý.

Ninh Thư rơi vào lồng ngực to lớn, hương tuyết nhàn nhạt. Vòng eo mảnh khảnh của cậu bị Cố Sâm giữ chặt. Hắn cười khẽ đến dường như không thể nghe thấy bên lỗ tai cậu, khiến cậu có cảm giác như bị bồ công anh lướt qua.

Ninh Thư chống 2 tay trong lồng ngực thiếu niên, xung quanh yên tĩnh lạ thường ngay sau đó lại là 1 tràng hít khí từ khắp nơi ập đến.

Cậu khẽ nâng khuôn mặt ửng đỏ lên, mà kẻ đầu sỏ gây chuyện còn hơi nhướng mày, tỏ vẻ: "Sao lại không cẩn thận vậy?"

Ninh Thư hít sâu, cậu thật không hiểu được tại sao một thiếu niên ưu nhã, lãnh đạm như vậy lại là ác ma với thú vui ác ôn thế này.

Cậu đứng dậy, cực kỳ không quen với những tiếp xúc thân mật đến vậy, hơi mím môi: "Xin lỗi, thiếu gia"

Ninh Thư không dám nhìn biểu tình của mọi người xung quanh. Cậu sửa sang bộ dáng chật vật của mình, hướng Cố Sâm cúi đầu xin lỗi sau đó tiếp tục đi về chỗ.

Nhưng ngay lúc này, thiếu niên lại mở lời: "Thưa thầy, để cậu ấy ngồi cạnh em đi"

Lời vừa dứt, những nữ sinh xung quanh đều lộ biểu tình kinh ngạc.

Thân phận Cố Sâm đặc biệt, đừng nhìn hắn thường ngày có vẻ ôn hoà, nhưng thực chất bên trong hoàn toàn lạnh lùng, xa cách. Người có thể thực sự tới gần hắn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Thiếu gia Lý gia là một ngoại lệ, giờ lại có thêm một người.

Trong lòng của những nữ sinh có chút giật mình, cũng có không ít suy đoán.

Nếu Ninh Thư là nữ, các cô chắc đã sớm đỏ mắt ghen ghét, nhưng đối phương lại là nam nên cũng không ai nghĩ nhiều nữa.

Cố Sâm không có bạn cùng bàn, vị trí bên cạnh hắn vẫn luôn để trống.

Ninh Thư rũ mắt, dù da đầu tê dại nhưng vì nhiệm vụ, cậu vẫn cắn răng bước qua đó.

Tiết 1 kết thúc.

Lý thiếu gia - Lý Hoành đến đây, hơi khẽ hất cằm, ý hỏi: "A Sâm, ai đây"

Sỡ dĩ Lý Hoành đoán nam sinh xinh đẹp này cùng Cố Sâm có liên quan là bởi vì Cố thiếu chưa bao giờ cho bất kỳ ai ngồi cùng bàn. Hôm nay, là ngoại lệ.

Cố Sâm không chút để ý nói: "Tuỳ tùng nhỏ"

Lý Hoành vừa nghe liền biết chuyện có liên quan tới cha Cố. Nhớ đến chuyện lão quản gia phải nghỉ việc về quê mà Cố Sâm từng nói, hắn liền đoán được việc của Ninh Thư.

Lý Hoành thuận miệng nói; "Nhan sắc không tệ"

Chợt thấy Cố Sâm ngẩng đầu, cười như không cười nói: "Vậy sao, từ khi nào cậu lại chú ý nhan sắc của người đồng giới vậy?"

Lý Hoành cảm thấy lời này có điểm không thích hợp, nhưng hắn không nghĩ nhiều, cười cười nói: "Đẹp chẳng phân biệt giới tính"

Mà lúc này Ninh Thư cũng đang đánh giá Lý Hoành. Cách đây không lâu cậu cũng có tìm hiểu về các mối quan hệ xung quanh Cố Sâm. Cố thiếu nhận thức không ít người nhưng quan hệ tốt lại chỉ có một vài. Mà cùng lớp với hắn cũng chỉ có mình Lý Hoành.

Vì thế cậu mở lời: "Xin chào, Lý thiếu gia"

Lý Hoành hơi bất ngờ, chỉ chỉ chính mình, cười xuề nói: "Cậu biết tôi hả?"

Ninh Thư có thấy ánh mắt Cố Sâm dừng trên người mình, chỉ là cậu cũng không để ý kỹ, gật đầu với Lý Hoành: "Cậu cùng Cố thiếu học cùng lớp, tôi nhớ rõ"

Lý Hoành nhìn cậu, trêu chọc: "Tuỳ tùng nhỏ như cậu đúng thật làm tròn bổn phận"

Đáy mắt Cố Sâm chợt hiện âm u, rồi lại nhanh chóng biến mất, hắn vươn tay khảy nhẹ đầu bút trên bàn, ngoài cười nhưng trong không cười. Hắn hơi mím môi, nâng mặt, đôi mắt lại phảng phất tia lạnh lẽo.

"Tôi khát, đi mua nước cho tôi"

Ninh Thư có 1 chiếc thẻ, chuyên dùng để chi tiêu cho Cố Sâm.

Có thể nói, cậu tới trường này học là để làm chân chạy vặt của Cố thiếu, còn có... chuyên viên tình báo của cha Cố.

Khi cậu mua nước trở về, Lý Hoành đang cùng các nữ sinh khác tán tỉnh qua lại.

Ninh Thư thở gấp, đưa nước qua: "Thiếu gia, nước của cậu"

Căn tin cách lớp học khá xa, cậu không thường vận động, hơi chạy một chút cả gương mặt đều phiếm hồng.

Tiếng thở dốc mềm mại của nam sinh như mèo nhỏ, rơi vào tai khiến người ta không khỏi mơ màng ái muội.

Cố Sâm nhìn người trước mặt: "Đứng xa vậy làm gì, tôi cũng đâu có ăn thịt cậu"

Thật ra do Ninh Thư vừa rồi chạy hơi gấp, cậu sợ mình đổ mồ hôi, đứng gần sẽ bị Cố thiếu chán ghét, nên cố gắng cách xa một chút. Nhưng nghe hắn nói vậy, cậu hơi do dự, rồi tiến lại gần hơn.

Chỉ thấy Cố Sâm mang nét cười không rõ nhìn cậu, lại không có ý định nhận đồ, cậu liền cúi đầu, vặn nắp chai ra.

"Thiếu gia.."

Cặp mắt Ninh Thư sáng ngời lại mềm mại, khi hơi cúi đầu gương mặt nhìn đậm nét an tĩnh cùng nội liễm. Phần cổ lộ ra bên ngoài như thiên nga, khiến người ta hận không thể cắn 1 cái.

Cố Sâm nhìn đến trong lòng nhộn nhạo, không nhịn được đưa tay nắm lấy nam sinh.

Người nọ đột nhiên giật mình, phản ứng mạnh đẩy tay hắn ra, lùi về phía sau.

Đến khi sắc mặt thiếu niên trở nên lạnh lẽo, Ninh Thư mới phản ứng được mình đã làm gì, cậu khẩn trương: "Thực xin lỗi thiếu gia, tôi... chỉ là tôi..."

Chỉ là không quen tiếp xúc thân mật như vậy.

Tuy Ninh Thư chưa hề có kinh nghiệm gì, nhưng cậu theo bản năng cảm giác được những hành động và ánh mắt của Cố Sâm có phần ý vị sâu xa.

Cậu cũng không phải là thấy Cố Sâm có ý gì với mình, xung quanh hắn kiểu người gì chẳng có, chỉ cần hắn muốn. Đối phương chắc là có thú vui ác ý, cảm thấy trêu chọc cậu thú vị thôi.

Ninh Thư không khỏi thầm thở dài, có lẽ cậu đã làm thiếu gia nổi nóng rồi.

Quả nhiên.

Cố Sâm nhìn chằm chằm cậu một lúc, không giận mà cười: "Cậu sợ tôi như vậy"

Ninh Thư hơi do dự, rồi lại lắc đầu.

Cố Sâm im lặng, chợt cầm chai nước ném về phía cậu, nụ cười không đạt tới đáy mắt: "Ra ngoài hóng gió lạnh một lúc đi"

Ninh Thư không cãi lệnh hắn, bước ra khỏi phòng học.

Hiện tại, thời tiết có chút lạnh, hành lang cũng không có quá nhiều người. Đại khái là vừa rồi thấy Cố Sâm không vui, mấy nam sinh liếc nhìn Ninh Thư một cái, liền thấp giọng cười nói: "Cố thiếu trước giờ đều nho nhã lễ độ, có thể chọc Cố thiếu tức giận, cậu ta chắc là người đầu tiên đi"

"Nhìn như ẻo lả, da trắng như sữa bò..."

Những lời nói sau lưng này, Ninh Thư nghe qua rất nhiều, cậu cùng Ninh Hi tuy rằng là song sinh, nhưng không biết vì cái gì, Ninh Hi ốm yếu nhưng màu da khoẻ khoắn, cậu thì dù có luôn phơi nắng cũng không đen đi. Không ít nam sinh đều ngầm bàn luận sau lưng cậu.

Cậu đã quen, nên cứ làm bộ như không nghe thấy.

Chỉ là Ninh Thư không muốn đụng tới họ, không có nghĩa là họ sẽ không cố ý kiếm chuyện với cậu.

Những nam sinh này ít nhiều ôm tâm lý xả giận và muốn ghi điểm với Cố Thiếu. Bọn họ luôn cố gắng lấy lòng hắn nhưng không được, lại từ đâu lòi ra một tên tuỳ tùng nhỏ, lại còn chọc giận hắn.

Có thể thấy, Cố Sâm không chỉ chán ghét cậu ta mà còn tỏ rõ muốn chỉnh người.

Vì thế bọn họ cố tình xô đẩy đùa giỡn, làm nam sinh đang đứng ở hành lang té ngã. Một người trong đó còn giả bộ "không cẩn thận" dẫm lên tay đối phương, cười cười cúi đầu: "Ồ, thật ngại quá"

Ninh Thư cúi đầu, không nói lời nào.

Cậu sao có thể không nhìn ra những người này là cố ý, cậu che lại bàn tay, gương mặt có điểm trắng bệch.

Sau đó ngẩng lên: "Xin lỗi đi"

Những nam sinh thoáng ngạc nhiên, bọn họ không nghĩ người nhìn qua có vẻ dễ bắt nạt như Ninh Thư lại có thể mở lời như vậy. Họ liền ác ý nói: "Mày là cái thá gì mà muốn tụi tao phải xin lỗi?"

Ninh Thư đứng dậy, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm những người này.

Ninh Thư giờ không phải là Ninh đại thiếu gia như đời trước, lúc đó tuy ở nhà cha mẹ thiên vị em trai nhưng người ngoài cũng không ai dám bắt nạt cậu, cùng lắm thì nói xấu sau lưng mấy câu thôi. Còn ở nơi này, cậu đúng thật không là gì cả. Thân phận, địa vị của bất cứ người nào trong trường này đều có thể dẫm đạp cậu như cỏ dại dưới chân.

Nhưng điều đó không có nghĩa, cậu sẽ buông xuôi chịu đựng sự bắt nạt. Ninh Thư yên lặng ghi nhớ từng khuôn mặt của mỗi người ở đây, hơi rũ mi, chuẩn bị bước qua.

Nhưng có người lại đẩy cậu một cái: "Thái độ gì vậy?"

Nam sinh đối diện khinh thường trào phúng: "Chỉ là một con chó, còn tưởng Cố thiếu sẽ để tâm mày chắc".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com