Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q1 Chương 4

Cánh tay bị dẫm lên đau rát, Ninh Thư đứng đó, bóng dáng tinh tế lộ ra chút đáng thương.

Người vây xem càng nhiều, những nữ sinh nhỏ giọng nói: "Làm gì mà khi dễ người ta như vậy chứ"

"Đúng vậy". Lòng bất bình bênh vực kẻ yếu thì vẫn có, nhưng không ai dám đi lên giúp đỡ Ninh Thư.

Ninh Thư phủi phủi bụi đất trên người, định đi đường khác, thế nhưng những nam sinh ác ý đó vẫn không muốn bỏ qua, cố tình chắn đường của cậu.

Ngay lúc này, một giọng nam đột nhiên vang lên: "Các người nói ai là chó?"

Tất cả mọi người bao gồm cả Ninh Thư đều nhìn về phía đó.

Thiếu niên cao gầy, mặc Âu phục Nhất Trung tuấn tú, ưu nhã. Khí chất đạm mạc nhưng kiêu ngạo của hắn luôn có sức hấp dẫn kỳ lạ khiến nữ sinh mê luyến theo đuổi.

Tầm nhìn Cố Sâm hạ xuống, khi nhìn thấy cánh tay trắng mềm của Ninh Thư hằn lên những vết trầy xước, lạnh lẽo hiện lên trong mắt.

Mí mắt hơi nhếch lên: "Ai làm?"

Nhóm nam sinh bắt nạt chợt hoảng sợ, tựa hồ không nghĩ tới việc Cố Sâm sẽ quản chuyện này, đáy mắt hoảng loạn: "Cố thiếu, chúng tôi chỉ muốn giúp cậu giáo huấn nó một chút..."

"Đúng vậy Cố thiếu, ai bảo nó không biết điều chọc giận cậu nên chúng tôi mới..."

Cố Sâm cười nói: "Thay tôi?"

Thế nhưng giây tiếp theo hắn gần như lạnh nhạt vô tình nhìn thẳng đám người này: "Nếu các người muốn làm tôi vui đến như vậy, không bằng... đi chết thử tôi xem, thế nào?"

Ngữ điệu của thiếu niên không hề lạnh lùng, ngược lại còn có một chút ôn hoà nhưng lại khiến những người kia khủng hoảng rùng mình, mặt cắt không còn một giọt máu.

Cố Sâm đi lướt qua mọi người, tiến lên nắm tay Ninh Thư kéo đi.

Ninh Thư có điểm không phản ứng kịp, cậu không nghĩ Cố Sâm sẽ ra mặt giúp mình. Theo bản năng, cậu nhìn về phía hắn: "Thiếu gia, mau đi học..."

Cố Sâm quay đầu, ý cười lạnh lùng: "Nếu cậu không ngại vết thương nhiễm trùng, tôi sẽ giúp cậu"

Ninh Thư im miệng. Hiện tại cậu cảm thấy tâm tình Cố Sâm rất không tốt, tốt nhất là ngoan ngoãn đi theo.

Thẳng đến phòng y tế.

Giáo y giúp Ninh Thư xử lý vết thương.

Cố Thiếu đứng bên cạnh, ánh mắt kỳ quái không diễn tả được nhìn chằm chằm cánh tay bị thương của cậu, còn hiện lên 1 chút âm trầm.

Ninh Thư thấy lạ nhìn vết thương của mình, thật ra đâu có nghiêm trọng, chỉ bị trầy da thôi.

Thế nhưng Cố Sâm lại không nghĩ như vậy, nội tâm của hắn đã nổi sóng giận dữ.

Làn da của Ninh Thư rất trắng nên dù chỉ có chút xíu dấu vết nhìn qua cũng thấy ghê người. Đối với Cố Sâm, điều đó giống như đồ vật chính mình cất giấu thật kỹ, đột nhiên bị người khác tới làm trầy, hắn vô cùng tức giận. Sắc mặt ngày càng lạnh.

Ngày học đầu tiên, Ninh Thư xoát được điểm hảo cảm từ Cố Sâm ở những thời điểm rất... Bị hù doạ, bị té ngã, bị thương, thật khó hiểu. Tại sao chờ cậu có chuyện thì độ hảo cảm của Cố Sâm mới tăng lên? Đối phương... quả nhiên là đồ biến thái.

Ninh Thư không khỏi thở dài.

"Thiếu gia". Lão quản gia mở cửa, cung kính chào

Cố Sâm bước vào, dường như nghĩ tới chuyện gì liền dừng lại, nhìn qua.

"Chú Vương, chú đã nói với cậu ta về chuyện dọn qua phòng khác chưa"

Quản gia: "Tôi chưa nói, thưa thiếu gia"

Cố Sâm lạnh nhạt nói: "Vậy không cần nói nữa, cứ để cậu ấy ở phòng đó đi"

Quản gia hơi bất ngờ, thiếu gia là người một khi quyết định sẽ không bao giờ thay đổi, lại phá lệ lần nữa. Trong lòng ông có cảm giác kỳ lạ, dường như thiếu gia hơi để ý quá tới cậu nhóc thanh tú kia.

Cha Ninh đã hoàn toàn tiếp nhận được công việc nên lão quản gia cũng chính thức thôi làm.

Ninh Thư bị cha Ninh gọi dậy. Cậu ngáp nhỏ, mắt mèo ướt nhẹp vừa manh vừa ngoan.

Dậy sớm hơn chủ nhân là quy định trong nhà, dù mệt Ninh Thư vẫn phải bò xuống giường. Chờ đến khi cậu xuống nhà, những người làm khác đã vào việc.

Ninh Thư tìm kiếm ở phòng khách và phòng ăn đều không thấy Cố Sâm, cậu suy nghĩ một chút liền nhớ đến lời quản gia trước dặn.

"Thiếu gia nhiều lúc sẽ dậy muộn, lúc đó phải phiền đến cậu rồi"

Cho nên, hôm nay Cố Sâm ngủ quên rồi?

Ninh Thư men theo trí nhớ đi lên lầu trên, tìm phòng của Cố Sâm.

Sau khi hít sâu lấy dũng khí, cậu gõ cửa: "Thiếu gia..."

Cậu gọi vài lần vẫn không thấy tiếng đáp lại. Nếu trễ giờ, chắc Cố Sâm sẽ đổ trách nhiệm lên đầu cậu. Ninh Thư càng nghĩ càng sợ cuối cùng tâm trạng thấp thỏm, đẩy cửa phòng ngủ.

Nhưng trên giường lại không có người.

Ninh Thư nghi hoặc, không nhịn được lại gọi thiếu gia nhưng vẫn như cũ không thấy tiếng trả lời.

Ngay lúc cậu chuẩn bị rời đi, trong phòng tắm lại truyền ra âm thanh.

Ninh Thư hơi sửng sốt, chân trước chuẩn bị bước ra lại chợt do dự rồi chậm chậm xoay đi hướng phòng tắm: "Thiếu gia ơi, cậu dậy rồi hả"

Cửa kính pha lê sát đất, mơ hồ nhìn thấy thân ảnh bên trong, không hiểu sao Ninh Thư chợt chột dạ như kiểu con trai nhìn thấy đồ lót của con gái vậy. Cậu nhanh chóng xoay mặt đi chỗ khác.

"Hừm"

Giọng nói hơi khàn khàn vang lên, ngoài ý muốn lộ ra 1 tia gợi cảm.

Ninh Thư ý thức được tình huống hiện tại có chút xấu hổ: "Tôi cho rằng cậu chưa dậy, nên mới vào đây gọi. Thiếu gia ơi, tôi ra ngoài trước"

"Khoan đã" Âm thanh lười nhác của Cố Sâm vang lên.

Sau đó, cửa phòng tắm mở ra, thiếu niên quấn khăn tắm quanh hông cứ thế đi tới.

Cố Sâm là kiểu người mặc quần áo nhìn gầy nhưng cởi ra vóc dáng đặc biệt tốt, như móc treo đồ hình người. Đường cong cơ bắp nam tính, đặc biệt phần cơ bụng vẫn còn ẩn ẩn bọt nước, gợi cảm vô cùng.

Mắt phượng sắc bén liếc Ninh Thư: "Tôi có cho cậu đi sao"

Mái tóc đen trên gương mặt tuyệt đẹp đó còn dính bọt nước, nhìn qua hoạt sắc sinh hương. Ninh Thư chẳng biết phải đặt tầm mắt ở đâu nữa đành rũ mi im lặng. Dư quang lại thoáng thấy sọt quần áo bẩn, trên đó có một chiếc quần lót màu đen, dính một ít chất lỏng không rõ.

Cậu hơi hoảng hốt.

Cố Sâm nhìn theo tầm mắt cậu, đuôi mày hơi nhướng, cười như không cười: "Nhìn cái gì?"

Ninh Thư vội vàng thu hồi tầm mắt, vành tai nhiễm một chút màu đỏ: "Không có gì ạ"

Cậu vốn đang thấy kỳ quái vì Cố thiếu tắm sớm như vậy, hiện tại cũng tìm được lý do hợp lý rồi.

Chỉ là...

Ninh Thư có điểm nghi hoặc chau mày, cái thứ đó... cũng nhiều quá đi.

Nhưng cậu cũng chưa từng thấy của người khác nên kìm lại sợ hãi trong nội tâm.

Ninh Thư hơi mấp máy môi, đôi mắt cong cong nhìn lên nói: "Thiếu gia, cậu còn có việc gì muốn giao hả"?

Cố Sâm đi về phía giường ngủ, ngồi xuống, khẽ cười một tiếng: "Lại đây, giúp tôi lau tóc"

Ninh Thư cũng không biết sao sự tình lại phát triển theo hướng này. Cậu đang cầm khăn lông màu trắng lau tóc cho Cố Sâm, đối phương hơi tựa ra sau, một tay dùng điện thoại, tựa hồ đang nói chuyện phiếm trên WeChat.

Cậu không dám để ý nhiều, chỉ nghĩ lau tóc khô nhanh, sau đó ra ngoài.

Nhưng ngay tức thì, thiếu niên lại lôi kéo tay cậu làm cậu ngồi trên đùi hắn.

Ninh Thư kinh ngạc, đôi mắt tròn trừng lớn, nhìn qua có chút đáng yêu như mèo con, lại mê người.

Cố Sâm phát hiện cậu muốn đứng lên, dứt khoát vòng một tay qua cố ôm chặt cậu. Hắn lại như vô tình cố ý đụng tới da thịt dưới lớp quần áo cậu, câu môi nói: "Tư thế này sẽ thuận tiện hơn"

Ninh Thư có hơi tức giận, cậu không biết vì điều gì mà Cố Sâm cứ năm lần bảy lượt đùa giỡn cậu. Nghĩ nghĩ, Ninh Thư còn thấy chút uỷ khuất không nói nên lời.

Cậu rõ ràng nghĩ có thể sống lại, sau đó báo thù, nhưng vì sao lại gặp người này, hắn cứ thích xem cậu như con gái mà khi dễ?

"Lại tức giận"

Cố Sâm nghiền ngẫm cười nói.

Ninh Thư hơi đờ đẫn, rõ ràng cậu ít khi biểu đạt tâm tình ngoài mặt nhưng không hiểu sao người này cứ luôn dễ dàng nhìn ra ý tứ của cậu.

Cậu hơi dỗi: "Tôi không dám"

"Tức cái gì?" Cố Sâm lôi kéo người trong lòng, hô hấp gần sát lại, dừng ở trên cổ Ninh Thư: "Ngoan, nhanh lau khô"

Độ hảo cảm +2

Ninh Thư đành phải cúi đầu tiếp tục xoa tóc Cố Sâm.

Cậu có phần mờ mịt nghĩ thầm, phải chăng cứ đủ nghe lời thì mới có thể hoàn thành nhiệm vụ này.

Lý Hoành phát hiện hôm nay tuỳ tùng nhỏ kia nhìn hơi thất thần, ngay cả lúc Cố Sâm nói chuyện cùng, cậu ta cũng ngồi an tĩnh, bộ dạng có phần đờ đẫn.

Hắn không khỏi thấp giọng hỏi: "A Sâm, cậu đã làm gì người ta vậy"

Cố Sâm không chút để ý hỏi ngược: "Lần gần nhất cậu mộng tinh là khi nào?"

Lý Hoành cảm thấy kỳ quái, nhưng y nhanh chóng phản ứng lại: "Chuyện của nửa năm trước rồi, tôi có bạn gái còn mơ cái đó làm gì"

Cố Sâm nói: "Tối hôm qua tôi vừa mơ"

Trừ bỏ giới tính không đúng, còn lại đều ổn hết.

Lý Hoành tặc lưỡi một tiếng: "Không ổn nha Cố thiếu, cậu mà cũng có lúc không thanh tâm quả dục". Hắn làm mặt quỷ hỏi: "Cảm giác thế nào? Đối tượng là ai vậy, tôi có biết không"

Cố Sâm chỉ trả lời câu hỏi trước: "Eo tinh tế chân trắng nhỏ, chạm vào rất thoải mái"

Lý Hoành lại truy hỏi: "Lớn không?"

Cố Sâm mỉm cười nói: "Tôi lớn"

Lý Hoành: "......." Này là bình thản vô sỉ trong truyền thuyết đúng không.

Ninh Thư cả ngày phát ngốc, cậu phát hiện độ hảo cảm đã được mười lăm điểm, tuy rằng có vẻ rất ít, nhưng Linh Linh nói Cố Sâm là kiểu biến thái, trình độ gà mờ như cậu mà xoát được nhiêu đây đã lợi hại lắm rồi.

Lúc cậu hoàn hồn, Cố Sâm cũng không nghịch điện thoại nữa mà nhìn cậu một cái rồi hỏi: "Suy nghĩ gì?"

Ninh Thư hơi đỏ mặt: "Không có gì ạ."

Cậu chỉ là có cảm giác rất kỳ quái về thái độ của Cố Sâm, quá ái muội.

Nhưng cậu lại không có chứng cứ gì hơn.

Vì thế Ninh Thư do dự mà nói: "Thiếu gia ơi, cậu... có bạn gái không?"

Cố Sâm nhướng mày: "Cậu cảm thấy nếu tôi có bạn gái, sẽ lâu như vậy không có xíu liên lạc nào sao?"

Ninh Thư cũng cảm thấy hỏi vấn đề này hơi ngu, cậu chỉ là luôn thấy có điểm không thích hợp khó nói mà thôi.

Linh Linh hỏi: "Ký chủ ơi, anh rốt cuộc đang lo lắng cái gì vậy ạ"

Ninh Thư nói: "Tôi cứ cảm thấy... thiếu gia giống như thích chiếm tiện nghi của tôi"

Linh Linh nói: "Anh ta sờ mông anh hả?"

Ninh Thư nóng mặt: "Vậy thì không có"

Linh Linh phổ cập khoa học nói: "Gay chỉ thấy hứng thú với mông thui, cậu cứ yên tâm đi. Hơn nữa, hầu như các nam thần đều có nữ chính định mệnh của mình, nên cậu càng không cần lo lắng"

Ninh Thư bất ngờ: "Nữ chính?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com