Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q1 Chương 5

Linh Linh: "Ờm...thật ra thế giới này khá tương đồng với 1 thế giới tiểu thuyết, đều có quỹ đạo vận hành rõ ràng. Người định mệnh của Cố Sâm ở thế giới này tên là Nguyễn Đình Đình, cô ấy sẽ xuất hiện sớm thôi"

Linh Linh bừng tỉnh đại ngộ nói: "Xin lỗi ký chủ, là do em quên nói những chuyện này với anh, sau này ở mỗi thế giới em đều sẽ cung cấp tư liệu đầy đủ cho anh nha nha"!

Ninh Thư thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cậu nhấp môi, ít nhất cũng xác định được Cố Sâm thích con gái, hắn đối với cậu khả năng lớn là trêu đùa vui vui thôi.

Đại khái khi đã biết thế giới này có nữ chính, tương lai Cố Sâm còn sẽ yêu đương cùng đối phương, tâm tình Ninh Thư trở nên lạc quan đôi chút.

Cố Sâm nhạy bén nhận thấy được, hắn hơi hạ mi suy tư.

Rõ ràng buổi sáng cậu ta còn đờ người, ánh mắt trốn tránh, hiện tại lại an tĩnh ngồi nghe giảng bài. Không biết vì sao.

Cố thiếu trong lòng lại có vài suy nghĩ không rõ, ánh mắt trầm xuống.

Cảm giác này giống như có chuyện gì đó vượt khỏi tầm khống chế của hắn, khiến hắn rất khó chịu. Thiếu niên đứng lên, mở miệng nói: "Thưa cô, em có chút việc, muốn ra ngoài"

Giáo viên tất nhiên không dám đắc tội Cố thiếu gia. Cô cười gượng có điểm lấy lòng gật gật đầu: "Được"

Ninh Thư ngẩng đầu, nhìn về phía thiếu niên.

Đối phương lại nhẹ nhàng mỉm cười, nói với giáo viên: "Cậu ấy cũng đi"

Ninh Thư: "...."

Cậu không biết Cố Sâm muốn làm gì, đi theo ra ngoài, đang đi phía sau hắn thì va phải vách thịt cứng rắn. Ninh Thư xoa xoa cái trán của mình.

Thiếu niên một tay đút vào túi quần, ưu nhã khom lưng, mắt phượng nhìn qua, nhếch môi: "Biết tôi gọi cậu ra làm gì không?"

Ninh Thư lắc đầu.

Lúc này học sinh vẫn đang trong lớp, trường học vắng vẻ. Cố Sâm đem Ninh Thư đẩy vào một bên lối đi nhỏ, cúi đầu, hơi thở nóng rực phả đến, mang theo một cổ ái muội không nói nên lời.

Cằm Ninh Thư bị nắm lại.

Thiếu niên híp mắt, câu môi, thấp giọng nói: "Sợ tôi, còn dám làm chó săn cho cha tôi? Lá gan cậu nhỏ như vậy mà ông ấy cũng nhìn trúng"

Giọng nói hơi trào phúng.

Ninh Thư đổ một thân mồ hôi lạnh, có chút kinh sợ nhìn lại.

Đúng thật ngay từ đầu Cố lão gia muốn cậu vào trường học và báo cáo tin tức về Cố Sâm cho ông ấy. Nhưng từ lúc vào Cố gia đến giờ, ông còn chưa cho gọi cậu lần nào nữa hết. Cố Sâm là làm sao mà biết được?

Ninh Thư cảm thấy có lẽ cậu vẫn xem nhẹ thiếu niên trước mắt này.

Cậu kìm chế nội tâm khủng hoảng, nhưng không khắc chế được cảm giác lạnh gáy.

Cố Sâm còn nhỏ tuổi mà lòng dạ đã thâm sâu như vậy, hắn thậm chí không cần cố tình đi điều tra, chỉ cần suy đoán là ra chân tướng. Có thể thấy được tương lai sẽ còn phát triển thành dạng khủng bố gì.

Nhưng Ninh Thư lại nhanh chóng trấn định, cậu nếu muốn xoát độ hảo cảm của Cố Sâm, hiển nhiên phải đứng về phía hắn.

"Thiếu gia, mặc kệ cậu có tin hay không, chỉ cần chuyện cậu không muốn cho biết thì một lời tôi cũng sẽ không nói với Cố tiên sinh"

"Ừm, tôi tin" Cố Sâm nhàn nhạt nói.

Ninh Thư hơi mờ mịt, giật mình nhìn qua.

Thiếu niên cúi đầu, gần sát lại.

Ninh Thư rụt rụt cổ, cả người không được tự nhiên.

Cố Sâm gần như sắp cắn lên tai cậu, trầm giọng nói: "Sao tôi lại không tin được, cậu còn nhát gan hơn thỏ con, có cho cậu cũng không dám"

Ninh Thư chỉ cảm thấy, hơi thở đối phương quá gần sát vành tai, quá mập mờ kinh người.

Bắt đầu từ ngày đó, cậu luôn cảm thấy nội tâm hoảng loạn.

Mãi cho đến khi nữ chính xuất hiện, Ninh Thư mới có thể thả lỏng.

"Đây là học sinh mới chuyển trường, sẽ vào lớp chúng ta từ học kỳ 2 này - Nguyễn Đình Đình" Giáo viên đứng trên bục giảng, mà bên cạnh cô là một nữ sinh yêu kiều tuyệt đẹp.

Ninh Thư nhìn nữ chính phía trên bục giảng, tâm trạng thấp thỏm mấy ngày qua từ từ yên ổn lại.

Cậu nghĩ mỹ nữ an tĩnh Nguyễn Đình Đình trên kia đúng thật đủ tư cách trở thành nữ chính. Dáng người yểu điệu, khuôn mặt xinh đẹp. Đây vừa nhìn liền biết là kiểu mà con trai muốn bảo vệ, dễ dàng khiến cho bọn họ có cảm giác thương hoa tiếc ngọc.

Ninh Thư như nhớ tới cái gì, vội vàng xem thử phản ứng của Cố Sâm. Lại không nghĩ tới, vừa nhìn qua đã đụng phải một đôi mắt âm trầm.

Thiếu niên cười như không cười nhìn cậu, trong lòng Ninh Thư lộp bộp một tiếng, cậu vội vàng hỏi Linh Linh khi nào Cố Sâm sẽ thích nữ chủ Nguyễn Đình Đình, nhưng Linh Linh lại không trả lời cậu.

Ninh Thư tự nghĩ, đây có khả năng là nhất kiến chung tình, bằng không sắc mặt đối phương cũng sẽ không khó coi như vậy.

Cậu dò hỏi nói: "Thiếu gia, bạn nữ này thật xinh đẹp ha"

Rốt cuộc thì sau này Nguyễn Đình Đình cũng là người con gái của Cố Sâm. Giờ cậu vuốt mông ngựa nữ chủ nhân tương lai một chút chắc là không sao đâu.

Sợ Cố Sâm hiểu lầm, cậu lại bổ sung một câu: "Nhưng cô ấy lại không phải kiểu tôi thích"

Sắc mặt âm trầm của Cố Sâm lập tức dịu lại.

Hắn vươn tay, dưới gầm bàn khẽ nhéo nhéo tay Ninh Thư, dùng ngữ khí khiến người ta nổi da gà nói: "Cậu dám thích thử xem?"

Ninh Thư: "......"

Cậu không biết thiếu niên nói những lời này trong lúc nắm tay cậu là có ý gì. Nhưng nữ chính đã xuất hiện, không bao lâu nữa cô ấy sẽ trở thành bạn gái Cố Sâm thôi.

Nguyễn Đình Đình vừa bước vào, ánh mắt liền đặt trên người Cố Sâm.

Ánh nhìn của cô vừa nhiệt tình lại có chút thẹn thùng khiến ai cũng ngầm hiểu.

Nguyễn Đình Đình tựa hồ rất muốn ngồi cạnh Cố Sâm, nhưng cô lại bị xếp ở vị trí khác. Có chút bất mãn bĩu môi.

Vốn dĩ, Nguyễn Đình Đình không vui khi bị chuyển trường, tuy nhiên vào khoảnh khắc nhìn thấy thiếu niên tuấn tú kia, cô liền không thể dời mắt.

Nhưng đối phương từ lúc bắt đầu tới giờ đều không có liếc nhìn cô một cái, ngược lại lực chú ý luôn đặt vào nam sinh bên cạnh kia. Nguyễn Đình Đình không khỏi nhìn nhiều thêm một chút.

Nam sinh lớn lên có chút thanh tú quá mức, hơn nữa làn da thực sự trắng tinh tế. Cô cho rằng da mình đã đủ đẹp, không nghĩ tới da người ta còn đẹp hơn so với cô.

Thời điểm Cố Sâm bước vào lớp, chợt bị một người đang đi tới đụng trúng.

Đối phương ôm hắn một chút, sau đó mặt đỏ nói: "Thực xin lỗi, mình không phải cố ý"

Hắn nhíu mày, bình thản phủi quần áo như vừa đụng trúng thứ gì bẩn lắm, lãnh đạm liếc nhìn nữ sinh một cái, sau đó bỏ đi.

Nguyễn Đình Đình cắn cắn môi.

Nhìn chằm chằm vào bóng dáng thiếu niên, trước giờ cô chưa thấy qua người con trai tuấn mỹ như vậy. Cũng từng có rất nhiều người theo đuổi cô nhưng cô chưa từng đáp ứng ai, nay gặp người này liền động tâm thế nhưng hắn lại không để ý đến cô.

Ninh Thư cũng chú ý tới động tĩnh ngoài cửa, nhìn biểu tình lãnh đạm của Cố Sâm cậu cảm thấy hơi nghi hoặc.

Lẩm bẩm nói: "Lúc sáng không phải còn thấy hứng thú sao"

Cậu nghĩ có thể kiểu của biến thái là lạt mềm buộc chặt, kịch bản thật đúng là đủ thâm.

Chắc là ánh mắt Ninh Thư quá mức rõ ràng nên Cố Sâm tới ngồi xuống, hỏi cậu một câu: "Vừa rồi nhìn nhìn cái gì"

Ninh Thư nói không có gì.

Ánh mắt đối phương lại tối sầm xuống, nhìn chằm chằm cậu đến sau lưng ớn lạnh.

Buổi tối.

Ninh Thư tắm rửa xong, liền bắt đầu làm bài tập, hiện tại đã vào hạ, thời tiết tương đối nóng.

Cậu mặc một chiếc áo thun màu trắng và quần đùi, lộ ra cặp chân trắng, hút mắt người nhìn.

Ninh Thư ngáp nhỏ một cái, xoa xoa đôi mắt, đi giúp cha Ninh làm chút việc, thời điểm lên lầu, nhìn thấy thiếu niên đang đứng chờ.

Đối phương nhìn cậu, ánh mắt dính ở mảng ngực lộ ra ngoài lớp áo.

Cố Sâm đi tới, chỉnh sửa lại áo Ninh Thư, không vui nói: "Ngày thường cậu đều ăn mặc như vậy xuất hiện trước mặt người khác"

Trong nhà có nữ giúp việc, ngày thường an phận làm việc, nhưng tưởng tượng đến chuyện họ có khả năng nhìn thấy dáng vẻ này của Ninh Thư, đôi mắt Cố Sâm lại đen tối đi.

Ninh Thư không rõ vì sao Cố thiếu đột nhiên sinh khí, cậu có điểm không thích ứng được loại hành vi thân mật này, lui về phía sau một bước, mở miệng nói: "Sau này sẽ không ạ"

Cố Sâm liếc người nọ một cái, ổn định tâm tình.

"Lại đây, bồi tôi luyện đàn"

Ninh Thư nhớ tới hôm nay là thứ tư, kỳ thật thời gian này cậu của đời trước cũng sẽ luyện dương cầm. Ninh gia không cho phép con cái trong nhà ở bên ngoài làm mất mặt, nên từ nhỏ cậu đã phải học tập các loại tài nghệ. Nhưng ở bộ môn nào cậu cũng không có biểu hiện xuất sắc bằng Ninh Hi.

Cậu đi theo Cố Sâm vào phòng đàn.

Thiếu niên ngồi xuống, bên cạnh không còn chỗ trống.

Ninh Thư cảm thấy có chút xấu hổ, chẳng lẽ cậu cứ như vậy đứng đây nhìn Cố Sâm luyện đàn sao?

"Đứng ở đó làm gì?"

Cố Sâm quay đầu lại nhìn cậu, hơi ra lệnh: "Còn không qua?"

Ninh Thư mờ mịt, lúc bước tới bị thiếu niên kéo vào trong lòng, ngồi trên đùi y.

Cả người như có một dòng điện chạy qua.

Ninh Thư mặt đỏ tận mang tai, giãy dụa muốn thoát ra nhưng người kia cường ngạnh duỗi tay lại ghì chặt cậu, không chút để ý mà nói: "Tôi dạy cậu đàn"

Ninh Thư nhận thấy vành tai mình giống như bị chạm vào 1 chút.

Cậu không dám động đậy, cứng người tại chỗ.

Cố Sâm bắt lấy tay cậu, nhiệt độ hơi lạnh, khớp xương thon dài rõ ràng.

Hơn nữa thật xinh đẹp.

Ninh Thư chú ý tới ngón tay giữa của người nọ tương đối dài, không khỏi nhìn thoáng qua gương mặt Cố Sâm. Mũi rất cao, môi mỏng lại phá lệ gợi cảm.

Cậu nghe nói, người có ngón tay giữa dài hoặc có dáng mũi hơi đĩnh lên như kia, ở phương diện dục vọng tương đối mạnh mẽ. Mà Cố Sâm có cả hai.

Ninh Thư không biết mình đang nghĩ lung tung rối loạn gì, cậu lắc lắc đầu, lại nhìn thoáng qua môi đối phương.

Môi mỏng bạc tình.

Ninh Thư cảm thấy điều này có đạo lý, cậu thật sự không tưởng tượng được bộ dáng thâm tình của Cố thiếu.

So với loại người thủ đoạn, lòng dạ thâm sâu này thì cậu chỉ có thể chịu bị đùa giỡn trong lòng bàn tay.

Giống như hiện tại, cậu không rõ Cố Sâm muốn làm gì.

"Tôi đẹp lắm hả"

Tiếng nói trầm thấp, từ tính của thiếu niên dán sát bên tai Ninh Thư.

Ninh Thư hoàn hồn, gương mặt phiếm hồng, không nói lời nào.

Cố Sâm cười một tiếng, bắt đầu dạy người bên dương cầm những âm thanh đầu tiên. Nhưng Ninh Thư có ngụy trang thế nào, thân thể vẫn sẽ theo bản năng bại lộ thói quen.

Cố Sâm có điểm kinh ngạc nói: "Trước kia cậu từng học dương cầm?"

Nguyên chủ thật ra không học qua, nhưng Ninh Thư vẫn căng da đầu, gật gật nói: "Đúng là học được một chút da lông, sau lại không học tiếp được nữa"

Ninh Thư lúc đầu cứng đờ thân thể, theo thời gian trôi đi, cũng dần dần thả lỏng lại.

Chợt giật mình.

Cảm giác được có một thứ gì đó chặn trên mông.

Ninh Thư không khỏi sửng sốt.

Đó là cái gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com