Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q1 Chương 6

Ninh Thư ngơ người trong một lúc, cậu cũng không dám duỗi tay sờ thử xem đó là thứ gì. Chỉ là vật này cộm lên làm cậu có chút không thoải mái, cơ thể hơi nhích nhích ra, muốn né tránh.

Thế nhưng người phía sau liền dán sát lại, hơi thở hơi dồn dập. Cố Sâm nhẹ nhàng đưa môi, hơi hơi cắn vành tai Ninh Thư, giọng khàn khàn cảnh cáo nói: "Đừng lộn xộn"

Ninh Thư nghi hoặc một chút, ngay sau đó mặt đỏ tai hồng.

Rốt cuộc cậu đã biết, kia là thứ gì rồi.

Lồng ngực cậu sinh ra cảm giác bực tức không nói nên lời, còn có sự khó chịu và thẹn thùng.

Ninh Thư chưa từng thân mật như vậy với người cùng giới, cậu ý thức được tình huống không thích hợp, nhưng người phía sau là Cố Sâm, cậu chỉ có thể hơi cắn răng, từ cổ lên mặt đều ửng hồng.

Cố Sâm hơi nâng mặt, nhìn nam sinh bên thân mình vì xấu hổ và giận dữ mà cứng đờ người ra, khẽ cười một tiếng.

Thanh âm kia mang theo một chút hài hước, còn có ái muội không rõ.

Bởi vì thân thể tiếp xúc cận kề, một âm thanh cũng đủ dọa tới Ninh Thư trong ngực, cậu nhịn không được nói: "Thiếu gia..."

Cố Sâm lại giống như tên biến thái, một bên ôm eo cậu, một bên gần sát nói: "Gọi nữa đi"

Ninh Thư kinh hoảng, dù cậu có trì độn thế nào, giờ cũng phát giác ra điểm không bình thường của người phía sau.

Là đùa bỡn sao? Hay là tìm cảm giác kích thích?

Chẳng lẽ cậu thực sự rất giống con gái sao?

Ninh Thư không hiểu, cậu chỉ biết Cố Sâm làm như không có chuyện gì, bắt lấy tay cậu, tiếp tục đàn tấu bản nhạc của Beethoven.

Nhưng chỗ kia lại không có dấu hiệu yên xuống.

Ninh Thư chịu không nổi, cậu không thể chịu đựng được bầu không khí kiểu này. Cậu buông mi, đôi tay hơi gập lên, mặt đỏ như có thể nhỏ ra máu.

Cố Sâm dán sát vào người nọ.

Hắn chưa bao giờ biết trên người nam sinh cũng sẽ có mùi hương như vậy, cũng có thể nói đó không phải mùi hương, đó là một loại gây nghiện.

"Trên người của cậu thoa cái gì?"

Thiếu niên đè thấp thanh âm, ngón tay cường ngạnh luồn vào khe hở bàn tay Ninh Thư, nơi bị hắn đụng chạm truyền tới một cỗ tê dại.

Ninh Thư bất an run mi, cậu hơi thở gấp, mang theo điểm mờ mịt: "...Không thoa"

"Gạt người"

Cố Sâm đến gần cổ cậu: "Như vậy là đang muốn tôi buộc cậu thừa nhận, hửm?"

Ninh Thư căng chặt lưng, giọng nói có phần phát bực: "Không có, tôi tắm thôi".

Cố Sâm sờ sờ đầu tóc mềm mại của nam sinh, nhìn làn da cơ hồ trắng đến trong suốt, lại lộ ra một chút hồng nhạt mê người.

Hắn bắt đầu sinh ra một vài ý tưởng cùng xao động bên trong.

Cố Sâm luôn thuộc phái hành động, hắn như nghĩ như nào liền làm như thế.

Ninh Thư nhận thấy vật mềm mại lướt trên cổ mình, giống như đã chịu kích thích thật lớn, cả người run lên bần bật.

Lông mi cũng càng thêm rung động.

"Thiếu gia..."

Ninh Thư kìm nén cảm giác thẹn thùng thật lớn, vội cất giọng nói: "Tôi muốn đi ngủ ạ"

Cố Sâm híp mắt, ôm vòng eo mảnh khảnh của người trong lòng, ở bên tai Ninh Thư thấp giọng nói: "Chờ tôi giải quyết xong đã. Cậu giúp tôi, ngoan, vuốt một chút"

Ninh Thư liền câm miệng.

_______________

Ninh Thư cuộn mình trên giường, dù qua bao lâu cậu vẫn cứ cảm nhận được độ ấm nóng cháy đó.

Linh Linh: "Ký chủ ơi, độ hảo cảm của Cố biến thái lại tăng 10 điểm nè! Anh đã làm gì vậy?"

Ninh Thư khẽ cắn môi, nghĩ đến hành động của Cố Sâm, nhỏ giọng mà nói: "Hắn là đồ biến thái"

Linh Linh: "Tất nhiên! Đúng vậy! Nếu không cũng không khó công lược như thế đâu"

Ninh Thư không nói chuyện nữa, vùi măt vào cánh tay. Nếu như phải làm như vậy mới có thể tăng độ hảo cảm của Cố Sâm, cậu thật sự không muốn.

Ninh Thư càng thêm cầu nguyện Cố Sâm cùng nữ chính Nguyễn Đình Đình có thể nhanh chóng phát triển mối quan hệ.

Chỉ cần có bạn gái, Cố Sâm chắc sẽ không cảm thấy hứng thú với cậu nữa.

Nguyễn Đình Đình âm thầm quan sát, phát hiện Cố Sâm ngoại trừ lâu lâu phản ứng với Lý Hoành, còn lại đều là cùng cái người tên Ninh Thư kia nói chuyện.

Thiếu niên hơi nghiêng mặt, lúc nói chuyện với nam sinh, khoảng cách dựa vào hơi gần. Mà nam sinh kia sẽ có phần mất tự nhiên thấp giọng nói cái gì đó.

Lúc này Cố Sâm sẽ lộ ra một biểu tình cười như không cười, gương mặt tinh xảo tuấn tú làm người khác khó có thể kháng cự loại mị lực như thế này.

Nguyễn Đình Đình cảm thấy phương thức ở chung của hai người này có chút kỳ quái.

Cô nghe nói nam sinh này là tuỳ tùng nhỏ của Cố Sâm, nhưng có tuỳ tùng nào lại cùng thiếu gia của mình có bầu không khí ái muội khó hiểu như vậy không chứ.

Một cảm giác bất an không tên dâng lên trong lòng Nguyễn Đình Đình. Đây là là trực giác của phái nữ.

Cô trực tiếp đến tìm Ninh Thư, đưa ra lời khẩn cầu được đổi chỗ với cậu.

Chỉ có cách tiếp cận Cố Sâm, mới có thể tạo được cơ hội lâu ngày sinh tình.

Ninh Thư không nghĩ tới nữ chính sẽ tìm đến mình, cậu nghe đối phương thỉnh cầu, hơi kinh ngạc một chút.

"Như thế nào, không thể sao?"

Nguyễn Đình Đình cắn môi, hơi làm nũng nói: "Chỉ là mình thật sự rất muốn ngồi chỗ bên cạnh Cố thiếu. Chẳng lẽ loại thỉnh cầu này, cậu cũng không đáp ứng mình được sao? Chỉ cần cậu đồng ý, mình có thể làm một việc cho cậu"

Cô hơi dừng một chút, sợ nam sinh có tâm tư gì khác, lập tức nói: "Nhưng ngoại trừ chuyện làm bạn gái"

Ninh Thư cảm thấy buồn cười, nữ chính tuy rằng xinh đẹp, nhưng cậu thực sự là không có chút tâm tư nào đối với cô. Đầu tiên, không nói tới việc cô là bạn gái tương lai của Cố Sâm, cũng không phải kiểu mà cậu thích.

Linh Linh tò mò hỏi: "Vậy anh thích mẫu người thế nào ạ?"

Ninh Thư đáp không được, cậu không biết vì cái gì lại nghĩ tới gương mặt của Cố Sâm. Cậu ngay tức khắc thấy không được tự nhiên, sau đó nghiêm túc mà trả lời: "Anh cũng không biết, anh chưa từng thích ai"

Linh Linh: "Ký chủ, anh ngây thơ quá đi, đến lúc chết vẫn là xử nam, nụ hôn đầu tiên còn chưa có đi há há!"

Ninh Thư tính phản bác, nhưng hắn phát hiện Linh Linh đúng thật.

Vì thế hơi hơi buồn bực.

"Cậu không muốn?" Nguyễn Đình Đình phát hiện nam sinh không để ý tới cô, có phần mất hứng, trừng mắt lên án.

Ninh Thư hoàn hồn.

Linh Linh có nói nếu cậu không tới thế giới này, Nguyễn Đình Đình sẽ ngồi vị trí bên cạnh Cố Sâm. Cậu nhìn nữ chính trước mặt, nghĩ thầm, lúc này nữ chính hẳn là thích Cố Sâm, mà Cố Sâm chắc cũng sẽ thích cô nhanh thôi.

Đem vị trí này trả cho người vốn nên sở hữu nó cũng tốt, còn có thể thoát khỏi tình cảnh xấu hổ hiện tại.

Vì thế gật gật đầu: "Tôi đồng ý"

Nguyễn Đình Đình cao hứng, cô bảo đảm nói: "Cảm ơn nha, điều kiện đã nói mình sẽ nhớ kỹ, chờ cậu nghĩ ra thì tới tìm mình nha"

Thời điểm Cố Sâm tiến vào phòng học, lại phát hiện người mình nhớ thương lại không có ở chỗ ngồi, khóe môi hơi hạ xuống.

Lý Hoành thấy thế, cầm máy chơi game, nói với qua: "Cậu tìm tuỳ tùng nhỏ đúng không? Vừa rồi cậu ta bị tiểu mỹ nữ mới tới kia kéo ra ngoài rồi"

Sắc mặt Cố Sâm dùng mắt thường có thể thấy được trở nên âm trầm: "Đi đâu?"

Lý Hoành hoảng sợ, nghĩ thầm, nếu không biết người ta còn tưởng rằng tên này bị vợ cho đội nón xanh.

Hắn nuốt nước miếng, vừa định nói chuyện liền nhìn thấy nhân vật chính của đề tài này đã trở lại, vì thế chỉ chỉ bảo: "Cậu tự hỏi cậu ta đi"

Ninh Thư vừa thấy gương mặt kia của Cố Sâm, liền lập tức căng chặt thân thể, cậu vội đi tới: "Thiếu gia"

Cố Sâm nhìn chằm chằm Ninh Thư một lúc lâu, nhàn nhạt nói: "Cậu đi đâu?"

Ninh Thư có điểm chột dạ, khẩn trương: "Dạ đi vệ sinh"

Cố Sâm không hỏi tiếp, nhưng Ninh Thư vẫn thấp thỏm, bất an, cậu cúi đầu, không biết mình lại làm gì chọc đại thiếu gia này không vui.

Nhưng đối phương vẫn luôn tâm tình bất định.

Nghĩ như vậy, Ninh Thư khẽ nhẹ nhõm lại. Nguyễn Đình Đình xuất hiện hẳn là thời cơ tốt, chờ sau này bọn họ kết giao với nhau, cô sẽ làm Cố Sâm ngày càng vui vẻ, nương theo đó cậu có thể dễ dàng xoát độ hảo cảm lên rồi.

Nguyễn Đình Đình chờ mãi mà không thấy Ninh Thư đến đổi chỗ cho mình, vì thế vừa tan học cô liền chủ động đi qua, thè lưỡi nói: "Ninh Thư, không phải cậu nói muốn đổi chỗ với mình sao?"

Cô lén nhìn thoáng qua Cố Sâm, lại phát hiện sắc mặt đối phương trầm xuống, đáng sợ vô cùng.

Nguyễn Đình Đình đã bao giờ thấy qua bộ dạng này của Cố Sâm, cô hoảng sợ, nhanh chóng lui ra sau, sắc mặt tái lại.

Nhưng Cố Sâm lại chẳng thèm phản ứng với cô, chỉ nhìn chằm chằm nam sinh bên cạnh, cười như không cười nói: "Đổi chỗ ngồi? Sao tôi không biết vậy?"

Ninh Thư cũng hoảng sợ, cậu rũ mắt, không dám đối diện với thiếu niên, nắm chặt tay, nhẹ giọng nói: "Cậu ấy ngồi phía sau nhìn chữ không rõ lắm, mắt tôi tốt hơn ạ"

Cố Sâm tựa vào ghế, lạnh nhạt nhìn: "Vậy sao? Cậu cũng hiểu thương hoa tiếc ngọc thật"

Ninh Thư nghe nói chợt da đầu tê dại, cậu lấy hết can đảm, liếc nhìn thiếu niên.

Cố Sâm tức giận.

Đây ý tưởng đầu tiên trong đầu cậu.

Ninh Thư vẫn biết xem mặt đoán ý, cậu nhìn thoáng qua Nguyễn Đình Đình, rơi vào thế khó xử.

Nguyễn Đình Đình tuy rằng cảm thấy Cố Sâm như này có phần dọa người, nhưng nghĩ đến chỉ cần đổi chỗ với Ninh Thư, mọi chuyện liền dễ dàng hơn thôi, vì thế mở miệng nói: "Cậu không nên trách cậu ấy, là mình muốn cậu ấy đổi chỗ cho mình vì mình ngồi phía sau nhìn không được rõ. Nếu cậu thấy không vui, cứu trút giận lên mình đi này"

Cố Sâm không biểu tình liếc mắt nhìn nữ sinh: "Tôi có nói chuyện với cô sao?"

Nguyễn Đình Đình cứng đờ tại chỗ.

Cô nhìn ra được cảm xúc dưới đáy mắt thiếu niên, cậu ta xem cô giống như thứ đồ chướng mắt gì đó.

Ninh Thư vốn cho rằng đổi chỗ ngồi là việc sẽ thuận lợi vì vị trí này vốn dĩ là của nữ chính. Nhưng mọi chuyện đều y như vậy, chẳng thay đổi được gì.

Thái độ của Cố Sâm làm cậu cảm thấy bản thân đã làm gì đó chọc giận hắn.

"Qua đây" Thiếu niên dùng ngữ khí mệnh lệnh nói.

Ninh Thư đi qua, Cố Sâm nâng mắt, lạnh lùng nhìn cậu: "Tôi hỏi cậu lần nữa, cậu còn muốn đổi chỗ không?"

Ninh Thư lắc đầu.

Nhìn bộ dạng này của Cố Sâm, chỗ ngồi tất nhiên không thể đổi.

Ninh Thư có điểm áy náy nhìn thoáng qua Nguyễn Đình Đình: "Xin lỗi"

Cố Sâm cười lạnh một tiếng.

Nguyễn Đình Đình cắn môi dưới, nhìn thoáng qua thiếu niên, có chút không cam lòng. Cô không biết nam sinh này có cái gì tốt. Cô xinh đẹp như vậy, Cố Sâm lại không muốn mà cứ muốn ngồi cùng một cậu ta.

Ninh Thư phát hiện Cố Sâm đang thật sự tức giận, cả một buổi trưa hắn đều không để ý tới cậu.

Cậu có điểm lo sợ bất an.

Đến lúc tan học, Cố Sâm vẫn làm lơ cậu, tự bỏ đi.

Ninh Thư đi theo: "Thiếu gia ơi"

Thiếu niên không thèm để ý cậu, bộ dáng cao gầy, tuấn tú, rước lấy không ít sự chú ý.

Ninh Thư phải đi thật nhanh mới có thể đuổi kịp bước chân thiếu gia.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com