Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TG1-42


Phó Hàn Tri ngăn chặn tay cầm then cửa, phát hiện cửa bị khóa lại, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, phản ứng đầu tiên chính là khống chế xác sống cấp cao đang canh giữ ở bên ngoài viện.
Cách một cánh cửa, đôi môi vừa chạm liền tách ra.
Cánh tay câu lấy cổ người đàn ông, khi buông xuống, đè lại bên vai anh ta, nhẹ nhàng đẩy anh ta ra.
Tinh thần lực che trời lấp đất, mạnh mẽ làm cơ thể những xác sống cấp cao vừa xoay người trở nên chậm chạp, năng lượng dị năng trong cơ thể nhanh chóng trôi đi, bị rút cạn.
Trong khoảnh khắc tầm mắt của xác sống sắp rơi xuống căn nhà kiểu Tây, Lục Kính nhìn cô thật sâu một cái, ngay sau đó mượn dị năng hệ Phong, lăng không rời đi.
Thân ảnh thanh niên, rất nhanh bị bức tường trắng và cây cối bên cạnh che khuất, đồng thời các xác sống cấp cao xoay người nhìn lại, chỉ có thể thấy Tô Yên Mị nằm ở cửa sổ.
Người phụ nữ ngửa mặt nhìn lại, dõi mắt trông về xa, tựa hồ là đang xem xét quang cảnh ánh hoàng hôn mặt trời lặn.
Các xác sống cấp cao chịu sự dẫn dắt của tinh thần lực, cũng không nhận thấy bất kỳ điều gì không đúng, mà Phó Hàn Tri gián tiếp khống chế bọn họ, biết được người phụ nữ còn ở trong phòng, liền ấn xuống tất cả cảm xúc đen tối, trấn định mà gõ gõ cửa: "Yên Mị."
Giây lát, cửa phòng bị mở ra.
Người phụ nữ đứng ở sau cửa, hai tay ôm cánh tay, tóc dài hơi xoăn rũ ở trước ngực, đôi mắt buông xuống, vẻ mặt hứng thú rã rời.
Sự thấp úc và cô đơn đột nhiên, cảm xúc rất rõ ràng, như là đứa trẻ bị lạc đường, mờ mịt lại vô thố.
"Sao vậy?" Phó Hàn Tri tiến lên một bước, ôm cô vào trong ngực.
Như là tìm được người tâm phúc, người phụ nữ thuận thế ỷ qua, hai tay gắt gao nhéo quần áo anh, khóc nức nở một tiếng: "Em vừa mới nằm mơ."
"Em mơ thấy Quý Hiên bụng lớn... Ngô."
Chưa nói xong, đôi môi nở nang đầy đặn màu hồng phấn kia, liền bị hôn thật sâu.
Phó Hàn Tri căn bản không muốn nghe bất kỳ tin tức nào liên quan đến Quý Hiên, anh thậm chí cũng không dám suy nghĩ, vừa mới Tô Yên Mị khóa cửa, ghé vào cửa sổ nhìn ra xa, có phải là hướng thành phố Thiệu An nơi căn cứ tọa lạc hay không.
Bởi vì anh chậm chạp không hoài được con, cô có phải là muốn quay về...
Phó Hàn Tri biết ngày này sẽ đến, nhưng không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.
Anh hôn môi cô, năn nỉ nói: "Bảo bối, bảo bối, Quý Hiên cậu ấy rất khỏe mạnh, chúng ta không cần nghĩ đến cậu ấy nữa được không?"
"Chúng ta sớm hay muộn sẽ có con của chính mình."
"Có lẽ nơi này của anh, hiện tại cũng đã có hạt giống, đang mọc rễ nảy mầm."
Phó Hàn Tri vuốt bụng bằng phẳng, cúi đầu, yếu thế với cô: "Nếu em quay về, anh làm sao bây giờ? Con của chúng ta làm sao bây giờ?"
"Quý Hiên cậu ấy có người của căn cứ Thiệu An chăm sóc."
"Nhưng Yên Mị, anh và con của chúng ta, cũng chỉ có em."
"Có lẽ tiếp theo, em nghe nói, chính là tin người chết do anh khó sinh."
"Bảo bối, đừng rời xa anh."
Anh bắt tay cô, ấn vào bụng có độ ấm hơi cao của mình: "Anh đã điều trị tốt cơ thể, có thể rất nhanh thụ thai. Trong tương lai không lâu, nơi này, sẽ chui ra một, hai, ba đứa bé thuộc về em."
Anh dùng tình cảm để đả động, dùng lí lẽ để thuyết phục mà yếu thế, rất khó không làm người ta mềm lòng.
Đặc biệt là cái vẻ dựng phu muốn vì cô sinh nhi dục nữ, còn muốn sinh một, hai, ba đứa, Tô Yên Mị nghe thậm chí đều có chút thương tiếc.
Cô thở dài một tiếng, vuốt bụng có tám múi cơ bụng, hoa văn rõ ràng, như là có chút mệt mỏi: "Đã biết, em sẽ không nhắc lại."
Phó Hàn Tri cũng không dám lại nhiều cầu, chỉ là dục vọng muốn mang thai, ngày càng tăng trưởng.
Anh phát điên mà muốn sinh nhi dục nữ cho người trong lòng.
Anh muốn cho cô sinh một đống con, coi như từng sợi dây thừng, gắt gao trói chặt cô, làm cô lại không nhớ nổi những người khác.
Khi Phó Hàn Tri hao hết tâm tư mang thai thượng vị, tư liệu liên quan đến thực nghiệm thể số mười bị hoàn toàn tiết lộ ra ngoài.
Chuyến đi đến thành phố Tề Vân, Lục Kính và Lâm Gia hợp tác ăn ý, nghiễm nhiên là một đôi cộng sự mới không tồi. Đặc biệt là khi Lâm Gia nhìn về phía Lục Kính, tình tố mơ hồ biểu lộ trong mắt cô ấy, đều bị Từ U nhìn thấy rõ ràng.
Trở lại căn cứ sau, Từ U từng tận mắt thấy, Lục Kính và Lâm Gia mấy lần lén nói chuyện.
Bọn họ tựa hồ càng ngày càng thân mật.
Từ U ngồi không yên, lén đi xem xét tư liệu mang về, vô tình làm cô phát hiện bí mật hai người cùng nhau che giấu.
Cho rằng Lục Kính là vì sự an nguy của Tô Yên Mị, mới thuyết phục Lâm Gia, áp xuống tin tức Phó Hàn Tri là vua xác sống, cô thất vọng lại phẫn nộ.
Từ U chỉ cảm thấy anh ta bị Tô Yên Mị mê hoặc đến hôn đầu, thế nhưng trí toàn bộ quần thể nhân loại mà không màng.
Vô luận như thế nào, cô đều không thể mặc kệ Lục Kính mắc thêm lỗi lầm nữa đi xuống!
Vì thế, Từ U bằng tốc độ nhanh nhất, đem tin tức Phó Hàn Tri là thực nghiệm thể số mười mất tích, có được virus xác sống ban đầu, làm người truyền lại cho các căn cứ lớn.
Chờ Lục Kính về căn cứ, tin tức không chỉ truyền ra trong căn cứ, dẫn tới mọi người sợ hãi bất an, các căn cứ trung và nhỏ xung quanh cũng lần lượt được tin tức, hơn nữa phái dị năng giả đi tìm, bắt sống "Vua xác sống" Phó Hàn Tri.
Thành phố Thiệu An là một trong những thành phố xung quanh, rất nhanh liền dũng mãnh vào đợt dị năng giả đầu tiên.
Kết quả này tự nhiên là, còn chưa nhìn thấy Phó Hàn Tri, nhóm người này liền thiệt hại trong tay một đám xác sống cấp cao, có bị tàn nhẫn giết chết, có ngã xuống, lại lung lay đứng lên, biến thành một khối xác sống mới.
Từ đó về sau, thành phố Thiệu An lại lần lượt tới hai đợt dị năng giả, tất cả thiệt hại.
Mạt thế còn chưa tới hai năm, số lượng xác sống càng ít ở thôn làng và hương trấn, lương thực còn rất đầy đủ, hơn nữa căn cứ đã thành quy mô, phần lớn có thể tự cấp tự túc, tiểu đội dị năng giả rất ít sẽ lựa chọn tiến vào thành phố có hệ số nguy hiểm càng cao để sưu tầm vật tư.
Mà dị năng giả cuồn cuộn không ngừng tiến vào thành phố như vậy, mục đích đã rõ như ban ngày ——
Bọn họ phát hiện thân phận thật sự của Phó Hàn Tri.
Phó Hàn Tri không khó đoán ra, chuyến đi thành phố Tề Vân, căn cứ Thiệu An có thu hoạch liên quan đến tư liệu thực nghiệm thể.
Nếu không có Tô Yên Mị, Phó Hàn Tri sẽ cùng quá khứ làm phá hư, tiếp tục che giấu tung tích, duy trì cuộc sống yên tĩnh. Nhưng anh hiện tại chỉ nghĩ muốn Tô Yên Mị, mặc dù vô pháp nhận đồng mình là một xác sống, nhưng thân phận như vậy, đích xác cung cấp cho anh rất nhiều tiện lợi.
Phó Hàn Tri biết, hiện tại chỉ là tiểu đánh tiểu nháo. Chờ đến các căn cứ lớn phía chính phủ được tin tức, một khi xác nhận anh ở thành phố Thiệu An, kia sẽ nghênh đón phiền toái không đếm không hết.
Vì thế, anh để tránh thử vì từ, cách ngày liền cùng Tô Yên Mị rời đi thành phố Thiệu An.
Bọn họ một đường đi về phía Tây Nam, đến "Lạnh Đô" trứ danh, nơi này độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày bốn mùa không lớn, mùa hè hàng năm duy trì ở mười mấy hai mươi độ tả hữu, cực kỳ mát mẻ, là thắng địa tránh nóng rất tốt.
Có Phó Hàn Tri vua xác sống này ở, cả đường đều thông suốt, không có bất kỳ nguy hiểm nào, phảng phất trở về đến trước mạt thế như vậy an ổn.
Nhưng chung quy, vẫn là không giống nhau.
Ven đường mà đến, vô số xác sống tứ chi cứng đờ, quần áo dính máu, không hề có mục đích mà thong thả lui tới hành tẩu. Trừ cô và Phó Hàn Tri, khắp nơi đều không có hơi thở người sống.
Khác biệt với những dị năng giả lái xe ra ngoài, tài nguyên hữu hạn, yêu cầu kịp thời bổ sung đồ ăn và đồ dùng hằng ngày ở căn cứ phụ cận, Phó Hàn Tri có thể thoải mái mà tùy chỗ lấy tài liệu. Tài nguyên phong phú ở rất nhiều thành phố, ở mạt thế, với anh mà nói chính là một cái bảo tàng rất lớn.
Không chỉ như thế, Phó Hàn Tri mỗi đến một chỗ, đều có một đám "Tiểu đệ" chân thành đi theo, chờ đợi sai phái.
Bởi vậy, là một người thường tay trói gà không chặt, Tô Yên Mị đi theo Phó Hàn Tri quay lại tùy ý trong mạt thế, lại không ăn đến chút khổ nào, ngược lại cuộc sống thật sự dễ chịu.
Bọn họ ở "Lạnh Đô" sinh sống hai tháng, lại đi đến thành phố khác ở phương Tây Nam.
Hai người đãng thuyền ở non xanh nước biếc, đuôi thuyền chậm rãi đẩy ra vằn nước, mặt hồ xanh biếc, như là một khối phỉ thúy có màu sắc tốt nhất.
Tô Yên Mị lẳng lặng nằm ở trên bè trúc, tùy ý thanh phong thổi quét, váy làn hoa toái và tóc sợi tản ra phía sau nhẹ dương.
Ra ngoài suốt ba tháng, Phó Hàn Tri không có bất kỳ dấu hiệu mang thai nào.
Tâm tư người đàn ông càng thêm thâm trầm, bề ngoài lại không lộ thanh sắc, đưa cô đi tránh nóng, du ngoạn khắp nơi đồng thời, cũng không quên nỗ lực tạo ổ.
Dùng hết các loại phương pháp và thủ đoạn, nhưng bụng anh, chính là không thấy động tĩnh.
Anh tựa như con gà mái sẽ không đẻ trứng, mặc kệ làm nhiều ít lần, đều không hoài ra đứa bé người trong lòng muốn.
Phó Hàn Tri bề ngoài càng trấn định thong dong, trong lòng liền càng nôn nóng khó nhịn.
Qua chín tháng, thời tiết chuyển lạnh, Phó Hàn Tri bắt đầu mang theo Tô Yên Mị du ngoạn trong phạm vi cả nước, muốn cho cô tạm thời quên đi Quý Hiên sắp sinh sản.
Vào tháng 10, Phó Hàn Tri mang theo cô đi phương nam.
Lúc trước con sinh vật biển thần bí có dáng vẻ nhân ngư kia, chính là bị người vớt ra từ trên biển, đi con đường đặc thù, bí mật bán cho viện nghiên cứu ngầm thành phố Tề Vân.
Tô Yên Mị cũng là nhìn nguyên văn mới biết được, khí vị phát ra ven đường của con sinh vật biển thần bí kia, phiêu phù ở trong không khí, bị cơ thể người hấp thu, tiếp theo phát sinh một loạt bài dị bệnh trạng, ví dụ như cực nóng thường thấy nhất, ho khan, hôn mê, cuối cùng dần dần chuyển hóa thành xác sống mọi người nhìn thấy hiện giờ.
Đến nỗi những độc tố rất nhỏ phiêu phù ở trong không khí kia, trải qua mấy đợt cảm nhiễm trước, cũng theo thời gian mất đi, dần dần tiêu vong.
Bởi vậy, những thành phố tới gần bờ biển, con đường vận chuyển sinh vật biển thần bí kia, là thành phố hội tụ xác sống nhiều nhất, cũng là thành phố có xác sống cấp cao nhiều nhất.
Chính là thành phố phương nam tang thi chen chúc như vậy, ngay cả tiểu đội dị năng giả của căn cứ lớn phía chính phủ đều sẽ không dễ dàng đặt chân, một chiếc xe SUV màu đen không hề trở ngại mà lái đi vào, các xác sống cấp cao một bên xuất lực, một bên chỉ huy, bằng tốc độ nhanh nhất dịch khai chướng ngại phía trước.
Cuối cùng, xe lẳng lặng mà ngừng ở quốc lộ phụ cận đường ven biển.
Phó Hàn Tri rất cẩn thận mà lau kem chống nắng cho người phụ nữ, nửa ôm cô, ngồi ở trên bờ cát, nghe triều khởi triều lạc.
Trong thành phố phía sau, tiếng xác sống gào rống không dứt.
Biển rộng phía trước, lẳng lặng chụp phủi sóng biển, nước biển cuốn lên bờ cát, lại nhanh chóng rút đi, phát ra tiếng vang ào ào.
Nghe âm thanh sóng biển, Phó Hàn Tri cảm giác được sự yên tĩnh khó có được.
Người phụ nữ oa trong ngực anh lại đang xuất thần.
Thai phụ bình thường từ mang thai đến sinh sản, cần chín đến mười tháng. Hiện tại là tháng 10, dựa theo thời gian mang thai để tính, không có gì bất ngờ xảy ra, Quý Hiên hiện tại hẳn là đã sinh sản.
Cơ thể dựng phu thế nào?
Sinh sản thuận lợi sao?
Con trai hay con gái?
Nghi hoặc liên tiếp, gần như toàn bộ biểu hiện trên mặt, thế cho nên Tô Yên Mị nhìn qua đều có chút rầu rĩ không vui.
Phó Hàn Tri đi theo rũ mắt, biểu tình là sự âm u khó che giấu.
Anh đương nhiên biết cô đang nhớ thương cái gì.
Đơn giản chính là Quý Hiên và đứa bé trong bụng cậu ấy.
Nhưng Tô Yên Mị không nói, anh coi như không biết, duy trì sự yên tĩnh tạm thời trên bề mặt.
Anh không biết sự yên tĩnh như vậy còn có bao lâu, chỉ có thể coi mỗi ngày đều là ngày cuối cùng, mỗi khi làm chuyện đó, cả người đều lâm vào điên cuồng, quấy nhiễu đến Tô Yên Mị lại không nhớ nổi những người khác, những chuyện khác.
Anh ôm hy vọng cực kỳ bé nhỏ, muốn hoài thượng con cô, trước khi tâm ý cô thay đổi.
Bọn họ ở thành phố phương nam dừng lại hơn một tháng.
Một sáng sớm nào đó tháng 11, tựa như ngày xưa dây dưa về sau, Tô Yên Mị oa trong ngực anh hoãn một lát, chờ cơ thể khôi phục chút sức lực, liền quay lưng về phía anh, để chân trần, dẫm lên sàn gỗ, cơ thể có chút không xong mà đứng lên, cúi người nhặt lên chiếc váy ngủ tơ tằm màu trắng rơi ở bên cạnh.
Thân hình người phụ nữ yểu điệu, eo thon một tay có thể ôm hết, màu đỏ tươi in lại trên màu trắng tuyết, toàn là chỉ ngân đan xen của anh.
Tô Yên Mị mặc xong quần áo, khi quay người lại, khuôn mặt hơi mang theo mệt mỏi không hề do dự, mà là chủ động phá vỡ sự yên tĩnh trong khoảng thời gian này: "Phó Hàn Tri, Quý Hiên hẳn là đã sinh."
"Em muốn trở về xem cậu ấy và đứa bé."
【📢 Tác giả có lời muốn nói 】
Tiểu cẩu thật thảm, đĩnh bụng, một mình sinh sản [đáng thương]
   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com