Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TG1-44

Hôm sau, rèm cửa được kéo ra một chút, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa kính, nghiêng nghiêng chiếu vào một tia sáng.
Người đàn ông đứng phía trước cửa sổ, thân hình cao lớn, đón ánh sáng. Nhìn từ sau lưng, chỉ có thể thoáng thấy một vầng sáng mờ ảo.
Người phụ nữ mặt áp gối, nghiêng người ngủ, đúng lúc này tỉnh lại.
Cô mơ mơ màng màng mở to mắt, phát ra một chút âm thanh rất nhỏ, khiến Phó Hàn Tri xoay người, đi về phía bên này.
Người đàn ông đeo kính mắt gọng vàng, giống như khi mới gặp, trên mặt là nụ cười ấm áp.
Anh đặt quần áo đã chuẩn bị sẵn trên tủ đầu giường, đỡ Tô Yên Mị đứng dậy. Khi cô mềm mại, nhu nhược vô lực ngã vào trong ngực mình, anh rất thuần thục mặc quần áo giúp cô.
Tô Yên Mị cũng đã quen với việc anh hầu hạ như vậy.
Động tác người đàn ông đâu vào đấy, mặc xong từng món cho cô, mặc xong áo len lông cừu cổ cao, ôm eo cô, đặt một nụ hôn ở má cô, nhẹ nhàng nói: "Bảo bối, hôm nay chúng ta về căn cứ Thiệu An."
Người phụ nữ ngạc nhiên, không khống chế được mà mở to mắt.
Phó Hàn Tri đương nhiên không bỏ sót sự kinh hỉ chợt lóe lên trong mắt cô. Trong lòng anh như dây leo sinh trưởng, bám vào những gai nhọn đâm thủng trái tim, tươi mới đầm đìa. Anh chịu đựng đau đớn, vẫn mỉm cười thong dong như trước: "Con của Quý Hiên cũng sắp ba tháng rồi, chúng ta trở về, căn cứ Thiệu An có điều kiện nghiên cứu tốt hơn, em cũng có thể nhìn thấy đứa bé."
"Anh không thể mang thai, là bởi vì virus xác sống trong cơ thể anh."
"Chỉ cần nghiên cứu chế tạo ra dược tề có thể giải quyết virus xác sống, khôi phục cơ thể người sống chân chính, đến lúc đó, anh là có thể dựng dục đứa bé cho em."
"Yên Mị, em có nguyện ý cho anh một đứa bé không?"
Người đàn ông ở gần trong gang tấc ngẩng mặt, đôi mắt phượng đen nhánh sau tròng kính, tròng mắt sáng ngời, lộ ra sự khẩn cầu và khát vọng, còn mãnh liệt hơn ánh mặt trời ngày hè nóng bức.
Rất ít người có thể kháng cự ánh mắt và lời thỉnh cầu như vậy.
Đối mặt với yêu cầu đơn thuần muốn sinh con nối dõi của đối phương, Tô Yên Mị tự nhiên cũng đáp ứng.
Như là cuối cùng được người trong lòng rủ lòng thương, Phó Hàn Tri khóe môi tràn ra một nụ cười rõ ràng, kích động mà dùng sức ôm lấy Tô Yên Mị.
Cằm người đàn ông, gác ở vai cô. Ở nơi Tô Yên Mị không nhìn thấy, nụ cười khóe môi anh biến mất, rũ hàng mi rậm, che khuất tất cả sự đố kỵ và âm u trong tròng mắt.
Anh đố kỵ Quý Hiên, căm hận cậu ấy sinh hạ con của Yên Mị.
Nhưng sự tình đi đến bước này, anh chỉ có thể lấy lui làm tiến, giả bộ sự rộng lượng có thể bao dung tất cả, để tranh thủ sự thương tiếc của cô, đổi lấy một đứa bé.
Phó Hàn Tri rất rõ ràng, điều quan trọng nhất của anh hiện tại, là nhanh chóng nghiên cứu ra dược tề có thể giải quyết virus xác sống trong cơ thể, có được một cơ thể có thể mang thai.
Điều kiện nghiên cứu thành phố Thiệu An không đủ, hơn nữa anh chỉ có một người, tiến độ nghiên cứu đẩy mạnh chậm chạp.
Tài nguyên và nhân viên nghiên cứu viện nghiên cứu căn cứ Thiệu An, đều còn tính không tồi, có thể trợ giúp anh nhanh chóng đẩy mạnh tiến độ thực nghiệm.
Tiếp theo, trái tim Yên Mị sớm đã bay xa, lại tiếp tục cưỡng ép giữ cô ở lại nơi này, chỉ biết đẩy cô càng ngày càng xa, làm cô sinh ra oán trách với chính mình. Ngược lại, sự tưởng niệm sẽ theo thời gian, biến thành kính lọc tốt đẹp nhất. Tình cảm cô dành cho đôi cha con kia, sẽ bởi vì không nhìn thấy, càng ngày càng sâu.
Khi Phó Hàn Tri nhìn thấy hai bức ảnh kia tối qua, liền biết anh ở vào hoàn cảnh xấu hoàn toàn, lui không thể lui, chỉ có thể dùng chiêu hiểm.
Cùng ngày, hai người liền sắp xếp hành lý. Phó Hàn Tri toàn bộ hành trình ôn nhu mỉm cười, đưa cô về căn cứ Thiệu An.
Mà bản thân anh, sau khi gặp mặt thủ lĩnh căn cứ Lục Kính, bày tỏ ý muốn tham dự nghiên cứu vắc-xin xác sống, cùng với phối hợp nghiên cứu giải quyết virus xác sống. Hơn nữa cung cấp hàng mẫu lông tóc, máu, v.v. của bản thân, trợ giúp kết quả thực nghiệm đẩy mạnh nhanh nhất.
Thân phận thật sự của Phó Hàn Tri quá nguy hiểm. Lúc trước năm căn cứ quan phương lớn biết được tin tức, lại không lập tức xuất động dị năng giả tiến hành tìm kiếm, bao vây tiễu trừ, chính là không muốn chọc giận anh, để tránh tạo thành thương vong không cần thiết nhiều hơn.
Mà anh che giấu tung tích ở căn cứ Thiệu An đã hơn một năm, trong lúc vẫn luôn yên ổn không có việc gì. Phía chính phủ bên kia hy vọng căn cứ Thiệu An có thể thuyết phục vua xác sống Phó Hàn Tri này, đồng thời cũng là người bị hại thực nghiệm thể, phối hợp nghiên cứu.
Trước mắt, tin tức Phó Hàn Tri về căn cứ Thiệu An chủ động phối hợp nghiên cứu, tạm thời còn không có bị tiết lộ ra ngoài.
Đối mặt với khuôn mặt tuấn tú văn nhã quen thuộc kia, thân phận này lại sớm đã long trời lở đất. Mặc dù người đàn ông ôn hòa mỉm cười, nhưng toàn thể nhân viên viện nghiên cứu vẫn sợ đến hoảng.
Mặc dù có Lục Kính ở bên cạnh nhìn, nhân viên nghiên cứu vẫn cách anh rất xa, chen chúc dựa gần lẫn nhau, trên mặt miễn cưỡng lộ ra cười.
Đã từng có xác sống cấp cao thức tỉnh dị năng, suýt nữa lật úp một căn cứ lớn phía chính phủ.
Mà Phó Hàn Tri lại là vua xác sống cấp bậc càng cao. Một căn cứ Thiệu An nhỏ bé, tùy tay là có thể dùng lòng bàn tay áp xuống, đều không đủ để làm hoang tàn.
Mọi người theo bản năng mà cảnh giác, sợ hãi.
Trong đám người, Lâm Gia lại biểu hiện đến nóng lòng muốn thử, cô ấy muốn mượn khối thực nghiệm thể Phó Hàn Tri này, để hoàn thiện vắc-xin xác sống bán thành phẩm trong tay. Về phương diện nào đó mà nói, cô ấy và cha mình rất tương tự, trừ lý niệm nghiên cứu bất đồng, nhưng đều là có thể vì nghiên cứu, dốc hết tất cả.
Cô ấy chủ động đi ra, đảm nhiệm một trong những chủ nghiên cứu viên của hạng mục này.
Từ U tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn theo sát sau đó.
Nhân viên nghiên cứu phía sau, lần lượt bước ra một ít, trong đó bao gồm Vu tiến sĩ vừa mới kết thúc hạng mục của mình.
Phó Hàn Tri một khắc cũng không nghĩ trì hoãn, anh thậm chí rất quen thuộc mà điểm vài người, những người đó cũng theo bản năng mà đi qua.
Khi tiến hành nghiên cứu, mặc dù có Lục Kính ở đây, người đàn ông sau khi tang thi hóa, vẫn làm trong lòng mọi người nhút nhát, sợ hãi không thôi.
Lâm Gia dẫn đầu tiến lên, động tác đâu vào đấy mà lấy ra hàng mẫu lông tóc, máu thậm chí là huyết nhục.
Như là căn bản không sợ bị cắn vậy.
Thuận lợi lấy xong, Lâm Gia lui xuống, phong kín tốt hàng mẫu, bàn tay chắp sau lưng mới có chút không xong mà run rẩy.
Đối mặt vua xác sống, áp lực đích xác rất lớn.
Loại áp lực che trời lấp đất kia, phảng phất chỉ cần bị đôi mắt huyết hồng nồng đậm kia của đối phương theo dõi, liền lại vô khả năng chạy thoát, chỉ biết bị coi như con mồi gắt gao cắn.
Cô ấy đối mặt, không còn là người, mà là dã thú hoàn toàn vô lý trí.
...
Trải qua ma hợp từng ngày, viện nghiên cứu dần dần vận chuyển bình thường. Nhân viên nghiên cứu cầm đầu là Lâm Gia, Vu tiến sĩ, toàn lực nghiên cứu phát minh vắc-xin xác sống; mà đoàn đội nghiên cứu cầm đầu là Từ U, thì nhằm vào virus xác sống trong cơ thể Phó Hàn Tri, nghiên cứu phương án thanh trừ.
Phó Hàn Tri chính mình đã là thực nghiệm thể, cũng là nhân viên nghiên cứu, thực nghiệm lặp lại suy luận tiến hành, ngày đêm không thôi.
Anh muốn nhanh chóng giải quyết virus trong cơ thể, mang thai đứa bé cho người trong lòng.
Mà lúc này, người trong lòng anh, đang đắm chìm với việc chơi đứa bé nhỏ.
Đứa bé nhỏ sinh ra khoảng ba tháng, khuôn mặt trắng nõn, hồng hào, gặp người liền cong mắt cười, hoạt bát giống như người cha cậu ấy, một chút cũng không sợ người lạ.
Đặc biệt là khi Tô Yên Mị ôm cậu ấy, còn sẽ cười khanh khách không ngừng.
Đứa bé nhỏ ngày thường không ồn ào không làm nũng, cũng không thích khóc, thích ăn tay tay. Ngẫu nhiên đặt cậu ấy ở trên giường, còn sẽ tay nhỏ chân nhỏ địa chấn, muốn xoay người.
Quý Hiên sau khi sinh sản, không có sữa, nhưng cơ ngực so với trước kia muốn cường tráng hơn rất nhiều. Điều kiện hữu hạn, ngày thường chỉ có thể pha sữa bột, cháo bột cho đứa bé nhỏ uống.
Thường thường lúc này, cậu ấy đều sẽ dùng tư thế rất tiêu chuẩn, ôm đứa bé nhỏ vào trong ngực. Đứa bé nhỏ một bên cắn núm vú cao su, một bên theo bản năng đáp tay nhỏ lên cơ ngực bị quần áo bó sát của cậu ấy.
Tô Yên Mị đứng ở một bên, xem cậu ấy thuần thục mà pha sữa bột, ôm đứa bé nhỏ, cho bú, v.v., một loạt động tác, phảng phất từ chàng trai lớn ngây ngô nháy mắt lột xác thành người cha hiền huệ.
Trước mạt thế, Quý Hiên thường xuyên cho động vật nhỏ ven đường ăn, hiện tại đối mặt với đứa bé mình sinh ra, càng là thích phát ra từ nội tâm.
Đứa bé nhỏ sinh ra ba tháng, còn chưa đặt tên, bởi vì lúc mới sinh ra nhăn nheo, sau lại nuôi dưỡng liền biến trắng, như là bánh bao bột trắng non mềm, Quý Hiên thuận miệng liền gọi cậu ấy tiểu bao tử (bánh bao nhỏ), đại danh để dành sau này cho Tô Yên Mị lấy.
Hiện giờ Tô Yên Mị trở lại căn cứ Thiệu An, hằng ngày chính là cùng Quý Hiên đùa với đứa bé nhỏ chơi. Ngẫu nhiên Lục Kính không ở, còn sẽ đi viện nghiên cứu thuận tiện vuốt ve vua xác sống, trấn an mọi người, đảm đương tác dụng định hải thần châm.
Theo thời gian từng ngày qua đi, người viện nghiên cứu, ít nhiều cũng biết Phó Hàn Tri chủ động trở về phối hợp thực nghiệm, là vì thanh trừ virus xác sống trong cơ thể, thuận lợi mang thai con của Tô Yên Mị.
Cái bát quái này, khiến một đám nghiên cứu viên lại xem vua xác sống tang thi hóa Phó Hàn Tri, đều cảm thấy không đáng sợ như vậy.
Bát quái quá mức thái quá, lại ở Tô Yên Mị lần lượt tới viện nghiên cứu sau, có vẻ cực kỳ hợp tình hợp lý. Đối với cái nữ dị năng giả này đã liên tiếp làm lớn bụng hai cái đứng đầu dị năng giả, gián tiếp thúc đẩy tiến độ nghiên cứu vắc-xin xác sống, mọi người chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng, xem thế là đủ rồi.
Ai nói dị năng mang thai vô dụng?
Vua xác sống còn bởi vì muốn vì cô sinh con, chủ động hiến thân tham dự thực nghiệm!
Đối với một đại mỹ nhân như vậy khiến các người đàn ông thần hồn điên đảo, sôi nổi cam nguyện vì cô sinh con, trong căn cứ vì thế dẫn tới nhiệt độ cực cao nghị luận.
Phó đội dị năng song hệ Lôi Hỏa cấp S căn cứ Chung Nhiên, vì cô mang thai.
Dị năng hệ Lôi cấp S căn cứ Quý Hiên, trước đó không lâu mới vừa vì cô sinh hạ một con trai.
Sở trưởng viện nghiên cứu Phó Hàn Tri, dị năng hệ Băng cấp S căn cứ cũ, che giấu thân phận vua xác sống, không tiếc lấy bản thân làm tài liệu thực nghiệm, chỉ vì thanh trừ virus xác sống trong cơ thể, sinh con cho cô.
Loại tình tiết Mary Sue này trong tiểu thuyết đều cảm thấy thái quá, lại ở hiện thực chân chân chính chính mà xảy ra.
Thế cho nên mọi người tham dự nghị luận cảm thấy Tô Yên Mị khả năng thức tỉnh không chỉ là dị năng mang thai siêu cấp S, còn có dị năng Mị Ma siêu cấp S, có thể làm tất cả người đàn ông đều vì cô điên cuồng.
Dị năng giả song hệ siêu cấp S, trước nay chưa từng có, khủng bố như vậy.
Tin tức càng truyền càng thái quá, cuối cùng chỉ thiếu Tô Yên Mị đuổi Lục Kính đi xuống, vinh đăng vị trí thủ lĩnh.
Lily lại đây xem cô, thuận tiện đùa với đứa bé nhỏ khi, còn cùng Tô Yên Mị nói đến những bát quái thái quá này, hết sức vui mừng.
"Đúng rồi, Yên Mị, em nghĩ kỹ chọn ai chưa?"
Tô Yên Mị đang nhéo nắm tay đứa bé nhỏ nâng mặt lên: "Ân?"
Gần gũi gặp mỹ nhan bạo kích, Lily một trận hút khí kinh ngạc cảm thán, mỗi khi nhìn thấy, đều sẽ bị chấn động. Hơn nửa năm trốn đi này, trằn trọc bôn ba, lại một chút không có thiệt hại mỹ mạo cô, so với lúc trước ở căn cứ, khí sắc có vẻ còn muốn tốt hơn chút.
Trong trắng lộ hồng, nhân diện đào hoa.
"Thôi." Lily nói thẳng không kiêng nể gì, "Đại mỹ nhân liền nên có tất cả."
Kết thúc chủ đề này, cô ấy đi theo bên người Tô Yên Mị, cũng đùa với tiểu Bảo bảo trong nôi.
Khi Quý Hiên mang thai, Tô Yên Mị không ở căn cứ, Lily đi theo bận trước bận sau, giúp không ít việc. Chờ Tô Yên Mị trở về, càng là dâng lên hạ lễ đã sớm chuẩn bị tốt.
Hai chiếc vòng vàng lớn nhỏ không đồng nhất, Tô Yên Mị và đứa bé nhỏ mỗi người một chiếc.
Hình ảnh hòa thuận vui vẻ này, Quý Hiên vừa mới phơi nắng xong quần áo đứa bé nhỏ, đi trở về, thoáng nhìn một màn này, ánh mắt không tự giác nhu hòa chút.
Hơn nửa năm không thấy, đứa bé cũng đã sinh. Chút kiều diễm và ái muội mơ hồ lúc trước, phảng phất đã trôi qua rất lâu rất lâu.
Cậu ấy và Tô Yên Mị, hiện tại chỉ là mối quan hệ cùng sở hữu một đứa bé.
Quý Hiên không hy vọng, hoặc là nói không muốn, chỉ dừng lại ở mối quan hệ như vậy.
Có lẽ, có lẽ bọn họ có thể sinh thêm một đứa bé, bồi dưỡng tình cảm trong thời gian mang thai...
Giống như lúc trước vậy.
Ý niệm như vậy nảy lên, Quý Hiên liền khó có thể ngăn chặn mà suy nghĩ tiếp, thậm chí vào một buổi tối nọ, Tô Yên Mị xem xong đứa bé đã dỗ ngủ trong phòng cậu ấy, đi ra ngoài, cậu ấy tự phát mà đi theo cô, một đường đưa đến trước cửa phòng bên cạnh.
Khi cửa phòng sắp đóng lại, cậu ấy chủ động dùng cánh tay chống lại, như là đã chuẩn bị tâm lý rất lâu. Vài sợi tóc lòa xòa trên trán thanh niên buông xuống, đôi mắt đen bóng, khẩn trương đến tim đập gia tốc, thở hồng hộc hỏi: "Tô Yên Mị, tôi có thể sinh cho em thêm một đứa con gái không?"
Tựa hồ sợ cô từ chối, thanh niên chủ động giải thích nói: "Tôi muốn thêm cho tiểu bao tử một em gái, về sau hai đứa bé nhỏ lẫn nhau làm bạn, cũng có thể chơi cùng nhau."
Cuối tháng Mười Hai, sắp tiến vào năm mới, thời tiết tuy rằng không lạnh như vậy, nhưng ít nhiều cũng muốn mặc áo khoác.
Thanh niên vừa mới từ trong phòng hơi hiện ấm áp đi ra, có thể là đã quên lấy quần áo, lúc này chỉ mặc một chiếc áo len màu đen, có thể rõ ràng lộ ra hình dáng cơ ngực, so với trước khi mang thai muốn lớn hơn rất nhiều, lộ ra sắc dục vô cớ. Ánh mắt cậu ấy ướt dầm dề: "Tô Yên Mị, cầu xin em, cho tôi thêm một đứa bé đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com