TG1-45.2
Bước vào tháng Chín, nhiệt độ không khí vẫn nóng bức khó chịu. Máy lạnh được bật trong phòng khách. Quý Hiên mang thai bảy tháng, bụng tròn trịa thẳng đứng, được Tô Yên Mị đỡ ngồi vào bàn ăn, uống chè đậu xanh nàng đặc biệt nấu cho hắn.
Người đàn ông đeo kính ngồi đối diện, trước mặt Quý Hiên, đột nhiên phát ra một tràng nôn khan.
Hắn che miệng, nôn đến mức nước mắt trào ra sau tròng kính, khóe mắt đều phiếm hồng.
Quý Hiên lập tức tái mặt.
Người đàn ông không ăn gì, nôn khan cũng không nôn ra được gì. Sau khi giảm bớt trận buồn nôn trong ngực, hắn từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay trắng sạch sẽ, tao nhã lau môi.
Hắn ngẩng đầu, lộ ra chút xin lỗi nói: "Xin lỗi, không nhịn được."
Ngay sau đó, hắn lại dùng ánh mắt hơi có vẻ ủy khuất cố ý vô tình liếc về phía Tô Yên Mị, như thể đã sớm mang thai, nhưng bị buộc phải giao hẹn với Tô Yên Mị, bận tâm đến một người mang thai bụng to khác, không tiện công khai sự ủy khuất.
Ban đầu ở căn cứ, Quý Hiên đã có thể mơ hồ cảm nhận được sự ái muội như có như không giữa hai người.
Khi đó, có lẽ là bận tâm hắn nhạy cảm trong thai kỳ, Tô Yên Mị phủ nhận quá khứ với Phó Hàn Tri.
Nhưng Quý Hiên biết, Tô Yên Mị vẫn luôn thích Phó Hàn Tri nhiều hơn hắn.
Hiện tại Phó Hàn Tri cũng cuối cùng đã mang thai, phải chăng đợi đến khi con hắn sinh ra, Tô Yên Mị liền sẽ cùng người khác xây dựng gia đình ba người?
Quý Hiên sắc mặt trắng bệch, hắn ôm chiếc bụng thẳng đứng, nhất thời có chút xuất thần.
Tô Yên Mị đi từ phía nhà bếp qua, trước mặt Phó Hàn Tri, sờ sờ mặt Quý Hiên, hôn nhẹ hắn một cái. Trong lúc xoay lưng lại, thuận tay đẩy một chén chè đậu xanh khác qua, kịp thời trấn an một người mang thai ghen tuông bất mãn khác.
Trong nhất thời, biệt thự xuất hiện hai người đàn ông bụng to bị nàng "làm cho mang thai".
Việc đàn ông mang thai, trong căn cứ Thiệu An đã không còn là chuyện hiếm lạ. Người trong căn cứ không còn xem chuyện đàn ông mang thai là trò cười, mà là khí thế ngất trời bàn luận về Tô Yên Mị, người liên tiếp làm bụng to ba người đứng đầu dị năng giả.
Trong đó không thiếu ngữ khí kính nể và cực kỳ hâm mộ.
Khác với Dung Tinh Dẫn đã dùng hết tích phân, không còn đường quay lại, Chung Nhiên bên ngoài tìm kiếm Tô Yên Mị, đồng thời cũng ôm một tia hy vọng nàng sẽ về căn cứ, cách một đoạn thời gian liền sẽ trở về xem.
Cho nên sau khi Tô Yên Mị trở lại ba tháng, Chung Nhiên đi xa không nghe được bất luận tin tức gì, lại một lần nữa trở lại căn cứ Thiệu An, lại vô tình nghe được tin tức tốt kinh thiên này. Còn chưa kịp vui mừng, liền thấy Quý Hiên đã sinh hạ một con trai, lại lần nữa mang thai.
Thấy đứa bé trắng trẻo mềm mại, hồng hào, ê a trong miệng như vậy, Chung Nhiên nghĩ đến đứa bé đã bị chính mình sảy mất, chỉ cảm thấy thống khổ không chịu nổi.
Nếu không sảy mất, con của hắn còn phải lớn hơn con của Quý Hiên một chút, có lẽ đã biết gọi hắn và Yên Mị là cha mẹ.
Càng muốn quên đi chuyện cũ lại càng rõ ràng, Chung Nhiên quá thống khổ, hắn bắt đầu trốn tránh, cố gắng không trở về biệt thự, giúp căn cứ chấp hành việc tiêm vắc-xin, duy trì trật tự công tác.
Biết được Phó Hàn Tri hao hết tâm tư, cuối cùng cũng đã mang thai, Chung Nhiên nghĩ đến đứa bé đã chết trong bụng mình, giống như một con hào ngăn cách hắn và Yên Mị. Hắn chỉ đành mượn rượu giải sầu.
Nỗi chua xót khổ sở của người ngoài, Tô Yên Mị hoàn toàn không hay biết. Tô Yên Mị chỉ biết, hai người mang thai tụ lại với nhau, chỉ biết tranh giành tình cảm trong tối ngoài sáng.
Giống như đã chấp nhận sự thật Phó Hàn Tri mang thai, Quý Hiên ưỡn chiếc bụng tròn trịa, thấy Tô Yên Mị đang chăm sóc đối phương, liền sẽ đột nhiên tựa lưng vào ghế, ôm lấy bụng, lộ ra đôi mắt ướt át: "Yên Mị, nó đang đạp ta, hơi đau."
Thế là, Tô Yên Mị đang chăm sóc một người mang thai khác, liền sẽ qua đây sờ chiếc bụng thẳng đứng tròn trịa của hắn, ôn nhu an ủi.
Còn Phó Hàn Tri không rên một tiếng, chỉ là nôn đến khóe mắt phiếm hồng, nước mắt không ngừng rơi.
Tô Yên Mị: "......"
Nàng và các người yêu cũ từng cắt đứt quá nhanh, nàng còn chưa từng gặp qua loại tình huống này.
Biết đàn ông ở đây mang thai không phải là thai yêu, không yếu ớt như vậy, thậm chí cơ thể họ còn cường tráng hơn rất nhiều thai phụ.
Tô Yên Mị cũng không còn lo lắng như lúc đầu, mặc cho họ tranh giành tình cảm, chỉ cần đừng đánh nhau, làm bị thương thai nhi trong bụng là được.
Có lẽ là đã nhận ra ý tưởng của nàng, Phó Hàn Tri ban đầu liền thay đổi cách làm, lấy lòng nàng, tranh đoạt sự sủng ái của nàng.
Quý Hiên không cam lòng kém cạnh, càng lấy bộ ngực cơ bắp cường tráng phát dục lần thứ hai của mình dụ hoặc, chiêu trò chồng chất, chiếm cứ càng nhiều thời gian của nàng.
Người trước vừa nói ngực mình đau, người sau liền nói tim mình đập rất nhanh.
Tô Yên Mị bị các loại dụ dỗ.
Đáng tiếc một người mang thai giai đoạn đầu, một người mang thai giai đoạn cuối, toàn bộ chỉ có thể nhìn, không thể ăn.
Trong lúc hai người đàn ông vắt hết óc tranh giành sủng ái, Tô Yên Mị chơi đùa với "bánh bao nhỏ" mới biết gọi "ma ma" vui vẻ vô cùng.
"Bánh bao nhỏ" chưa đầy một tuổi, đã biết lật người, biết bò, biết ngồi, còn biết vịn giường miễn cưỡng đứng lên, mở to đôi mắt ngốc manh ngoan mềm, trên cổ đeo một cái yếm nhỏ, chảy nước miếng kêu ma ma.
Tô Yên Mị tựa vào đó, "bánh bao nhỏ" bên cạnh nàng vịn đầu giường đứng lên, muốn đi về phía nàng, chỉ là còn chưa đi được một bước, liền chân không vững ngã vào lòng nàng.
Mềm mại như bông, còn mang theo mùi sữa. Ngã xuống, không khóc cũng không làm ồn, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn cắn một miếng vào gương mặt hồng hào kia.
Tô Yên Mị cũng quả thật cắn.
"Bánh bao nhỏ" mở to hai mắt, cũng học bộ dáng của nàng, "cắn" vào mặt nàng, kết quả lại chỉ để lại một mảng ướt át.
Thơm mùi sữa.
Một người, một em bé và hai người mang thai cùng ở dưới một mái nhà, cuộc sống biệt thự có thể nói là gà bay chó sủa.
Biết Tô Yên Mị thích con gái, Quý Hiên và Phó Hàn Tri đều muốn dựa vào đứa bé trong bụng để giành vị trí.
Khi mang thai giai đoạn cuối, Quý Hiên chỉ có thể đỡ eo, ưỡn chiếc bụng cao ngất đi lại, rất vất vả. Thời gian Tô Yên Mị ở bên hắn cũng liền nhiều hơn một chút.
Thai kỳ của thanh niên, phát động vào giữa tháng Mười Một, trong ngày dự sinh.
Vị bác sĩ khoa sản bệnh viện tam giáp (bệnh viện loại A cấp 3) được Lục Kính mời đến lúc trước, lại một lần nữa được mời bằng số tiền lớn, để mổ đẻ cho người đàn ông mang thai.
Bác sĩ khoa sản là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, đeo kính. Trong suốt hành nghề, ông không biết đã đỡ đẻ cho bao nhiêu thai phụ, nhưng chuyện thường xuyên đỡ đẻ cho đàn ông như thế này, đối với ông mà nói, vẫn là quá mức quy tắc.
May mắn thầy thuốc tốt hành nghề kinh nghiệm phong phú, có tố chất tâm lý ưu tú, cuối cùng thành công đỡ đẻ, mẹ tròn con vuông.
Đứa con thứ hai của Quý Hiên, vẫn là sinh một bé trai. Khác với đứa bé thứ nhất nhăn nheo, đứa thứ hai vừa sinh ra đã trắng trẻo mềm mại, như là kết hợp ưu điểm của cha mẹ mà lớn lên, đặc biệt xinh đẹp.
Biết là con trai, thanh niên có chút mất mát, nhưng nhìn đứa bé do chính mình sinh ra, lại không khỏi trào dâng niềm vui sướng.
Thuốc tê qua đi, vết thương rách toạc ở bụng, khiến hắn đau đớn khó nhịn.
Mặc dù đã trải qua nỗi đau mổ đẻ lần đầu, Quý Hiên cũng khó có thể thích ứng với cơn đau từng cơn do lần mang thai thứ hai này mang lại, phía dưới còn thỉnh thoảng chảy ra chút máu, khiến sắc mặt hắn trắng bệch.
Trong lúc ở cữ, các loại canh gà, canh bổ được tẩm bổ vào, bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể mới sinh sản.
Phó Hàn Tri đi theo Tô Yên Mị tới thăm hắn, người đàn ông cố ý vuốt ve chiếc bụng hơi nhô lên hơn ba tháng của mình, hơi nheo mắt lại. Khuôn mặt không đeo kính đã rút đi vẻ điệu thấp thong dong, có vẻ trương dương và có lực công kích, trên khuôn mặt thanh tuấn văn nhã là nụ cười nhất định phải đạt được.
Cơ thể hắn, vì trước đây bị giam vào viện nghiên cứu ngầm tiến hành nhiều lần thực nghiệm, lại cùng virus zombie cùng tồn tại hơn hai năm, tuy hiện tại đã thanh trừ sạch sẽ, nhưng cơ thể đã bị thực nghiệm quá nhiều, kỳ thật đã không còn thích hợp mang thai.
Thai đầu tiên này, mang thai vốn đã rất miễn cưỡng.
Phía sau hoặc là rất khó mang thai, hoặc là có mang cũng vô pháp giữ được.
Cho nên, thai này, hắn nhất định phải sinh một con gái!
Phó Hàn Tri ôn nhu vuốt ve chiếc bụng hơi nhô lên của mình, nghĩ trở về ăn chút đồ ăn vị cay mặn không thích ăn, chuẩn bị quần áo nhỏ màu hồng, phòng công chúa cho đứa bé chưa chào đời, kỳ vọng sinh ra một cô con gái.
Khi Quý Hiên ở cữ xong, bụng Phó Hàn Tri đã hơn bốn tháng.
Thai của hắn lớn hơn người thường, thai hơn bốn tháng, bụng đã tròn trịa, hoàn toàn nâng chiếc áo len bên ngoài lên.
Người đàn ông là lần đầu tiên mang thai, hơn nữa di chứng của bản thân, hắn không khỏi có chút căng thẳng, ngay cả khi đi đường, đều không thể không đỡ eo, ưỡn chiếc bụng đã hoàn toàn nhô lên.
Khi năm tháng, bụng Phó Hàn Tri như quả bóng được thổi phồng, bụng bầu cao ngất, áo khoác áo bông đều không che được.
Hắn lo lắng đứa bé sẽ có vấn đề gì, may mắn mỗi lần khám thai đều rất bình thường. Trong căn cứ có người suy đoán là mang song bào thai, nhưng sau khi dụng cụ kiểm tra cẩn thận, cũng chỉ có một thai. Chỉ là thai nhi này, so với thai nhi bình thường muốn lớn hơn một chút.
Hơn sáu tháng, dường như là do nguyên nhân cơ thể, Phó Hàn Tri âm thầm thấy ra máu.
May mắn kết quả hữu kinh vô hiểm (có chút nguy hiểm nhưng không sao).
Để giữ được đứa nhỏ này, Phó Hàn Tri đã chịu rất nhiều khổ. Hắn nghe theo lời dặn của bác sĩ, buộc phải nằm trên giường tĩnh dưỡng. Thai nhi quá lớn, đè ép khiến xương chậu hắn cũng đau theo.
Mang thai sáu tháng, người đàn ông đau nhức eo bụng, chân cũng sưng vù rõ rệt.
Đứa bé trong bụng dường như có thể nhanh chóng hấp thu dinh dưỡng, Phó Hàn Tri thường xuyên sẽ đói, nhưng lại không thể ăn quá nhiều, nếu không đến lúc đó đứa bé khó có thể sinh ra.
Tô Yên Mị cũng cố ý vô tình khống chế ẩm thực của hắn, chỉ làm cơm thai phụ dinh dưỡng cân đối, thấy bộ dạng hoàn toàn không giả vờ đáng thương của hắn, dỗ dành cũng có thêm vài phần chân tình thực lòng.
Để sinh ra đứa nhỏ này, Phó Hàn Tri toàn thân đều đau. Tiểu gia hỏa trong bụng lại rất hoạt bát, thường thường đạp bụng hắn, khiến hắn cảm thấy đau, cảm nhận được sự sống động đó, lại cảm thấy tất cả đều đáng giá.
Hy vọng là một cô con gái đáng yêu hoạt bát, giống như Yên Mị.
Mấy tháng dày vò của thai kỳ cuối, vào tháng Năm năm thứ hai, Phó Hàn Tri ưỡn chiếc bụng cao ngất, bị đẩy vào phòng sinh tạm thời.
Bác sĩ vẫn là vị bác sĩ kia, bên người đi theo hai tên hộ sĩ đỡ đẻ.
Ông vô cùng kinh nghiệm tiêm thuốc tê cho người mang thai, tiến hành phẫu thuật mổ đẻ.
Thai nhi trong bụng quá lớn, lúc lấy ra, tốn không ít công sức.
Đợi đến khi ôm đứa bé nặng hơn trẻ sơ sinh bình thường kia ra, bác sĩ đột nhiên phát ra một tiếng hét kinh hãi.
Chỉ thấy phía sau mông đứa bé, còn giấu một cái đuôi rắn mềm mại tinh tế, phủ đầy vảy màu đen.
Mãi đến khi bị lấy ra, đứa bé mới nới lỏng chiếc đuôi rắn giấu kỹ, mềm mại rủ xuống.
Thấy cảnh này, Phó Hàn Tri, nghĩ đến những gen động vật đã dung hợp với cơ thể mình, trước mắt liền từng trận choáng váng.
Hắn không ngờ những gen đó sẽ đi theo đứa bé sinh ra.
Hắn sinh ra một quái vật!
Đứa bé mà hắn tâm tâm niệm niệm cùng Yên Mị, lại biến thành một quái vật!
Chuyện này, tuyệt đối không thể để Yên Mị biết!
Thuốc tê vẫn còn tác dụng, cơ thể không cảm giác, khó có thể đứng dậy, nhưng khuôn mặt tái nhợt của Phó Hàn Tri vẫn lộ ra vẻ hung ác, nhìn về phía bác sĩ kinh hãi mà lập tức ném "quái vật" bên người mình, nhìn chằm chằm chiếc đuôi rắn đang quăng qua lại kia, đôi mắt lộ ra vẻ âm chí và thống hận, lạnh lùng nói: "Mau, chặt cái đuôi của nó đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com