Xin nhắc lại, tất cả sự việc trong phần Extra đều không có liên quan gì đến cốt truyện chính. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ! Và nếu thấy hay, nhớ vote cho Lượng với nhoa!
===============================
Mạc Thanh Thành thích thú nhướn mày: "Ồ, nhà người vừa gọi ta là gì, Neivant?"
Neivant khập khiễng tiếng lên phía trước. Gã dừng lại khi đã sát bên Mạc Thanh Thành. Ánh mắt của gã hơi lóe lên. Neivant cắn môi, chần chờ một lúc rồi đáp lời: "Chẳng phải người là mẹ của bọn con đấy sao?"
Mạc Thanh Thành nhìn sâu vào đôi mắt của Neivant, không nhịn được mà sung sướng cười rộ lên. Y hất cằm về phía mấy tinh linh đang ếm bùa trói buộc phía xa: "Chà, bọn họ cũng vậy à?"
Neivant gật đầu. Mạc Thanh Thành vô cùng hài lòng. Y nói: "Được rồi, Roger, nhà người nghe thấy gì chưa? Giờ thì mau cởi trói cho anh em của mình đi."
Roger tức giận. Anh siết chặt tay, đôi mắt sáng quắc trừng thẳng Mạc Thanh Thành: "Jewel, bọn họ đang bị ma khí xâm nhập. Cậu nghĩ gì khi đưa ra một yêu cầu vô lí làm vậy?"
Mạc Thanh Thành không để tâm, y khiêu khích: "Thế à? Vậy nhà người giải thích như nào về việc Neivant vẫn giữ được thần trí. Chưa một ai, hay một sinh vật nào làm được điều này cả. Theo ta, đây chỉ là một căn bệnh quái ác nào đó mà thôi."
Conel phản bác: "Chỉ có mỗi Neivant mới giữ được tỉnh táo, những người khác đều phát điên cả!"
Neivant nhổ xuống đất, khinh bỉ nhìn Conel: "Không phải! Bọn họ lúc ấy chỉ bị kích động thôi. Nếu bọn họ được mẹ ở bên, ta đảm bảo sẽ không có một ai nổi loạn cả."
Conel cau mày ủy khuất nhưng vẫn giữ được vẻ từ bi thánh thiện. Có lẽ vì biết dù có lí luận như nào cũng không giải quyết được vấn đề, cậu ta quay sang Cyrus. Cyrus khẽ gật gầu, nói: "Nếu đã vậy thì hãy dùng nước thánh để kiểm tra xem sao. Nếu không có vấn đề gì, đương nhiên các tinh linh nổi loạn kia sẽ được tự do. Còn nếu thấy ma khí, Jewel, ta e rằng cậu sẽ gặp rắc rối to đấy. Bao che cho người nhiễm ma khí dưới mọi hình thức đều là trọng tội, phải xét tử hình. Cho dù cậu có là khách mời của Orborne cũng không được giảm án."
Mạc Thanh Thành mỉm cười tự tin. Y đáp lời: "Chà, nếu có ma khí thì ta sẽ bị tử hình. Vậy nếu những đứa con đáng thương của Jewel này vô tội thì sao? Ngài sẽ móc mắt ra rửa cho sạch và xin lỗi vì mắt dính bụi nên nhìn không rõ à?"
Không khí ngưng trệ. Saffir Mornal, trưởng kị sĩ của Đội Kị Sĩ Vàng, trước nay nổi tiếng lạnh lùng nghiêm túc cũng phải cau mày. Anh đã nghe người ta đồn thổi vị khách mời của nhị hoàng tử được cái vẻ ngoài xinh đẹp và rất độc miệng nhưng không hề để tâm. Nay mới được chứng kiến, quả là mở mang tầm mắt. Jewel này kiêu ngạo lại ngang ngược, hoàn toàn không coi ai ra gì. Thật không hiểu làm sao Nhị hoàng tử lại có thể coi trọng con người có nhân phẩm tệ hại như này nữa. Anh lặng lẽ đánh giá Jewel. Chẳng lẽ là vì vẻ bề ngoài kia? Nghĩ đến đây, trong lòng anh không nhịn được mà chán ghét.
Cyrus siết chặt dây cương, trong lòng nộ hỏa bừng bừng. Gương mặt điển trai của hắn đanh lại. Vứt bỏ chiếc mặt nạ hào hoa phong nhã thường ngày, những đường nét của hắn khi tức giận càng trở nên sắc bén. Ánh mắt lạnh lẽo như thanh gươm ra khỏi vỏ. Hắn mở miệng, đang định nói gì đó thì bị Mạc Thanh Thành cắt ngang: "Thôi, mang nước thánh ra đây."
Mạc Thanh Thành bằng một cách nào đó, luôn toát ra một khí chất kì lạ. Đó là khí chất của người bề trên, kiêu ngạo ngấm tận vào xương cốt. Mỗi một cử chỉ, lời nói, ánh mắt của y đều mang theo loại khí chất kiêu kỳ, cao ngạo này, giống như mỗi một câu nói của y đều là mệnh lệnh, khiến người ta bất giác nghe theo. Nghe Mạc Thanh Thành bảo, thế mà người hầu của Cyrus rời đi thật. Điều này khiến cho cơn giận của hắn càng sâu.
Chỉ một lúc sau, tên người hầu đã quay trở lại, trên tay bưng một cái khay vàng, bên trên có một bình nước thánh cùng 5 cái ly nhỏ. Nước thánh đúng như tên, vốn dĩ là nước ngọt bình thường được trữ ở trong Thần Điện, quanh năm ngày tháng được các tư tế làm phép tinh lọc. Cứ thế cứ thế qua khoảng 50 năm, nước ngọt ngày nào nay đã trở thành một thứ nước mang màu vàng kim lấp lánh, chứa đựng sức mạnh của đức tin và Ánh Sáng vô cùng thuần khiết. Nước này có thể dùng để kiểm tra ma khí, thanh lọc tâm hồn, cường kiện thân thể,... Những người nào mà có ma khí trong người, uống thứ nước này sẽ đau đớn như bị thiêu sống, ma khí cũng sẽ tiết ra qua lỗ chân lông, cuối cùng chết hẳn, cô lại thành ma tinh. Bình thường để xác định một người có bị nhiễm ma khí hay không, người ta sẽ dùng phép thuật Ánh Sáng, tạo ra một tấm gương ma thuật để soi người cần kiểm tra. Người nào ở ấn đường có luồng khí đen tích tụ tức là bị ma thuật chiếm đóng. Tuy nhiên, cách này có một nhược điểm. Chẳng hạn như nếu ma khí của người kia ẩn giấu quá sâu thì vẫn bị bỏ sót. Dùng nước thánh thì khác, không một loại ma khí nào có thể lẩn trốn được. Cho nên, phương pháp dùng nước thánh để kiểm tra này rất công bằng.
Tên người hầu sau khi bưng khay đến thì rót nước thánh ra năm chén nhỏ, đút cho những tinh linh nổi điên ban nãy uống. Neivant cầm chén nước, chần chờ nhìn Mạc Thanh Thành.
Mạc Thanh Thành mỉm cười, y nhìn sâu vào đôi mắt của gã, thì thầm: "Nào con ngoan, hãy cho bọn chúng thấy sự thật đi."
Neivant chăm chú nhìn Mạc Thanh Thành, một ngụm uống hết chén nước.
Mọi người nín thở chờ đợi.
Không có gì xảy ra.
Mạc Thanh Thành cười lớn. Y kiêu ngạo hất cằm về phía Conel, người đang sững sờ ngạc nhiên và dường như đã quên cách thở.
Conel nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Mạc Thanh Thành, tức giận đến nỗi quên cả giả vờ. Cậu ta hét lên, giọng cao đến chói tai: "Không thể nào!! Chắc chắn là đám tinh linh đó đã bị ma khí xâm nhập!!!! Nhà ngươi đã giở trò, chắc chắn là vậy!!"
Mạc Thanh Thành liếm liếm môi. Cho dù dưới ánh sáng yếu ớt và xám xịt của bầu trời mùa đông, y vẫn thật rực rỡ, đẹp đẽ đến không tưởng. Y ngân nga: "Con bọ ngu ngốc, thiển cận, dốt nát, nhà người không thấy đấy ư? Sau khi uống nước thánh, bọn họ chẳng bị sao cả. Ngươi nói ta dùng thủ đoạn? Nực cười!!! Ta nói cho nhà người biết. Nếu ta muốn bảo vệ bọn họ, ai ngăn được?"
Nói rồi, một luồng sức mạnh khổng lồ phát ra từ Mạc Thanh Thành, khiến người xung quanh lảo đảo. Đến cả những tinh anh đứng cạnh bên hai hoàng tử và trưởng kị sĩ cũng phải cứng người đề phòng. Luồng ma thuật mạnh mẽ, tinh khiết, bá đạo, cổ xưa và thuần túy chưa từng thấy bao trùm lên không gian. Con quạ đen bên cạnh Mạc Thanh Thành kêu lên một tiếng, ý tứ cảnh báo rất rõ ràng, khiến người ta không rét mà run.
Mạc Thanh Thành thu hồi ức mạnh, lại mỉm cười: "Ai cản được ta?"
Y kiêu ngạo nói: "Con bọ ngu dốt, nhà ngươi nên nhớ rằng, ta chính là Mẹ, là chủ của Rừng Thiêng, một tồn tại cổ xưa và quyền năng bậc nhất đại lục. Ngươi biết vì sao ta có thể ngông cuồng không phép tắc thế không? Ngươi từng nói ta không tôn trọng các khách mời trong buổi dạ tiệc lần đó, ta nói cho nhà người biết, bất kì ai muốn đạt được sự công nhận cùng lòng tôn trọng của ta đều phải lấy thực lực ra để chứng minh! Và nếu con bọ nhà người vẫn chưa hiểu, hãy lắng tai nghe mà khắc ghi vào lòng. Ta đứng ngang hàng với cự quái ở đáy Biển Tiên, ta đứng ngang hàng với tộc trưởng tộc Valentious ở Cấm Địa hoàng hôn, với vương của tộc tiên cá nơi hồ Thánh. Và tất nhiên, với vị quốc vương của đế quốc Agonex xinh đẹp này, người mà nhà ngươi đang nương tựa."
Y dừng một chút, hướng về phía cung điện hoàng gia mà mỉm cười: "Ngài thấy ta nói có phải không, quốc vương đáng kính?"
Elion đứng ở cửa lớn của hoàng cung cúi gập người, cung kính đáp: "Thưa ngài, quốc vương để bề tôi đáp lời thay vì không tiện gặp mặt. Quốc vương bày tỏ sự đồng tình với quan điểm của ngài."
Mạc Thanh Thành gật đầu. Y quay lại Conel, tay cầm roi ngựa chỉ thẳng mặt cậu ta, chẳng chút kiêng dè: "Cho nên, nhà người nghĩ mình là ai mà dám to tiếng với ta?"
Y quay sang Cyrus, khinh thường nói: "Đại hoàng tử, ngài nghĩ muốn khép ta vào tội tử hình phải không?"
Mạc Thanh Thành cười lớn. Y thúc sói chạy thẳng đến trước mặt Cyrus: "Ngài muốn giết ta đấy à?"
Cyrus đanh mặt, cả người căng cứng. Bàn tay nắm chặt dây cương đến nỗi nổi cả gân xanh. Hắn không đáp lời, chỉ nhìn chằm chằm vào y, không chịu lung lay dù cơ thể đang gào thét trong đau đớn trước uy áp của ma thuật khổng lồ.
Mạc Thanh Thành thúc sói đến trước mặt Roger. Y ngạo nghễ ngồi trên lưng sói, trong bộ trang phục bằng lụa cùng tơ tằm, lông thú đắt tiền. Y từ trên cao nhìn xuống, cao ngạo không thể với.
Roger nghiến chặt răng. Lòng thù hận bùng lên trong đôi mắt xanh biếc của anh, hừng hực như ngọn lửa dưới địa ngục.
"Được rồi, đứa trẻ hỗn láo, còn không mau cởi trói cho anh em của nhà ngươi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com