Chap 17
Trình Vệ Đông đem nữ hài đặt ở trên giường, xoay người lại đi tìm đường để pha nước cho nàng uống.
Hắn quan sát nữ hài sắc mặt trắng bệch, cả người vô lực, chắc là rất đói.
Pha xong nước đường lại trở lại mép giường, trên trán nữ hài đã đổ đầy mồ hôi , thoạt nhìn rất khó chịu.
Vốn dĩ muốn gọi nàng dậy để nàng tự uống, hiện tại thấy tình hình này, nàng nơi nào có sức lực ? Trình Vệ Đông đành phải đỡ người nàng dậy cho nàng uống nước .
Cũng may vẫn có thể tự nuốt, môi nữ hài vừa tiếp xúc với nước đường, lập tức từng ngụm từng ngụm uống lên
Uống đến quá nhanh , nước đường chảy không ít xuống áo nàng.
Mày rậm Trình Vệ Đông nhăn lại.
Hắn không phải đau lòng đường , đối với hắn này không đáng bao nhiêu, chủ yếu là hắn nhìn không thoải mái.
"Ân...... Hảo dính......"
Nữ hài cũng cảm thấy không thoải mái
Trề môi, rầm rì mà khóc, run tay đem cổ áo kéo xuống.
Trình Vệ Đông cả kinh, tay mắt lanh lẹ bắt lấy tay nàng.
Nhưng nữ hài đã kéo ra, động tác ngăn trở của hắn ngược lại đem bàn tay to ấn tới ngực nàng.
"Anh"
Trình Vệ Đông vội vàng rút tay về.
Nhưng cảm xúc mềm như bông kia còn lưu lại trong lòng bàn tay hắn.
Một hồi lăn lộn, nữ hài cũng tỉnh.
Cao Ấu Phù chậm rãi mở mắt ra, tròng mắt đen bóng chuyên chú mà nhìn Trình Vệ Đông.
"Ngươi nhìn ta làm gì?"
Trong lòng Trình Vệ Đông không được tự nhiên, nét mặt lộ ra vẻ lãnh đạm lại khó chịu , giống như ghét bỏ nữ hài khiến hắn thêm không ít phiền toái.
"Trình Vệ Đông, là ngươi đã cứu ta phải không?"
Giọng nói nhu nhu nhược nhược vang lên, kiều nộn giống như một con chim non vừa mới nở.
Mí mắt Trình Vệ Đông run một chút, khuôn mặt lại là vô biểu tình.
"Là ta."
Nữ hài gian nan trở mình, đôi môi phấn hồng mới khôi phục được huyết sắc khẽ mở.
"Trình Vệ Đông, cảm ơn ngươi."
"Ân."
Trình Vệ Đông cảm thấy kỳ quái.
Vì cái gì nàng kêu tên của hắn lại dễ nghe như vậy?
Trình Vệ Đông đi ra ngoài nấu cơm.
Cao Ấu Phù lập tức ngồi dậy, cởi ra áo sơ mi trắng trên người.
"Dính chết người."
Hơn nữa quần áo không vừa vặn với cơ thể, ăn mặc lôi thôi đến hoảng.
Cao Ấu Phù muốn ăn mặc thoải mái một chút, nhưng ai bảo nguyên chủ chỉ có duy nhất một cái áo này chứ ?
1114 rất muốn lên tiếng nhắc nhở. Nếu chỉ có một bộ quần áo này, ngươi còn làm cho nó bị dơ ?
Cao Ấu Phù cởi áo sơmi ra, bên trong là một kiện áo khoác nhỏ coi như nội y.
Vải may rẻ tiền , chất liệu thì thô sơ , hơn nữa nguyên chủ thường xuyên giặt tẩy nên thoạt nhìn vô cùng mỏng manh.
Cao Ấu Phù xoa xoa một đôi bồ câu non của chính mình, trong lòng thực bất đắc dĩ, này nơi nào là của nữ hài mười bảy tám tuổi, năm nàng 13-14 mới có kích cỡ này.
[ Hệ thống, ngươi nói đây là thân thể của ta? ]
[ Không phải thân thể nguyên bản của ngươi, nhưng lại là thân thể của ngươi ở một không gian khác...... ]
[ Biết tồi biết rồi, ngươi không cần phải nói. ]
Cao Ấu Phù không muốn biết nguyên lý, chỉ cần biết rằng vẫn là bộ dáng của chính mình là được.
Như vậy nàng cùng lão công mới có thể trước tiên nhận ra lẫn nhau lạp!
Nói nữa, nàng đối diện mạo của chính mình thực vừa lòng, tự nhiên là khinh thường dùng bộ dáng của nữ nhân khác.
Trình Vệ Đông bưng cơm trở về, thấy nữ hài vây chăn xung quanh ngồi ở trên giường hắn.
Nàng đỏ mặt, thanh âm nhỏ nhẹ nói.
"Trình Vệ Đông, ngươi có thể hay không giúp ta đem áo sơmi mang ra bờ sông giặt sạch?"
Nàng tựa hồ cũng biết như vậy không tốt, vội vàng lại bổ sung.
"Không cần ngươi giặt ,chỉ cần nhúng trong nước bãi vài cái liền được. Vừa rồi ta bị đổ mồ hôi lạnh, mặc vào rất khó chịu......"
Nàng càng nói càng nhỏ, đến cuối cùng cơ hồ chỉ có tiếng hừ hừ.
Rốt cuộc ở trong thôn, quần áo người ta bị dính mồ hôi đều phải mang đi giặt. Không, đều là một bộ quần áo mặc nhiều ngày, trừ phi toàn bộ bị dính bùn, mới mang đi giặt .
Bởi vì thứ vải dệt này càng tẩy càng mỏng, quần áo giặt nhiều lần sẽ không thể mặc.
Trình Vệ Đông nhìn nữ hài cúi thấp đầu, đột nhiên nghĩ tới người đã từng mắng nàng "Kiều khí".
Bọn họ nói cũng không sai, nàng như vậy kiều khí, quần áo dính mồ hôi liền không muốn mặc, ai nuôi nổi nàng?
Trừ bỏ của cải sung túc, tỷ như....... ý nghĩ Trình Vệ Đông kịp thời đình chỉ, ủ rũ nói.
"Cho ta đi"
Nữ hài như là không nghĩ tới hắn sẽ đáp ứng, rất cao hứng mà lấy áo sơmi ném vào trong lòng ngực hắn.
Làn gió thơm phất qua mặt, Trình Vệ Đông ngừng thở, cầm lấy quần áo bước nhanh đi ra ngoài.
" Ngươi ăn cơm trước"
------------------------------------------------
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com