Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.7 Niệu đạo Play, 3p

"Liên Liên, em đáng yêu thật đấy." Thẩm Luyện than thở, âm thanh trầm thấp, đầy ưu nhã và ý nhị như tiếng cello vang vọng bên tai Diệp Liên.

Ánh mắt Diệp Liên lướt qua vai Thẩm Luyện, thấy Tần Tiêu đã thay áo choàng tắm, bước ra từ phòng tắm với những bước chân điềm tĩnh. Hắn vừa dùng khăn lau mái tóc đen ướt sũng, vừa khẽ ngân nga một giai điệu nhỏ. Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Liên, Tần Tiêu quay lại nhìn. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, hắn khẽ nở nụ cười lúm đồng tiền rồi đi về phía giường của Diệp Liên.

"Sợ hãi à, Liên Liên?" Tần Tiêu ngồi xuống giường, vuốt ve tóc Diệp Liên, giọng nói dịu dàng, "Sợ hãi là đúng rồi, ai dạy em hư như thế hả?" Đầu ngón tay hắn lướt qua trán, khóe mắt, sống mũi Diệp Liên, nhẹ nhàng miết lên đôi môi tươi mới ướt át của cậu, thế mà lại bất ngờ bị cắn một miếng.

Cắn không đau, ngược lại còn truyền đến một cảm giác tê dại. Tần Tiêu nhướng mày đầy vẻ suy ngẫm: "Còn định phản kháng à?"

Diệp Liên trừng mắt nhìn hắn, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.

Thẩm Luyện cảm thấy tủi thân khi bị Diệp Liên phớt lờ. Hắn băn khoăn đưa ngón tay vào giữa đùi Diệp Liên, nhẹ nhàng cọ xát, khiến Diệp Liên cứng đờ cả người, từ môi bật ra tiếng nức nở run rẩy. Thế nhưng cậu vẫn cắn chặt Tần Tiêu không buông, như thể đã hạ quyết tâm đối đầu với Tần Tiêu đến cùng.

Tần Tiêu liếc mắt nhìn Thẩm Luyện, dễ như trở bàn tay bóp mở hàm Diệp Liên, rồi rút tay mình ra: "Để Liên Liên đổi tư thế đi."

Diệp Liên bị đặt vào tư thế quỳ rạp, mông tròn trịa vểnh cao, lưng uốn cong sâu, tạo thành một đường cong quyến rũ, đầu vùi vào giữa háng Tần Tiêu. Nếu lắng nghe kỹ, có thể nghe thấy tiếng rên rỉ đứt quãng lẫn trong tiếng khóc nức nở cùng với tiếng nước dâm mĩ vèo vèo.

Thẩm Luyện tát hai cái vào mông Diệp Liên. Nhìn cặp mông trắng nõn nảy lên những gợn sóng tình dục tuyệt đẹp, dần dần nhuộm một màu ửng hồng quyến rũ, Thẩm Luyện cảm thấy sung sướng. Hắn quỳ gối phía sau Diệp Liên, hai tay chế trụ eo nhỏ của cậu, dương vật nóng bỏng của hắn cọ xát bên cạnh lỗ lồn đang rỉ dâm dịch, khiến Diệp Liên run rẩy khắp người, rồi sau đó không hề báo trước mà địt thẳng vào.

Lối đi se khít, vách trong ấm áp ẩm ướt, cảm giác được bao bọc thật tuyệt. Thẩm Luyện hơi híp mắt, hắn bị kẹp chặt đến tê dại cả da đầu, rất nhanh đã thoát khỏi khoái cảm ban đầu, nhẹ nhàng đưa đẩy. Diệp Liên rên ư ử, nức nở, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một tia hoan lạc từ tiếng rên rỉ của cậu.

Tần Tiêu ấn đầu Diệp Liên xuống, dương vật thô lớn đâm sâu hơn, trực tiếp thọc đến cổ họng Diệp Liên: "Liên Liên trông vui vẻ lắm đấy."

Diệp Liên vô lực run rẩy, tiếng khóc của cậu đều bị dương vật của Tần Tiêu chặn lại ở yết hầu. Cậu không thể hiểu nổi rốt cuộc mình đã sai ở bước nào, rõ ràng mới bắt đầu lại chưa đầy một ngày, vì sao cậu lại rơi vào một kết cục giống hệt như trước đây. Cậu không muốn bị nhốt trong thế giới này, cậu muốn trở về Cục Quản lý Xuyên Việt.

Nhưng cậu không có cách nào nghĩ nhiều, dược hiệu tấn mãnh, đôi mắt cậu dần dần mất tiêu cự. Toàn bộ ý thức dường như đều rơi vào hỗn độn, trở nên mơ màng hồ đồ. Cảm giác sỉ nhục dần bị gột rửa, thay vào đó là một niềm khoái lạc được lấp đầy.

Cảm nhận được cơ thể Diệp Liên vốn căng cứng đã thả lỏng, ngoan ngoãn liếm láp dương vật của hắn, Tần Tiêu hài lòng véo nhẹ gáy cậu thiếu niên: "Cuối cùng cũng ngoan rồi."

Thẩm Luyện một mặt thẳng lưng ra vào trong lồn non ấm áp, một mặt sờ đến phía sau Diệp Liên, bóp chặt khối thịt mông mềm mại, đàn hồi, tùy ý xoa nắn, véo thành đủ hình dạng gợi tình, dường như sắp tràn ra khỏi kẽ tay. Dâm dịch từ lỗ lồn chảy ra theo từng cú thúc đẩy bắn ra phía sau, được Thẩm Luyện tiện tay lau làm chất bôi trơn, ngón trỏ hắn lượn lờ quanh lỗ đít se khít, rồi cùng lúc một cú thúc sâu, đâm vào khe thịt chật hẹp.

Động tác miệng của Diệp Liên càng thêm mất kiểm soát, nhưng trong sự hỗn loạn đó lại mang đến cho Tần Tiêu khoái cảm không thể chê vào đâu được.

Tần Tiêu đang hứng thú dạt dào cố ý nâng đầu Diệp Liên lên, rút ra một chút để cậu ấy có thể thở dốc, quả nhiên nghe thấy tiếng khóc nức nở mềm mại của Diệp Liên.

"Chật quá... ưm... ra ngoài đi mà..."

Thật đáng yêu. Tần Tiêu nghĩ vậy, ấn đầu Diệp Liên xuống, thô bạo cắm ngập vào tận gốc khiến cậu bị làm đến hai mắt trắng dã. Tần Tiêu không hề lưu tình đè chặt đầu Diệp Liên, hông hắn ra sức nhấp nhô. Cặc thịt to lớn của hắn không ngừng thọc vào rút ra giữa đôi môi Diệp Liên. Rút ra nửa chừng chưa kịp để cậu lấy hơi, hắn lại hung hăng thúc vào sâu trong môi cậu. Mỗi cú thúc đều nặng nề đến thế, đâm sâu vào tận cùng yết hầu khiến nơi đó phản xạ mà run rẩy.

Diệp Liên bị làm đến nước mắt giàn giụa không ngừng, yết hầu run rẩy cuộn chặt lấy dương vật, mang đến cho Tần Tiêu khoái cảm tê dại như bị điện giật.

Tần Tiêu thoải mái thở phào một hơi, dương vật giật giật, tinh dịch bắn đầy miệng Diệp Liên.

Diệp Liên bị kích thích đến bừng tỉnh, theo bản năng giãy giụa. Thân thể cậu lại bị Tần Tiêu và Thẩm Luyện đồng thời ghì chặt, hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể khóc nức nở nuốt trọn thứ tinh dịch tanh tưởi trắng đục trong miệng. Mãi đến khi đó Tần Tiêu mới chịu buông tha cho cậu.

Dương vật vừa rút ra khỏi miệng, Diệp Liên liền nôn khan sặc sụa ho ra tiếng, ho đến tê tâm liệt phế như muốn nôn hết toàn bộ tinh dịch vừa nuốt xuống. Nhưng rồi lại bị Thẩm Luyện thúc đẩy làm rối loạn nhịp thở, giống như một chú mèo con vừa được vớt lên từ dưới nước, thân thể xụi lơ được Tần Tiêu trìu mến kéo vào lòng.

"Liên Liên ngoan, chờ em quen rồi sẽ không khó chịu nữa đâu." Tần Tiêu dịu dàng an ủi.

Diệp Liên muốn mắng người, nhưng vừa mở miệng lại chỉ là những tiếng rên rỉ đứt quãng.

"Chậm lại, nhanh quá...... Ưm a, muốn hỏng mất rồi......"

"Sẽ không hỏng đâu." Thẩm Luyện nhấc bổng Diệp Liên, đặt thiếu niên mảnh khảnh đó cưỡi lên người mình. Ngay khoảnh khắc dương vật hoàn toàn cắm sâu vào, Diệp Liên trợn trừng mắt, đồng tử mất tiêu cự, run rẩy, nước mắt lã chã rơi, môi hé mở nhưng mãi không thốt nên lời.

Tần Tiêu ghé sát lại, xoay khuôn mặt thất thần của Diệp Liên, trao cậu một nụ hôn sâu trấn an rồi đứng dậy xuống giường không biết định làm gì.

Đợi đến khi hơi thở Diệp Liên cuối cùng cũng ổn định trở lại, Thẩm Luyện nâng mông cậu lên để cậu nhấp nhô trên dương vật to lớn của mình. Do trọng lực, dương vật càng tiến vào sâu hơn. Cửa lồn đã quen bị đụ như chết đói mà kịch liệt mút lấy, liên tục ép chặt như thể đã hỏng mất, không biết mệt mỏi cũng chẳng biết dừng lại.

Diệp Liên nhịn không được bật khóc thành tiếng, bản năng muốn trốn tránh cái dương vật như muốn xuyên thủng mình, nhưng đôi tay cậu chỉ có thể mềm mại vô lực đặt trên vai Thẩm Luyện. Cậu như một con búp bê vải mềm nhũn không xương mà rúc vào lòng Thẩm Luyện, bị Thẩm Luyện coi như một dụng cụ tự sướng ghì chặt trên dương vật mà lên xuống vuốt ve. Phía dưới cậu đã sớm ướt đẫm, chất lỏng ở cửa lồn bị thọc vào rút ra nhanh chóng đánh thành bọt biển li ti. Cả phòng ngủ tràn ngập tiếng va chạm dính nhớp của cơ thể vừa sa đọa vừa dâm dục.

Vài cú thúc cuối cùng của Thẩm Luyện đặc biệt mãnh liệt, hắn hung hăng bắn sâu vào Diệp Liên, rót toàn bộ tinh dịch vào tử cung cậu. Đồng thời quy đầu đang chôn sâu trong lồn nhỏ đột nhiên cảm nhận được một làn sóng ấm áp, Diệp Liên bị chịch đến cao trào.

Cơ thể Diệp Liên đột nhiên căng cứng, như một sợi dây cung căng chặt. Cặc nhỏ phía trước nhảy lên vài cái, thế mà lại tự bắn ra dù chưa bị chạm vào. Mãi đến khi dư vị cao trào qua đi cơ thể cậu mới hoàn toàn mềm nhũn.

Thẩm Luyện nâng gương mặt Diệp Liên, thân mật hôn môi cậu âu yếm. Diệp Liên duỗi lưỡi chống cự, nhưng ngược lại bị lưỡi Thẩm Luyện câu lấy buộc phải quấn quýt cùng hắn.

Diệp Liên bị hôn đến ý loạn tình mê, nước dâm ở trong lồn lại tiết ra lần nữa. Cơ thể cậu nổi lên phản ứng nhưng cậu mệt đến mức mắt gần như không mở nổi.

Nệm lún xuống, Tần Tiêu đã quay lại. Diệp Liên miễn cưỡng hé mắt ra một khe nhỏ, thấy Tần Tiêu cười vẫy tay về phía cậu như khoe báu vật mà cho cậu xem thứ đang vân vê giữa các ngón tay.

"Liên Liên, em còn chưa thể ngủ đâu." Tần Tiêu cười hệt như miêu tả trong nguyên tác, giống hệt một thiên sứ, "Tiếp theo sẽ khai phá niệu đạo cho em nhé."

Thẩm Luyện lật Diệp Liên lại, ấn cậu nằm sấp xuống. Ngực cậu áp sát vào lưng hắn, ngồi tựa trong lòng Thẩm Luyện. Dương vật của Thẩm Luyện đã cọ xát, ẩn hiện dấu hiệu cương cứng.

"Ưm..." Quy đầu của Thẩm Luyện cọ xát mạnh vào cửa lồn Diệp Liên, khiến cậu rên rỉ, nước dâm không ngừng trào ra.

Thẩm Luyện ngậm lấy vành tai mềm mại của Diệp Liên, dịu dàng an ủi cậu đừng sợ hãi. Hắn vòng tay qua xương sườn, siết chặt lấy eo Diệp Liên hoàn toàn giam giữ cậu trên người mình.

"Liên Liên biết đây là cái gì không?" Tần Tiêu cầm một cây gậy thủy tinh thon dài trên tay. Thân gậy được chế tạo thành hình chuỗi hạt tròn từng đốt một, đỉnh gậy khảm một chiếc vòng kéo tinh xảo.

Diệp Liên hoàn toàn không muốn biết nó là cái gì, cũng chẳng muốn biết nó sẽ được dùng vào đâu.

"Đây là que niệu đạo." Tần Tiêu nắm lấy dương vật mềm nhũn của Diệp Liên, dùng mặt trong ngón tay cái cọ xát lỗ chuông non mềm yếu ớt. "Muốn cắm vào đây, để Liên Liên sướng đến không nói nên lời."

Nỗi sợ hãi xa lạ siết chặt trái tim Diệp Liên. Cậu run rẩy không kiểm soát, đôi mắt hạnh xinh đẹp lại một lần nữa mờ đi vì sương nước: "Tại sao... các người lại đối xử với tôi như vậy?"

Tâm trạng Diệp Liên gần như sụp đổ. Lần trước cậu còn có Cục Quản lý Xuyên Việt giúp cậu hồi tưởng lại thời gian, nhưng lần này liên kết giữa cậu và Cục Quản lý Xuyên Việt đã bị cắt đứt hoàn toàn. Cậu chẳng còn bất cứ thứ gì để dựa vào nữa.

Cậu cứ như một đứa trẻ còn chưa kịp nỗ lực đã bị phủ nhận hoàn toàn, bị bóp chết mọi khả năng tương lai. Chuyện này xảy ra quá đột ngột, không kịp trở tay lại còn khó hiểu vô cùng. Cậu và hai vai chính công thụ tuy mới quen chưa đầy một ngày, còn chưa thân thiết nhưng cũng sống chung khá ổn. Bọn họ căn bản không có lý do gì để hạ thuốc cưỡng bức cậu ── thậm chí còn mẹ nó hai người liên thủ cùng nhau.

Trong lòng Diệp Liên dâng lên một nỗi uất ức, bỗng dưng cậu chỉ muốn òa khóc.

Thẩm Luyện không trả lời Diệp Liên, chỉ mút hôn cổ cậu, gieo lên làn da trắng nõn những đóa hồng mai chi chít. Diệp Liên mở to đôi mắt đẫm lệ mông lung, thở dốc khe khẽ nhìn Tần Tiêu đưa cây niệu đạo đó đến trước mặt mình.

"Vì em không ngoan." Tần Tiêu nhếch khóe môi, nụ cười dịu dàng ẩn chứa ý vị sâu xa. "Nên bọn tôi phải trừng phạt em."

Khóe mắt Diệp Liên đong đầy nước, như để bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng, cậu không hề mở miệng, chìm vào im lặng. Dù Thẩm Luyện lại một lần nữa thúc cặc của mình vào cửa lồn cậu, cậu cũng chỉ khẽ kêu một tiếng, cắn chặt răng, lặng lẽ chịu đựng.

Giãy giụa vô ích. Thẩm Luyện và Tần Tiêu thầm nghĩ đầy vẻ trào phúng.

Khi Tần Tiêu dùng dịch bôi trơn thoa vào lỗ chuông, cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt ấy khiến Diệp Liên run rẩy. Khi Tần Tiêu dùng gậy niệu đạo chạm vào lỗ chuông, Diệp Liên căng cứng người, cơ thể lại một lần nữa run rẩy theo bản năng vì sợ hãi. Cậu vẫn có thể nhịn, cậu nhất định phải nhịn.

Nhưng khi cây gậy niệu đạo đó xoay tròn rồi cắm sâu vào, mọi sự nhẫn nại và kiên trì của Diệp Liên lập tức tan vỡ bị phá hủy hoàn toàn. Cậu đau đến thét lên, hoảng sợ mở to mắt. Nước mắt cuối cùng cũng không kìm được mà tuôn rơi, nhỏ xuống tay Thẩm Luyện tạo thành từng vệt trong suốt nóng bỏng.

Diệp Liên sụp đổ, khóc thét, vặn vẹo giãy giụa: "Đau quá, sẽ hỏng mất mất ── lấy ra đi mà a a a ──" Nhưng cánh tay Thẩm Luyện siết chặt lấy eo cậu như gọng kìm sắt, ôm chặt cậu vào lòng, phong tỏa mọi khả năng thoát thân. Thẩm Luyện bị cái lồn đang run rẩy đến gần chết kia siết chặt đến cực kỳ sảng khoái, vì thế hắn càng ra sức siết chặt Diệp Liên, bắt đầu một vòng xâm nhập mới. Diệp Liên bị đụ đến xóc nảy, nức nở không ngừng. Tiếng khóc của cậu cứ như một liều thuốc kích dục hạng nặng, khiến ham muốn của hai người đàn ông ở đó càng thêm bành trướng.

Tần Tiêu mặc kệ tiếng kêu la của Diệp Liên, dùng ngón tay kẹp cây gậy thủy tinh, linh hoạt xoay chuyển rồi thọc vào rút ra. Sau khi rút ra một nửa, hắn lại đẩy cả cây vào hoàn toàn, sâu cạn tùy ý xâm phạm niệu đạo yếu ớt của Diệp Liên.

Diệp Liên bị kẹp chặt giữa hai người, cả người co rút không ngừng, mu bàn chân duỗi thẳng, các ngón chân cuộn tròn lại. Mọi giác quan đều bị phóng đại đến cực hạn, dường như tất cả dây thần kinh đều hội tụ về hạ thân. Dị vật cọ xát thành trong niệu đạo, mang đến cảm giác căng tức rõ rệt và mãnh liệt. Cảm giác tê dại và đau nhức chồng chất lên nhau, tạo thành một nỗi đau đớn khó tả, tra tấn Diệp Liên đến mức sống không bằng chết. Thế nhưng, giữa nỗi đau khổ tột cùng ấy lại sản sinh một khoái cảm xa lạ.

Nỗi đau đớn và khoái cảm ghim chặt Diệp Liên vào lòng Thẩm Luyện, chiếc bụng nhỏ phẳng lì bị cặc thịt thô dài đẩy lồi ra hình dáng. Diệp Liên muốn chạy trốn, chỉ tiếc cậu đã sớm không còn đường thoát. Sự kích thích quá độ cuối cùng đã hoàn toàn đánh tan chút lý trí còn sót lại của cậu.

Trước mắt Diệp Liên hiện lên một vệt sáng trắng, đầu óc trống rỗng. Lồn non bị thâm nhập đến tận cùng mất kiểm soát phun ra từng luồng triều dịch, làm ướt hạ thân và bắp đùi, khiến nơi hai người giao hợp trở nên vô cùng dâm mị. Diệp Liên lại một lần nữa đạt tới cao trào vô tinh.

Thấy Diệp Liên mềm nhũn ra, run rẩy co giật, Tần Tiêu và Thẩm Luyện đồng thời dừng động tác lại. Tần Tiêu ôm lấy nửa thân trên của Diệp Liên, vô cùng trìu mến vuốt ve cậu. Đầu óc Diệp Liên đã hỗn loạn một mảng, cả người hoàn toàn bị bản năng nhục dục và sợ hãi chi phối. Cậu theo bản năng cuộn tròn người lại, đầu tựa vào vai Tần Tiêu, khóc nức nở như một chú mèo con. Trong tiếng khóc khàn đặc, lộ rõ sự cầu xin và sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com