Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2.2 Doggy, chịch vào tử cung, trói trên giường chơi một đêm

Nếu mở tủ quần áo ra, một nửa là quần áo thường ngày, nửa kia là đủ loại đồ lót gợi cảm, đồ lót tình thú cùng trang sức rực rỡ muôn màu. Diệp Liên không được phép mặc đồ nam trong nhà. Nếu Thẩm tiên sinh phát hiện cậu cãi lời, hình phạt cực kỳ tàn khốc sẽ chờ đợi cậu.

Trên vách tường treo đầy những bức ảnh Diệp Liên bị đùa bỡn dạy dỗ, ghi lại toàn bộ quá trình cậu sa đọa, từ một trinh nam ngây thơ, non nớt bị biến thành một dâm phụ lẳng lơ diễm lệ. Những bức ảnh này do Thẩm Luyện chụp. Cậu là con trai của Thẩm tiên sinh, cũng là mối tình cấm kỵ của Thẩm tiên sinh.

Tay áo bộ âu phục rộng thùng thình để lộ một đoạn cổ tay trắng nõn của Diệp Liên. Thế nhưng, trên cổ tay xinh đẹp ấy lại có một vết sẹo ghê rợn, chạy dài từ bàn tay lên mặt trong cánh tay, trông như một con rết đáng sợ. Trong khoảnh khắc tuyệt vọng, Diệp Liên từng muốn cắt cổ tay tự sát để tìm kiếm sự giải thoát, chấm dứt cuộc đời bi thảm và đau khổ này. Sợ không chết được, cậu còn nuốt trọn một lọ thuốc ngủ lén lút thu thập được. Sau khi bị Tần Tiêu phát hiện, cậu được đưa đi bệnh viện cấp cứu. Nôn ói, rửa ruột, đặt ống, hành hạ suốt một tuần, Diệp Liên mới được kéo về từ cõi chết.

Kết quả là, ngay khi cơ thể Diệp Liên vừa hồi phục, cậu đã bị trói chặt trên giường suốt một tháng bằng bộ đồ bó buộc được thiết kế riêng. Bị bịt miệng, bịt mắt, bịt tai, hoàn toàn cách ly ngũ quan, như một hình phạt cho việc tự sát. Trong thời gian đó, mọi dinh dưỡng duy trì chức năng sinh lý đều được cung cấp qua đường ống mũi. Từ đó về sau, Diệp Liên ngoan ngoãn như một con thú cưng đã được thuần hóa, không dám nảy sinh bất kỳ ý nghĩ phản kháng nào nữa. Dù Thẩm Luyện có đưa ra mệnh lệnh bá đạo, vô lý đến đâu, cậu vẫn sẽ ngoan ngoãn hoàn thành nhiệm vụ của Thẩm Luyện.

Nỗi sợ hãi của Diệp Liên đối với Thẩm Luyện đã khắc sâu vào tận xương tủy.

Trong phòng tắm, hơi nước mờ mịt, sương trắng giăng đầy. Diệp Liên ôm gối ngồi trong bồn tắm, thần sắc uể oải, trông như một chú cáo nhỏ cụp đuôi, ủ rũ, rất đáng yêu. Cậu cầm bông tắm, dùng sức chà xát cơ thể mình, đến mức làn da trắng nõn mịn màng đều đỏ ửng. Thế nhưng, cậu dường như không cảm thấy đau đớn, chỉ mím chặt môi, lặp đi lặp lại động tác ấy, tầm nhìn trước mắt dần trở nên mơ hồ.

Hai hàng nước mắt tủi thân lặng lẽ lăn dài trên má, rơi vào trong nước mà không gây ra một gợn sóng nào.

Khi Diệp Liên quấn khăn tắm bước ra khỏi phòng tắm, trong phòng đã có thêm một vị khách không mời.

Tần Tiêu chắp hai tay ra sau người , đứng trước tường ngắm nhìn những bức ảnh khêu gợi dâm mỹ đó. Thần sắc hắn chuyên chú, nghiêm túc, cứ như đang chiêm ngưỡng một tác phẩm danh họa trong triển lãm tranh vậy.

"Anh đến đây làm gì?" Diệp Liên mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc váy ngủ lụa màu vàng cam để thay. Chiếc váy ngủ mỏng và ngắn, chỉ vừa vặn che được bắp đùi. Thân hình mảnh khảnh của Diệp Liên ẩn hiện, vòng ba cong vút, tạo nên một vẻ đẹp đầy mê hoặc.

"Em nghĩ tôi đến đây để làm gì?" Tần Tiêu hỏi lại, đi đến mép giường ngồi xuống, lấy máy sấy trên tủ đầu giường, cắm điện. "Ngoan nào, lại đây, mẹ nhỏ sấy tóc cho con."

Tiếng máy sấy gầm rú tuy ồn ào, nhưng vẫn không thể ngăn cản cơn buồn ngủ. Diệp Liên mơ mơ màng màng dựa vào Tần Tiêu. Tần Tiêu nhẹ nhàng vuốt ve đầu cậu, cẩn thận sấy khô tóc cậu. Hoàn toàn khác biệt với sự hung ác trên giường, cứ như hai người khác nhau vậy. Trong chốc lát, cậu có chút không phân biệt được rốt cuộc đâu mới là Tần Tiêu thật sự.

Ấm áp, thật thoải mái. Diệp Liên lười biếng ngáp một cái, mí mắt nặng trĩu. Cậu đã mệt mỏi rã rời sau chuyến đi dài, về đến nhà còn chưa kịp nghỉ ngơi đã bị Thẩm Luyện giữ lại hành hạ một hồi lâu, rồi lại bị Tần Tiêu đùa bỡn khi ăn tối. Tinh thần và thể lực đã sớm đạt đến giới hạn. Giờ đây, sau khi tắm rửa xong, những dây thần kinh căng thẳng bấy lâu đều được thả lỏng, sự mệt mỏi bị bỏ qua bỗng chốc ập đến như sóng thần.

Chẳng mấy chốc, Diệp Liên dựa vào Tần Tiêu mà chìm vào giấc ngủ say, thậm chí không nhận ra tiếng máy sấy đã tắt.

Tần Tiêu cất máy sấy, nhẹ nhàng bế Diệp Liên đặt lên giường.

Lẽ ra hắn nên giống một người mẹ nhỏ yêu thương con riêng, đắp chăn cho Diệp Liên rồi lặng lẽ rời đi. Chỉ tiếc, hắn cũng giống Thẩm Luyện, đều là những bậc phụ huynh mất nhân tính. Hơn nữa, trong từ điển hắn không hề có từ "thương hương tiếc ngọc". Hắn là một kẻ điên rồ chính hiệu, chỉ muốn thấy Diệp Liên suy sụp, khóc lóc van xin.

Tần Tiêu kéo váy ngủ của Diệp Liên sang một bên, rồi từ từ cởi bỏ quần lót của cậu. Anh ném chúng sang một bên, để lộ toàn bộ cảnh xuân giữa hai chân Diệp Liên. Nơi đó vốn đã sưng đỏ vì khoái cảm, giờ đây chỉ cần được xoa bóp vài cái đã run rẩy tuôn ra nước dâm.

Diệp Liên khẽ rên rỉ trong mơ màng, không có dấu hiệu tỉnh lại. Nhưng dù có tỉnh, cậu cũng chẳng làm gì được, vẫn không thoát khỏi số phận bị Tần Tiêu chịch đến chết.

Ngón tay Tần Tiêu thon dài, xương ngón rõ ràng. Nếu dùng để đánh đàn hay viết chữ, chắc chắn sẽ là một cảnh tượng đẹp mắt. Tần Tiêu chậm rãi đưa ngón tay vào bướm nhỏ của Diệp Liên, chăm chú nhìn nơi đó run rẩy nuốt lấy ngón tay mình. Ánh mắt anh càng thêm sâu thẳm, đầy hứng thú.

Khi Tần Tiêu đưa ngón tay thứ hai vào, tiếng rên rỉ của Diệp Liên càng lớn hơn. Cậu không kìm được mà kẹp chặt hai chân, cọ xát vào tay Tần Tiêu. Tần Tiêu hơi nhướng mày, cong ngón tay lên moi đào, dùng ngón cái ấn vào hột le. Cái nhúm châu ấy không chịu nổi sự trêu chọc, dần dần cương cứng. Tần Tiêu giữ chặt lấy nó, dùng sức xoa nắn. Đùi Diệp Liên run lên tạo ra những đợt thịt trắng nõn rung động.

"Đừng, đừng mà..."

Cơ thể Diệp Liên quá đỗi mẫn cảm. Chỉ một lát sau, lỗ lồn đã co rút kịch liệt, gần như siết chặt lấy ngón tay Tần Tiêu, tuôn ra từng luồng nước dâm. Cậu mất kiểm soát, ngay cả cặc nhỏ phía trước cũng cương cứng.

Cơ thể tuyệt mỹ của Diệp Liên bị dục vọng phủ lên một lớp hồng nhạt. Giữa hai chân cậu ướt át rối tinh rối mù, như thể đã bị người ta hung hăng làm bẩn. Tần Tiêu rút ngón tay ra, nhẹ nhàng liếm láp chất lỏng trong suốt trên đó, giống như một con mèo lớn vừa tao nhã vừa nguy hiểm.

Tần Tiêu xoay Diệp Liên lại, để cậu nằm nghiêng trên giường. Anh nằm phía sau, ôm lấy eo Diệp Liên, nâng cậu lên. Con cặc cương cứng của anh cọ xát giữa hai chân Diệp Liên, rồi từ từ tiến vào lồn nhỏ đang mở rộng kia.

Lỗ lồn của Diệp Liên nóng ẩm, chặt khít, quấn quýt lấy con cặc của Tần Tiêu, như đang cầu xin anh không chút lưu tình mà giày vò. Tần Tiêu lập tức bóp lấy hông Diệp Liên, ra sức đụ. Mỗi một lần đẩy vào đều nhanh như vũ bão, đi đến tận cùng sâu thẳm. Động tác của anh cực kỳ thô bạo, như muốn biến Diệp Liên thành cái bao đựng cặc chuyên dụng của mình.

Điều Tần Tiêu hối tiếc nhất trong đời là chưa thể phá thân cho Diệp Liên. Anh vốn định tặng cậu một món quà sinh nhật khó quên, nào ngờ Thẩm Luyện, kẻ đó, cũng ôm giữ tâm tư u ám giống mình. Sau khi Diệp Liên về nhà, hắn đã gọi cậu vào thư phòng và cưỡng hiếp cậu.

Khi đó, anh đứng nép mình ở cửa, nhìn thấy thiếu niên mảnh khảnh bị người đàn ông đè lên bàn sách. Hai chân trắng ngần của cậu buông thõng vô lực giữa không trung, mu bàn chân căng thẳng, các ngón chân co quắp lại, ở trong tư thế chịu đựng. Diệp Liên khóc đến xé lòng, không ngừng cầu xin ba mình tha thứ, xin khoan dung, nhưng đổi lại chỉ là sự cuồng bạo của người đàn ông.

Tiếng khóc của Diệp Liên rất êm tai, như tiếng oanh vàng khóc than, khiến Tần Tiêu cương cứng. Tần Tiêu không nghĩ đến việc cứu Diệp Liên, mà chỉ nhẹ nhàng đóng cửa lại, che đi tiếng khóc của thiếu niên, đồng thời ngăn cách cảnh tượng kinh tâm động phách đó.

Tần Tiêu chịch càng thêm hung hãn, một lần đẩy sâu, con cặc chạm thẳng vào cổ tử cung. Hơi thở anh nghẹn lại, bỗng nhiên hít vào một hơi lạnh. Nơi đó ẩm ướt, ấm áp, và vô cùng chặt khít. Tần Tiêu sảng khoái đến tê dại cả da đầu. Diệp Liên quả thật là trời sinh đã quyến rũ, đáng lẽ phải bị nhốt trong nhà, ngày đêm được sủng ái.

Khoái cảm quá mức mãnh liệt dâng trào đã đánh thức Diệp Liên. Trong cơn mơ màng, Diệp Liên cảm thấy hạ thân truyền đến cảm giác căng đầy. Cậu cho rằng mình vẫn còn chìm trong mộng xuân, nhưng tiếng cười khẽ lọt vào tai đã khiến cậu bỗng nhiên tỉnh táo. Nhất thời, toàn thân cậu cứng đờ, không dám nhúc nhích, rồi nỗi sợ hãi như thủy triều ập đến trái tim.

Tần Tiêu thân mật mút hôn gáy Diệp Liên, tình tứ lưu luyến không rời, "Liên Liên dậy rồi à?"

Diệp Liên bối rối nhìn về phía trước, "...Mẹ nhỏ, người đang làm gì vậy?"

"Con không cảm nhận được sao, đứa trẻ ngốc" Tần Tiêu dịu dàng nói, "Mẹ nhỏ đang địt em đây."

"Đồ điên..." Diệp Liên vặn vẹo người, muốn thoát thân. Tần Tiêu dứt khoát buông cậu ra, nhưng khi Diệp Liên đang giãy giụa trốn về phía mép giường, hắn liền chế trụ mắt cá chân cậu, mạnh mẽ kéo cậu xoay người lại, rồi từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống: "Liên Liên, ngoan ngoãn thì mới được người ta yêu thương."

Tần Tiêu tách hai chân Diệp Liên ra, con cặc nóng bỏng lại đâm sâu vào, mạnh mẽ đâm thẳng vào cổ tử cung. Diệp Liên run rẩy, nhất thời không thốt nên lời, tử cung vừa chua vừa tê dại, cơ thể như bị lưỡi dao sắc bén xé toạc, khó thở vô cùng.

Diệp Liên ngửa thẳng cổ, đường cong cổ tuyệt đẹp như một con thiên nga sắp chết. Cậu vô lực nắm chặt ga trải giường, nước mắt trong mắt cậu vỡ òa vì sự va chạm của người đàn ông, chảy dài trên gương mặt: "Sâu quá... Cút đi, ha a..."

"Đừng khóc nữa, mẹ nhỏ thương con mà." Tần Tiêu dùng đầu ngón tay miêu tả viền môi Diệp Liên, chợt thọc vào môi cậu, kẹp lấy lưỡi Diệp Liên. Hắn ngậm lấy vành tai mềm mại của Diệp Liên, nhẹ giọng nói, giọng nói cực kỳ từ tính, khiến tai Diệp Liên tê dại: "Thẩm Luyện đã từng đụ vào tử cung con chưa?"

Diệp Liên khóc nức nở lắc đầu, muốn dùng đầu lưỡi đẩy tay Tần Tiêu ra. Tần Tiêu khẽ dùng sức, Diệp Liên đau đến mức bật khóc thành tiếng, chỉ đành lấy lòng mà dùng đầu lưỡi liếm láp ngón tay Tần Tiêu.

Ngày đó là sinh nhật tuổi 16 của Diệp Liên, thời tiết sáng sủa, ngàn dặm không một gợn mây. Sau khi tan học, Diệp Liên bị Thẩm Luyện gọi lên thư phòng. Diệp Liên lòng tràn đầy vui mừng bước vào thư phòng, thậm chí còn ảo tưởng không biết ba đã chuẩn bị món quà sinh nhật gì cho mình.

Một cơn ác mộng vĩnh hằng.

Ba ấn cậu ngã xuống bàn sách, xé toạc bộ đồng phục của cậu, lột quần cậu ra, cướp đi trinh tiết của cậu. Ánh sáng nhạt lọt qua rèm cửa, bụi bặm bay lất phất. Trong mắt Diệp Liên, trần nhà như con thuyền nhỏ chao đảo, cậu trở thành kẻ lạc lối phiêu dạt giữa đại dương mênh mông, suy nghĩ cuối cùng bị khoái cảm nuốt chửng, chìm sâu vào quên lãng. Tiếng khóc thê lương ngưng bặt, chìm vào im lặng, thay vào đó là những tiếng rên rỉ phóng đãng nở rộ.

Khi con cặc nóng bỏng của ba đâm vào tử cung cậu, Diệp Liên ngơ ngác nhìn vào hư không, trên mặt đầm đìa nước mắt. Cậu bị ba lấp đầy, bụng bị đỉnh đến lồi ra hình dáng dương vật. Ba lao tới, càn quét bên trong cơ thể cậu, dùng con cặc bức bách cậu cúi đầu xưng thần. Cậu phun nước, hay là mất kiểm soát, cậu không phân biệt rõ ràng được, cặc nhỏ phía trước cũng xuất tinh dù chưa bị chạm vào.

Đau đớn và khoái cảm đan xen, xuyên thấu thành một cơn lốc xoáy, làm choáng váng thế giới của Diệp Liên. Thiên đường lý tưởng trong mơ tan biến trong hiện thực, loạn luân cấm kỵ đóng đinh cậu lên cây thập tự giá, như một con dê bị hiến tế cho quỷ dữ. Mặt trời tà dương sắp tàn từ không trung rơi xuống, hoàng hôn bị màn đêm nuốt chửng. Thế giới của cậu từ đây mất đi ánh sáng, sau khi chết cuối cùng sẽ rơi vào địa ngục.

Thẩm Luyện ôm cậu vào lòng, dịu dàng an ủi cậu, giống như một người cha hiền từ, nhưng hạ thân vẫn ngang nhiên thọc vào rút ra, địt nát cái lồn trinh nguyên của cậu. Tầm mắt Diệp Liên lướt qua vai Thẩm Luyện, và chạm phải ánh mắt của người bên ngoài thư phòng. Người mẹ nhỏ xinh đẹp của cậu giơ ngón trỏ lên, ra hiệu im lặng rồi nhoẻn miệng cười.

Diệp Liên cũng ngây dại cười, cười rồi lại khóc thành tiếng.

Tần Tiêu nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt trên mặt Diệp Liên. Thấy ánh mắt Diệp Liên tan rã, hắn rút cặc ra, thay đổi góc độ, mạnh mẽ đụ vào cái Iồn đĩ đang chảy nước không ngừng, lại còn dùng con cặc khổng lồ đó phá vỡ cổ tử cung, mạnh mẽ địt vào khoang tử cung.

Đồng tử Diệp Liên co rút lại, hơi lật ngược lên, từ yết hầu trào ra tiếng rên rỉ như tiếng khóc thút thít. Nửa cái miệng hé mở có thể thấy chiếc lưỡi đỏ tươi, vô cùng gợi cảm, như thể đã bị đụ hỏng rồi vậy.

"Không, dừng lại..." Diệp Liên mơ mơ màng màng cầu xin, "Liên Liên không chịu nổi nữa rồi... Lồn nhỏ sắp bị đâm nát mất..."

Tần Tiêu lật Diệp Liên lại, khiến cậu ưỡn cao mông, quỳ rạp xuống. Con cặc cương cứng cố ý đảo quanh miệng lồn cọ xát, nhưng lại chậm chạp không chịu cắm vào.

Kiểu cọ xát gãi không đúng chỗ ngứa này đương nhiên không thể thỏa mãn Diệp Liên đang chìm trong tình triều. Đã là một con mèo dâm đãng phát tình, cậu khó dằn nổi mà đong đưa eo, dùng lồn đĩ nuốt lấy dục vọng cực đại của người đàn ông: "Sướng quá... Ha a..."

"Đĩ dâm." Tần Tiêu giáng một cái tát vào cặp mông căng tròn mê người đó. Hai khối thịt mềm mại đó run rẩy, rất nhanh liền nổi lên vệt đỏ. "Lúc này nên nói gì đây?"

Diệp Liên xấu hổ, lồn nhỏ lại hưng phấn tiết ra càng nhiều mật dịch. Cậu không muốn trả lời câu hỏi của Tần Tiêu, vội vàng vặn eo ưỡn mông, chỉ muốn toàn tâm toàn ý đắm chìm trong khoái cảm. Thế nhưng, Tần Tiêu lại cố tình ấn chặt hông cậu không cho mông lay động. Diệp Liên khó chịu nức nở, dục vọng không được thỏa mãn khiến cậu rơi lệ. Cậu nước mắt lưng tròng quay đầu nhìn người đàn ông phía sau, mong đổi lấy chút thương xót. Khoái cảm như thuốc phiện khiến cậu nghiện, nếu không uống rượu độc giải khát, cậu sẽ đau khổ đến tột cùng. Cậu không muốn tỉnh táo cậu chỉ cần vui sướng.

———————————————————————
Editor: Thế giới này nó dảk mà nó nwngs💀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com