3.9 Chủ động lắc mông ăn cặc/ khóc lóc xin hoàng đế địt lồn
Bị dâm văn khống chế, đại não Diệp Liên chính xác phân biệt ra khoái cảm trong sự ngạt thở và đau đớn, rồi khuếch đại nó vô hạn. Từng đợt sóng triều khoái cảm dâng lên, nuốt chửng ý chí và cảm quan của Diệp Liên, lại một lần nữa kéo cậu vào vực sâu dục vọng, dù Diệp Liên tuyệt vọng há to miệng, nỗ lực tìm kiếm chút dưỡng khí còn sót lại giữa những sợi bông.
Cặc nhỏ của Diệp Liên vừa xuất tinh không lâu, giờ lại run rẩy cương cứng, lỗ sáo rỉ ra chất nhầy dâm mỹ, bắn tung tóe theo từng cú thúc. Cảm giác bị xâm nhập từ lỗ lồn khiến Diệp Liên không thể suy nghĩ, chỉ biết dâm đãng theo bản năng lắc mông ra sức mút lấy cự vật nóng bỏng kia. Toàn thân Diệp Liên ướt đẫm, bị địt đến chín nhừ, làn da trắng nõn ửng lên màu hồng non tựa đóa đào diễm lệ ngày xuân nở rộ.
Tần Y rốt cuộc không tàn nhẫn bằng Tần Tiêu, thấy Diệp Liên gần chết mà run rẩy không kiểm soát, hắn bèn buông đầu Diệp Liên ra, tay vẫn giữ chặt vòng eo thon mảnh.
Diệp Liên suy yếu thở dốc, giọng ngọt đến phát ngấy, như trái cây chín mọng, tỏa ra hương thơm ngọt ngào. Tần Y vén những sợi tóc đen tán loạn của Diệp Liên, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí. Ánh mắt Diệp Liên mê ly, đôi môi hé mở, lộ ra hàm răng trắng ngần cùng chiếc lưỡi hồng ẩn hiện, yết hầu xinh đẹp lên xuống theo từng nhịp thở dồn dập, mang một vẻ đẹp tan nát.
Tần Y hôn lên những giọt nước mắt trên mặt Diệp Liên, bao trọn đôi môi tươi mới ướt át. Diệp Liên được dạy dỗ lâu rồi, đầu lưỡi tự nhiên quấn lấy, dùng kỹ xảo mút cặc điêu luyện để phụng dưỡng Tần Y. Tần Y liếm lên hàm trên mẫn cảm của Diệp Liên, hài lòng nghe thấy tiếng rên khẽ.
Trong lúc chịch hắn chưa bao giờ dừng lại, vừa địt cái Iồn dâm đãng đến tê dại vừa túm tóc dài của Diệp Liên ra sau, ép cậu ngửa cổ, tạo thành một đường cong tinh tế yếu ớt giống như con thiên nga hấp hối, tiếng rên rỉ nát vụn tuôn ra từ miệng Diệp Liên, cùng nước mắt rơi xuống.
Tần Y thưởng thức vẻ mị hoặc của Diệp Liên, hàn băng trong mắt chưa từng tan.
"Liên Liên" giọng Tần Y vừa lưu luyến, vừa triền miên, lại giống như rắn độc phun ra nọc độc lạnh băng, "Rốt cuộc có phải là ngươi giết chết đứa bé không?"
Lại một đạo sấm sét giáng xuống.
Diệp Liên nghe hiểu, lại dường như không hiểu câu hỏi của Tần Y. Ánh mắt cậu vẫn tan rã, hít được dưỡng khí thì không giãy giụa nữa, hết sức chăm chú đắm mình vào khoái cảm, thở hổn hển, rên rỉ, háo hức lắc mông đáp lại những cú thúc từ phía sau, hoàn toàn chìm đắm trong khoái cảm tột độ.
Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi rào rào. Trong nhà, tiếng thân thể chạm nhau, tiếng cặc thịt thọc vào rút ra đan xen với tiếng Diệp Liên rên rỉ, tựa như khúc dâm ca trợ hứng đầy tình.
Không nghe được câu trả lời, Tần Y không vui mà ngừng lại, ngừng luật động, cặc bự kẹt trong lồn nhỏ khát khao không nhúc nhích, như thể nhất định phải nghe được đáp án từ miệng Diệp Liên.
Khoái cảm đột ngột ngắt quãng, dục vọng không được thỏa mãn bị cảm giác hư không vô tận thay thế, lan từ lưng ra khắp người. Diệp Liên bị tra tấn đến chảy nước mắt khó chịu, tựa giọt mưa cắt đứt quan hệ lướt qua khuôn mặt. Cậu không rõ vì sao con cặc phía sau bỗng dưng ngừng lại, mất đi động tĩnh. Cơn hư không kia tựa bàn tay vô hình nắm chặt trái tim cậu, cậu đau khổ, bức thiết muốn cao trào để giải tỏa cơn khát.
Dâm dục như thuốc phiện hoàn toàn đoạt mất thần trí Diệp Liên. Cậu vội vàng lay động eo, nỗ lực nuốt lấy cặc thịt hoàng đế, chủ động đâm đầu buồi mẫn cảm lên. Kết quả, Tần Y kiềm chặt hông cậu, lãnh khốc giam cầm tại chỗ khiến cậu không động đậy nổi.
Diệp Liên rên rỉ giãy giụa như con mèo nhỏ đói khát. Khổ nỗi, tay Tần Y vững chắc như huyền thiết, không hề lay chuyển. Giãy giụa vô ích, Diệp Liên rơi lệ đầy mặt nhìn Tần Y, thần sắc yếu ớt bất lực, mong được một tia thương tiếc.
Tần Y chỉ lạnh lùng buông một câu: "Trả lời trẫm."
"Ta không biết..."
Tần Y cúi xuống, ngậm lấy sau cổ Diệp Liên gặm cắn, giọng lưu luyến: "Nói thật, trẫm sẽ thỏa mãn ngươi."
Thấy Tần Y không dao động, đại não Diệp Liên chìm trong dục vọng rốt cuộc phải phân ra một tia lý trí để suy nghĩ đáp án.
"Là ta, không muốn có hài tử..." Diệp Liên run run thốt ra câu xin tha vụn vỡ, "Thật khó chịu, cầu xin ngươi, chịch ta..."
Tần Y khẽ cười, nụ cười rất nhạt, phảng phất đã đoán trước câu trả lời của Diệp Liên, chỉ là tự dối mình mà mong chờ điều xa vời. Giờ nghe Diệp Liên chính miệng nói ra chân tướng, Tần Y không hề bị đả kích, tâm như mặt nước lặng, hiện lên một cổ số mệnh không thể cưỡng lại.
"Chịch ngươi, ngươi là cái gì?" Tần Y bình tĩnh ra lệnh, "Trẫm đã dạy ngươi, nói ra."
"Ta, ta là..." Khôi phục lý trí khiến Diệp Liên cảm nhận được sỉ nhục, chua xót lan tràn xoắn chặt trái tim, đầu lưỡi hơi đắng. Diệp Liên đỏ bừng hai tròng mắt, trào ra nước mắt xấu hổ. Cậu hận không thể vùi đầu vào đệm chăn, ấn chết lý trí, để mình lại rơi vào tình dục hỗn độn, phí công bảo vệ tôn nghiêm còn sót lại.
Nhưng không như mong muốn, Tần Y cảm thấy ý đồ của Diệp Liên, nhanh tay túm chặt tóc cậu, ép cậu ngẩng đầu, không cho cậu trốn tránh. Diệp Liên đau đớn nức nở, nước mắt không ngừng rơi, đau đớn khiến cậu phải tỉnh táo, chỉ có thể run rẩy môi nói: "Ta là Liên Liên của bệ hạ... Thích nhất bị bệ hạ chịch đến cao trào, hức, muốn cặc thịt lớn của bệ hạ..."
Diệp Liên bị lật người, từ tư thế quỳ bò đổi sang nằm ngửa. Chưa kịp phản ứng lại cơn trời đất quay cuồng, con cặc trong lồn đã bị rút ra, rồi cắm vào lại với lực đạo cường hãn hơn, triển khai chinh phạt hung ác hơn. Linh hồn Diệp Liên như bị khoái cảm xé nát, dâm văn kêu gào cuồng hoan, lý trí sụp đổ ầm ầm trong những cú chịch mãnh liệt thành một mảnh phế tích. Diệp Liên bị đụ đến mất thần, không kìm được mà dùng hai chân quấn lấy eo Tần Y, run rẩy nuốt con cặc nóng bỏng vào sâu hơn, lồn nhỏ diễm thục bị chịch đến sủi bọt.
Tần Dịch ấn cậu xuống, thúc mạnh, đầu cặc khổng lồ đâm vào lỗ bướm mềm mại của cậu, không ngừng cọ xát vào những điểm nhạy cảm bên trong. Dục vọng dần mất khống chế, Diệp Liên sướng đến trắng dã hai mắt, rên rỉ cũng hoàn toàn phóng đãng, hỗn loạn cầu xin Tần Y chịch chết cậu.
"A a a... Lại ra, ưm a a a..."
Tần Y đỏ mắt, không rõ là giận dữ hay dục vọng đang thiêu đốt. Hắn giữ chặt Diệp Liên, cuồng nhiệt mãnh liệt như dã thú hoang dã đang chiếm đoạt con cái. Diệp Liên không biết đã lên đỉnh bao nhiêu lần, đến cuối cùng không thể chịu nổi nữa, bật khóc van xin tha mạng. Nhưng Tần Y lại càng thêm mạnh bạo, không ngừng bắn tinh vào tử cung của cậu. Bụng cậu căng tròn vì tinh dịch như mang thai lần nữa, chẳng qua là bị chịch đến to bụng.
Mưa vẫn trút xuống như thác đổ, đêm xuân dâm loạn trong điện cũng đã khép lại.
Tần Y rút cặc ra, thong thả xoa bóp bụng dưới của Diệp Liên, mang theo chút hả hê trả thù, tận hưởng tiếng rên rỉ yếu ớt thoát ra từ cổ họng cậu.
Diệp Liên nằm trên giường, hai chân không thể đứng dậy. Tinh dịch trắng đục và dịch dâm trong suốt chảy ra từ lỗ lồn sưng đỏ, trượt dài xuống đùi và mông căng đầy của cậu. Thân thể Diệp Liên khẽ run, mái tóc đen dài buông xõa trên giường như cánh hoa mai héo úa buồn bã, điểm xuyết vẻ đẹp vương vấn, suy đồi, toát lên vẻ quyến rũ, gợi cảm, như thể bị tàn phá một cách tàn bạo, vừa bi thương vừa gợi tình.
Được cặc bự và tinh dịch thỏa mãn dâm văn cuối cùng cũng buông tha Diệp Liên, giúp cậu thoát khỏi sự giam cầm của dục vọng, tâm trí dần trở nên thanh tỉnh.
Diệp Liên khép hờ mắt, lặng lẽ nhìn trần nhà chạm khắc, biểu tình không vui không buồn, tựa như pho tượng Ngọc Quan Âm uy nghiêm, không thể xâm phạm. Mồ hôi mỏng dính bết mái tóc đen trên trán, dán vào khuôn mặt tinh xảo. Dư vị cao trào còn vương vấn, dục vọng tàn lụi, làm nổi bật vẻ đẹp mong manh, như chỉ cần chạm vào giây tiếp theo, cậu sẽ vỡ tan thành tro bụi.
Tần Y xoa má Diệp Liên, dịu dàng nói: "Đứa bé không còn không quan trọng, tương lai chúng ta còn dài."
Đồng tử Diệp Liên co lại, nhìn thẳng vào mắt Tần Y , từ từ nở một nụ cười chế giễu. Cậu ngồi dậy, tát một cái vào mặt Tần Y. Có lẽ vì kiệt sức sau trận cuồng hoan, dù dồn hết sức, cái tát của Diệp Liên chỉ nhẹ nhàng lướt qua má Tần Y.
"Ngươi mơ đi."
Tần Y cũng cười, một tay giữ cằm Diệp Liên, ánh mắt lạnh lẽo như rắn độc.
Mưa đã tạnh, bầu trời vẫn âm u, như báo hiệu điềm xấu.
Ở phía chân trời xa xăm, bầu trời bỗng nhiên nứt ra một lỗ hổng. Một người phụ nữ cao gầy mặc sườn xám không tay áo bước ra từ khe nứt đen kịt. Dáng người nàng quyến rũ, vác một thanh đại đao, đi giày cao gót. Chiếc sườn xám màu đỏ, thêu hoa hồng nguyệt quế màu trắng, diễm lệ đến nhức mắt. Váy dài đến mắt cá chân, xẻ cao đến đùi, để lộ đôi chân trắng ngần ẩn hiện. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy chiếc đai da màu đen buộc đao trên đùi nàng, một thanh đao cong được giắt bên hông.
Khác với cách Trần Ngữ Triết rơi xuống đầy chật vật, cách người phụ nữ này tiếp đất có thể nói là tao nhã. Nàng đứng thẳng người, lười biếng vươn vai. Khuôn mặt nàng có vài phần tương tự Tần Y, lộ ra vẻ thờ ơ, lạnh lẽo đến cực điểm, khiến nàng trông như một khối băng.
"Chinh phục, hệ thống phi pháp 001, ký chủ Diệp Liên, nguyên là hệ thống 007..." Nàng nghiêng đầu, nói nhẹ nhàng bâng quơ, "Ừm, đều giết hết đi."
*
Khi Diệp Liên tỉnh lại, Trần Ngữ Triết đang ngồi bên giường, khóc thút thít. Nước mắt hắn tuôn rơi như mưa lê, trông thật đáng thương. Nếu thêm cho Trần Ngữ Triết hiệu ứng "vạn người mê" thì sẽ càng hoàn hảo, biết bao người sẽ vì hắn mà điên đảo. Thảo nào hệ thống 002 lại chọn Trần Ngữ Triết. Dù Trần Ngữ Triết ngốc nghếch nhưng hắn là một hạt giống tốt, nếu được bồi dưỡng cẩn thận thăng cấp lên A chỉ là sớm muộn.
"...Cậu khóc cái gì?" Diệp Liên lên tiếng, giọng khàn đặc. Chính cậu cũng ngạc nhiên muốn nhớ lại chuyện gì đã xảy ra nhưng trong đầu trống rỗng.
Trần Ngữ Triết vừa lau nước mắt vừa nói: "...Tôi tưởng cậu chết rồi."
"Tôi bị sao vậy?"
"Cậu..." Trần Ngữ Triết ngập ngừng, né tránh ánh mắt, ấp úng nói, "Cậu bị Tần Tiêu bọn họ, làm những chuyện không hay... Cậu kêu thảm thiết lắm, cứ khóc lóc van xin, sau đó cậu ngất đi..."
Diệp Liên vô cảm "a" một tiếng, coi như là đã nhớ ra chuyện gì xảy ra. Sự thật về việc sảy thai bị phơi bày, cậu bị Tần Y và Tần Tiêu đang nổi cơn thịnh nộ bắt lại rồi dạy dỗ một trận tàn nhẫn. Hai tên điên đó căn bản là muốn lấy mạng cậu, chúng treo cậu lên trong phòng, không chút nương tay mà trút đủ loại dâm cụ gọi được tên lẫn không gọi được tên lên người cậu. Thậm chí, chúng còn sai người khiêng đến hai con ngựa gỗ có khắc dương vật trên lưng, bắt cậu ngồi lên, mỗi ngày không cưỡi đủ một canh giờ thì tuyệt đối không thả xuống.
Sau đó đã xảy ra chuyện gì, Diệp Liên cũng không nhớ rõ nữa, có lẽ cơ chế tự vệ của não bộ đã khiến cậu quên đi mất rồi.
"Họ đã làm gì tôi?"
"Tôi không..."
"Không sao, cậu cứ nói đi, tôi quen rồi."
Trần Ngữ Triết mím môi, dường như nhớ ra chuyện gì đau lòng, mắt cũng đỏ hoe. Vài giây sau, cậu ta mới dè dặt mở miệng: "Diệp Liên... Chân của cậu... còn cử động được không?"
Diệp Liên sững người, cứng đờ nhìn xuống hai chân mình.
Mất cảm giác rồi.
Diệp Liên lật chăn lên, nhìn xuống cổ chân. Trên gót chân cậu có thêm hai vết sẹo hình chữ thập, quả nhiên, gân chân đã bị hai tên điên đó đánh gãy.
Nhưng vấn đề không lớn, lúc trước khi làm đứa bé sảy thai, Diệp Liên đã tính đến trường hợp xấu nhất rồi. Việc sảy thai là một mắt xích trong kế hoạch, mục đích là để tạo ra hiềm khích giữa Tần Y và Tần Tiêu, dọn đường cho việc họ trở mặt thành thù sau này.
Diệp Liên bĩu môi, trông có chút trẻ con một cách khó tả. Trần Ngữ Triết nhìn chằm chằm Diệp Liên như thể phát hiện ra một lục địa mới. Nghĩ kỹ lại, cậu ta quả thật chẳng biết gì nhiều về Diệp Liên. Trước đây ở chung với Diệp Liên chưa được bao lâu thì cậu đã bị bọn Tần Tiêu giam cầm trong biệt thự. Dù bị bắt đến cục quản lý Xuyên việt thực tập, cậu ta cũng chỉ biết về hệ thống 007 qua tài liệu. Mà tài liệu chỉ ghi lại những số liệu chính thức, tuyệt đối không thể nào ghi chép về tính cách của hệ thống 007 được.
—————————————————————————-
Editor: chương mới mừng 20k view. Giờ mới để ý truyện rớt xuống top2 tag song tính rồi nhưng bù lại được top1 tag hvan. Cảm ơn mọi người nhiều nếu thích hãy vote mạnh tay để sốp ra chương mới nha nốt chương sau là end TG3 rùi^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com