Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

14

Ân Minh Tranh nhất định không muốn bất cứ ai ở thượng tầng có cơ hội tiếp
xúc với Thời Thanh, Nhạc Du Nguyên tất nhiên không ngoại lệ.

Có thể nói Nhạc Du Nguyên là quyền lực nhị đại (Thế hệ quyền lực thứ hai) trong
căn cứ.

Cha y là người duy nhất trong tay có thực quyền trong căn cứ chịu đi đánh Trùng
tộc, thường xuyên không ở trong căn cứ, Trùng tộc đánh tới khi Nhạc Du Nguyên
vẫn đang trong thời kỳ phản nghịch, đã qua nhiều năm như vậy mà y vẫn ở thời kỳ
phản nghịch, ngày thường thành củ cải hoa tâm tìm đường chết, phân nửa trò chơi
trong nội thành căn cứ đều do y bày ra.

Nói đến lí do y tự tin như vậy, không chỉ vì phụ thân yở trong căn cứ có uy
vọng cao, còn bởi vì y là một dị năng giả hiếm thấy trong nhóm nhị đại, hơn nữa
không phải loại dị năng yếu như vỏ trứng không dùng được, ngược lại là dị năng
hỏa hệ cấp cao.

Hơn nữa trong người Nhạc Du Nguyên thì đống tế bào kiếm tiền phát triển rất
mạnh, căn cứ vừa mới thành lập liền khoanh tròn một khu vực lớn mà mở địa bàn
kiếm tiền, khi căn cứ bắt đầu thay đổi mà đưa tinh tệ vào sử dụng thì thượng tầng
căn cứ mới phát hiện ra, tinh tệ trong tay tên tiểu tử này so với tất cả mọi
người trong căn cứ đều nhiều hơn.

Bản thân Nhạc Du Nguyên vừa có tiền vừa có dị năng, sau lưng có phụ thân quyền
lực làm chỗ dựa, cuộc sống hàng ngày của y quả thực không khác gì thiên đường.

Mỗi ngày đều tụ tập với một đám nhị đại, khắp nơi chơi đùa tìm việc vui, dù sao
nếu Trùng tộc có đánh đến, đối với những người này mà nói, cũng chỉ là không
được chạy tới chạy lui bên ngoài căn cứ mà thôi, trong căn cứ lớn như vậy, cũng
đủ để bọn họ chơi.

Sở dĩ máy chơi game trong căn cứ có thể phổ biến được, tất cả đều do đám nhị
đại này bày ra.

Ngay từ ban đầu, Ân Minh Tranh và Nhạc Du Nguyên đã là đối thủ một mất một còn.

Đương nhiên, chỉ có Nhạc Du Nguyên đơn phương đem hắn trở thành đối thủ một mất
một còn.

Ban đầu thì nguyên nhân cừu hận của Nhạc Du Nguyên với Ân Minh Tranh vô cùng đơn
giản, dù là ai nếu cả tháng chính mình không bao giờ nhìn thấy được mặt cha,
vất vả lắm mới gặp mặt được một lần liền phê bình y là tên gia hỏa chỉ lo chơi
không chịu làm, kết quả tự nhiên xuất hiện ra một tên Ân Minh Tranh, ngày ngày
theo chân cha y làm nhiệm vụ, đều nghe được mấy lời khích lệ nói ra từ miệng
cha y kiểu như "Giá như Du Nguyên nhà tôi bằng một nửa cậu là tốt rồi", là
người thì đều sẽ ghét Ân Minh Tranh mà thôi.

Hắn chính là "Con nhà người ta" trong truyền thuyết, tuy rằng từ trước đến giờ
hắn hành xử không giống trẻ con tí nào.

Từ khi hai người nhận thức nhau, Ân Minh Tranh mỗi ngày đều vội vàng nâng cao
thực lực của bản thân để chống đỡ với Trùng tộc, nơi nào có tâm tư đùa bỡn với
một tên nhị đại.

Cũng bởi vì Ân Minh Tranh luôn trưng ra bộ mặt không để y vào trong mắt, kích
thích Nhạc Du Nguyên càng thêm căm ghét Ân Minh Tranh.

Ân Minh Tranh sống tốt y liền sống không tốt, Ân Minh Tranh sống không tốt
thì y liền sống tốt.

Lúc trước khi biết Ân Minh Tranh ngu ngốc tự mình đi chịu trận, Nhạc Du Nguyên
sau khi trở về chính là mở tiệc chúc mừng ba ngày ba đêm, nếu không phải do phụ
thân y trở về nhìn thấy, y có thể sẽ mở tiệc đến lúc nào Ân Minh Tranh về thì
thôi.

Coi như cả đời y chỉ có một nhiệm vụ là đối đầu với Ân Minh Tranh, cho dù Ân
Minh Tranh trước đây không hề quan tâm đến việc này, nhưng từ sau khi Thời
Thanh ở đây, hắn cũng sẽ lo lắng nếu thời gian hắn không có ở đây thì Nhạc Du
Nguyên sẽ bắt nạt Thời Thanh.

Hắn nghĩ đủ loại cách phòng trên phòng dưới, Thời Thanh đi đến nơi nào hắn đều
sẽ cho một đám dị năng giả đi theo bảo vệ, kết quả, vẫn để Nhạc Du Nguyên bắt
được cơ hội.

Nhìn chiếc xe mui trần màu đỏ, nam nhân bên ngoài trên tay vẫn cầm một chiếc
máy chơi game đã hỏng, sắc mặt âm trầm, không thèm nhìn Nhạc Du Nguyên mặt đầy
đắc ý, lập tức nhìn về phía Thời Thanh, trầm giọng nói: "Thời Thanh, xuống xe."

"Ừm."

Nhìn thiếu niên trên người không mặc quần áo mà Ân Minh Tranh hắn mua, hoàn
toàn không nhận ra tình huống không đúng, ngoan ngoãn lên tiếng liền cởi bỏ đai
an toàn vòng trên eo.

"Đừng làm thế."

Nhạc Du Nguyên cười hì hì duỗi tay chắn tay Thời Thanh lại, khuôn mặt đẹp trai
mang theo vẻ khiêu khích nâng cằm hướng về phía Ân Minh Tranh: "Tôi cùng Tiểu
Thanh hôm nay có hẹn cùng nhau đi vũ trường, cho dù Ân tướng quân có là anh
trai của Tiểu Thanh, cũng không thể hủy hẹn của Tiểu Thanh đi?"

Hai chữ anh trai này, y còn cố ý tăng thêm âm điệu.

Nói xong, thấy mặt Ân Minh Tranh càng lúc càng đen, nụ cười trên mặt y càng
thêm ngả ngớn hơn: "Giờ hẹn của hai chúng tôi cũng sắp đến, không làm phiền nhã
hứng của Ân tướng quân nữa, chúng tôi đi trước."

Nói xong, y phất tay làm động tác chào, giây tiếp theo liền khởi động xe, khói
trắng lập tức tỏa lên mịt mù, mái tóc được Nhạc Du Nguyên nhuộm thành màu đỏ bị
gió thổi bay bay, trong mắt Ân Minh Tranh càng thêm thiếu đánh.

Mà thiếu niên ngoài hành tinh thu tất cả mọi việc vào trong mắt, ngốc
nghếch nghe theo lời Nhạc Du Nguyên, ngoan ngoãn ngồi yên bên trong xe, khuôn
mặt vô tội cười đến ngây thơ trong sáng học theo Nhạc Du Nguyên hướng Ân Minh
Tranh duỗi tay vẫy chào: "Tạm biệt Minh Tranh, gặp lại sau."

Nhạc Du Nguyên đang lái xe, nhìn thấy Thời Thanh đang quay lại vẫy tay chào Ân
Minh Tranh, tức khắc liền vui vẻ, "Bảo bối em nhưng đừng kích thích hắn, phỏng
chừng Ân Minh Tranh bị chúng tôi chọc giận đến phát điên mất......"

—— rầm!!!

Chỉ trong nháy mắt, nam nhân mới vừa rồi vẫn đang còn ở đằng sau xe của hai
người liền chớp nhoáng chặn ở đầu xe.

Âm thanh khiến anh tôi hoa mắt choáng đầu này là do Ân Minh Tranh đập mạnh vào
đầu xe, làm chiếc xe mui trần đang chạy hăng hái phải dừng lại.

Xe thể thao màu đỏ bị mạnh mẽ chặn lại phun ra khói đen. Ân Minh Tranh đứng ở
trước đầu xe, nhìn Thời Thanh phảng phất giống như bị dọa, ôm chặt lấy tay của
Nhạc Du Nguyên, một tia ảm đạm bỗng nhiên vụt qua đáy mắt hắn.

Biểu tình trên mặt hắn hết sức bình thường, ngữ khí nói ra không cao không
thấp, thậm chí có thể nói là vô cùng mềm mại:

"Thời Thanh, xuống xe."

Thời Thanh ngốc ngốc nhìn nam nhân, phảng phất chưa kịp phản ứng lại chuyện gì
đang xảy ra.

Không phản ứng lại cũng là chuyện bình thường, rốt cuộc thì đây cũng là lân đầu
tiên Ân Minh Tranh cường thế với cậu như vậy.

Nhạc Du Nguyên cũng bị hắn dọa hết hồn rồi.

Ngày trước y thường xuyên khiêu khích Ân Minh Tranh như vậy, nhưng tại vì có
phụ thân làm chỗ dựa, Ân Minh Tranh chưa từng đem y để ở trong mắt, cũng chưa
bao giờ đối mặt với y.

Giờ khắc này y mới phát hiện, Ân Minh Tranh người này thật sự tức giận thì có
bao nhiêu đáng sợ.

Tuy rằng lúc nãy y bị Ân Minh Tranh dọa đến một thân đầy mồ hôi lạnh, nhưng một
bên thấy Thời Thanh giống như hắn bị dọa đến đơ người, Nhạc Du Nguyên trong lòng
nảy sinh thương tiếc, trên mặt thực mau khôi phục biểu tình cà lơ phất phơ, dựa
người ra phía sau: "Ân tướng quân, Thời Thanh đã cùng tôi ước hẹn rồi, cậu ấy
cũng đã lớn như vậy, tôi biết anh là anh trai nên muốn quan tâm cậu ấy, nhưng
cái tay này của anh, không phải là đang quản quá nhiều đi."

Nói xong, y còn đi hỏi hoàng tử nhỏ vẫn đang trong trạng thái mờ mịt:

"Đúng không Tiểu Thanh?"

Ân Minh Tranh không nói gì.

Hắn chỉ lạnh lùng nhìn Nhạc Du Nguyên, tay đặt trên đầu xe hơi hơi dùng sức ấn
xuống, trước mắt bao người, đầu chiếc xe mui trần có giá trị xa xỉ bao nhiều
thì dưới bàn tay hắn cũng bị hòa tan thành một cái bãi nhựa.

Nhạc Du Nguyên nhìn chằm chằm cái đầu xe kia, lo sợ nuốt một ngụm nước bọt.

Đây là uy hiếp!

Đây nhất định là uy hiếp!

Y sao có thể sợ sự uy hiếp của Ân Minh Tranh?

Y cười khiêu khích lần nữa nâng cằm lên hướng Ân Minh Tranh: "Tôi đối với Tiểu
Thanh là yêu thích thật lòng, anh làm cái gì đều không ngăn cản được tôi theo
đuổi cậu ấy."

Hai từ theo đuổi này như một cái chốt mở phảng phất mở ra một chuyện gì đó vô
cùng đáng sợ, biểu tình trên mặt nam nhân nháy mắt trở nên trầm xuống, hắn
không làm ra bất cứ động tác dư thừa nào nữa, một tiếng nổ lớn vang lên chui
vào trong tai những người đứng gần đấy.

Đầu xe màu đỏ hoàn toàn bị hòa tan hết.

Thời Thanh vẫn đang cài dây an toàn thì còn tốt, thân mình chỉ bị nghiêng theo
thân xe, vẫn yên vị ngồi ở ghế trên.

Mà Nhạc Du Nguyên lại tương đối thảm.

Y đi ra ngoài đường không bao giờ động đến đai an toàn, khi đầu xe bị hòa tan,
cả người y từ trên ghế bị té xuống, trên tay vẫn đang cầm lấy tay lái.

Nhạc Du Nguyên trên tay vẫn cầm tay lái sau khi bị lăn vài vòng liền gian nan
đứng dậy, liền thấy nam nhân mặc áo khoác dài màu đen đi vài bước tới ghế phụ
lái, ngón tay thon dài nhẹ nhàng kéo xuống đai an toàn treo bên hông của thiếu
niên, đai an toàn bị tháo xuống, Thời Thanh không có đai an toàn giữ lại liền ngã
xuống dưới.

Ân Minh Tranh nhẹ nhàng bế được hoàng tử nhỏ của hắn.

Đem người ôm vào trong ngực, nam nhân ngửi được mùi hương truyền đến từ người
Thời Thanh liền nhíu nhíu mày.

Hắn chưa bao giờ sẽ dùng nước hoa, Thời Thanh tự nhiên cũng sẽ không dùng.

Cho nên nước hoa này là ai phun lên người Thời Thanh, nghĩ một chút liền sẽ
biết ngay.

Nhạc Du Nguyên cho dù là trước kia hay hiện tại thì địa vị của y đều không
thấp, tự nhiên không có khả năng dùng cái loại nước hoa giá cả bèo bọt thấp kém
có mùi hương gay mũi, thứ y chọn cho Thời Thanh đều là một hồi tỉ mỉ chọn ra
mùi hương sang quý nhất.

Nhưng hương nước hoa thanh ngọt này lại làm bản năng hắn cảm thấy không thoải
mái.

Thật giống như một con sư tử cảm nhận được địa bàn của nó bị lây dính mùi hương
của động vật khác vậy.

Đây là khiêu khích, nếu là sư tử, tất nhiên nó sẽ phát cuồng lên, cho dù phải
đào lên ba thước đất cũng sẽ tìm được bằng được con vật can đảm lưu lại mùi
hương lên đồ vật của nó mà xé nát thành từng mảnh.

Ân Minh Tranh không phải động vật, hắn là người, hắn có thể khống chế chính
mình.

Cho nên hắn chỉ ôm lấy hoàng tử nhỏ của mình, liếc hướng tên vô năng Nhạc Du
Nguyên đang gân cổ lên mà mắng.

"Ân Minh Tranh!! Anh thế mà dám huỷ hoại xe của tôi!! Tôi nói cho anh biết,
Nhạc Du Nguyên tôi có sợ ai trong căn cứ thì cũng sẽ không sợ anh! Hôm nay trừ
phi anh bước qua được xác tôi, nếu không anh đừng nghĩ đến việc đem Tiểu Thanh
đi!"

Thấy trong mắt Ân Minh Tranh không hiện ra bất cứ cảm xúc gì, Nhạc Du Nguyên sợ
đến mức run một cái, giây tiếp theo lại ưỡn ngực: "Làm sao? Anh cho rằng trừng tôi
mấy cái thì tôi sẽ sợ anh chắc? Anh đừng cho là mấy chuyện trái với lương tâm
mà anh làm thì tôi không biết, Tiểu Thanh chính là ví dụ điển hình, anh với cậu
ấy là như thế nào? Anh nói anh coi cậu ấy là em trai của mình, có anh trai nào
đối với em trai như vậy ư?"

"Tôi chính là nhìn thấy Tiểu Thanh quá ngây thơ đáng thương nên không nói với
em ấy, hôm nay sẵn tiện anh ở đây, tôi liền đem mọi chuyện nói rõ ràng, Tiểu
Thanh, những chuyện mà trước đây Ân Minh Tranh đối với em làm ra......"

Nam nhân ban đầu vẫn đang đứng yên tại chỗ lẳng lặng nghe mọi chuyện đột
nhiên giơ tay lên.

Nhạc Du Nguyên liền ngậm miệng.

Đôi mắt y cơ hồ muốn biến thành mắt gà chọi, thân mình cứng còng gắt gao nhìn
chằm chằm hai chân bên dưới.

Toàn căn cứ đều biết dị năng của Ân Minh Tranh có hình dạng là một màn sương
đen, chỉ cần bị sương đen dính một chút lên người, vô luận là người hay là
Trùng tộc, một giây sau đều biến thành tro.

Mà hiện tại, bộ vị quan trọng nhất của một nam nhân của y, đang có một màn
sương màu đen bao phủ, y đương nhiên phải im lặng mà ngừng lại, mà màn sương có
điểm không vững chắc mà lắc lư, phảng phất giây tiếp theo nháy mắt liền trực
tiếp dính lên quần của hắn.

Cử động một chút, chính là hỏng cả đời.

Nhạc Du Nguyên cứng đờ không dám động, dù có hô hấp cũng chỉ dám hé mở miệng,
sợ cử động một cái thì hạnh phúc cả đời sau này của y liền chấm dứt tại đây.

Mà đầu sỏ gây tội khiến y không dám cử động, sắc mặt lạnh lẽo nghiêm túc nhìn y,
trong tay hắn chặt chẽ ôm lấy Thời Thanh, từ trên cao nhìn xuống cảnh cáo:

"Không có lần sau."

Ý là lần sau không có chuyện Nhạc Du Nguyên có cửa đi thông đồng với Thời
Thanh hay là không chọc phá Ân Minh Tranh rồi nói dối để dẫn Thời Thanh đi.

Lời này nam nhân cũng không có nói rõ.

Hắn chỉ ôm thiếu niên đang ngoan ngoãn vùi trong lồng ngực của hắn rồi xoay
người, bước nhanh rời khỏi nơi nay.

Người xung quanh ai cũng không dám lên tiếng, bao gồm cả Nhạc Du Nguyên.

Y cứng đờ nhìn màn sương đen kia tan biến theo bước chân của Ân Minh Tranh, lại
giương mắt, cũng chỉ có thể trông thấy góc áo màu đen bay bay theo bước chân
của hắn.

****

Ân Minh Tranh dọc theo đường đi đều không nói chuyện, nhóc con nằm trong lồng
ngực cũng giống như biết hắn tức giận, không giống như trước đây mỗi lần hắn đi
ra ngoài trở về liền ríu rít chia sẻ lúc cậu đi ra ngoài nhìn thấy cái gì mua
được cái gì.

Nam nhân trầm mặc mở cửa, lại im lặng ôm cậu đặt trên giường, cậu mới dám ôm cổ
hắn thấp giọng hỏi một câu: "Nhạc Du Nguyên nói anh lừa tôi, thật vậy hả?"

Ân Minh Tranh đang muốn cúi đầu cởi giày cho cậu, nghe xong lời này, thân mình
liền cứng lại.

"Y nói, anh căn bản không muốn thừa nhận quan hệ của chúng ta, mới có thể nói
với Trình Tuấn tôi là em trai của anh, là thật vậy hả?"

Phảng phất như nhận ra điều gì từ nam nhân vẫn luôn trầm mặc, thiếu niên luôn
luôn vui vẻ giống như chim nhỏ nháy mắt cũng im lặng.

Ân Minh Tranh vẫn luôn cúi đầu, không thấy được biểu tình trên mặt hắn, thẳng
đến khi có một giọt nước mắt rơi xuống trên mu bàn tay của hắn, hắn mới phát
hiện Thời Thanh khóc.

"Thời Thanh......"

Nam nhân ngẩng đầu lên, tay chân luống cuống nhìn người trước mặt, hắn vươn tay,
muốn ôm cậu một cái, rồi lại không biết chính mình còn có tư cách này hay
không.

"Anh căn bản không muốn làm bạn đời của tôi."

Thiếu niên ngoài hành tinh khóc đến đuôi mắt đỏ lên, nước mắt nhỏ giọt trên tay
Ân Minh Tranh, phảng phất giống như dung nham chảy vào lồng ngực hắn.

Đau đến mức không biết làm sao.

Làm hắn nói không ra lời.

Hắn muốn nói không phải, nhưng lại phát hiện chính mình không có biện pháp phản
bác.

Đau giống như có một bàn tay siết lấy lồng ngực của hắn.

Ân Minh Tranh chưa bao giờ có cảm thụ như vậy.

Hắn không ngu ngốc.

Khi hắn nhận ra việc hắn hận không thể giao ra tất cả cho Thời Thanh, chỉ vì
muốn Thời Thanh đừng khóc thút thít như vậy, Ân Minh Tranh liền hiểu ra.

Hắn thật sự thích Thời Thanh.

Khi lời này xuất hiện trong lòng hắn, hắn có thể cảm nhận được niềm vui sướng
trong cõi lòng mà chưa bao giờ hắn biết.

Hết thảy đều giống như một cánh cửa được mở ra.

Hắn không cần rối rắm mọi việc, cũng không cần tự hỏi về sau sẽ như thế nào.

Chỉ cần có thể cùng Thời Thanh ở bên nhau liền tốt.

"Thời Thanh......"

Nam nhân vươn tay, thậm chí có điểm run rẩy giúp thiếu niên lau khô nước mắt,
nhìn người trước mắt mình khóc tới đỏ mắt, mở miệng: "Là anh sai."

"Nhưng anh suy nghĩ cẩn thận rồi, anh thích......"

"Anh quả nhiên là gạt tôi!"

Thiếu niên đang khóc tới mức đáng thương hề hề bỗng nhiên từ trên giường đứng
lên, cậu tăng thể trọng cơ thể lên, một tay đem Ân Minh Tranh chưa kịp phản ứng
đè lên trên giường.

"Ngô ——"

Cảm nhận trọng lượng trên người càng lúc càng nặng lên, Ân Minh Tranh suýt nữa
không thở nổi, "Thời Thanh, em nghe anh nói......"

"Tôi không nghe! Anh chính là kẻ lừa đảo!"

Trên khuôn mặt trắng nõn của Thời Thanh tràn đầy phẫn nộ, cầm gối ôm trên
giường rồi dùng sức đánh Ân Minh Tranh, "Kẻ lừa đảo! Kẻ lừa đảo!"

Ân Minh Tranh hoàn toàn bị áp chế, hắn bị đánh đến không thể trở tay, chỉ có
thể thừa dịp Thời Thanh nhấc người lên đánh hắn để hít thở: "Em nghe anh nói,
trước bình tĩnh đã...... này! Bình tĩnh một chút."

"Chính anh tự đi mà bình tĩnh!"

Thiếu niên đem gối em ném vào mặt hắn, "Nếu anh đã không cần tôi, tôi liền đi
tìm người khác làm bạn đời!"

Nói xong, cậu liền đè mạnh Ân Minh Tranh thêm một cái nữa, lúc này mới chưa
nguôi giận mà xuống khỏi người Ân Minh Tranh, xoay người liền bước đi.

Thật vất vả mới đem chính mình từ dưới gối ôm thoát ra được, Ân Minh Tranh liền
gọi "Đợi chút, Thời Thanh em chờ một chút......"

—— rầm!!

Cửa bị đóng sập lại từ bên ngoài.

Nam nhân bị đè ép đến ngực đau nhức gian nan từ trên giường ngồi dậy, che lại
lồng ngực mơ hồ vẫn còn đau, phảng phất như che lại tâm ý chính mình vừa phát
hiện ra.

Trong lòng trống rỗng, bất lực, lại bàng hoàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #dammei