Chương 3 : "Hãy làm tròn vị trí của mình"
Toàn bộ Trung Ương tinh hệ đều biết về chuyện của Cảnh Dực và Bạch Lê. Dù Thẩm Cố Lễ có làm tốt đến đâu, hoàn hảo đến mức nào, anh vẫn chỉ là kẻ đến sau, mãi mãi không thể vượt qua hình bóng của người trước.
Evans nói xong, gương mặt đầy vẻ đắc ý, ánh mắt dán chặt vào Thẩm Cố Lễ, như chờ đợi một biểu hiện tổn thương hoặc thất vọng hiện lên. Nhưng không, trên gương mặt thanh tú, đẹp đến nao lòng của Thẩm Cố Lễ, chẳng hề xuất hiện chút uể oải hay khổ sở nào.
Thẩm Cố Lễ vẫn điềm tĩnh như mặt nước hồ sâu, đôi mắt đen thẳm thần bí, khiến người ta không kìm được mà muốn khám phá. Evans cảm thấy cổ họng hơi nghẹn lại. Hắn ho khẽ hai tiếng, cố giữ bình tĩnh, lớn giọng nói:
"Sau khi mày rời đi, tao sẽ trở thành chỉ huy trưởng của liên hợp quân!"
Thẩm Cố Lễ nghe vậy, chỉ khẽ cười. Nụ cười nhàn nhạt nhưng lại tựa ánh nắng chiếu lên viên lệ chí ở đuôi mắt, làm tăng thêm vẻ quyến rũ khó tả.
"Evans, ngươi thực sự không phải một quý ông đủ tư cách."
Nói xong, Thẩm Cố Lễ quay người rời đi, bước chân chậm rãi nhưng vững vàng. Phía sau, Evans tức đến mức muốn phát điên, gào lên:
"Mày có ý gì?! Tao đã nói rằng tao chỉ thích mỗ Omega mềm mại và ngọt ngào!"
Ngày hôm sau, Thẩm Cố Lễ gửi tin nhắn cho Cảnh Dực, nhưng không nhận được hồi đáp.
"Chắc là anh ấy đang bận việc," anh tự nhủ, tự tìm lý do để xoa dịu cảm giác hụt hẫng.
Cho đến tối, trong khi Thẩm Cố Lễ đang nằm trên giường, mắt nhắm lại chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì Cảnh Dực cuối cùng mới đến. Bị tiếng động nhẹ đánh thức, Thẩm Cố Lễ mở mắt, thoáng ngẩn ra khi nhìn thấy người ngồi bên cạnh giường mình. Anh ngồi dậy, hỏi:
"Anh đã xong việc rồi sao?"
Cảnh Dực nhìn anh, bình tĩnh đáp:
"Tại sao cậu không ăn cơm? Có phải là đang giận tôi không?"
Ánh mắt Thẩm Cố Lễ dừng lại trên bàn ăn đã được bày sẵn vài món. Anh lắc đầu, giọng nhẹ nhàng:
"Chỉ là tự nhiên không muốn ăn."
Nhìn thấy anh không động đũa, Cảnh Dực kéo ghế, đưa anh đến ngồi trước bàn ăn:
"Không ăn làm sao được? Trước tiên ăn một chút đi."
Thẩm Cố Lễ ngồi xuống, ánh mắt lướt qua những món ăn trên bàn rồi hỏi:
"Anh đã ăn chưa?"
Những món ăn này không phải là thứ Cảnh Dực yêu thích, cũng không phải món mà anh thích.
"Chiều nay họp, xong việc thì ăn cùng Tiểu Lâm bọn họ rồi."
Cảnh Dực đáp, như nhớ ra điều gì, liền bổ sung:
"Hôm trước tôi quên mất ước định với cậu."
"Cậu không có chờ tôi chứ... ."
Trong tình huống này, một Omega "đủ tư cách" lẽ ra nên thông cảm, không làm khó Alpha, thậm chí nên nói rằng mình không phải chờ lâu. Nhưng Thẩm Cố Lễ chỉ bình thản trả lời:
"Tôi đã chờ anh rất lâu, rất lâu."
Anh ngẩng đầu, ánh mắt không gợn chút trách móc. Lát sau, anh khẽ cúi đầu, giọng đều đều:
"Nhưng công việc của anh quan trọng hơn."
"Lần sau cậu không cần chờ tôi nữa."
Cảnh Dực biết rõ, Thẩm Cố Lễ là người luôn thấu hiểu và không bao giờ làm khó hắn. Dù bắt anh phải chờ bao lâu, Thẩm Cố Lễ cũng sẽ đợi, không một lời phàn nàn. Nhưng đối với Cảnh Dực, việc chờ đợi là một sự lãng phí thời gian vô nghĩa. Thế nhưng, Thẩm Cố Lễ lại luôn cam tâm lãng phí thời gian của mình chỉ để chờ hắn.
Điều này... thật tốt đẹp, dù có chút đáng tiếc. Thẩm Cố Lễ từ tốn ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa, ánh mắt lặng lẽ. Cảnh Dực lên tiếng:
"Chiều nay, cậu đã gửi báo cáo kiểm tra ở phòng xét nghiệm đến chỗ tôi."
Có lẽ, cũng chính nhờ báo cáo này mà Cảnh Dực mới nhớ đến việc hồi đáp tin nhắn của anh.
Thẩm Cố Lễ im lặng ăn, giọng đáp lại nhẹ nhàng:
"Ừ."
Cảnh Dực tiếp tục:
"Tinh thần lực của cậu quả thật đã giảm từ S+ xuống A cấp."
Khi Thẩm Cố Lễ bị thương và hôn mê, sự dao động tinh thần lực không ổn định có thể được quy kết là sai sót tạm thời do trạng thái cơ thể yếu ớt. Nhưng kết quả kiểm tra buổi chiều hôm đó được thực hiện trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo. Điều này không thể sai được.
Tinh thần lực giảm từ S+ xuống A cấp là một đả kích không nhỏ, đủ để làm bất kỳ ai suy sụp. Thế nhưng, trên gương mặt của Thẩm Cố Lễ, Cảnh Dực không tìm thấy chút uể oải hay đau khổ nào. Anh không tỏ ra quan tâm đến sự suy giảm tinh thần lực ấy. Thay vào đó, anh chỉ nhìn Cảnh Dực, đôi mắt thâm sâu như hồ nước tĩnh lặng, hỏi một câu:
"Cảnh Dực, anh đính hôn với tôi... chỉ vì 99% độ xứng đôi thôi đúng không?"
Cảnh Dực khựng lại một chút, ánh mắt dừng trên người anh, rồi hỏi ngược lại:
"Cậu đang muốn biết điều gì?"
Hắn không trả lời thẳng câu hỏi của anh. Thực ra, điều mà Thẩm Cố Lễ muốn hỏi là về chuyện của Bạch Lê. Nhưng anh biết, một vị hôn thê đủ tư cách sẽ không truy vấn chuyện quá khứ của vị hôn phu. Anh không nên khiến Cảnh Dực cảm thấy phiền phức hay khó chịu. Điều này, tám năm trước, Cảnh gia quản gia đã dạy anh một cách cẩn thận. Thẩm Cố Lễ hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa điều gì đó sâu sắc:
"Nếu như tôi và anh mất đi 99% độ xứng đôi thì anh sẽ chọn làm gì? Hoặc nếu xuất hiện một người có độ xứng đâu 100%, anh sẽ chọn người đó sao?"
Cảnh Dực khựng lại một chút, ánh mắt chăm chú nhìn Thẩm Cố Lễ. Hắn trả lời, giọng nói không nhanh không chậm, nhưng mang theo chút hờ hững:
"Trong lịch sử tinh hệ, chưa từng xuất hiện xứng đôi độ 100%. Cậu đừng lo, điều đó sẽ không xảy ra."
Hắn ngừng một chút rồi bổ sung, giọng trầm hơn:
"Cũng đừng suy nghĩ nhiều và nhớ rằng hãy làm tròn vị trí của mình đi."
Lời nói của Cảnh Dực không trả lời thẳng vào câu hỏi của Thẩm Cố Lễ, nhưng đủ để anh hiểu ẩn ý. Anh là người mà Cảnh gia đã chọn, vì anh và Cảnh Dực có xứng đôi độ cao nhất hiện tại. Chỉ vì không có ai Dực đến 100%, nên anh mới trở thành vị hôn thê của hắn.
Nếu một ngày nào đó, thế giới này thật sự xuất hiện một Omega với xứng đôi độ hoàn hảo, Cảnh gia chắc chắn sẽ không ngần ngại thay thế anh bằng người kia. Cảnh Dực đã từng đấu tranh vì người yêu thanh mai trúc mã của mình. Dù cuối cùng kết thúc trong thất bại, nhưng hắn chưa từng hối hận. Còn anh, một người được chọn chỉ vì "độ xứng đôi", thì sao? Thẩm Cố Lễ cười nhạt trong lòng. So sánh thế này, quả thực anh thua đến thảm hại.
Bữa tối hôm đó, Thẩm Cố Lễ vẫn ngồi lại, từ tốn ăn hết bữa cơm mà Cảnh Dực đã chuẩn bị. Anh ăn rất chậm, từng chút một. Mỗi một ngụm dù có không hợp khẩu vị, anh vẫn kiên nhẫn nuốt xuống. Anh biết rõ, ở thời đại này, lãng phí thức ăn là điều không thể tha thứ. Đặc biệt, rau xanh và trái cây tươi quý giá đến mức mà nhiều người bình thường chưa bao giờ được nếm thử.
Cảnh Dực yên lặng ngồi bên cạnh, quan sát anh thong thả ăn hết. Trong ánh mắt của hắn, có gì đó như đang cân nhắc. Anh thực sự là người như vậy, dù đến một bữa cơm cũng kéo dài không dứt, làm như thể anh đang cố tình kéo dài thời gian để ở bên hắn.
"Quản gia nhắc tôi đầu tháng sau là sinh nhật của cậu, phải không?" Trước khi đứng dậy rời đi, Cảnh Dực đột nhiên nhớ ra, giọng nói trầm ổn vang lên. "Lần này, cậu vẫn muốn quà giống như những năm trước sao?"
Trong trí nhớ của Cảnh Dực, Thẩm Cố Lễ chưa bao giờ yêu cầu món quà gì đặc biệt. Năm đầu tiên, khi hắn hỏi, Thẩm Cố Lễ đã ngồi im thật lâu bên khung cửa sổ. Sau đó, anh khẽ cười, nói:
"Tôi muốn một bó hoa nhỏ, một bó hoa trắng đơn giản thôi."
Hắn ngạc nhiên:
"Hoa gì?"
"Loại hoa nhỏ không tốn tiền, có thể dễ dàng tìm thấy trên đường, không cần mua, cũng không có ai là chủ nhân của chúng."
Thẩm Cố Lễ dừng lại, ánh mắt dường như mơ màng, rồi tiếp lời:
"Nhưng nghĩ lại... Loại hoa đó chỉ có ở những tinh cầu xa xôi."
Ở Trung Ương tinh hệ, mọi con đường đều phủ đầy hoa cỏ được nuôi trồng tỉ mỉ, là biểu tượng của sự giàu sang, và đương nhiên, tất cả đều thuộc sở hữu của ai đó. Cảnh Dực vẫn còn nhớ rất rõ. Sau đó, quản gia đã cất công đi đến một tinh cầu xa xôi để hái một bó hoa trắng nhỏ và đưa cho anh.
Ngày nhận được bó hoa, Thẩm Cố Lễ đã thật sự rất vui vẻ. Đôi mắt cong cong, mang theo sự hồn nhiên hiếm thấy. Khi anh nhẹ nhàng ôm lấy bó hoa, ánh mắt tràn đầy sự cảm kích, anh đã tiến gần như muốn ôm lấy Cảnh Dực. Đó là lần duy nhất mà hắn đã quên từ chối. Hắn để cho anh ôm mình.
So với Bạch Lê mang theo hương thơm ngọt ngào, giống như quả đào chín mọng thì tin tức tố của Thẩm Cố Lễ lại nhàn nhạt như nước. Một hương vị dịu dàng, ôn hòa, không nồng nàn nhưng bao dung, giống hệt con người anh, điềm tĩnh và cam chịu.
Lần đầu tiên khi nhận ra Thẩm Cố Lễ định hôn mình, Cảnh Dực cảm thấy một sự bất kính, một sự mạo phạm vô hình dâng lên trong lòng. Theo phản xạ, hắn đẩy mạnh, khiến Thẩm Cố Lễ lùi lại. Nhưng khi đuôi mắt còn sót lại một cảm giác mềm mại, hắn mới nhận ra Thẩm Cố Lễ chỉ dám hôn lên đôi mắt mình, như sợ vượt quá ranh giới. Đôi mắt anh, vì sự từ chối ấy, thoáng ảm đạm.
Nhìn anh, Cảnh Dực không khỏi nghĩ: "Người này thật sự thích mình đến vậy sao, thích đến mức trở nên nhỏ bé và thật thấp hèn."
Kể từ đó, mỗi năm vào sinh nhật của Thẩm Cố Lễ, hắn vẫn sẽ nhớ để hỏi:
"Cậu muốn món quà gì?"
Thẩm Cố Lễ chưa bao giờ yêu cầu gì ngoài một bó hoa trắng giản dị, nhỏ nhắn và không có gì nổi bật. Chỉ cần một bó như thế, anh đã vui cả ngày. Cảnh Dực từng nghĩ, "Chỉ đơn giản là một bó hoa chẳng có giá trị, thế mà có thể khiến cậu ấy vui đến vậy. Đúng là một tên ngốc mà."
"Sắp đến sinh nhật tôi rồi sao?"
Thẩm Cố Lễ nhìn ly nước trong tay, khẽ đáp:
"Tôi chỉ cần một bó hoa trắng là đủ rồi."
"Nhiêu đó thôi sao? Cậu không muốn thứ gì khác à?"
Ánh mắt Cảnh Dực lướt qua chiếc vòng ức chế tin tức tố trên cổ Thẩm Cố Lễ. Ngón tay thon dài khẽ chạm vào vòng ức chế ấy, cảm nhận sự lạnh lẽo nơi bề mặt mượt mà.
Trong thị trường hiện nay, vòng ức chế không phải là lựa chọn phổ biến. Phần lớn Omega thích dùng miếng dán ức chế vì tiện lợi và không mang lại cảm giác ràng buộc. Nhưng Thẩm Cố Lễ lại chọn chiếc vòng này, chỉ vì một lần Cảnh Dực từng vô ý khen rằng nó "rất hợp với cậu".
Từ đó, anh luôn mang nó, năm này qua năm khác, như một dấu ấn nguyện ý chịu đựng, trói buộc bản thân chỉ để làm hắn hài lòng. Thẩm Cố Lễ thực sự rất ngoan, ngoan đến mức đôi khi giống như một con rối, không bao giờ làm trái ý ai.
"Ừ, một bó hoa trắng là đủ rồi." Anh cười khẽ, ánh mắt cong lên, mềm mại như ánh nắng đầu xuân.
Cảnh Dực bất giác nhìn anh. Đôi mắt kia ánh lên sắc trong veo như được bao phủ bởi hàng ngàn tia sáng lấp lánh. Dường như bị cuốn hút, hắn cúi người xuống, đưa tay giữ lấy Thẩm Cố Lễ và hôn anh. Thẩm Cố Lễ nhắm mắt lại, không phản kháng, cũng không đáp lại.
Là một người không phải Alpha, cũng chẳng phải Omega, anh không cảm nhận được tin tức tố từ Cảnh Dực, và cũng không thể phản hồi lại thứ cảm xúc sinh học ấy. Thế nhưng, trong không khí yên lặng, thiết bị đo tin tức tố trong phòng lại nhích lên hai độ, tất cả chỉ vì nụ hôn ấy.
Khi tách ra, Cảnh Dực ngắm nhìn đôi mắt Thẩm Cố Lễ, ánh mắt hắn dao động như mặt hồ băng bị một viên đá làm gợn sóng. Thẩm Cố Lễ vẫn giữ nhịp thở đều đặn, không có chút gì bất thường. Thiết bị đo tin tức tố lại tăng thêm một độ nữa. Nếu vượt quá năm độ, cả phòng sẽ vang lên tiếng cảnh báo.
Cảnh Dực lướt ngón tay trên môi Thẩm Cố Lễ, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi đỏ ửng vì nụ hôn. Một chút bực bội dâng lên trong lòng, hắn hỏi thẳng:
"Tại sao tôi không thể cảm nhận được tin tức tố của cậu?"
Thẩm Cố Lễ thoáng nhìn về phía thiết bị đo, bình thản đáp:
"Chắc là do hiệu quả của vòng ức chế này quá tốt."
Cảnh Dực nhíu mày, giọng nói mang theo sự cứng rắn:
"Tháo nó ra ngay."
Thẩm Cố Lễ nghe vậy, không chút phản kháng, nhẹ nhàng nâng tay chạm vào chiếc vòng ức chế tin tức tố trên cổ mình. Ngón tay anh lần theo từng đường nét của chiếc vòng, cảm nhận sự lạnh lẽo từ nó, như thể đang dò tìm một lối thoát cho chính mình.
Ánh mắt anh dịu dàng cúi xuống, hàng mi dài rủ bóng trên gò má, che khuất đôi mắt sâu thẳm. Nơi đuôi mắt, vệt lệ chí nhạt màu như được ánh sáng làm tan biến, nhưng lại càng khiến gương mặt anh toát lên vẻ mong manh đến đau lòng.
Dù ở bất kỳ tình huống nào, bất kể yêu cầu của Cảnh Dực có vô lý ra sao, Thẩm Cố Lễ dường như chưa từng biết cách từ chối. Anh luôn là người sẵn sàng thuận theo, nhẫn nhịn mà không một lời oán trách.
Ngay giây tiếp theo, Cảnh Dực gần như dùng toàn bộ sức lực mà siết chặt cổ tay Thẩm Cố Lễ. Thẩm Cố Lễ hơi nhíu mày, đôi mắt đen ánh lên chút nghi hoặc, cất giọng hỏi:
"Cảnh Dực?"
Cảm giác đau từ cổ tay lan tỏa, những ngón tay của Cảnh Dực in hằn dấu đỏ trên làn da trắng. Thẩm Cố Lễ khẽ động đậy, thử đoán:
"Có phải... kỳ mẫn cảm của anh tới rồi?"
Không nói lời nào, Cảnh Dực buông tay ra, để lại trên cổ tay Thẩm Cố Lễ những vệt đỏ rõ rệt như một lời nhắc nhở.
"Anh cần tôi giúp không?"
Câu nói còn chưa kịp hết, Cảnh Dực đã lạnh lùng đẩy Thẩm Cố Lễ ra. Không một chút do dự, hắn quay lưng bước thẳng ra khỏi phòng bệnh, để lại cánh cửa đóng sầm lại ngay trước mắt Thẩm Cố Lễ. Thẩm Cố Lễ lùi lại vài bước, lưng chạm vào góc bàn, cảm giác đau từ đó âm ỉ lan tỏa.
Cảnh Dực, trong những kỳ mẫn cảm của mình, chưa bao giờ cần đến sự trấn an từ một Omega. Có lẽ, hắn không cần vì không muốn. Hoặc có lẽ, hắn cảm thấy Thẩm Cố Lễ chưa đủ tư cách để chạm vào hắn trong những lúc yếu đuối nhất. Cảnh Dực thà chịu đựng sự đau đớn không kiềm chế, thà dựa vào thuốc trấn tĩnh để vượt qua, còn hơn để Thẩm Cố Lễ đến gần. Từ lâu, hắn đã ra lệnh cấm Thẩm Cố Lễ xuất hiện trong những giai đoạn nhạy cảm nhất của mình.
Những thay đổi thất thường trong cảm xúc của Cảnh Dực, hắn đổ lỗi cho Thẩm Cố Lễ, như thể sự hiện diện của cậu là nguồn cơn của mọi rối loạn. Thẩm Cố Lễ không phản kháng, chỉ lặng lẽ thu lại ánh mắt nhìn theo bóng lưng Cảnh Dực khuất dần. Cậu khẽ liếc về phía máy đo tin tức tố trong phòng bệnh. Các con số trên đó vẫn ổn định, không hề dao động đáng kể.
Trong lòng, cậu thầm nghĩ: "Anh ấy xấu tính thật chứ."
Nhưng cũng may nhờ vậy mà trong suốt tám năm ở Cảnh gia, Cảnh Dực chưa bao giờ vượt qua ranh giới với cậu. Tất cả những gì thân mật giữa hai người chỉ dừng lại ở những cái ôm và nụ hôn thoáng qua. Nếu mọi thứ tiến xa hơn, Thẩm Cố Lễ biết, cậu đã sớm không thể che giấu sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com