Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 57: Nơi này có phải hắn cũng chạm qua

Tiếng chuông tan học buổi sáng rốt cuộc vang lên, Tô Tuyết Vi âm thầm thở dài.

Tiết học vừa rồi, nàng vì xấu hổ và giận dữ nên đã đẩy tay Đỗ Vũ Trăn ra, hắn liền không tiếp tục dây dưa nàng. Bất quá, hơi thở của hắn làm nàng không thể xem nhẹ, cho nên toàn bộ buổi sáng nàng đều luôn ở trong trạng thái khẩn trương, tinh thần căng chặt.

Thật vất vả chống đỡ đến khi tan học, học sinh nối đuôi nhau mà ra, đi về nhà, đi ăn trưa.

Tô Tuyết Vi muốn nhân cơ hội về nhà một chuyến, không thể cả ngày đều không mặc quần lót, chỉ mặc một chiếc váy ngắn lắc lư khắp nơi.

Nhưng là Đỗ Vũ Trăn lại gắt gao ấn chân nàng, cho đến khi mọi người trong lớp đều rời đi hết , chỉ còn lại Ngôn Hinh Nguyệt muốn lại đây nói chuyện với hắn.

Hắn liếc cũng không liếc nhìn nàng một cái, thanh âm lãnh đạm, "Lăn."

Chỉ một chữ, khiến cho sắc mặt của Ngôn Hinh Nguyệt trắng bệch, không chỗ dung thân, ủy khuất chạy ra ngoài.

Tô Tuyết Vi lo lắng nhìn bóng dáng của nàng, rụt rè nói: "Ngươi sao lại nói với nàng như vậy, nàng sẽ thương tâm."

"Trong đầu của ngươi rốt cuộc chứa cái gì?" Đỗ Vũ Trăn buông tay ra, đầu ngón tay ở trên trán nàng nhẹ nhàng chọc hai cái.

"Tri thức." Tô Tuyết Vi thành thật trả lời.

Rốt cuộc nàng cũng là một học bá chân chính mà, tuy rằng không siêu việt như Đỗ Vũ Trăn, nhưng cũng là học sinh xuất sắc có tiếng.

Cho nên, nàng không cho phép người nào nghi ngờ chỉ số thông minh của nàng.

"..."Đỗ Vũ Trăn mày nhíu một chút, hít vào một hơi tiếp tục nói: "Về sau không cần lo cho những người khác, ngươi chỉ cần nhìn ta thì tốt rồi."

"Vì cái gì?" Tô Tuyết Vi hỏi.

"Tô Tuyết Vi, ngươi nói thích ta, không được đổi ý, biết không?" Hắn tiến sát, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trên đỉnh đầu nàng.

Tô Tuyết Vi đỏ mặt, con ngươi oánh nhuận trợn tròn, thanh âm không hề tự tin, "Ta khi nào nói qua?"

Nàng đương nhiên biết chính mình khi nào nói qua, cũng biết Đỗ Vũ Trăn vì cái gì biết.

Nhưng nhân thiết của nàng là tiểu bạch hoa vô hại lại đơn thuần a. Cho nên nàng sẽ không ngoài ý muốn phát hiện bút ghi âm mà nhân cơ hội nói những lời đó, cũng không phải nữ nhân hư năm lần bảy lượt thiết kế câu dẫn hắn đâu.

Nàng thật không phải.

Tay Đỗ Vũ Trăn, từ tóc dài của nàng từ từ di chuyển xuống vòng eo của nàng. Cánh tay dài một câu, liền đem thân thể của nàng nhấc lên đùi hắn, chặt chẽ ôm nàng vào trong ngực.

"Ngươi còn nói, chẳng sợ ta có tính lãnh đạm, cũng nguyện ý bị ta thao. Như thế nào, hiện tại không thừa nhận sao? Ta đã nói với ngươi, muốn lợi dụng ta vậy thì phải trả giá đại giới."

Hắn một bên nói, một bên xoay người Tô Tuyết Vi, mặt đối mặt khóa ngồi ở trên người hắn.

Hai người dán cực gần, cách quần đều có thể cảm nhận được cánh mông mềm mại của nàng cùng triều ý giữa chân.

"Không phải, ta không có nói qua." Tô Tuyết Vi che lại gương mặt nóng bỏng, không chịu thừa nhận.

Con ngươi Đỗ Vũ Trăn đen kịt trước sau nhìn chăm chú vào nàng, nhìn đến bộ dáng nàng ngượng ngùng vô thố, khóe môi nhịn không được giương lên vài phần.

"Vậy ngươi thừa nhận ngươi lợi dụng ta, kia hiện tại ta liền phải thu đại giới." Hắn một bàn tay ôm nàng, một cái tay khác dừng ở nút thắt trước ngực nàng, ngón tay tùy ý một câu, áo sơmi sắp bung ra liền hướng hai bên mở ra.

Nút thắt thực mau liền giải khai vài viên, lộ ra nội y mỏng màu xanh lục bên trong. Bàn tay to bỗng nhiên bao lại một bên cự nhũ to mọng, dùng sức nhéo, liền nghe được thiếu nữ rên rỉ ngọt nị câu nhân.

"A, Đỗ Vũ Trăn, sẽ bị người thấy." Tô Tuyết Vi lấy tay đè hắn lại.

" Vậy chúng ta liền mau một chút, trước khi bọn họ trở về." Hắn cũng không buông tay, ngón tay thậm chí cắm vào áo trong của nàng, kẹp lấy núm vú, hướng chỗ sâu trong vừa trượt, liền đem áo lột ra, lộ ra toàn bộ vú.

"Nơi này hắn có phải hay không cũng chạm qua?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com