Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🌷19.Ăn tết (2)

Edit-Beta by WISP1997

"Vợ, em thích cuộc sống hiện tại không?"

"Thích chứ, đây là cuộc sống mà trước kia em chưa từng nghĩ tới, gặp được anh thật tốt!"

"Anh cũng rất vui vì gặp được chính là em! Nhưng anh không quá thích cuộc sống hiện tại!"

"Vì cái gì? Hiện tại không tốt sao?" Diệp Văn khó hiểu, hắn cảm thấy đây là cuộc sống thần tiên, ăn ngon mặc tốt còn không cần làm việc nặng nhọc!

"Không tốt, chúng ta hiện tại tuy rằng cũng không vất vả cũng có chút tiền, nhưng lại bị vây ở trong nhà, mỗi ngày đều phải đi đưa hàng, anh muốn mang em đi nơi khác chơi đều không được!"

"Hả, cái này a, về sau còn có rất nhiều thời gian mà, luôn có cơ hội cùng nhau đi ra ngoài nhìn xem sao!"

"Nhưng đến lúc đó có bảo bảo, khi nó còn nhỏ chúng ta không yên tâm đi ra ngoài chơi, chờ hắn lớn lên vậy đến bao lâu a!"

Diệp Văn mặt đỏ lên, nói: "Chúng ta có thể dẫn nó cùng đi!"

"Nhưng anh muốn thế giới hai người chúng ta nha!" Quý Lương vẻ mặt cự tuyệt.

Diệp Văn: ""

"Vậy anh nghĩ như thế nào?" Diệp Văn bất đắc dĩ.

"Tạm thời không biết, chủ yếu là chúng ta có tiền cũng không dám tiêu xài bậy bạ. Nhưng tháng 2-3 bên này không có quả gì ngon làm mứt trái cây, chúng ta có thể đi ra ngoài chơi, em cảm thấy thế nào?"

"Được đó, em chưa bao giờ đi xa nhà đâu!" Chỗ hắn đi xa nhất chính là Dương Hà trấn.

"Vậy có chỗ nào em muốn đi không?" Hắn không quá hiểu biết châu thành quanh đây, nhưng thật ra muốn đi kinh đô nhìn xem, nhưng còn chưa đến lúc với lại cũng hơi xa.

Diệp Văn nghĩ nói: "Vậy chúng ta đi An Dương thành đi, nghe nói nơi đó có tòa mai sơn, đến tháng 2-3 thì hoa mai nở khắp sơn, rất xinh đẹp."

"Ðược, nghe không tồi, vậy đến lúc đó đi An Dương thành nhìn xem."

"Ừm!"

Hai người cứ như vậy ngươi một câu ta một câu tán gẫu, dần dần Diệp Văn có chút buồn ngủ, thấy vợ bộ dáng mê mê hoặc hoặc Quý Lương buồn cười, nói: "Mệt thì ngủ đi, tới thời gian anh kêu em dậy."

Có những lời này của Quý Lương, Diệp Văn liền an tâm ở trên đùi Quý Lương ngủ mất.

Quý Lương đem cái chăn gom lại, một tay đặt trên người tức phụ, một tay cầm lấy quyển du ký giết thời gian, nhất thời chỉ dư lại tiếng chậu than cháy rất nhỏ ngẫu nhiên truyền đến, làm người cảm thấy năm tháng yên bình.

Giờ Tý hai khắc, trong thôn dần dần náo nhiệt lên, nhẹ nhàng đẩy người trong ngực "Vợ, đến giờ, chúng ta đi ra ngoài bắn pháo hoa."

Nghe được bắn pháo hoa Diệp Văn lập tức tỉnh, "Được nha, em còn chưa từng bắn pháo hoa đâu!"

Hai người choàng áo, cầm điếu thuốc hoa trong viện, đem pháo hoa đặt ở nơi trống trải, kéo tay vợ hai người cùng nhau đốt pháo hoa, vội thối lui đến nơi xa.

Hắn mua gọi là pháo hoa rực rỡ, cùng sân khấu pháo hoa hiện đại giống suối phun, danh xứng với thực rực rỡ, Diệp Văn chưa từng xem qua loại pháo hoa này, cảm thấy xinh đẹp cực kỳ.

Nhìn vợ đôi mắt lượng lượng, khóe miệng cong cong, Quý Lương ôm người vẻ mặt sủng nịch, pháo hoa nhanh chóng tàn, Diệp Văn xoay người nói với Quý Lương, "A Lương, em rất thích anh."

Quý Lương cúi đầu, hôn lên môi vợ, Diệp Văn nhắm mắt đáp lại, nụ hôn dưới pháo hoa ôn nhu mà lưu luyến.

Bắn xong pháo hoa, người trong thôn đều đi ngủ, Quý Lương cũng ôm vợ về phòng ngủ.

------------------

Ngày hôm sau, phu phu hai người đi chúc tết nhà Quý đại bá cùng trưởng bối trong thôn, về đến nhà liền mở rộng đại môn chờ tiểu hài tử tới chúc tết.

Bởi vì năm thứ nhất hai người thành thân, cho nên tiểu hài tử tới rất nhiều, cũng may hai người không thiếu tiền, đồ vật đều chuẩn bị rất nhiều, cuối cùng túi tiểu hài tử đều là tràn đầy rời đi.

Mùng hai phu phu đi chúc tết Diệp gia, mấy người Diệp gia nhìn thấy hai người tới rất cao hứng, ca nhi gả tốt, trong nhà ca tế giúp đỡ cũng chuyển biến tốt đẹp, người một nhà đều đối với tương lai tràn ngập hy vọng, cho nên mọi người đều vừa lòng Quý Lương, nhìn thấy người tới cũng thiệt tình vui mừng.

Hai người không ngủ lại, trước khi trời tối thì về nhà.

Buổi chiều ngày hôm sau hai người còn dang nghỉ trưa, đột nhiên viện môn bị gõ.

"Lương Tử ca, có ở nhà không?" Quý Dư hô.

Nghe được thanh âm, Quý Lương vội lên mở cửa, trả lời: "Ở đây, tới."

Đi vào sân, Quý Dư như hiến vật quý đem rổ cho Quý Lương "Nhìn xem, ta đưa cái gì tới cho ngươi."

Diệp Văn cũng ra tới, hiếu kỳ nói: "Là cái gì?"

Quý Lương xốc cái nắp lên, bên trong là hai con chó con, bụ bẫm, khi cái nắp bị xốc lên hai con chó con mở mắt to ướt dầm dề nhìn về phía Quý Lương, ba người nháy mắt bị hai con chó con làm manh muốn chết.

Diệp Văn cùng Quý Lương một người ôm ra một con, thích không được. Quý Lương đùa với tiểu cẩu, hỏi: "Chó con này từ đâu ra á?"

"Trong thôn ông ngoại ta, lúc phía trước cùng các ngươi nói về nhà kia đó, cuối năm mới vừa sinh, ngày hôm qua chúng ta đi qua nhà ngoại chúc tết, hôm nay mới trở về liền mang về, các ngươi thấy thế nào?."

"Rất tốt, việc này ngươi làm không tồi, nhưng lần này ngươi ôm tới hai con, chúng ta nên đưa ít thứ gì tỏ vẻ một chút không?"

"Cái này, nhà hắn quá nhiều cũng nuôi không nỗi, cuối cùng cũng muốn đưa người khác thôi, nhưng đưa ít đồ vật tỏ vẻ một chút cũng được."

"Vậy được, vậy ngươi khi nào đi qua nhà ông ngoại thì giúp ta mang ít đồ vật qua nhé."

"Dù sao cũng không xa, buổi chiều ta có thể đi một chuyến."

"Được, vậy ngươi đợi chút." Nói xong Quý Lương đem chó con bỏ vào rổ liền đi tới hậu viện, bắt hai con thỏ một con gà, lại cầm ít điểm tâm giao cho Quý Dư.

Quý Lương dặn dò nói: "Đi sớm về sớm, buổi tối mang mọi người tới nhà ăn cơm."

Quý Dư nói: "Ừm, chờ ta trở về ăn ngon."

Tiễn Quý Dư, hai người bắt đầu an trí chó con.

Diệp Văn tìm tới một cái giỏ tre cũ, bên trong trải cỏ khô, lại trải lên quần áo cũ trước kia, đem hai con chó con bỏ vào. Quý Lương đi nấu chút cháo cho hai đứa, hai con chó con nhỏ nhý vậy mà phải xa rời mẹ, hiện tại trời lạnh, Quý Lương sợ hai đứa không dễ sống, cho nên dùng linh thủy nấu cháo, còn bỏ thêm sữa bột trong không gian.

Hai con chó con ăn ngấu nghiến, bộ dáng đói thảm.

Nhìn hai con chó con ăn cơm, Diệp Văn hứng thú, nói: "A Lương, chúng ta lấy cái tên cho hai đứa đi?"

"Ừm, em xem muốn lấy tên gì." Hắn sẽ không lấy tên, nếu tức phụ cảm thấy hứng thú vậy để cho vợ lấy đi.

"Ưm, con bên trái màu đen kêu Điểm Mặc, con bên phải có lông xám kêu Hôi Hôi, anh thấy thế nào?"

"Ðược, đều nghe em." Quý Lương -- đặt tên phế tỏ vẻ rất hay.

Hai đứa vẫn còn nhỏ, ăn xong liền ngủ, hiện tại tròi lạnh trong phòng đều đốt chậu than, Diệp Văn đem ổ chó đặt cách chậu than không xa, làm hai con ngủ đến ấm áp.

Buổi tối, một nhà Quý đại bá đều tới, không khí tức khắc náo nhiệt không ít. Buổi tối Quý Lương làm cái nồi uyên ương, lại làm chút gà rán, người lớn uống rượu trái cây, rượu gạo, tiểu hài tử uống đồ uống, mọi người ăn đều thực vừa lòng.

Quý đại bá ăn một ngụm miến lẩu, hiếu kỳ nói: "Đại cháu trai, cái này màu nâu trong suốt, còn có chút dai dai chính là cái gì vậy, nấu trong nồi cay cay ăn ngon quá!"

"Hả, đại bá, cái đó là miến khoai lang đỏ, chua cay ăn ngon nhất, lần sau làm cho các ngươi nếm thử." Bên này chỉ có miến đậu xanh chứ không có miến khoai lang đỏ, cái sinh ý này có thể thử xem.

Quý Lương nói nhẹ nhàng bâng quơ, mấy người Quý đại bá lại rất kinh ngạc, nói: "Làm từ khoai lang đỏ? Khoai lang đỏ cũng có thể làm miến?"

"Có thể, lúc trước ta ở trong sách nhìn thấy có người có ý tưởng này, ta cùng A Văn ở nhà nhàn rỗi không có việc gì liền cân nhắc làm ra." Quý Lương lại bắt đầu bịa chuyện.

"Đại cháu trai thật là có bản lĩnh, tùy tiện đọc sách là có thể làm ra thứ tốt!"

Quý Lương ngượng ngùng cười, nói: "Haha, đều là do may mắn."

Quý đại bá không tán đồng: "Sao lại do may mắn!"

Quý Lương nói: "Đại bá, khoai lang đỏ dễ trồng sản lượng lại rất cao, ta thử làm qua miến khoai lang đỏ sản lýợng cũng không tồi, ta cảm thấy chúng ta có thể đi bán cái này!"

Quý đại bá cả đời chính là kiếm tiền trong đất, đối với làm ăn buôn bán lại dốt đặc cán mai, biết miến khoai lang đỏ là thức ăn không tồi, nhưng lại sợ bán không ra, chần chờ nói: "Có thể được không? Nếu bán không ra làm sao bây giờ?"

"Không có việc gì, dù sao mỗi năm mọi người đều trồng khoai lang đỏ, đến lúc đó chúng ta làm một chút thử xem thì tốt rồi, nhà ta còn ít miến khoai lang đỏ, ngày mai ta làm mì chua cay các ngươi nếm thử!"

"Được, đại cháu trai ngươi có bản lĩnh, ngươi nếu là thật làm cái sinh ý này, năm nay ta sẽ trồng thêm ít khoai lang đỏ!"

"Ðược! Tốt a!" Cũng có thể ở trong thôn lộ ra chút tin tức thu mua khoai lang đỏ.

Nói làm liền làm, ngày hôm sau Quý Lương liền đem mì chua cay làm ra, bưng mấy chén cho nhà đại bá, sau khi mọi người nếm thử đều giơ ngón tay cái lên, sinh ý này làm được, nhưng còn phải chờ đến sáu tháng cuối năm!

Nơi này xong nguyên tiêu mới tính ra năm, tết Nguyên Tiêu hai người đi trấn trên, xong nguyên tiêu, mọi người lại muốn bắt đầu công việc đầu năm.

------vote ⭐ nhé----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com