Chương 17: Tướng mẫu phi thăng (2)
* Đùng Đoàng *
Tiếng động lớn vang vọng khắp không gian như muốn đánh thủng màng nhĩ người nghe. Trong cột sáng, từng đạo thiên lôi ánh bạc như những con rồng há miệng lớn lao nhanh về phía con mồi. Thiên lôi lao xuống như muốn xé rách thời không, nặng nề đánh xuống thân thể nữ nhân thân vẫn mang trọng thương trong mình. Trái tim của những người đứng xung quanh như bị bóp nghẹn chỉ có thể khó khăn hít vào từng ngụm khí lạnh chứng kiến một màn chấn động trước mắt.
Chẳng biết qua bao lâu, từng đạo thiên lôi ban đầu giáng xuống dữ dội như sóng thần nay dần dần bình lặng xuống như mặt biển cuối cùng hoàn toàn biến mất. Nhưng cột sáng lớn kia vẫn ở đó, chỉ là mơ hồ như một bức tường lớn mạnh mẽ ngăn cách nữ nhân kia với thế giới bên ngoài.
Vân Tô Thuần thấy vậy liền nhíu mày khó hiểu, lại nhìn sang vị tiểu muội muội Vân Hưởng kia của mình vẫn rất bình thản ăn điểm tâm nàng mơ hồ hỏi:
"Tướng mẫu phi thăng thất bại? "
Chẳng biết lý do vì sao trong đầu Vân Tô Thuần đột nhiên nổi nên suy nghĩ Vân Hưởng hiểu rất rõ chuyện này, vốn chỉ muốn cất giấu tâm tư trong lòng lại không nghĩ tới nghi hoặc lại bị bản thân vô thức nói ra. Ánh mắt Vân Tô Thuần có chút tránh né tự hỏi bản thân vì sao lại mang suy nghĩ đó dẫu sao Vân Hưởng vẫn chỉ là một hài tử lên ba sao có thể hiểu được chuyện tu đạo thiên giới.
Vốn còn mang áy náy trong lòng Vân Tô Thuần lại không nghĩ tới tiểu muội muội nhà mình vậy mà vẫn rất bình thản đáp lời:
"Chưa xong đâu! Vẫn còn một đạo cuối cùng nữa! "
Ngay lúc Vân Tô Thuần còn đang ngỡ ngàng, đột nhiên trời cao như bị xé rách, đúng như lời Vân Hưởng nói đám mây xanh cuốn lại với nhau tạo thành một vòng xoáy khổng lồ ngay phía trên cột sáng, ẩn bên trong nó là một thứ năng lượng khổng lồ đang trực chờ bùng nổ.
Bản năng mách bảo Vân Tô Thuần mọi chuyện không đơn giản như thế, nàng cảm thấy có điều không ổn sắp xảy ra. Đang trực chờ xoay người bỏ chạy thì đúng lúc này nàng nhìn thấy từ xa có bóng dáng quen thuộc đang lao nhanh tới đây:
"Á! Chết tiệt! Chết tiệt! Á! "
Miệng Vân Yến không ngừng chửi tục trong khi hai tay vẫn như cũ xách hai người, Vân Tử Anh thì không nói riêng Vân Doãn Doãn lại như kẻ mất hồn miệng không ngừng lẩm bẩm:
"Tướng mẫu thật giỏi! Tướng mẫu quá đỉnh! Tướng mẫu... Tướng mẫu... "
Vừa tới đến bên cạnh Vân Tô Thuần, Vân Yến cũng ngay lập tức dừng lại thả hai gánh nặng trên tay xuống hắn không ngừng thở dốc.
A
Lúc này phía sau cũng ẩn hiện bóng dáng hai người Hoa Thy Thy cùng Vân Khuê Ngọc đang hướng về phía này mà tới. Hiển nhiên chấn động vừa rồi đã thu hút họ tới đây.
A! Sao ai cũng tới đây hết vậy?
Vân Tô Thuần không ngừng gào thét trong lòng, nàng ta muốn chạy còn không kịp cư nhiên tất cả tập trung lại chỗ này làm gì?
Vân Hưởng vừa liếc mắt một cái liền thấu nàng ta nghĩ gì, y bình tĩnh đáp lại tiếng lòng của Vân Tô Thuần:
"Nếu đã chạy không kịp thì cứ ở yên một chỗ là được rồi! "
Vẻ bình thản của Vân Hưởng khiến cho Vân Tô Thuần khó hiểu nhưng có lẽ do huyết thống nên nàng cũng chẳng cảm thấy tiểu muội muội nhà mình có gì khác biệt. Nếu có cũng chỉ là Vân Hưởng nói nhiều hơn thường ngày. Vân Tô Thuần biết Vân Hưởng nói được, từ khoảng nửa năm trước, khi đó nàng cũng hoang mang tới ngỡ ngàng song lại bị tiếng gọi 'tỷ tỷ' của y làm cho phân tán tâm trí nên nghi hoặc vẫn luôn bị Vân Tô Thuần vứt ra sau đầu. Hiện tại vẫn vậy, vẫn là mù quáng tới mất phương hướng.
Riêng hai người Vân Dao cùng Vân Thuỷ Loan ngồi đây ngay từ đầu nhưng bị cho ăn bơ sốc tới mức không nói lên lời. Nhất là Vân Dao, nữ hài cảm thấy tủi thân khi Vân Hưởng rõ ràng nói được lại nhất quyết không chịu gọi nàng một tiếng 'tỷ tỷ' .
"Hưởng Nhi? "
Hoa Thy Thy nhỏ giọng gọi, hiển nhiên nàng có chút kinh hách trước diện mạo mới kia của Vân Hưởng. Vân Khuê Ngọc cũng không mấy khác biệt nhưng xen lẫn trong kinh ngạc còn có mơ hồ cùng hận ý bên trong.
Vân Hưởng không muốn biết cái nhìn kia của Vân Khuê Ngọc có ý gì càng không muốn tìm hiểu nên chỉ đành mắt mù tai điếc cho qua. Sau quay qua nhìn Hoa Thy Thy bằng vẻ mặt ngây thơ non nớt đáp lời nàng:
"Mẫu thân! "
Đây là lần đầu tiên Vân Hưởng gọi nàng là mẫu thân, giọng nót non nớt của y khác biệt hoàn toàn với dâng vẻ hờ hững vừa rồi. Một tiếng gọi 'mẫu thân' kia tựa như là mật ong khiến trái tim Hoa Thy Thy cũng mềm xuống quên mất hiểm hoạ cần kề.
Phải tới khi cỗ lực lượng toả ra từ đám mây xoáy trên trời kia phát ra càng mạnh mẽ mới thu hút tầm nhìn của những người ở đây. Bước chân ai nấy cũng vô thức lùi lại vài bước chỉ riêng Vân Hưởng vẫn rất bình thản xem một màn kinh diễm này.
* Uỳnh *
Một nguồn năng lượng dữ dội đánh xuống như lấp đầy cả cột sáng, cỗ lực lượng mà nó phát ra như muốn quét sạch tất cả những thứ tồn tại trong phạm vi của nó. Hoa Thy Thy cùng Vân Khuê Ngọc bảo vệ nhi nữ của mình theo bản năng, những người còn lại đều nhắm mắt, vô thức run sợ trước thứ sức mạnh khủng khiếp có sức tàn phá kinh khủng kia.
Nhưng chờ mãi vẫn chẳng có gì xảy ra, Vân Tô Thuần lén mở mắt thấy bản thân đang được bao bọc trong một kết giới cường hãn.
Kim Thiền Ô Quy?
Vân Tô Thuần thầm nói ra suy đoán của bản thân, nàng nhìn về phía Vân Hưởng chợt nhận ra nguyên nhân vì sao y bình thản như vậy. Chỉ thấy hài tử 3 tuổi đang không ngừng mân mê nhẫn ngọc trên ngón tay cái, thích thú nhìn một màn bụi mịt mù bao phủ bên ngoài kết giới.
"Thứ này là của muội sao? "
Vân Tô Thuần nghiêm túc chất vấn Vân Hưởng, Kim Thiền Ô Quy là pháp bảo phật môn là thần vật trong tay của một vị đại sư đã phi thăng thành Thần. Thứ này là độc nhất vô nhị, vốn đang là bảo vật toạ trấn của Đại Phật Tự đáng lý ra không nên nằm trong tay Vân Hưởng mới đúng. Lời kia nói ra Vân Tô Thuần không có ý trách cứ Vân Hưởng chỉ là bảo vật quý giá như vậy rất dễ thu hút sự chú ý của những kẻ mang tâm tư không sạch sẽ, tựa như Vân Khuê Ngọc phía sau chẳng hạn. Ánh mắt Vân Khuê Ngọc ban đầu là ngỡ ngàng sau đố kỵ tiếp lại dần trở nên thâm hiểm như đang suy tính điều gì đó, điều đó khiến Vân Tô Thuần không khỏi lo lắng cho an nguy của Vân Hưởng.
Thế nhưng Vân Hưởng lại chẳng để tâm tới chuyện đó, chỉ nhàn nhạt nhìn kết giới hình mai rùa này một vòng xong mới đáp:
"Là nữ đế tặng muội! "
Vân Tô Thuần lần này thực sự bị doạ sợ tới xanh mặt, lại như không thể tin những gì mà mình vừa nghe thấy, nàng kinh hô:
"Muội vậy mà dám nhận đồ của nữ đế? "
Vân Nguyệt Quốc này ai mà chẳng biết Vân Sinh Hoà vẫn luôn cùng nữ đế đối đầu nhau nay nhi nữ của cô nhận quà do nữ đế ban tặng khác nào đang tát vào mặt Vân Sinh Hoà. Chưa kể nữ đế gian xảo như vậy ai biết được ẩn sau món quà này là cái bẫy tinh vi như thế nào. Vân Tô Thuần một mực suy nghĩ cho Vân Hưởng cùng Tướng Phủ nhưng y lại không rảnh rỗi để tâm nhiều thứ như vậy còn nói như vẻ đương nhiên:
"Muội chỉ mới 3 tuổi, còn là một nữ hài nữ đế thấy muội xinh xắn dễ thương mới ban thưởng bảo vật, có gì không được chứ? "
"Muội... "
Bị người nói cho cứng họng Vân Tô Thuần cũng không biết nói lại Vân Hưởng như thế nào cho đúng chỉ có thể nuốt cục tức vào trong. Vân Hưởng cũng chẳng có tâm trạng trêu ngươi người khác vì thế nhỏ giọng nhắc nhở nàng:
"Đại tỷ không tính đi gặp tướng mẫu sao? " - Xong Vân Hưởng quay về phía ba người còn lại - "Cả nhị tỷ, đại ca với nhị ca nữa! Tướng mẫu đang chờ mọi người đó! "
Lời Vân Hưởng nói ra khiến người người nghi hoặc, trừ Vân Dao cùng Vân Thủy Loan không biết đã gục ngã từ bao giờ, cả hai đang rất an ổn nằm ngủ trong lòng mẫu thân của mình ra thì tất cả những người còn lại đều không hẹn mà nhìn ra phía bên ngoài. Chỉ thấy một trận cuồng phong qua đi để lại một trận khói bụi mờ mịt dày đặc khó có thể nhìn ra thật hư bao phủ lấy xung quanh pháp bảo. Ai cũng nghi ngờ tính thật hư trong lời của Vân Hưởng nhưng vẫn là Vân Doãn Doãn tỉnh táo trước tiên, nàng tiến lên phản bác, trong âm giọng tràn đầy nghi hoặc cùng ngờ vực:
"Làm sao có thể như thế được? Người đã phi thăng thành thần sao có thể giống phàm nhân ở lại nhân gian được? "
"Nhị tỷ, tỷ chắc chứ? "
Vân Hưởng hỏi ngược lại Vân Doãn Doãn sau nghiêng đầu nhìn về phía cát bụi đang dần phân tán. Nơi đó quả nhiên có bóng người mờ nhạt, Vân Doãn Doãn thấy vậy liền như bị yêu vật hớp hồn không suy nghĩ nhiều lao ra trước tiên.
"Tướng mẫu"
Còn Vân Tử Anh dường như không để tâm lắm, y chỉ nhìn Vân Hưởng bằng ánh mắt nhu hoà, dịu dàng nói:
"Cuối cùng muội cũng chịu gọi ta là đại ca! "
Vân Tử Anh vui vẻ cười rạng rỡ, chuyện Vân Hưởng biết nói y đã sớm ngộ ra, nam nhân lại là người rất yêu thích nữ hài thế nên mới mang chấp niệm sâu mong muốn được nghe hai tiếng 'đại ca' phát ra từ miệng tiểu muội muội như vậy. Vốn còn muốn là người đầu tiên được gọi tên không nghĩ tới lại bị người khác cướp mất cơ hội, nội tâm Vân Tử Anh buồn bã không thôi. Bất quá y cũng không dám bất mãn ra mặt, dẫu sao cũng là huynh đệ tỷ muội cùng chung một nhà không nhất thiết vì một chút chuyện cỏn con như vậy mà làm mất hoà khí.
Vân Hưởng nghe thấy vậy ban đầu kinh ngạc sau cũng chỉ nhìn y chẳng có ý đáp lời, hoặc nói đúng hơn là chẳng biết nói cái gì. Cứ thế hai người bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, không khí đột nhiên dâng lên một cỗ quỷ dị lạ thường.
Đúng lúc này Vân Yến bên cạnh lên tiếng cắt ngang, hắn vẫn một mặt khó chịu, bất mãn như cũ:
"Có gì hay ho đâu chứ! Đi nhanh lên! "
Vân Yến không muốn ở lại xem một màn huynh muội tình thâm liền thúc giục Vân Tử Anh rời đi khiến y không thể cưỡng cầu chỉ đành đi theo sau. Khi rời đi y vẫn tiếc nuối quay đầu nhìn Vân Hưởng, môi khẽ mở như muốn nói rồi lại thôi. Vân Hưởng thấy vậy cũng chẳng nói gì, mặc người rời đi, chẳng có chút phản ứng gì dù cho đã sớm biết chuyện tan hợp sắp xảy ra.
Vân Tô Thuần nhìn từng người rời đi không hiểu vì lý do gì nội tâm nàng lại xao động mãnh liệt, cảm thấy chuyện tiếp theo xảy ra sẽ vượt qua sức tưởng tượng của nàng nhưng hiện tại đã không còn đường lui chỉ có thể chấp nhận để người phó mặc tất thảy.
Trước khi đi nàng dường như ngộ ra điều gì, khẽ liếc nhìn Vân Hưởng lại liếc nhìn Hoa Thy Thy cùng Vân Khuê Ngọc, thấy hai nữ nhân này thường ngày một người dịu dàng săn sóc, một người yếu đuối hay rơi lệ nay phá lệ thái độ lại đặc biệt căng thẳng giống như đang lo lắng chuyện gì đó. Chưa kể hai người họ vì sao phải đánh ngất Vân Thủy Loan cùng Vân Dao? Cảm giác giống như bước vào hang cọp này khiến Vân Tô Thuần cảm thấy khó chịu nhưng ngay sau đó nàng tự an ủi bản thân có lẽ do hôm nay có nhiều chuyện xảy tới bất ngờ nên mới khiến nàng bất an như vậy.
Cuối cùng Vân Tô Thuần cũng chịu rời đi, Vân Hưởng lúc này mới trắng trợn đối đầu với ánh mắt chứa đầy hận ý của Vân Khuê Ngọc.
"Ngươi biết nói? "
Vân Khuê Ngọc hỏi một câu dư thừa, có vẻ như đã cùng Vân Sinh Hoà lật bài ngửa nên nàng ta cũng không muốn diễn tiếp nữa. Dù là cháu gái của nữ đế nhưng Vân Khuê Ngọc lại là người của La Hiên Tử, được ả ta cài vào Tướng phủ làm nội gián. Trong suốt 3 năm qua Vân Hưởng đi đâu, làm gì, sống như thế nào La Hiên Tử đều biết hết đều là do nữ nhân này khai báo mọi chuyện. Nàng ta bình thường đều tỏ vẻ thân thiết với Vân Hưởng cũng là để dễ dàng giám sát y cũng như nếu có cơ hội hạ sát y thì cũng sẽ làm luôn. Chỉ là nàng ta quá ngốc, điểm yếu cũng rõ rành rành ra trước mắt còn muốn uy hiếp y?
Vân Hưởng cười khẩy, châm chọc nói:
"Tam di nương, người nói vậy là có ý gì? Hài tử lên 2 tuổi đã biết nói rồi! Con cũng tương tự như vậy, không phải sao? "
"Ngươi... "
Bị người sỉ nhục trí tuệ Vân Khuê Ngọc vốn còn muốn tranh cãi tiếp nhưng phía xa lại vang lên tiếng gào khóc thê lương:
"Tướng mẫu! Người đừng đi mà! Doãn Nhi thực sự có thể làm được mà! Tướng mẫu! TƯớNG MẪU! "
Tiếng gào khóc của Vân Doãn Doãn vang vọng từ xa khiến lòng người nao núng. Chẳng ai biết Vân Sinh Hoà nói gì với nhi tử nhi nữ của mình chỉ thấy tiếng khóc của Vân Doãn Doãn vừa dứt một trận kình phong đã thổi tới đánh bay cát bụi mơ hồ trước mặt. Chỉ trong một cái chớp mắt bầu không khí đã được người làm sạch trong lành như ban đầu.
________
20:50_1/5/2023
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com