Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Vân Nguyệt Quốc toàn diệt

Một lần cuồng loạn qua đi, Tướng Phủ gần như bị san phẳng một nửa. Hiện tại trước mặt Vân Hưởng, những toà kiến trúc đồ sộ đều đã biến mất chỉ để lại vùng hoang mạc hoang vu rộng lớn. 

Thu lại thần vật, Vân Hưởng chăm chú nhìn phía xa thấy bốn người một người thẩn thơ, một người âm trầm và hai người bình thản đi tới.

Kẻ thẩn thơ kia đương nhiên là Vân Doãn Doãn, ánh mắt vô thần cùng bước đi loạn choạng kia đã hoàn toàn tố cáo nội tâm rối như tơ vò của nàng ta. Có vẻ nàng ta vẫn chưa chấp nhận được sự thật Vân Sinh Hoà đã thành Thần. Chỉ thấy Vân Doãn Doãn vừa bước tới đây đã ngẩng đầu lên, khuôn mặt nàng ta liền biến hoá thành muôn hình vạn trạng khi nhìn thấy Vân Hưởng. 

Ngày trước Vân Doãn Doãn vẫn luôn là người lớn giọng châm chọc vẻ ngoài kì dị của Vân Hưởng nhiều nhất nay thấy hình dáng thật của Vân Sinh Hoà nàng ta ban đầu ngỡ ngàng sau nhìn thấy y lại ghen tỵ không thôi. Vì sao chứ? Rõ ràng nàng ta mới nên là người giống tướng mẫu nhất, cũng nên là người mà cô yêu thương nhất vì cớ gì hôm nay hết Vân Thủy Loan lại tới Vân Hưởng cướp hết tất cả những gì nàng có. Nhất là Vân Hưởng, rõ ràng mang dáng vẻ giống người nhất lại dám từ bỏ dáng vẻ xinh đẹp kia, khiến Vân Doãn Doãn tức mà chẳng thể nói được gì chỉ có thể trừng mắt nhìn y một cách thù hằn. Cuối cùng lại chẳng biết bị gì nàng ta ấm ức bật khóc chạy trốn khỏi nơi này.

Mọi biến hoá của Vân Doãn Doãn chỉ trong cái chớp mắt nhưng ánh mắt hận ý kia rất ý vị mà xoáy sâu vào người Vân Hưởng khiến y không thể không nhận ra. Y không biết nữ nhân kia suy nghĩ điều gì chỉ thấy nàng ta thật giống với kẻ ngốc khiến Vân Hưởng mệt mỏi không thôi.

Còn chưa thoát ra khỏi hoang mang lại thấy Vân Tô Thuần mang một mặt âm trầm đi về phía này, nhìn thấy y nàng ta cũng chỉ thở dài song rời đi.

???

Vân Hưởng có cảm giác như bị người hố nếu không người tới sao cứ nhìn y với ánh mắt kỳ lạ như thế, ngay cả hai người Vân Tử Anh cùng Vân Yến cũng vậy. Bọn họ liếc nhìn y nơi đáy mắt ẩn chứa đầy thứ xúc cảm khó nói thành lời. Mỗi người một vẻ mặt khó tả, đến khi bình ổn lại tâm tình cả hai mới rời mắt khỏi Vân Hưởng, bình thản tiến tới hành lễ với Hoa Thy Thy cùng Vân Khuê Ngọc xong cũng về phòng.

Trong đầu Vân Hưởng vô vàn dấu hỏi chấm, y thật muốn lao lên hỏi bốn người kia rốt cuộc Vân Sinh Hoà nói gì với họ mà khi quay lại họ lại nhìn y giống như tên hề trong rạp xiếc như thế?

Suy nghĩ là thế nhưng Vân Hưởng lại không dám hành động thất thố cuối cùng cũng chỉ đành nuốt ấm ức vào trong. Sau khi mơ hồ đối phó vài câu với Hoa Thy Thy liền lượn về phòng.

Đêm tới, Vân Hưởng mang thân xác của hài tử khó có thể chống lại với cơn say ngủ, y nằm trên giường lớn hoa lệ mơ hồ đi vào cơn mê man. 

Chẳng biết qua bao lâu bên cạnh y đột nhiên vang lên từng thứ âm thanh nhỏ nhặt sau đó cả cơ thể bị người nhấc bổng lên, ôm đi. Vân Hưởng không tỉnh thực chất là không có ý tỉnh bởi y biết người kia là ai, thậm chí còn an tâm tiếp tục sau giấc nồng trong lòng nữ nhân kia.

Bên tai truyền tới âm thanh đao kiếm va chạm, tiếng người la hét thảm thiết, đôi lúc còn nghe thấy tiếng vó ngựa vang dội. Tất cả tạp âm tựa như thứ âm thanh chết chóc đánh thẳng vào màng nhĩ nhưng hài tử vẫn vậy, một mực không muốn tỉnh.

Nữ nhân kia gấp gáp vô cùng, đến ngay cả hơi thở cũng dồn dập không kém. Phải tới khi an toàn ngồi xuống nàng ta mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, tay vô thức vỗ về hài tử trong lòng.

Tiếng vó ngựa cất lên, theo chuyển động * lạch cạch lạch cạch * của xe ngựa, thứ âm thanh hỗn tạp kia dần nhỏ đi cuối cùng là biến mất tăm, chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều của người bên cạnh.

Lặng lẽ rơi vào trong giấc mộng miên man, Vân Hưởng mơ hồ bị một giọng nói quen thuộc đánh thức:

[Tình tiết Vân Nguyệt Quốc diệt vong hoàn thành. Chuẩn bị đến với tình tiết tiếp theo: Tới sống tại núi Viêm Sơn, Hoả Quốc]

Lam âm giọng lãnh lãnh nói một tràng dài cuối cùng an phận rời đi giống như đã hoàn thành nhiệm vụ của bản thân. Vân Hưởng đột nhiên bị người đánh tỉnh như vậy có chút khó chịu, miệng khẽ hừ hừ phản kháng. Chẳng biết hiện thực ra sao, y chỉ mơ hồ cảm thấy một cỗ rung lắc nhẹ xong một bàn tay vươn tới nhẹ vỗ vỗ lưng dỗ Vân Hưởng đi vào giấc ngủ.

Ngày Vân Nguyệt Quốc diệt vong, khắp nơi đều chìm trong biển lửa, tiếng người gào thét kêu la thảm thiết vang vọng khắp nơi. Nơi đây đã từng được người đời ca tụng là thánh địa chi bảo vậy mà chỉ trong một đêm đã bị thiêu đốt trở thành phế tích hoang tàn.

Con dân Vân Nguyệt nước mất nhà tan hết cách đành phải liều mạng vượt qua Tuyệt Vực Giới thiêu đốt cả xương cốt lẫn linh hồn.

Những tưởng chỉ cần thoát ra khỏi đây, ít ra thiên hạ rộng lớn ngoài kia cũng sẽ có nơi để họ dừng chân nào ngờ chào đón họ lại là gươm giáo của kẻ địch. Chẳng biết quân lính Hoả Quốc được cao nhân nào chỉ điểm đã sớm ở bên ngoài huyễn cảnh chờ đợi, cứ thế người Vân Nguyệt bị đẩy vào thế gọng kìm. Cường giả vốn tâm cao thế ngạo, họ biết rõ cho dù có phá thế phòng thủ quân địch thì phía trước chờ đợi họ không phải cái chết cũng là nhục nhã khôn nguôi thế nên một cảnh huyết hải diễn ra, hơn trăm người Vân Nguyệt 'may mắn' thoát ra khỏi huyễn cảnh đã quyết tuyệt tự sát trước cái nhìn của trăm nghìn binh lính.

Một lần tới thăm này Hoả Quốc cũng coi như là tay trắng quay về.

Còn Vân Hưởng, y cùng Hoa Thy Thy và Vân Dao đi một con đường khác, thay đổi một kiện xiêm y khác che dấu thân phận với Viêm Sơn ẩn náu.

Núi Viêm Sơn nằm sát với biên cương, chỉ cách Vân Nguyệt Quốc một con đường nhỏ nhưng đây lại là nơi ẩn náu lý tưởng nhất bởi Viêm Sơn quanh năm bị bao phủ bởi cái nóng bức người, thời tiết khắc nghiệt khiến cho người còn khó sống huống chi là cây cỏ thế nên đời sống của người dân nơi đây đặc biệt khắc nghiệt nhưng cũng không kém phần khó khăn. Còn bên phía hoàng cung xa hoa kia người đã sớm quen ăn sung mặc sướng, vui ca hoan lạc nào còn có tâm tình nhớ tới một vùng đất nhỏ này. Cũng vì thế mà người dân sống ở đây không hề bị pháp luật Hoả Quốc làm ảnh hưởng, ba mẫu tử Vân Hưởng cũng không cần lo lắng thân phận thật sẽ bị bại lộ khi ở đây.

Thấm thoát thời gian đã trôi qua một năm, trong quãng thời gian này có rất nhiều chuyện xảy ra, ví như ngày tới Viêm Sơn, Vân Dao không hề khóc nháo, làm loạn hay dở tính tiểu thư như khi còn ở Vân Nguyệt Quốc ngược lại nàng rất chăm chỉ làm việc, khả năng thích ứng với nơi ở mới cũng rất nhanh khiến Vân Hưởng kinh ngạc không thôi bởi ngay cả chính y cùng Hoa Thy Thy cũng không thể làm được như vậy dù cả hai đã sớm biết và chuẩn bị tâm lý cho việc này từ trước.

Dẫu vậy vẫn có những chuyện không thể lường trước được, từ ngày rời khỏi Vân Nguyệt thân thể Hoa Thy Thy ngày một trở nên yếu ớt hơn. Nữ nhân đã từng là phó tướng quân danh tiếng lẫy lừng nay ngay cả sức lực đứng lên cũng không có chỉ có thể hư nhược nằm trên giường, uống đủ thứ dược đắng kéo dài sinh mạng. Bệnh của nàng không biết gốc rễ từ đâu tới còn đặc biệt quái ác, ngay cả mấy đại phu có danh tiếng cũng phải lắc đầu chào thua. Vân Hưởng cũng vậy, y đã từng hỏi Lam xem có thể cứu nàng được không kết quả cô lại nói mệnh của nữ nhân đã tận y cho dù có có cố gắng cũng chẳng thể tránh được kết cục đã định sẵn.

Từ ngày Hoa Thy Thy đổ bệnh mọi chuyện lớn bé trong nhà cũng bắt đầu đổ dồn lên đầu Vân Hưởng cùng Vân Dao. Viêm Sơn vốn khắc nghiệt, đời sống người dân cũng kém nên hai đứa trẻ cũng chẳng thể trông chờ vào ai chỉ đành hạ mình giúp người trong thôn làm ít việc vặt đổi lấy lương thực. Vân Hưởng làm thiếu gia hai kiếp đã lười từ trong xương máu đương nhiên không chống nổi việc này. Cũng may Lam còn là người có đạo đức, cô thấy mỗi lần Vân Hưởng trở về đều than ngắn thở dài liền mách y đi trồng cây.

Phải biết Viêm Sơn trăm năm trước cũng từng là một ngọn núi mỹ cảnh vang danh, khung cảnh đã từng đẹp tới mức khiến cho Hoả Quốc cùng Vân Nguyệt Quốc đánh nhau sứt đầu mẻ trán để tranh giành. Cho tới khi nơi này có một đại yêu thú dị hoả ngã xuống, đan điền của nó bị chôn vùi sâu xuống dưới địa đạo dần sinh ra chướng khí bao phủ lấy cả ngọn núi khiến nơi đây cây cỏ không thể sống nổi lúc đó hai đế quốc mới dừng lại tranh đoạt. Khổ nhất vẫn là người dân ở đây, sống một đời chịu áp bức chưa đủ quê hương còn trở thành một cảnh hoang tàn như này.

Trọng điểm ở đây là Vân Hưởng là tiên thân thể trời sinh đã có tiên khí có thể áp chế được chướng khí của đại yêu thú kia, chỉ cần y thả linh lực xuống đất thì cây có thể mọc mầm.

Vân Hưởng ban đầu còn bán tín bán nghi xong lại cảm thấy Lam nói cũng có lý thà y thử vận may một lần còn hơn là phải làm mấy công việc nặng nhọc kia. Thế là Vân Hưởng lết cái thân lười của y đi đánh dấu một khu đất nhỏ trước nhà sau đó rót xuống linh lực loại bỏ chướng khí. Vì trước đó hạt giống đã được thôn dân gieo trồng vẫn luôn bị chướng khí bao quanh nên mới không thể nảy mầm việc duy nhất Vân Hưởng cần làm chính là làm sạch đất và tưới nước cho cây.

Hành động này của y kéo theo nghi vấn của rất nhiều người, cũng có người nhìn ra suy nghĩ của y rất tận tình khuyên ngăn dù sao bọn họ làm chuyện này cũng gần như cả đời người còn không có kết quả hài tử như y sao làm được. Nhưng Vân Hưởng vẫn rất kiên định mỗi ngày đều cùng Vân Dao xuống núi xách nước tưới cây, ban đầu Vân Dao cũng nghi ngờ không muốn làm chỉ là rất ít khi nàng thấy muội muội kiên định như vậy liền hợp tác. Kết quả sau 3 tháng ròng rã kiên trì mầm non cuối cùng cũng đâm chồi nảy lộc, phác hoạ một góc xanh mờ trên ngọn núi trọc nóng bỏng này.

Vân Hưởng biết trước sự việc cũng chẳng mấy để tâm chỉ có Vân Dao là kinh ngạc còn đám thôn dân thì được dịp lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, không chỉ đối tốt với ba người Vân Hưởng mà còn bắt đầu tôn sùng y, thiếu điều lập cho y cái Miếu Thờ, đưa y lên đó mà cúng bái. Vân Hưởng đương nhiên không dám nhận, y làm gì có hứng thú với mấy trò mê tín đó với lại y làm vậy cũng chỉ vì bản thân.

Viêm Sơn hiện tại đã về đêm, khung trời tối đen lác đác vài ánh sao chiếu xuống vùng đất cằn cỗi trống trải. Trên một mảnh đất nhỏ bên sườn núi có dựng lên một ngôi nhà gỗ đơn sơ, trước cửa trồng rất nhiều cây con đủ giống loài. Cây phá đất đua nhau phát triển khiến ngọn núi khô cằn trông có sinh khí hơn hẳn. Vân Hưởng ngồi trong nhà, hướng về phía cánh cửa mở tang hoang nhìn ngắm khu vườn nhỏ của bản thân. Bên cạnh y là một lão nhân gia, ông là trưởng thôn ở đây, tính cách nhân hòa đôn hậu cũng là người mang chấp niệm dựng lại dáng vẻ cho nơi đây.

Tam lão gia tử hôm nay tới nhà Vân Hưởng ngay giữa đêm muộn một là vì muốn ngắm nhìn những ngọn cây sinh trưởng trước sân nhà kia, hai là muốn bàn bạc với hài tử chuyện đổi nơi ở mới.

Trước kia ba người Vân Hưởng tới nơi này người trong thôn dù hòa nhã nhưng vẫn có ý bài ngoại mới sắp xếp cho họ ở nơi sườn núi khá dốc, cách nơi cả thôn đang ở khá xa ngay cả nhà cũng chỉ là xây tạm không hề cố định. Bây giờ hài tử lại làm lên việc lớn, thôn dân đã sớm coi y như là Phật sống mà cung phụng nào dám để y sống tiếp ở nơi này.

"Bên cạnh nhà Trương thẩm có mảnh đất khá tốt trồng cây ở đó cũng thuận tiện hơn nhiều. Tiểu Hưởng con xem Trương thẩm cũng đã đồng ý để mẫu tử nhà con chuyển tới đó ở chi bằng con xem ngày ta sẽ kêu đám người Dương Chí dựng nhà cho con! "

Tam lão gia tử gượng cười nhẹ nhàng khuyên nhủ Vân Hưởng, ánh mắt lão mang theo vài tia bất lực không ngờ. Lão không nghĩ tới Vân Hưởng tuổi còn nhỏ tính tình lại kiên định hơn người như vậy, lão ngồi từ chiều tới giờ y vẫn không động lấy một cái.

"Tiểu Hưởng, con thử nghĩ lại xem... "

Tam lão gia tử còn chưa kịp nói hết đã bị ánh mắt điềm đạm của Vân Hưởng liếc nhìn làm cho im miệng không nói được gì hơn. Dù trước đó trong thôn lão là một trong số những người ít ỏi không có tính bài ngoại mẫu tử nhà y nhưng những người khác thì ngược lại, nhất là người gọi Trương thẩm kia.

Ngày mẫu tử Vân Hưởng tới đã không may đụng mặt nữ nhân này, còn chưa nói nơi nào đã bị bà ta đuổi không thương tiếc. Bà ta còn nổi lòng tham khi nhìn thấy cặp nhẫn ngọc trên tay Vân Hưởng nhất quyết cướp vật ngay giữa ban ngày, cũng may Tam lão gia tử đến kịp nên mọi chuyện mới không đi quá xa. Sau này nữ nhân kia càng đáng ghét hơn, hết đì ép tỷ đệ Vân Hưởng lại khinh nhục Hoa Thy Thy, miệng còn không ngừng nói ra những lời cay nghiệt sỉ nhục bọn họ. Mãi tới khi cây trước nhà Vân Hưởng phá vỏ mọc mầm nữ nhân này cũng là người thấy trước tiên, còn trộm không ít gốc cây về cắm ở trước nhà nói là bản thân trồng lên nhưng rồi chuyện này cũng bị vạch trần sau một ngày. Vân Hưởng cùng bà ta chính là đã có thù từ trước nay lại muốn bọn họ thành hàng xóm, nằm mơ đi.
_________

20:50_1/5/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com