Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 168: Có thể muốn làm gì thì làm

Lý Hướng Vãn buổi tối cũng nghe được chút động tĩnh,lúc này cũng thuận tiện lại đây nhìn một chút.

Cũng chỉ chậm hơn Lâm Ngọc Trúc một hai bước.

Nhìn bộ dáng Vương Tiểu Mai như vậy, cực kỳ kinh ngạc.

Rốt cuộc là cơm ăn giống nhau, cô với Lâm Ngọc Trúc chuyện gì cũng không có, mà Vương Tiểu Mai......

Này có chút quá xui xẻo đi.

Sau kiến quốc, không được phong kiến mê tín, nếu không Lâm Ngọc Trúc phải cho Vương Tiểu Mai bước qua chậu than.

Hai người an ủi nàng ấy một chút, lấy cho chút nước ấm uống.

Tục ngữ nói, không thoải mái thì phải uống nhiều nước ấm mà.

Thẩm Bác Quận trước khi về nhà kê cho Lâm Ngọc Trúc không ít thuốc, trong đó cũng có thuốc trị tiêu chảy, Lâm Ngọc Trúc về phòng tìm lấy ra hai viên, sau khi cho Vương Tiểu Mai uống, người mới đỡ hơn.

Chỉ trong thời gian chốc lát như vậy, lại đi WC một lần, lúc trở về, chân còn run run.

Uống nước xong, uống thuốc, Lâm Ngọc Trúc nói: "Ngươi ngủ một lát, xem uống thuốc vào có đỡ hơn không, không được, chúng ta lại đi bệnh viện."

Nghĩ thầm, tiêu chảy chắc là không đến mức chết người nhỉ?

Cũng may, Vương Tiểu Mai uống thuốc, cảm giác khá hơn nhiều, lăn lộn một đêm, cũng không được nghỉ ngơi chút nào, chưa được bao lâu đã ngủ rồi.

Lâm Ngọc Trúc cùng Lý Hướng Vãn lúc này mới đi ra khỏi phòng nàng ấy.

Người làm buôn bán ít nhiều vẫn có chút mê tín, Lý Hướng Vãn nói: "Vương Tiểu Mai năm nay chẳng lẽ thật sự không nên đi ra ngoài sao?"

Lâm Ngọc Trúc cau mày, trầm tư hồi lâu, nói: "Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi... Nếu lần sau còn như vậy, thế thì có thể là thật sự không nên ra ngoài."

Lý Hướng Vãn......

Lại còn có lần sau.

Vương Tiểu Mai đi ăn bị đau bụng, nhà trưởng thôn tất nhiên là không biết, nếu biết chỉ sợ là......

Mà nhà trưởng thôn lúc này cũng hoàn toàn không thái bình.

Lý lão thái bà trợn đôi mắt tam giác, không có ý tốt đi đến nhà trưởng thôn.

Vợ trưởng thôn thấy thông gia này tới cửa, trên mặt vẫn duy trì vài phần ý cười, nói: "Thông gia tới, có việc gì sao?" Trong lòng chuông cảnh báo kêu vang, cực kỳ cảnh giác.

Lão bà tử này chính là không có việc gì không đăng tam bảo điện.

Lý Tú Tú mới ra ngoài chưa được bao lâu, Lý lão thái bà liền tới cửa.

Mới sáng sớm tới đây chỉ để ôn chuyện, bà không tin.

Thôn trưởng nhìn Lý lão thái bà đến nhà, nghĩ đi ra ngoài tránh mặt, chào hỏi: "Thông gia tới đấy à, các ngươi trò chuyện đi, ta đi ra ngoài một lát."

Trưởng thôn nói xong liền nhấc chân định rời đi.

Nào ngờ, Lý lão thái bà cao giọng nói: "Thông gia dừng bước, ta lần này tới là tìm các ngươi thương lượng chút việc."

Vợ trưởng thôn nhìn nhìn lão già nhà mình, đây là đặc biệt tới tìm lão già đây mà.

Trong lòng nghĩ vậy, trên mặt lại vui tươi hớn hở nói: "Đây là có việc gì, thế nào còn cần lão già thối kia phải ở lại."

Không ngờ Lý lão thái bà lại không khách khí nói: "Việc này, thật đúng là bà thông gia không thể làm chủ, ông thông gia ở lại vẫn tốt hơn."

Lý lão thái bà nói xong bộc lộ toàn bộ khí thế ngồi ngay ngắn ở trong nhà trưởng thôn.

Giống như lão thái quân cổ đại, vững vàng như núi.

Hai vợ chồng già trưởng thôn liếc nhìn nhau, không đoán ra trong hồ lô của bà già này bán thuốc gì.

Tuy nhiên bộ dáng này của đối phương giống như trong tay có bộ bài 258 làm cho trong lòng hai người không quá vui vẻ, thế thôi.

Thôn trưởng thở ra một hơi, cũng ra vẻ vững vàng tự tin ngồi xuống, nói: "Bà thông gia, bà nói đi."

Ai mà không biết bộc lộ khí thế chứ, thua người không thua trận.

Chỉ thấy Lý lão thái bà cố làm ra vẻ nói: "Hôm qua ông bà mời Lý thanh niên trí thức, chuyện đó thương lượng như thế nào rồi? Người ta đã tha thứ cho mấy người rồi à."

Ngược dòng nói chuyện hôm trước, lúc vợ trưởng thôn mời nhóm người Lâm Ngọc Trúc ăn cơm, đã cố ý đuổi Lý Tú Tú đi ra ngoài.

Lý Tú Tú đi ra ngoài ngoại trừ về nhà mẹ đẻ thì chính là về nhà mẹ đẻ.

Sau khi về nhà mẹ đẻ, Lý lão bà tử bắt đầu suy xét.

Luôn cảm thấy sự việc không đơn giản như con gái mình nói.

Nói là vì đám trẻ trong thôn, động viên thanh niên trí thức, bà mới không tin, thông gia này của bà, ngay cả người một nhà cũng không giúp, sẽ suy nghĩ cho người khác sao.

Trừ phi mặt trời mọc hướng Tây.

Vì thế liền thổi gió bên tai con gái mình, bảo Lý Tú Tú hỏi thăm cho rõ ràng.

Lý Tú Tú buổi tối trở về nhà chồng liền gọi con trai vào trong phòng, hỏi hôm nay mời những ai, nói những gì.

Tiểu Hồng Bân rốt cuộc vẫn là tuổi còn nhỏ, nói bà nội hai cũng tới.

Những cái khác cũng nói đôi chút, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng xâu chuỗi lại, liền biết là chuyện như thế nào.

Lý Tú Tú ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng đã đi tìm mẹ mình.

Lý lão bà tử trong mắt lóe lên tia sáng, tự nhận là trong tay nắm giữ được một nhược điểm không tầm thường.

Có chuyện đại đội trưởng bị tố cáo, đã cho bà một sự gợi ý lớn.

Cảm thấy, hoàn toàn bắt thóp được thông gia.

Về sau có thể muốn làm gì thì làm.

Vì thế liền có vở diễn tới cửa ngày hôm nay.

Nghe xong Lý bà tử nói, trưởng thôn còn chưa phản ứng lại, có chút khó hiểu.

Vợ trưởng thôn lại nghe hiểu, sắc mặt lập tức trầm xuống, không vui nói: "Bà thông gia, bà đây là có ý gì?"

Lý lão bà tử đảo mắt, lão thần tại tại ngồi đó không nói lời nào.

Bà muốn làm cho hai người này hoảng hốt.

Trưởng thôn lúc này đã phản ứng lại, trên mặt có chút chột dạ.....

Vợ trưởng thôn trừng mắt nhìn ông một cái, nói: "Ông vào nhà đi, cánh phụ nữ nói chuyện, đàn ông như ông ở đây làm cái gì."

Lý lão thái bà có chút ngồi không yên, bị đối phương áp chế thời gian dài.

Lúc này trong lòng vẫn có chút lo lắng.

Trưởng thôn sờ sờ cái mũi, lúng túng trở về phòng.

Vợ trưởng thôn thẳng lưng ngồi trên ghế, rất có khí thế nói: "Bà thông gia, bà cũng nói trắng ra đi, lần này tới chắc cũng không phải là để quan tâm chuyện nhà người khác đâu nhỉ."

Lý lão bà tử trầm mặc một hồi lâu, trong lòng có chút tức giận, thế nhưng không áp được đối phương.

Đơn giản sảng khoái nói thẳng: "Lý Hướng Vãn không chăn lợn nữa, ông thông gia hiện tại ở trong thôn cũng coi như là người nói một không hai, chút việc nhỏ này có thể giúp chúng tôi làm chứ, còn có người ghi điểm nữa, tôi thấy không bằng để cho cậu của Hồng Bân làm, tốt xấu gì con trai tôi là người đáng tin cậy, sẽ không gây chuyện bậy bạ ở bên ngoài."

Vợ trưởng thôn xem như đã biết suy nghĩ chân thật của Lý lão bà tử.

Nói thẳng: "Vương Thiên Tường chỉ giúp con cháu nhà mình, rơi vào kết cục gì, bà thông gia cũng thấy rồi.

Loại chuyện giúp người trong nhà kiếm lời, chúng tôi không dám làm.

Chờ mở họp thôn, việc chăn lợn nhà bà tự mình tranh cử đi, ông nhà tôi bất lực."

Lời này làm Lý bà tử tức đến nghiến răng, lại muốn nói chuyện người ghi điểm.

Người trong nhà đổi cho người trong nhà, có thể nói thông đi.

Vợ trưởng thôn hỏi thẳng: "Cậu của Hồng Bân biết gảy bàn tính không? Có thể viết được mấy chữ? Tính toán số học có thành thạo không? Viết sổ sách, có thể làm được chứ?"

Lý lão bà tử......

Suy nghĩ nửa ngày, nói một câu: "Có thể học mà không phải sao."

Vợ trưởng thôn cười lạnh một tiếng.

Lý lão bà tử tức đến suýt dậm chân.

Trong tay bà đang nắm nhược điểm đấy, còn dám chê cười con trai bà.

Quá đáng giận.

Quá kiêu ngạo.

Thật đúng là không coi bà ra gì.

"Lấy chuyện đại sự như lương thực của cả thôn cho nhà bà luyện tập? Vậy bà đi tìm lãnh đạo công xã đi, trông chờ vào ông nội của Hồng Bân, thật đúng là quá đề cao ông ấy rồi.

Bà thông gia, lời nói hôm nay của bà tuy rằng không nói thẳng ra.

Nhưng đơn giản chính là muốn nói cho chúng tôi biết, chúng tôi không giúp bà, bà sẽ đi công xã cáo trạng.

Để chúng tôi tự mình cân nhắc.

Tôi hôm nay cũng nói thẳng với bà luôn.

Bà đừng mơ dùng việc này áp chế nhà chúng tôi.

Cùng lắm thì, chức trưởng thôn với đội trưởng này chúng tôi không làm, còn có thể thế nào?

Chúng tôi bên này cuộc sống không tốt, cũng đỡ cho con gái bà không có việc gì lấy đồ về trợ cấp nhà mẹ đẻ, tâm tình của tôi có khi lại càng tốt hơn.

Không bằng bà đi thẳng đến Cục Công An tố cáo luôn cả Kiến Thiết, người bị bắt, ăn súng, chúng tôi cũng tiện hóa vàng mã nói cho nó, trừng phạt là đúng tội, đều là tự tìm.

Cảm thấy oan uổng, vậy oan có đầu nợ có chủ, đến lúc đó nên tìm ai thì đi tìm người đó.

Dù gì cũng chỉ là một người cháu trai, tôi còn có thể vì hắn để cho người khác bắt thóp sao.

Tôi sống đến từng này tuổi, còn phải nhìn sắc mặt người khác để sống, vậy không bằng giết tôi đi." Nói xong, ném chổi lông gà trong tay lên bàn.

Chỉ nghe phịch một tiếng, Lý lão bà tử sợ tới mức giật nảy mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com