8.1: Là do công tử tối qua quá hung dữ
Toy đang phê ke Ngịch Ái mấy mom ơi, ke trai thẳng thơm phức hít hà, 10 năm trước là QingYu, 10 năm sau là NingYu, thế là hơn 10 năm đu bê đê rồi 🎉🎉🎉🎉🎉🎉
_______________________
"Hmm... Hmm~ Công tử... Nhẹ, nhẹ thôi... Á~"
Trên giường lớn, thiếu niên nhỏ nhắn dang rộng hai chân bị đè trên nệm, một con cặc vừa dài vừa to màu tím đỏ đang ra vào lỗ nhỏ của cậu với tốc độ cực nhanh, môi lớn màu đỏ tươi bị bọt trắng bao phủ bởi sự ra vào dữ dội, trông cực kỳ dâm đãng.
"Hửm... Ahhhh ~ Công tử!" Thiếu niên đột nhiên ngẩng cao cái cổ dài tuyệt đẹp của mình lên, đôi chân quấn chặt quanh eo nam tử, đôi mắt ngấn nước đã mất đi tiêu cự.
"Hmm..." Với một tiếng rên rỉ nhỏ, nam tử ấn thiếu niên xuống nệm dập hông bắn toàn bộ tinh dịch đặc sệt của mình vào cơ thể thiếu niên.
Triệu Thanh Dực cụp mắt xuống ngơ ngác nhìn thiếu niên, cặc lớn còn chưa rút ra đã bị lỗ nhỏ ướt mềm kẹp chặt.
Phát tiết một lần, hắn cũng không vội thúc hông nữa, hai bàn tay dài xinh đẹp chậm rãi đặt lên cặp đùi trắng nõn của thiếu niên, trầm giọng nói: "Mấy ngày nay không gặp, thân thể Bé ngoan càng ngày càng không chịu nổi bị đụ."
Thiếu niên nhìn nam tử kia, lẩm bẩm: "Công tử, người quá đáng... Ưm...ừm~"
Chiếc giường lớn rung lên với tiếng kẽo kẹt rất lớn, tiếp theo là tiếng da thịt mơ hồ va chạm vào nhau, tiếng rên rỉ mềm mại dễ chịu, những tiếng động này kéo dài rất lâu, cho đến khi một tiếng gầm trầm thấp khác vang lên, mọi thứ cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh.
...
Khương Trà từ trong mộng tỉnh lại, nhìn chằm chằm rèm giường một lúc, thận trọng cử động chân, lập tức thở hổn hển.
Theo như trí nhớ, đêm qua cậu đã ngất xỉu sau khi làm ba bốn lần, nhưng dựa trên kinh nghiệm trước đây, Triệu Thanh Dực nhất định đã dày vò cậu rất lâu, nếu không cơ thể cậu sẽ không đau nhức đến thế, cũng may cơ thể vẫn cảm thấy sảng khoái, có lẽ là do hắn đã tắm rửa cho mình. Vì không có ai thúc giục, Khương Trà ngã xuống giường, rên rỉ xoa eo, kiểm tra tiến độ của nhiệm vụ.
Rất tốt, tiến độ nhiệm vụ vẫn là con số không.
Bị đụ uổng phí!
Khương Trà tức giận đập giường, thầm mắng tên cầm thú Triệu Thanh Dực một hồi mới thấy nhẹ nhõm hơn.
Nhiệm vụ lần này vẫn là chia cắt tình nhân, nhưng tình hình có chút đặc thù, cậu không phải nửa đường tiến vào thế giới này, lúc tiến vào thế giới này cậu mới năm tuổi, hơn nữa thế giới này có người song tính, cho nên cậu dùng thân thể song tính của mình thông qua hết thảy khảo nghiệm, thành công được tuyển làm thư đồng của công tử.
Nhưng mà, thư đồng ở thế giới này không chỉ là hầu công tử đọc sách, sau khi công tử mười sáu tuổi còn phải hầu ngủ. Hiện tại công tử mười chín tuổi, cậu mười bảy tuổi, ngoại trừ năm đầu tiên công tử thương hại cậu tuổi còn nhỏ nên chỉ dùng chân để thỏa mãn nhu cầu sinh lý, cậu đã ngủ cùng công tử tổng cộng hai, ba năm rồi.
Cùng nhau lớn lên, cùng ngủ hai, ba năm, nhưng nhiệm vụ vẫn không có tiến triển gì, Triệu Thanh Dực không phải cầm thú thì là gì!
Khương Trà suy nghĩ một lúc, mãi đến khi bên ngoài truyền đến tiếng thúc giục: "Khương Trà, ngươi đã tỉnh chưa? Công tử sắp ra ngoài rồi."
Là thư đồng của công tử, Khương Trà phải đi theo Triệu Thanh Dực khi ra ngoài, cho nên mặc dù cảm thấy rất khó chịu nhưng cậu vẫn cố gắng đứng dậy, chịu đựng sự khó chịu mặc quần áo, chải đầu, khập khiễng đi về phía cổng.
Trên đường đi còn gặp phải phu nhân.
Khương Trà vội dừng lại, hành lễ.
Phu nhân nhẹ nhàng đỡ Khương Trà dậy, thấy tình trạng cậu không ổn, đoán rằng đêm qua con trai mình lại hung dữ, bất đắc dĩ nói: "Hôm nay không cần đi cùng, về phòng nghỉ ngơi đi."
Khương Trà nhớ có một lần Triệu Thanh Dực ra ngoài mà mình không đi cùng, đêm đó cậu bị đè trên giường đụ cả đêm, ngày hôm sau không xuống giường được, nghe phu nhân nói như vậy, cậu không tự chủ được mà rùng mình, vội vàng nói: "Cảm tạ phu nhân quan tâm, ta không sao, có thể cùng công tử ra ngoài."
"Thằng bé nhà ngươi."
Sau khi từ biệt phu nhân, Khương Trà vội vã ra ngoài, thấy xe ngựa vẫn đỗ ngoài dinh thự mới thở phào nhẹ nhõm, mặc dù người đau nhưng vẫn nhanh chóng đi tới, bước lên ghế dài leo lên xe ngựa, bởi vì ảnh hưởng đến chỗ đau nhức trên người, cậu đứng bên ngoài rất lâu không nhúc nhích.
"Yếu ớt." Triệu Thanh Dực duỗi tay ôm eo Khương Trà, nửa bế nửa kéo vào trong xe ngựa, đặt lên chân mình, lòng bàn tay thon dài xinh đẹp đặt lên eo Khương Trà nhẹ nhàng xoa nắn, hắn híp mắt nhìn thư đồng yếu ớt mềm mại của mình. "Lần trước ta xa nhà mấy ngày?"
Khương Trà thả lỏng cơ thể, nheo mắt hưởng thụ sự phục vụ của Triệu Thanh Dực, nhanh chóng trả lời: "Từ khi công tử rời nhà đã sáu ngày."
"Ồ? Chỉ sáu ngày?" Triệu Thanh Dực véo nhẹ đùi Khương Trà bằng tay còn lại, "Sao mới sáu ngày Bé ngoan đã không chịu được đụ thế? Có phải lén chơi sau lưng ta không?"
"Không có." Khương Trà thấp giọng phản bác, "Tối qua công tử hung dữ quá, eo ta suýt nữa thì gãy rồi."
"Nói bậy, rõ ràng là ngươi không chịu được đụ."
"Là công tử hung dữ!"
Hai người như trẻ con trách móc nhau, đến nơi, Khương Trà không nói nữa, miễn cưỡng đứng dậy khỏi chân Triệu Thanh Dực, cau mày xuống xe ngựa, khi Triệu Thanh Dực đi ra, cậu vội vàng đưa tay đỡ lấy.
Triệu Thanh Dực rất đắc ý, hắn có thể tự mình xuống xe ngựa, nhưng phải đợi đến khi Khương Trà chuẩn bị xong đỡ hắn, hắn mới chậm rãi nắm tay Khương Trà xuống xe ngựa, nhưng không buông tay mà nắm tay Khương Trà dẫn cậu lên thuyền.
"Thanh Dực, đã lâu không gặp."
Có mấy người tiến lên chào hỏi, Triệu Thanh Dực cũng không cao ngạo, đáp lại từng người một.
Một đám người vây quanh Triệu Thanh Dực rồi đi vào, Khương Trà được tự do thì mừng rỡ, như rùa bò đi theo bọn họ vào phòng, tìm chỗ ngồi của Triệu Thanh Dực rồi dịch sang đứng sau lưng hắn.
Một nhóm thanh niên bắt đầu trò chuyện.
Khương Trà đang lặng lẽ xoa eo, đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, cậu quay đầu lại, ngơ ngác nhìn bốn phía, đợi đối phương lại gọi lần nữa, cuối cùng cũng thấy được người bạn tốt Xuân Vũ đang đứng ở góc phòng.
Thấy Khương Trà đã nghe thấy, Xuân Vũ vội vàng vẫy tay với cậu: "Mau tới đây, hôm nay các công tử không cần chúng ta hầu hạ."
Khương Trà thật sự rất mệt khi phải đứng, cậu do dự một lát rồi khẽ chọc vào lưng Triệu Thanh Dực.
Triệu Thanh Dực thậm chí còn không quay đầu lại: "Đói bụng rồi à?" Không đợi Khương Trà trả lời, hắn đã đưa cho cậu một đĩa bánh ngọt trên bàn.
"Đa tạ công tử." Khương Trà vô thức nhận lấy bánh ngọt, sau đó mới phát hiện mình không gọi Triệu Thanh Dực để xin đồ ăn, thế nên lại chọc vào lưng hắn, nhỏ giọng nói: "Ta muốn đi chơi với Xuân Vũ."
Triệu Thanh Dực cuối cùng cũng quay đầu lại, thấy một đám thư đồng tụ tập ở góc phòng, phất tay nói: "Đi chơi đi."
Khương Trà cầm đĩa bánh đi tới, vừa đến gần đã không kịp chờ mà ngồi xuống, xoa xoa cái eo đau nhức, thoải mái thở dài: "Ngồi xuống vẫn thoải mái hơn."
Xuân Vũ ngạc nhiên hỏi: "Sao ngươi lại mang bánh từ trên bàn của công tử nhà ngươi xuống?"
"Công tử cho ta, muốn ăn không?"
"Có thể ăn à?"
"Tất nhiên rồi."
Xuân Vũ vui vẻ cầm lấy một miếng bánh, thấy Khương Trà chia phần còn lại cho người khác, trong lòng có chút hâm mộ, "Công tử nhà ngươi đối với ngươi thật tốt."
Khương Trà hừ hai tiếng qua loa, nghĩ thầm nếu tên cầm thú Triệu Thanh Dực kia thật sự đối xử tốt với mình thì đã không đụ lâu như vậy mà thậm chí còn không cho cậu một chút tiến triển nhiệm vụ nào.
Hứ!
Khương Trà cùng Xuân Vũ nói chuyện một hồi, cậu thực sự vừa khát vừa đói bụng, chào hỏi mấy người kia rồi lại đứng sau lưng Triệu Thanh Dực, dùng ngón tay chọc vào lưng công tử, rất nhanh liền có một đĩa bánh ngọt mới.
Triệu Thanh Dực dùng tầm mắt ngoại biên quan sát Khương Trà, thấy cậu ăn hai miếng liền lại vỗ vỗ eo, nhíu mày nói: "Sao mọi người đều ngồi, chỉ có một mình ngươi đứng?"
"Hả?"
"Ngồi xuống."
"Ồ." Khương Trà im lặng ngồi sau lưng Triệu Thanh Dực ăn hai miếng bánh ngọt, sau đó nghẹn không ăn được nữa, cầm đĩa nhìn chằm chằm vào chiếc ly trên bàn của Triệu Thanh Dực, lại chọc lưng công tử, nịnh nọt nói: "Công tử, cho ta uống một ngụm rượu của ngươi đi."
"Ngươi? Uống rượu?"
"Ta khát, chỉ uống một ngụm thôi."
Triệu Thanh Dực cười khẽ, cầm lấy ly rượu uống một hơi gần hết, sau đó đưa cho Khương Trà: "Thử xem."
"Đa tạ công tử~"
Khương Trà lập tức cầm lấy chén rượu, uống hết phần rượu còn lại trong đó, cổ họng khô khốc cuối cùng cũng được giải tỏa đôi chút, nhưng cậu chưa từng uống trước mặt Triệu Thanh Dực, cho nên dù sao cũng phải giả say.
"Công tử, nóng quá." Vừa nói, cậu vừa dựa đầu vào lưng Triệu Thanh Dực.
Triệu Thanh Dực không để ý đến cậu, dường như cũng không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của những người khác, mặt không đổi sắc chăm chú theo dõi màn ca vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com