Chương 1 - Nàng Ác nữ mở mắt
Tiếng nước nhỏ giọt tí tách. Hương trầm nồng nàn vờn quanh.
Một cơn gió lạnh lướt qua khiến Thẩm Dao Dao khẽ rùng mình tỉnh dậy.
Cô mở mắt — và lập tức sững sờ.
Trần nhà cao ngút, chạm khắc rồng phượng tinh xảo; Căn phòng này... cổ đến mức không có nổi một cái công tắc điện. rèm sa đỏ rực buông thả; sàn trải thảm thêu tay mềm mịn như mây. Quần áo trên người... là váy dài mười tầng lụa, đính ngọc trai hàng thật giá thật chứ không phải hạt nhựa decor như phim cổ trang.
Không có tiếng xe cộ, không có chuông điện thoại, không có mùi cà phê sáng quen thuộc.
Chỉ có tiếng chuông gió lanh canh và hơi lạnh lạ lùng.
"Tiểu... tiểu thư, người tỉnh rồi ạ?"
Giọng nói run run khiến cô giật mình. Dao Dao bật dậy, tim đập thình thịch, mắt dáo dác nhìn quanh.
"Ai ở đó?! Đây là đâu?!"
Một cô gái mặc váy tơ quỳ rạp trên đất, run lẩy bẩy:
"Tiểu thư, người không nhớ sao? Đây là phủ Thẩm. Hôm qua người tức giận đến ngất đi... vì Vương gia không chịu đến đón người."
"Vương... gia?" — Dao Dao lặp lại, đầu óc như nổ tung.
Khoảnh khắc ấy, một chuỗi ký ức lạ tràn vào đầu như thác nước:
Một nữ nhân kiêu ngạo, ưa gây chuyện, sẵn sàng chọc tức bất kỳ ai;
Một cuộc hôn nhân lạnh lẽo;
Một kết cục bị đày vào lãnh cung, chết trong tủi hờn.
Cô run rẩy đứng lên, loạng choạng bước đến trước gương.
"Trời ơi..." — cô nấc khẽ, lùi lại nửa bước.
Mỹ nhân trong gương là ai?!
Da trắng đến mức ánh sáng cũng phải né, môi đỏ tươi như cánh hoa vương sương, hàng mi cong như quạt, gương mặt kiêu kỳ đến mức chỉ nhìn thôi đã muốn... tát.
Cô tròn mắt, tim đập loạn:
"Khoan đã... gương mặt này... Thẩm gia? Vương gia? Tiểu thư?... Chẳng lẽ... mình xuyên rồi sao?"
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Rồi như có ai xé tung đầu óc cô, "Thẩm Dao Dao..." — cái tên bật ra khỏi môi cô như một tiếng sét.
Một loạt ký ức xa lạ ập đến. Hình ảnh về Thẩm Dao Dao, vị tiểu thư kiêu ngạo nổi tiếng kinh thành, người mang mối hôn ước với Vương gia Lục Dạ Hàn — kẻ bề ngoài lạnh lùng, cao ngạo, trong lòng lại cất giữ hình bóng Bạch Nguyệt Quang dịu dàng, yếu đuối, tinh tế như hoa mai đầu xuân.
Bạch Nguyệt Quang — nữ chính của câu chuyện này — tưởng chừng trong sáng hiền lành, nhưng lại là kiểu "trà xanh" chính hiệu. Trước mặt Vương gia thì yếu đuối thánh thiện, sau lưng lại khéo léo gieo tin đồn khiến Thẩm Dao Dao mang tiếng "ác nữ ghen tuông".
Mà khổ thay, người con gái tên Thẩm Dao Dao kia thật ra chỉ là kẻ si tình.
Nàng chỉ muốn được Vương gia để mắt tới, muốn được yêu, nên mới làm những chuyện ngu ngốc — tranh sủng, phá đám, oán hận.
Nhưng càng cố, càng khiến mọi người khinh ghét.
Cuối cùng, bị chính người mình yêu đẩy vào kết cục bi thảm — thân bại danh liệt, gia đình tan nát, chết trong tuyệt vọng.
Dao Dao hít sâu một hơi, nhìn quanh khung cảnh xa hoa cổ kính.
Không sai được... Cô xuyên thật rồi.
Và xuyên vào đúng nhân vật "ác nữ" chết thảm nhất truyện.
Cô há hốc miệng, nước mắt rưng rưng:
"Trời ơi, xuyên thật rồi! Mà còn xuyên vào nhân vật phụ chết thảm nhất truyện nữa chứ!"
Dao Dao nhìn quanh căn phòng, tay run bần bật, miệng lẩm bẩm:
"Không thể nào... mình chết chắc rồi."
Đang ngơ ngác thì tay cô vô tình đập vào cạnh giường — nhói lên đau điếng.
Cô khe khẽ kêu "a", nhìn xuống tay, ngạc nhiên: "Tay ta... sao thế này?"
Nha hoàn ngẩng đầu, giọng run run:
"Tiểu... tiểu thư, hôm qua người hắt trà nóng vào Vương gia, vô tình làm tay mình bị bỏng luôn. Vết thương đó là do đó... người không nhớ gì sao?"
"Trà?... hắt trà?..." — Dao Dao nghẹn giọng, trợn mắt.
"Thôi xong rồi... sớm không xuyên, muộn không xuyên, lại xuyên đúng lúc bắt đầu gây sự với nam chính."
Cô nuốt nước bọt, tim run như cầy sấy.
Trong truyện, từ đây chính là khởi đầu bi kịch — khi Thẩm Dao Dao ngày càng bị ghét bỏ vì ra sức tranh đoạt tình cảm của Lục Dạ Hàn.
"Không, lần này mình phải sống sót." Dao Dao nghiến răng, ánh mắt lóe sáng.
"Tránh xa nam nữ chính, tránh xa kịch bản thảm họa.
Cứ im lặng sống yên ổn, mở thương hội, làm giàu, sống đẹp — vậy mới là đỉnh!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com