CHƯƠNG XV
________________________
"ôi tình yêu, sao lại dậy rồi. Mau vào ngủ đi. Tôi sẽ xử lí mấy thứ âm thanh ồn ào đó ngay." Nhìn thấy Nguyên An đã thức dậy. Còn đang bước tới cửa chuẩn bị ra ngoài.
Nguyên An vừa đặt chân xuống giường 2 phút đã bị giục leo lên lại. Biểu cảm trên mặt ngưng đọng. Căn phòng đột nhiên im bặt.
Nguyên An nhíu mày:" Thưa ngài Dương, nếu ngài đã quên những gì mà chúng ta đã nói qua thì tôi xin nhắc lại. Tôi đến đây để làm việc. Không phải để ngủ."
Số là... sau khi quyết tâm đi làm thì Dương Thành Quân phải miễn cưỡng đồng ý điều kiện của Nguyên An. Đó là khi đi làm: hắn nhất định không thể hiện mối quan hệ của họ lộ liễu cũng như không được ép buộc Nguyên An nghỉ ngơi quá nhiều bởi vì bản thân anh là người cuồng công việc.
Nguyên An nói xong, không đợi hắn tiếp thu thông tin mà đẩy sang một bên đi ra ngoài.
Khi ngồi xuống ghế Nguyên An mới cảm thấy an tâm. Ở nhà nghỉ vài ngày làm anh đặc biệt nhớ cảm giác khi làm việc. Ngẩng đầu lên bàn làm việc lại nhận ra điểm không đúng. Máy tính của anh đâu rồi ?!
" Máy tính của em đâu?"
"Thái Hậu nương nương bảo rằng khi mang thai hạn chế dùng thiết bị có bức xạ nên dẹp đi hết rồi. Còn điện thoại của em thì để xa ra chút." Dương Thành Quân sợ tiểu tức phụ nổi giận nên không dám lớn tiếng, chỉ khe khẽ nói.
Nguyên An bị bộ dáng khép nép của chủ tịch nhà mình chọc cho buồn cười lắm rồi.
Dương Thành Quân ngồi xuống ghế bên cạnh anh, cầm lấy xấp văn kiện chia cho Nguyên An kiểm duyệt. Mình ngồi co rút lại im lặng ký vào bản hoàn chỉnh.
" ban nãy anh nói chuyện với ai vậy?" Nguyên An kiểm kê thông số trong mỗi bản.
" giám đốc điều hành của cơ sở tại Anh vừa về. Là em họ tôi." Dương Thành Quân đặt bút xuống, tay để lên bụng Nguyên An. Cách lớp quần áo truyền hơi ấm vào như chào hỏi đứa nhỏ của bọn họ.
" ừm, chỗ này bị sai một chút. Anh ở đây từ từ ký. Em mang xuống phòng kế hoạch yêu cầu sửa lại." Nguyên An đứng lên, do vội vàng làm hơi chóng mặt. Chưa đợi Dương Thành Quân mở miệng thì ổn định lại. Thấy hắn định ngăn cản mình, anh nói tiếp:" Anh tuyệt đối không được ngăn em đi, ngồi đây ký mớ văn kiện bị dồn mấy ngày nay mau. Em xong thì sẽ lên ăn trưa cùng anh."
Nguyên An chân đều bước đi ra ngoài. Đi một lát liền hối hận. Thân thể này so với kiếp trước của anh không khoẻ bằng mà bây giờ còn có thêm một đứa nhỏ. Chỉ đi bằng thang máy nhưng phải đi bộ một đoạn đến phòng kế hoạch. Đến trước của kính thì thở muốn hụt hơi.
Mấy ngày ngắn ngủi nhưng được bồi bổ kha khá, tình trạng chóng mặt đỡ hơn nhưng nôn nghén vẫn không mấy tiến triển. Nguyên An bình ổn lại hơi thở thì cơn buồn nôn lại trào lên.
Lúc anh ra khỏi nhà vệ sinh đã là chuyện của 10 phút sau. Tâm huyết đương nhiên không bị trôi ra lúc nôn nên anh vẫn quyết tâm đi vào phòng kế hoạch.
Ngay lập tức mấy chục cặp mắt hướng đến anh. Nguyên An không mấy ngạc nhiên vì trên đường để đây còn nhiều cặp mắt nhìn anh hơn.
3 người gan dạ đã chạy đến bên anh hỏi thăm. Nguyên An cũng trả lời như bình thường, cái gì nên nói thì nói. Bọn họ liền đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Hoá ra trợ lí Nguyên của họ không bị chủ tịch bạo hành như lời đồn. Một trong số người đến bắt chuyện hỏi thăm anh có một cô gái đang mang thai. Bụng to khoảng chừng 4 tháng, tay cầm một hộp vuông đầy ấp dâu tây.
Nam nhân viên đứng bên cạnh đùa giỡn với cô:" Tiểu Ly, tớ biết rằng người mang thai sẽ thèm ăn nhưng không nghĩ cậu ăn nhiều như vậy. Chồng cậu cho tận 4 hộp to như vậy, thế mà hộp cậu đang ăn đã là hộp thứ ba rồi đó. "
Nam nhân viên còn lại hiểu chuyện liền mắng:" cô ấy nôn nghén nhiều lắm, khi ăn dâu mới đỡ hơn. Tôi chứng kiến cảnh chồng cô ấy nhăn mặt thanh toán mấy hộp dâu, còn lằn nhằn bảo cô ấy thật phiền phức. Đúng là gã đàn ông khốn nạn, may mà tôi kịp thời bắt chuyện làm cho hắn ta biết ngại mà đi mất."
-" cảm ơn cậu nhiều lắm, ngày kia tôi ra toà li hôn rồi. Chia tay sớm bớt đau khổ." Nữ nhân viên cười nhẹ, ánh mắt khoáng hiện ra sự mạnh mẽ. Cô là nữ cường mà còn độc lập tài chính, không phải không có tiền mua dâu mà đó là lúc chồng cô phải thực hiện trách nhiệm của một người chồng. Thấy biểu hiện ngày hôm này cũng càng thúc đẩy ý định trong cô.
Nguyên An nhìn hộp dâu kia đến chảy nước miếng. Lại nghe bọn họ nói chuyện. Trong lòng hậm mộ sự mạnh mẽ của cô gái. Nhân lúc bọn họ chưa quay về làm việc vội hỏi chỗ mua dâu.
Nghe ra liền biết đó là tiệm bách hoá bên cạnh công ty. Nơi đó là thuộc về tập đoàn bọn họ. Nhân viên lui tới thường xuyên để mua đồ ăn vặt.
Nguyên An định đi lên phòng làm việc rủ Dương Thành Quân cùng nhau đi mua lại nhớ tới câu chuyện của cô gái mang thai kia. Trong đầu nhỏ hình thành bộ dáng của Dương Thành Quân lồng ghép vào hình ảnh của chồng cô gái. Nguyên An rùng mình một cái. Tâm trạng mới vừa rồi hớn hở lại trùng xuống, tự suy diễn ra nỗi sợ về Dương Thành Quân cũng sẽ như vậy với mình.
Nguyên An ở khoảnh khắc không ai thấy lau đi giọt nước mắt vừa rơi, tay sờ túi quần thấy có mang theo tiền. Lê thân không chút sức lực cùng với tâm trạng chua xót đi đến bách hoá bên cạnh.
Nhìn mấy hộp dâu căng mọng trong tủ kính. Ngoại trừ cảm giác thèm ăn thì cảm xúc u buồn vẫn không vơi đi dù một chút.
Sợ rằng khi Dương Thành Quân thấy mình mua hộp lớn sẽ chê phiền, nhưng thật ra người làm chủ cả một tập đoàn ai lại tiếc vài hộp dâu cho vợ ăn, mua cả trang trại riêng để trồng dâu còn được nữa. Tất cả chỉ là suy nghĩ miên man của Nguyên An.
Nguyên An ngậm ngùi chọn hộp nhỏ bé ở góc tủ. Mặc dù nhìn rất không đủ nhưng cũng chỉ có thể mang đi thanh toán.
Sau khi nhận được hộp dâu lại chọn cho mình một bàn trong góc không ai để ý, thui hộp giấy lấy một trái dâu ra ăn.
Vị chua tan ra trong miệng, giống như tâm trạng của anh hiện tại. Lại thấy trong hộp vơi đi một ít. Nước mắt lại không kìm được mà chảy ra.
(Đây là khóc vì không đủ dâu đó trrr :)))
Bóc thêm một trái cầm trong tay rồi đậy nắp. Nguyên An rảo bước chở về công ty. Đợi đến khi vào phòng làm việc, ngoài ý muốn không thấy ai bên trong.
Suy đi nghĩ lại anh kéo hộc bàn làm việc ra cho hộp dâu vào. Khi ngồi xuống lén lút kéo tập tài liệu ra mép bàn che lại. Hoàn hảo giấu đi hộp dâu mà vẫn tiện tay lấy ăn vụng được.
Đợi Nguyên An ăn xong nốt quả thứ hai thì Dương Thành Quân trở lại.
Chỉ là... trên áo hắn có thêm mùi nước hoa khác.
Nguyên An có thêm đứa nhỏ mũi thính phát hiện ra ngay.
Sau đó thì....
HẾT
Bây giờ đi học off lại nên bận bịu hơn, tui xin phép không up chương theo lịch nữa. Mà sẽ ngẫu nhiên khi tui rảnh.
Ngón cái tui bự ra cái nó cấn tùm lum phím, chương này lỗi nhiều dã man nên khi reader đọc thấy lỗi thì báo tui nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com