Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40: Đổi chỗ

Hoàng Hoa là một chủ nhiệm lớp tự do nhàn tản, hôm nay cô ấy và Lưu Tuyết cùng nhau đến lớp học, sau khi tiến vào rốt cuộc nhớ tới lời hứa của mình, nhìn về phía Ấn Thiếu Thần nói: "Bảo bối, em muốn đổi chỗ ngồi đúng không? Ôi trời ơi, cô vậy mà giờ mới nhớ tới, em sẽ không trách cô chứ?"

Lưu Tuyết nhanh chóng xám xịt trở về chỗ ngồi, dấu nhẹm tên tuổi và công lao.

Ấn Thiếu Thần bị hỏi sau đó lập tức lắc lắc đầu: "Không đổi."

"Đổi!" Minh Hi lập tức mãnh liệt yêu cầu, ngữ khí vội vàng.

Hoàng Hoa nhìn hai người họ mờ mịt một lát, người có người không, lại vạch trần cái dở: "Bảo bối môi em làm sao vậy?"

Ấn Thiếu Thần ho khụ một tiếng.

Minh Hi càng tức.

Phùng Mạn Mạn ngay lúc này đem đề tài xoay trở về: "Cô giáo, cho hai bạn ấy đổi chỗ đi, Ấn Thiếu Thần mỗi ngày bắt nạt Minh Hi, em đều không nhìn nổi! Loại người này quả thực là bại hoại nhân gian."

Thiệu Dư ngủ như lợn chết, không có hưởng ứng lời Phùng Mạn Mạn nói.

Phùng Mạn Mạn chỉ có thể tự lo tiếp tục nói: "Loại trứng thối này quả thực quá kém! Cũng chỉ có Minh Hi tính cách hiền lành, dễ bị bắt nạt."

Ấn Thiếu Thần nhìn Phùng Mạn Mạn không biết là tâm tình gì.

Thời điểm khai giảng Phùng Mạn Mạn đi đầu muốn đuổi Minh Hi đi.

Thời điểm khai giảng chính cậu bực bội nói không muốn ngồi cùng bàn.

Hiện tại sao?

Thật đau.

"Em không đổi, cô giáo cô chuẩn bị dạy học đi." Ấn Thiếu Thần cố gắng trấn định trả lời.

"Cô ơi em muốn đổi chỗ, em không thích ngồi cùng cậu ấy, cậu ấy hôi chân!" Minh Hi bắt đầu nói lời tàn nhẫn.

"Cái gì?!" Ấn Thiếu Thần nghe được trong nháy mắt gân xanh trên trán đều nổi ầm ầm lên, cả lớp quốc tế không có nam sinh nào càng thích sạch sẽ hơn so với cậu được chưa?

Trong phòng ngủ cậu có bao nhiêu đôi giày cô biết không?

Một đôi tất cậu chưa bao giờ đi lần thứ hai cô biết không?

Hàn Mạt vậy mà tránh ở bên cạnh cười ra tiếng, buồn ngủ đến độ mí mắt đánh nhau cũng không nỡ ngủ, một màn này quá thú vị.

Ngay sau đó đã bị Ấn Thiếu Thần trừng mắt lườm một cái.

"Sao cậu không nói tôi miệng thối đi?" Ấn Thiếu Thần hỏi cô, ngày hôm qua vừa mới hôn qua, cô nói cái này cậu còn có thể vui vẻ chút, sẽ cảm thấy Minh Hi dụng tâm để nếm thử.

Nhưng mà cậu cũng không hôi miệng!

Cô cũng không để ý đến Ấn Thiếu Thần, tiếp tục nói với Hoàng Hoa: "Dù sao em không muốn ngồi cùng một bàn với cậu ấy."

Hoàng Hoa gật gật đầu, nói tiếp: "Nói vậy thì Mạn Mạn và Hi Hi đổi chỗ ngồi đi, tính cách Mạn Mạn không dễ bị bắt nạt."

Phùng Mạn Mạn: "Hả?!"

Đây là cảm giác trúng đạn?

Phùng Mạn Mạn và Minh Hi liếc nhìn nhau, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, hai người dọn bàn bắt đầu đổi vị trí.

Thiệu Dư giống như lợn chết, Ấn Thiếu Thần cũng không phối hợp, cái chỗ ngồi này đổi rất chi là gian nan.

Cũng may Minh Hi trong lòng mang theo tức giận, quyết phải đổi.

Ấn Thiếu Thần ngồi tại chỗ nhìn chằm chằm gáy Minh Hi, trong ánh mắt mang theo móc câu, hận không thể dùng ánh mắt đem Minh Hi tóm về.

Lúc Phùng Mạn Mạn đang sửa sang lại đồ của mình, Ấn Thiếu Thần tức giận nhìn về phía Phùng Mạn Mạn.

Phùng Mạn Mạn dừng động tác, ngẩng đầu cùng Ấn Thiếu Thần bốn mắt nhìn nhau, không nhịn được hỏi: "Cậu không bằng một đầu ngón tay của Thiệu Dư, cậu không tình nguyện cái gì hả?"

Cùng là bạn ngồi cùng bàn, Minh Hi lại không thể nói ra những lời này như Phùng Mạn Mạn.

Thật sự là cậu có vấn đề rất lớn sao?

Minh Hi hiển nhiên là không muốn để ý Ấn Thiếu Thần, ngay cả quay đầu lại nói chuyện phiếm cùng Phùng Mạn Mạn, đều là quay đầu lại từ phía bên gần cửa sổ, kiên quyết không liếc mắt nhìn Ấn Thiếu Thần dù chỉ một lần.

Nhìn một lần đều cảm thấy nhức mắt.

Minh Hi đêm qua mất ngủ.

Đều là do Ấn Thiếu Thần làm.

Sau khi kết thúc thể dục giữa giờ, Minh Hi cũng gục xuống mặt bàn ngủ mất rồi.

Thiệu Dư còn chưa dậy, hai người tập thể nằm bò ra ngủ.

Ấn Thiếu Thần nhìn chằm chằm Minh Hi, thấy được cảnh này lập tức đẩy ghế Thiệu Dư.

Thiệu Dư mơ mơ màng màng tỉnh lại, quay đầu lại nhìn về phía Ấn Thiếu Thần, tiếp theo dư quang nhìn đến Phùng Mạn Mạn ngồi ở hàng phía sau, lập tức sửng sốt.

Cậu ngủ đến choáng váng?

"Cậu lên phía trước." Ấn Thiếu Thần nói với Thiệu Dư.

"Hả?" Thiệu Dư mới vừa tỉnh ngủ, đầu có chút ngơ ngơ.

"Dịch cái bàn về phía trước." Ấn Thiếu Thần lại lần nữa lặp lại.

Thiệu Dư nhìn nhìn Ấn Thiếu Thần, lại ngó ngó Phùng Mạn Mạn, xong lại quay đầu nhìn về phía Minh Hi đang ngồi bên cạnh mình ngủ say, không nhịn được hỏi Phùng Mạn Mạn: "Là tôi làm sai cái gì khiến cậu bỏ nhà ra đi sao?"

"Đừng nói nữa, mình..." Phùng Mạn Mạn cũng không biết nói cái gì mới tốt, ai tình nguyện cùng bàn với Ấn Thiếu Thần đâu?

"Người nào... a là cậu, giúp cậu cả đêm kết quả cậu đoạt bạn ngồi cùng bàn của mình!" Thiệu Dư lại nói với Ấn Thiếu Thần.

"Nhanh dịch lên đi, cậu cho rằng tôi đồng ý đổi?" Ấn Thiếu Thần trả lời đến đúng lý hợp tình.

Thiệu Dư không có biện pháp, chỉ có thể đẩy bàn ghế trước cậu.

Ngay sau đó, thầy giáo người da đen liền nhìn thấy Ấn Thiếu Thần và một loạt học sinh bắt đầu nhấp nhổm.

Đang giảng bài vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy nam sinh bàn đầu tiên đơn độc một hàng, ở trong toàn bộ phòng học "nghiêm chỉnh độc lập", thành tồn tại đặc biệt nhất.

Một loạt những hàng phía sau đều thuận theo dịch lên, lại thành trạng thái Ấn Thiếu Thần ngồi cùng bàn với Minh Hi.

Nam sinh hàng phía trước xấu hổ, Phùng Mạn Mạn cũng xấu hổ.

Thiệu Dư ngồi xong sau đó quay đầu nhìn nữ sinh hàng phía trước, cũng chính là bạn cùng bàn của cậu ta lúc này còn có tâm tình cười ha hả chào hỏi: "Hai."

"Ách......" Nữ sinh hàng phía trước cũng rất xấu hổ.

Một lần nữa ngồi bên Minh Hi, Ấn Thiếu Thần rốt cuộc cảm thấy tâm tình tốt hơn một chút.

Quay đầu liền nhìn thấy dáng vẻ Minh Hi ngủ thật sự sâu, lông mi mảnh dài hơi hơi cong, khuôn mặt nhỏ trắng như sứ hơi hơi phính. Có lẽ là do ngủ ở phòng học không thoải mái lắm, cô còn hơi hơi nhíu mày lại.

Cậu cảm thấy chỉ ngắm dáng vẻ Minh Hi ngủ, cậu đều có thể nhìn cả một buổi sáng.

Cậu thật cẩn thận chạm nhẹ vào tay Minh Hi đặt trên mặt bàn.

Minh Hi có một đôi tay đặc biệt xinh đẹp, ngón tay ngọc nhỏ dài, làn da cực tốt, trên ngón út còn đeo một chiếc nhẫn xoắn, quấn quanh vài vòng, hai đầu có gắn ngôi sao nhỏ trang trí.

Cầm tay cô, Ấn Thiếu Thần liền cảm thấy trái tim cũng nhộn nhạo một chút.

Cậu sợ những người khác thấy, kéo tay Minh Hi đút vào trong ngăn bàn của mình, tiếp theo gối lên một cánh tay khác, cùng Minh Hi mặt đối mặt ngủ.

Ngăn bàn, từ nắm tay đơn giản biến thành mười ngón đan vào nhau, vẫn luôn nắm chặt không chịu buông ra.

Trên bục giảng, giáo viên còn đang giảng bài.

Trong phòng học lặng ngắt như tờ, không phải bởi vì bọn họ không gây ồn ào, mà bởi vì ngủ gục hết một mảng.

Thiệu Dư quay đầu lại từ xa xa cùng Phùng Mạn Mạn nhìn nhau một lát, cuối cùng vẫn thỏa hiệp với vận mệnh, tiếp theo tiếp tục ngả đầu ngủ.

Phùng Mạn Mạn lại toàn tâm toàn ý lướt Tabao, chuẩn bị cho 11-11, vì thế thật ra không chú ý động tĩnh bàn phía trước.

Điều hòa trung tâm đang từ từ thổi gió ấm, toàn bộ phòng học đều tràn ngập không khí lười biếng.

Dưới bầu không khí như vậy, Ấn Thiếu Thần hiếm khi ngủ cũng cong khóe miệng.

Sắp đến giờ nghỉ giữa trưa Minh Hi mới tỉnh lại, nằm úp trên bàn từ từ lên tinh thần mới phát giác không thích hợp, ngồi dậy liền phát hiện tay mình bị Ấn Thiếu Thần nắm lấy.

Cô thật sự bị Ấn Thiếu Thần làm chấn kinh rồi.

Cô nhìn chỗ ngồi bị di chuyển, lại nhìn Ấn Thiếu Thần bình thản ung dung bên cạnh, thô lỗ đem tay mình rút ra, tiếp theo cho gương mặt ngủ say của Ấn Thiếu Thần một cái tát.

Trên bục giảng giáo viên đều bị tiếng bàn tay thanh thúy làm cho sửng sốt, hỏi Minh Hi: "What's up"

"Sorry..." Minh Hi yếu ớt trả lời.

Trong phòng học không ít người đều nhìn về hướng bọn họ.

Vừa vặn lúc này tiếng chuông tan học vang lên, thầy giáo dọn dẹp sách vở một chút rồi rời khỏi phòng học.

Ấn Thiếu Thần bị đánh một cái tát, đây là có người thật sự dám ở trước mặt lão hổ phát uy hả?

Võ Tòng đánh hổ sao?

Không ít người đều tò mò Ấn Thiếu Thần sẽ có phản ứng gì.

Bị tát một cái, Ấn Thiếu Thần chắc chắn tỉnh.

Cậu còn buồn ngủ mà quay đầu nhìn về phía Minh Hi, tiếp theo xoay người, nghiêng người ngồi trên ghế, dùng tay chỉ chỉ một bên mặt mình không bị đánh hỏi: "Bên này có muốn cũng cho một cái tát hay không?"

Minh Hi bị cậu chọc tức đến không kìm được, hướng một bên mặt khác cũng tặng một cái tát.

Học sinh lớp quốc tế đều sợ ngây người.

Tay Phùng Mạn Mạn đang lướt Tabao cũng hạ xuống, trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người bàn trước.

Đây là ầm ĩ đến mức nào rồi?

Ấn Thiếu Thần tùy ý Minh Hi đánh xong, duỗi tay lại lần nữa kéo tay Minh Hi, đầu tiên là xoa xoa cho cô, tiếp theo tiếp tục nắm, ngả đầu tiếp tục ngủ.

Minh Hi bị sự vô sỉ của Ấn Thiếu Thần làm kinh ngạc rồi, trong phòng học mà làm trò trước mặt nhiều người như vậy chơi lưu manh?

"Cậu buông ra!" Minh Hi đè nén tức giận nói.

"Nếu cậu chuyển tới lớp bình thường, tôi liền chuyển qua theo." Ấn Thiếu Thần ghé vào trên mặt bàn nói.

"......"

"Lớp trọng điểm tôi muốn vào có hơi khó khăn, nhưng tôi có thể ăn vạ trong phòng học không đi, cậu đi đâu đều không thể vứt bỏ tôi."

"Sao cậu lại vô sỉ như vậy đây?" Minh Hi hỏi.

"Đúng vậy, tôi vô sỉ, tôi còn lưu manh, cậu không phải rất hiểu tôi sao? So với tôi còn hiểu tôi hơn, thậm chí ngay cả tôi thích ai đều rõ ràng hơn cả tôi." Ấn Thiếu Thần nói xong cười lạnh một tiếng, "Về sau tôi phải tỉ mỉ nói cho cậu, tôi thích ai!"

Đồng thời khi nói chuyện, tay nắm càng chặt.

Phùng Mạn Mạn nhịn không được che mặt, thật cảm thấy hình ảnh này không cách nào nhìn nổi.

Thiệu Dư lại đây giải vây: "Ấn thiếu, cậu như thế không được...... Đi đi đi, ăn cơm đi."

Ấn Thiếu Thần lúc này mới thả lỏng tay Minh Hi ra, đứng dậy đi theo bọn Thiệu Dư cùng đến nhà ăn.

Minh Hi dùng sức cọ cọ tay lên đồng phục, phiền muốn chết.

"Hai người các cậu tập lời thoại kịch hả? Như thế nào lại nói mấy lời kỳ quái như vậy chứ?" Phùng Mạn Mạn thò qua hỏi.

"Cậu ta là đồ quỷ chán ghét!"

Minh Hi biết Ấn Thiếu Thần nghiêm túc, nếu cô thực sự vì trốn cậu chuyển lớp, Ấn Thiếu Thần cũng sẽ cùng chuyển sang, chuyển cũng như không.

Ấn Thiếu Thần làm được.

Cho dù cô quay lại Giang Tô, Ấn Thiếu Thần cũng có khả năng chuyển qua, còn theo Hải Tinh làm anh em tốt!

Ấn Thiếu Thần vốn dĩ chính là một sự tồn tại không vướng bận, ở nơi nào cũng không quan trọng.

*

Minh Hi ăn xong cơm trưa, bị Hoàng Hoa gọi đi văn phòng.

"Em có biết các bạn nhỏ đáng yêu lớp mình thích lập nhóm nhỏ không?" Hoàng Hoa đầu tiên hỏi vấn đề này.

Minh Hi bị hỏi thì sửng sốt, cô biết mà, nhưng chuyện này tại sao phải hỏi cô, hỏi Lưu Tuyết mới đúng nha?

"Em bị trường học nhìn trúng muốn em sang lớp trọng điểm, lãnh đạo trường học cũng nói riêng với cô, cô cho rằng phải xem ý nguyện của chính em. Sau đó học sinh trong lớp lập nhóm nhỏ, thêm cô vào cùng cô nói, đề nghị các thầy cô giảng bài tốc độ nhanh hơn, tất cả đồng nhất với lớp trọng điểm, như vậy sẽ không làm chậm trễ em, em cũng không cần chuyển đến lớp trọng điểm." Hoàng Hoa nói.

Minh Hi không biết chuyện này, trong nội tâm thoáng có chút cảm động.

"Bọn họ có nói vốn dĩ cũng không nghe giảng, còn nói bản thân cũng không kém lớp trọng điểm, có thể học cùng một tiến độ với lớp trọng điểm. Lớp quốc tế chúng ta cũng không phải hoàn toàn không tham gia thi đại học, muốn tham gia thi đại học bình thường cũng có thể. Kỳ thật lớp quốc tế so với các lớp khác vất vả hơn, các môn nhiều hơn mấy tiết so với lớp khác, môn tự học cũng giảm rất nhiều, cho nên tiết tự học buổi tối mới nhẹ nhàng hơn chút."

Hoàng Hoa nói xong, đối với Minh Hi mỉm cười, mỹ nữ tóc vàng mắt xanh thật sự nhìn thế nào cũng đẹp.

"Đi lớp nào, đều do chính em quyết định, cô chỉ đem cách làm của mọi người trong lớp nói cho em, chỗ cô còn nhận được thư liên danh kháng nghị, nên cô cảm thấy mình nên làm chút gì đó. Em nghĩ như thế nào?"

Minh Hi gần như không do dự: "Em ở lại lớp quốc tế."

Nếu chỗ nào cũng không dứt được Ấn Thiếu Thần, cô còn lưu luyến bạn học, vì sao lại phải chuyển lớp chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com