Chương 60: Ghen
Xe cáp chậm rãi chạy.
Minh Hi đã biết "bữa tối ánh nến" nơi này là một đống quà, cũng không còn tâm tư ăn.
Cô cất tất cả đồ vật, bỏ vào trong túi mình, thẳng thắn vô tư nhận quà.
Nếu là người khác theo đuổi, Minh Hi đến cũng không đến, quà tới nhìn cũng sẽ không nhìn.
Nếu là những người khác nhận được quà đắt như thế này, chắc hẳn sẽ cảm thấy quá quý giá mà cự tuyệt. Nhưng Minh Hi thì không, bởi vì cô cảm thấy vẫn ổn, quà đáp lễ cũng phải có, chỉ là tự hỏi tặng cái gì lại là chuyện tương đối phiền toái mà thôi.
Hào môn cùng nhà giàu mới nổi, ở vấn đề "tiền" không có chênh lệch.
Minh Hi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Ấn Thiếu Thần hiển nhiên lúc trước cũng đã từng ngồi xe cáp vài lần, đối với phong cảnh không quá để ý, chỉ bắt đầu thu dọn bàn.
Thổi nến, đĩa đựng quà tặng xếp gọn chỉnh tề.
Cậu nhìn trái nhìn phải sau, cảm thấy hoa không ngay ngắn lắm bắt đầu sửa sang lại bụi hoa.
Minh Hi cũng bị phân tán sự chú ý.
Cô thật sự không rõ tên này đang hẹn hò, đột nhiên đi dọn dẹp xe cáp là tật xấu gì.
Người có chứng cưỡng bách thật là không thể trêu vào.
Xe cáp đi tới một nửa thì dừng lại, Minh Hi lập tức hoảng hốt, hỏi Ấn Thiếu Thần: "Không phải là xảy ra trục trặc chứ? Cậu nhanh gọi điện thoại xin giúp đỡ!"
Ấn Thiếu Thần chỉ chỉ một phương hướng: "Xem ngoài cửa sổ."
Minh Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, ngay sau đó thấy được pháo hoa.
Pháo hoa này nở rộ cùng loại trước kia từng thấy hoàn toàn khác biệt.
Trước kia phần lớn là từ mặt đất nhìn lên, lần này là ở giữa không trung, pháo hoa song song với độ cao của bọn họ nổ tung, càng thêm trực quan, cũng càng thêm mỹ lệ.
Minh Hi lập tức mở to đôi mắt, hỏi Ấn Thiếu Thần: "Cậu sắp xếp?"
"Đúng vậy, loại phú nhị đại ăn chơi trác táng giống tôi, sẽ không bao du thuyền bắn pháo hoa, tôi thích trời cao." Ấn Thiếu Thần trả lời đặc biệt bỉ ổi.
Dáng vẻ ta không biết xấu hổ, là thiên hạ vô địch, khiến Minh Hi dở khóc dở cười.
Cô ngắm pháo hoa, đoán chắc là Ấn Thiếu Thần chọn lựa qua, cũng là loại pháo hoa cực kỳ được lòng trái tim thiếu nữ, hình dạng cũng có hình trái tim, còn có hình cánh hoa.
Cũng khó trách trong phim thần tượng hay có cảnh này, thật sự rất đẹp.
Minh Hi lại khó kiềm chế mỉm cười, không nhịn được móc điện thoại ra ghi lại một đoạn video ngắn.
"Cần tôi giúp cậu chụp ảnh không?" Ấn Thiếu Thần hỏi cô.
"Được!" Minh Hi lập tức ngồi bên cửa sổ, đợi Ấn Thiếu Thần chụp ảnh.
Chờ Minh Hi nhìn thấy ảnh liền bất đắc dĩ, ảnh chụp mặt cô bị một mảnh đen nhánh nuốt hết, nhưng thật ra pháo hoa được chụp khá đẹp.
"Được rồi, cậu nghỉ một lát đi." Minh Hi đối với kỹ thuật chụp ảnh của Ấn Thiếu Thần cho 3 điểm, điểm tối đa 100.
Vốn dĩ chỉ được 2 điểm, thêm 1 điểm là nể tình Ấn Thiếu Thần lớn lên mặt mũi đẹp trai.
"Chụp không đẹp sao, tôi còn cố ý mở toàn cảnh." Ấn Thiếu Thần cảm thấy bản thân đặc biệt ủy khuất.
"Cậu lại đây." Minh Hi mở ra camera, điều chỉnh thành camera trước, hai người ngồi cùng nhau sau đó Minh Hi quay một video ngắn.
Trong video có thể nhìn thấy pháo hoa ngoài cửa sổ, còn có hoa hồng trong xe cáp.
Mặt hai người kề thật sự gần, đều là gương mặt có thể chịu được độ phân giải cao của màn ảnh, ăn ảnh không cần phải nói.
Minh Hi quay xong thì đưa điện thoại di động bỏ vào túi, tiếp tục dùng mắt thường ngắm pháo hoa.
Ấn Thiếu Thần chỉ quảng trường phía dưới: "Cậu xem nơi đó."
Minh Hi hạ tầm mắt nhìn qua, thấy chỗ quảng trường cũng có người đốt pháo hoa theo, chỉ là không phải tầm cao, là pháo mặt đất, chắp vá ra một vài hình dạng.
Minh Hi nhìn thấy hàng chữ kia liền phụt cười —— Ừ, cậu thật xấu.
"Bệnh tâm thần!" Minh Hi không nhịn được véo Ấn Thiếu Thần một cái.
"Cổ vũ cậu chứ sao, làm người xấu mà mệt như vậy, cậu cũng là một nhân tài." Ấn Thiếu Thần ngồi trên ghế chân bắt chéo, "Tôi cố ý lúc tối tới nơi này xem qua một lần, sắp xếp khoảng cách pháo hoa với chỗ này, còn có vị trí pháo hoa trên quảng trường."
"Ừm, rất dụng tâm." Minh Hi gật gật đầu, chăm chú ngắm pháo hoa không ngó ngàng Ấn Thiếu Thần.
Ấn Thiếu Thần khụ một tiếng, tiếp tục nói: "Mẫu xe thể thao hồng nhạt không dễ mua, tôi tốn rất nhiều công sức......"
"Ừ ừ, thật lợi hại."
"Cậu chẳng lẽ không xúc động muốn ôm tôi một chút, hoặc là hôn tôi một cái sao?" Ấn Thiếu Thần trực tiếp hỏi.
"Giờ phút này đâu có lúc nào không nhìn cậu?"
"Minh Hi, cậu như thế này khác gì bạn gái sau khi tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường chuẩn bị xong xuôi, nhưng chỉ chơi trò chọc phá bạn trai không hả?" Ấn Thiếu Thần hỏi câu xuất phát từ cả linh hồn.
"Không phải, Ấn Thiếu Thần cậu không phải rất trầm mặc ít nói, lạnh lùng vô tình sao? Hiện giờ thế nào lại như oán phụ?"
"Bởi vì ai hử? Chính cậu trong lòng không có xác định sao? Vì việc này tôi còn bắt bọn họ không bật camera theo dõi."
Minh Hi quay đầu nhìn về phía Ấn Thiếu Thần, thấy cậu giống như một cậu nhóc vô cớ gây rối để được khen ngợi, giơ tay dùng ngón trỏ điểm nhẹ chóp mũi Ấn thiếu nhàng một chút: "Ngoan, đừng nháo."
Ấn Thiếu Thần lập tức câm miệng, rõ ràng là một hành động nhỏ, vậy mà nháy mắt cậu bị trấn an.
Thích thật sự là một điều kỳ diệu.
Khó lòng giải thích.
Không thể nói lý.
Chờ pháo hoa kết thúc, xe cáp mới chậm rãi tiếp tục chạy.
Minh Hi ngồi bên Ấn Thiếu Thần, lấy ra đồng hồ nhìn thời gian: "Còn nửa giờ mới đến giao thừa."
"Chúng ta sang phía đối diện chơi." Ấn Thiếu Thần chỉ vị trí kết thúc của xe cáp.
"Ừ, được."
Tòa cao ốc điểm cuối cũng là trung tâm thương mại, cũng là sản nghiệp trong nhà Ấn Thiếu Thần.
Hai người đến sân thượng, trên đó gió hơi lớn, hai người cố ý đi chỗ có thể tránh gió, Ấn Thiếu Thần lấy ra pháo bông cậu đã sớm chuẩn bị xong.
Sau khi châm lửa Minh Hi dùng que pháo vẽ hình trái tim, còn muốn dạy Ấn Thiếu Thần chụp ảnh như thế nào.
Ấn Thiếu Thần ở chụp ảnh phương diện ngộ tính khá tốt, không theo đuổi toàn cảnh nữa, cũng không coi cảnh sắc là trọng điểm, mà là quay chụp Minh Hi.
Minh Hi đốt hơn ba mươi que pháo xong, Ấn Thiếu Thần mới xem như chụp được bức ảnh không tồi.
Minh Hi cầm điện thoại cho Ấn Thiếu Thần xem ảnh, đồng thời chỉ huy Ấn Thiếu Thần nên làm như thế nào, hình ảnh kia quả thực giống như quay phim điện ảnh, tùy tiện một tấm đăng lên mạng đều có thể hấp dẫn một đống người mê muội.
Lúc cô xem ảnh thì cảm thấy mình có sở thích đặc biệt, trong tất cả ảnh chụp cô cố tình lại thích tấm Ấn Thiếu Thần không tình nguyện, nhìn vào cảm thấy thật thú vị.
Hai người bọn họ nhìn màn hình LED ở tòa nhà đối diện, còn có thể nghe được trên đường dưới đất có người đang đếm ngược.
5, 4, 3, 2, 1.
"Chúc mừng năm mới." Hai người đồng thanh nói, tiếp theo cùng nhìn về phía đối phương, rõ ràng không có gì buồn cười, lại không thể hiểu được cùng nhau nở nụ cười.
"Hôm nay thật quá vui vẻ." Minh Hi nói với Ấn Thiếu Thần.
"Vậy đáng giá, cậu lạnh không?" Ấn Thiếu Thần nói xong kéo ra khóa áo lông vũ của mình, đem Minh Hi kéo vào trong lồng ngực cậu, hôn đỉnh đầu cô một cái, "Tôi chắn gió cho cậu."
"Chúng ta trở về đi." Minh Hi dựa vào trong lòng Ấn Thiếu Thần hỏi.
"Lại ở thêm một lát, về thì lại phải tách ra."
"Lúc hai chúng ta ở trường học cũng ngồi cùng bàn mà."
"Vậy về trường dọn sạch tất cả những người khác trong lớp ra ngoài, nếu không vẫn có khác biệt."
"Có gì khác?"
"Người khác ở đó cậu sẽ ngại ngùng, nếu chỉ có tôi ở đấy, cậu có khả năng còn lưu manh hơn tôi." Ấn Thiếu Thần nói xong nở nụ cười, "Sân thượng gió lớn, không tiện cho cậu sờ chân."
Minh Hi lập tức bị Ấn Thiếu Thần chọc tức, cũng không biết nghĩ thế nào, lại trực tiếp đem bàn tay lạnh lẽo của mình thò vào trong áo hoodie của Ấn Thiếu Thần, ấn trên bụng cậu: "Mau, để chị gái nhỏ chơi lưu manh."
"Ôi đ*ch!" Ấn Thiếu Thần bị lạnh trong nháy mắt không khống chế được, lời thô tục cũng thốt ra.
"Ai nha, cơ bụng thật không tệ nha."
"Tới tới tới, cậu duỗi vào trong quần đi." Ấn Thiếu Thần dứt khoát túm tay Minh Hi.
Minh Hi nhanh chóng tránh thoát, quay đầu liền trở về.
Ấn Thiếu Thần đi theo phía sau cô cười, sau đó bước nhanh đuổi theo ôm lấy cô từ phía sau: "Cậu thế nào không làm người xấu? Nhanh hư đi, tôi thật chờ mong."
"Tôi mà xấu xa lên chính tôi còn sợ!" Minh Hi bắt đầu buông lời hung ác.
"Ừ ừ, tốt tốt, đến đây, hư nào."
Minh Hi tức giận không thôi, đi ra ngoài thì phát hiện mình đầu óc choáng váng đến mức tìm không thấy thang máy.
Ngẩng đầu tìm bảng hướng dẫn nửa ngày, cuối cùng vẫn là bị Ấn Thiếu Thần kéo tay mang theo cô đi hướng thang máy.
Hai người đứng trong thang máy, Ấn Thiếu Thần nhờ vào ánh sáng thang máy mới thấy lỗ tai Minh Hi đỏ bừng, không khỏi cảm thấy Minh Hi có chút đáng yêu.
Lại bắt nạt thế bắt nạt nữa thì chắc bắt nạt đến khóc đi?
"Cậu có cảm thấy chỉ có hai người trong trung tâm thương mại, bầu không khí đặc biệt quỷ dị không, nói không chừng đến một tầng nào đó cửa đột nhiên mở, kết quả bên ngoài không có một ai. Một lát sau cửa thang máy khép lại, lại vang lên tiếng chuông cảnh báo quá tải, cửa lại mở ra......" Ấn Thiếu Thần cố ý đè thấp âm thanh nói.
Minh Hi sợ cái này, nắm tay Ấn Thiếu Thần càng chặt hơn một ít.
"Thật sự khiến người hỏng mất chính là, nhảy số, cửa mở dừng ở tầng này, đi xuống hay không đi xuống? Ngoài cửa thang máy một mảnh đen như mực, thang máy đâu... rõ ràng chỉ có hai người mà..."
"Cậu có thể ngậm miệng lại hay không?" Minh Hi tức giận không thôi.
"Không cảm thấy tôi lúc này mới gọi là xấu xa sao?"
"Là là là, cậu hỏng hẳn rồi, dùng biện pháp học sinh tiểu học hù dọa con gái. Chưa nói cậu là trẻ mầm non, là vì sợ cậu đi nhà trẻ dọa mấy đứa bé mẫu giáo!"
"Tôi phát hiện cậu trách cứ tôi vĩnh viễn là sắc bén nhất."
"Có thể thấy được tôi đối với cậu đặc biệt bao nhiêu?"
Thang máy tới tầng một, Minh Hi bước nhanh ra ngoài, Ấn Thiếu Thần đi theo phía sau cô cười hì hì một chút cũng không tức giận.
Minh Hi lại quay đầu trừng mắt nhìn Ấn Thiếu Thần một cái, hừ lạnh một tiếng tiếp tục bước nhanh.
"Chị xấu xa năm mới vui vẻ." Ấn Thiếu Thần ở phía sau cô hô một câu.
Minh Hi không thèm để ý.
"Tôi thích cậu." Đột nhiên thổ lộ.
Minh Hi vẫn không thèm để ý.
"Cậu tức giận cũng đặc biệt xinh đẹp."
"Tôi vốn dĩ đã xinh đẹp!" Minh Hi hung dữ trả lời.
Ấn Thiếu Thần bước nhanh đuổi theo Minh Hi, giữ tay cô lại: "Cậu biết đường hả mà đi loạn, tôi đưa cậu đến chỗ đỗ xe."
Minh Hi lúc này mới đi theo Ấn Thiếu Thần.
Trở lại trên xe Minh Hi mới có tâm tình xem video cùng ảnh chụp lúc nãy.
Cô lướt lướt, lúc sau, gửi clip ngắn cùng mấy tấm ảnh chụp trên cáp treo cho Phùng Mạn Mạn, xem như chia sẻ.
Phùng Mạn Mạn bên kia không để ý cô.
Cô không nghĩ nhiều, tìm mấy bức ảnh của mình đăng lên trang cá nhân.
Minh Hi: Năm mới vui vẻ. [ hình ảnh ]
"Tại sao không đăng ảnh chụp tôi?" Ấn Thiếu Thần ngồi bên cạnh cô, nhìn toàn bộ quá trình thao tác của cô, xem xong không nhịn được hỏi.
"WeChat của tôi có người nhà."
Ấn Thiếu Thần lấy ra điện thoại của mình đăng một tin trên vòng bạn bè, vẫn như trước không có bất luận từ ngữ gì, chỉ đăng một video mười giây.
Video là Minh Hi chia sẻ cho cậu, cậu cắt lấy một đoạn hai người ở bên nhau đăng lên.
"Tôi không cần che che giấu giấu." Ấn Thiếu Thần vô cùng vênh váo nói.
Rất nhanh, Ấn Thiếu Thần đã nhận được bình luận đầu tiên.
Hoàng Hoa: Tôi đối với các em cực kỳ thất vọng, các em một đám trốn học lại luôn học không biết che dấu chủ nhiệm lớp mình!
Ngay sau đó phía dưới liền spam.
Hàn Mạt: Ha ha ha ha, hiện trường tai nạn xe cộ.
Lưu Tuyết: Trừ ha ha ha ha tôi không nói nên những lời khác.
Bạn học 1: Trời ui, lướt nhóm bạn bè đột nhiên cười ầm lên.
Bạn học 2: Cô giáo thật tuyệt.
Minh Hi ngồi ngay cạnh Ấn Thiếu Thần, nhìn bộ dáng Ấn Thiếu Thần cầm di động hạn hán lời, không nhịn được cười ra hiệu quả tiếng vịt kêu báo động đất.
Nhưng rất nhanh đã cười không nổi: "Từ từ, cô ấy có phải phát hiện hai chúng ta cùng nhau trốn học hay không?"
"Giờ mới phản ứng lại?"
"Cô ấy...... cô ấy nếu biết yêu sớm có tìm phụ huynh không?"
Ấn Thiếu Thần lắc lắc đầu: "Lớp trọng điểm sẽ tìm, lớp quốc tế thì không, lần trước gặp phải Hoàng Hoa cô ấy còn trộm hỏi tôi đã theo đuổi được chưa, tôi nói chưa, cô ấy còn cổ vũ tôi cố gắng hơn, đừng để cho mấy tên vô lại khác ôm chạy mất."
"May mắn chủ nhiệm lớp là Hoàng Hoa..." Minh Hi nhớ đến dáng vẻ mình vừa rồi điên cuồng cười, không nhịn được che mặt, "Tôi thiếu chút nữa quên tôi với cậu cùng nhau trốn học, thật là bị chính sự ngu ngốc của mình làm muốn khóc."
Hai người ngồi trong xe yên tĩnh một khoảng thời gian.
Sau một hồi Minh Hi quay đầu cùng Ấn Thiếu Thần bốn mắt nhìn nhau, Ấn Thiếu Thần biểu cảm tất cả đều không sao hết, cô thì có chút uể oải.
Kết quả trong nháy mắt đối diện lần nữa không thể hiểu được muốn cười.
"Cậu nói xem thích một người có phải sẽ biến thành một đồ ngốc hay không?" Ấn thiếu hỏi cô.
Minh Hi lắc lắc đầu: "Không biết a......"
Ấn Thiếu Thần lại lần nữa lấy điện thoại ra, nhìn thấy lại có người bình luận.
Ba ba: Bạn gái?
Nhìn thấy cha gửi tin nhắn tới, Ấn Thiếu Thần hơi hơi nhíu mày, ngay sau đó lại buông di động xuống.
Xe chạy đến bên cạnh trường học thì dừng lại, hai người đang định trèo tường, Ấn Thiếu Thần đột nhiên nhận được điện thoại của Hoàng Hoa.
"Alo?" Ấn Thiếu Thần lập tức nghe máy.
"Cô nói với bảo vệ cổng rồi, bảo là hai người các em xin nghỉ ra ngoài, các em trực tiếp từ cổng chính trở về đi, trời lạnh như vậy trèo tường không thoải mái."
"À, cảm ơn cô."
Cúp điện thoại, Ấn Thiếu Thần mang theo Minh Hi đi cửa chính, quả nhiên, sau khi đi qua bảo vệ cổng thả cho người vào.
"Hoàng Hoa cũng thật tốt." Minh Hi cảm thán nói.
"Vậy không cần chuyển trường."
"Ừm, tôi suy xét suy xét."
Hai người cùng đi đến ký túc xá, đến cửa Minh Hi hỏi Ấn Thiếu Thần: "Cậu có nhờ Hoàng Hoa gọi điện thoại cho quản lý ký túc không?"
"Chắc cô quên mất, cô ấy đôi khi cũng rất ngốc."
"Vậy làm sao bây giờ a."
"Phòng ngủ của cậu có để cửa sổ không?"
Minh Hi gật gật đầu, Ấn Thiếu Thần lập tức đi về hướng phòng ngủ Minh Hi.
"Từ từ, cậu một chút chuẩn bị phía sau cũng không có? Rõ ràng đã sớm quyết định ra ngoài."
Ấn Thiếu Thần có chút hết cách, vẫn thừa nhận: "Tôi bảo Hà Nhiên để cửa sổ giúp tôi, cậu ấy cũng ở tầng một."
"Bái bai."
"Haiz." Ấn Thiếu Thần thở dài một hơi, "Cậu đi về trước đi, tôi nhìn cậu về đến nơi rồi lại đi."
Minh Hi đi về phòng ngủ được vài bước rồi, đột nhiên xoay người lại tới trước mặt Ấn Thiếu Thần, nhón chân hôn môi cậu một cái: "Năm mới vui vẻ."
Ngay sau đó quay đầu liền chạy.
Hôm nay có tuyết rơi một lát đường hơi trơn, Minh Hi chạy trốn thất tha thất thểu, Ấn Thiếu Thần nhìn thấy lo lắng đề phòng.
Cũng may cuối cùng Minh Hi bình an đến bên cửa sổ bò vào.
Ấn Thiếu Thần đi hướng phòng ngủ nam vừa đi còn vừa cười.
Vẫn luôn cười.
Cười đến ngây ngốc.
Năm mới này quả thật rất vui vẻ.
*
Bởi vì trở về muộn, hôm nay Tết Nguyên Đán còn được nghỉ, Minh Hi dứt khoát ngủ đến giữa trưa mới bò dậy.
Cô mở to mắt liền thấy được một loạt tin nhắn chưa đọc.
Có vài cái là trong nhóm gửi tin chúc tết, có vài tin là Lưu Tuyết và Phùng Mạn Mạn gửi tới.
Tin nhắn của Lưu Tuyết đa phần là hỏi thăm Ấn Thiếu Thần dẫn cô đi đâu chơi.
Phùng Mạn Mạn lại nhắn là: Thật m* nó đau.
Minh Hi nhanh chóng trả lời: Cậu bị thương?
Phùng Mạn Mạn:......
Minh Hi cảm thấy không thể hiểu được, cũng không có nghĩ vòng vèo.
Lúc này Lưu Tuyết chia sẻ tin nóng: Quan Dực Hàm đêm qua lên hot search.
Minh Hi: Làm sao vậy?
Lưu Tuyết: Cũng không biết cậu ấy nghĩ như thế nào tự nhiên hát thật, là giữ nguyên giọng để hát, tất nhiên cũng lệch tông. Hiện tại trên mạng một nửa mắng cô ấy, nói cô ấy không bản lĩnh đừng nhận hoạt động này. Còn có một nửa che chở cậu ấy, nói cậu ấy chân thật không làm ra vẻ, so với hát nhép tốt hơn nhiều.
Minh Hi đọc tin nhắn lập tức phản ứng lại.
Cô gián tiếp nhắc nhở Quan Dực Hàm, không nghĩ đến Quan Dực Hàm làm thật luôn, so với trong nguyên tác thay đổi một ít.
Nhưng mà vẫn lên hot search.
Cô xem Weibo, phát hiện tình huống so với trong sách tốt hơn nhiều, trong sách tình huống nghiêng về một phía, sau đó kéo theo tin tức Quan Dực Hàm ở đoàn phim chơi bài, không lễ phép với tiền bối đều bị lôi ra.
Lần này ít nhất có không ít người chuyển thành fan, không ít người còn nói chuyện giúp Quan Dực Hàm.
Hát lạc giọng thì làm sao?
Fans tình nguyện xem cô ấy, hát mất nốt bọn họ cũng cảm thấy đáng yêu.
Điều này so với hát nhép tốt hơn nhiều.
Minh Hi: Mình xem rồi, tình hình còn tạm ổn.
Lưu Tuyết: Quan Dực Hàm chắc hẳn không thể về trường học, bằng không sẽ ảnh hưởng đến trường, hẳn là học kỳ sau lại đến.
Minh Hi: Tránh đầu sóng ngọn gió?
Lưu Tuyết: Đúng, làm nghệ sĩ cũng thật là mệt mà.
Minh Hi: Ừ ừ, mình cũng cảm thấy như vậy.
Lưu Tuyết: Ngày hôm qua các cậu gây động tĩnh lớn như vậy, cậu còn chưa cùng Ấn Thiếu Thần ở bên nhau sao?
Minh Hi: Còn chưa có đâu.
Lưu Tuyết: Tuy rằng không hiểu, nhưng mà mình cảm thấy rất sảng khoái, Ấn Thiếu Thần cậu ta cũng có ngày này!
Minh Hi: Nhưng mà...... sắp.
Lưu Tuyết: Mình có được một tin tức!
Minh Hi lập tức có dự cảm xấu, cô mở ra group của khối, bên trong gió êm sóng lặng.
Cô buông điện thoại thở dài, suy đoán nhóm người này lại lập nhóm nhỏ buôn chuyện quan hệ giữa cô và Ấn Thiếu Thần.
Cầm di động còn đang quan sát tin tức về động thái của Quan Dực Hàm, lại nhận được tin nhắn của Ấn Thiếu Thần: Chị xấu xa đã dậy chưa?
Minh Hi: Rồi.
Ấn Thiếu Thần: Có muốn cùng em trai hư ra ngoài ăn cơm trưa không.
Minh Hi: Đồ ăn hôm qua tôi đóng gói về.
Ấn Thiếu Thần: Chúng ta tiện tay đặt ở trạm dừng cáp treo quên cầm.
Minh Hi lúc này mới phản ứng lại: A a a, thật đáng tiếc!
Ấn Thiếu Thần: Nếu cậu lười nhúc nhích tôi lập tức mua đem qua cho cậu.
Minh Hi sau khi trở mình, trả lời lại: Tôi lười, cậu đi mua đi.
Thời điểm Ấn Thiếu Thần mang đến đây áo ngủ Minh Hi còn chưa thay, trên mặt không trang điểm, tóc cũng rối loạn.
Ấn Thiếu Thần nhìn chằm chằm cô một hồi, cô hỏi: "Như thế nào, tiêu tan ảo ảnh sao?"
"Không, khá tốt." Ấn Thiếu Thần biết thời gian này người nhiều, cách đó không xa còn có phòng nhỏ bán nước, cậu không ở lâu liền rời đi.
Lúc Minh Hi đang ăn cơm, Ấn Thiếu Thần gửi tin nhắn đến.
Ấn Thiếu Thần: Tôi vẫn luôn cảm thấy...... cúc áo của cậu có phải cài lệch hay không?
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua mới phát hiện, đêm qua ngủ vội vàng cả hàng đều lệch.
Thế nào lại ngốc như vậy chứ.
Ấn Thiếu Thần: Nếu tôi là bạn trai sẽ giúp cậu cài lại, đáng tiếc tôi chỉ là bạn giới tính nam.
Minh Hi: Tôi cảm thấy nếu cậu là bạn trai cũng chỉ biết cởi.
Ấn Thiếu Thần: Thôi được, tôi cũng cảm thấy vậy.
*
Tiết mục thi đấu còn chiếu sớm hơn Minh Hi tưởng tượng.
Chủ yếu là chương trình thi đấu này đều không phải quay người đẹp, không cần thêm nhiều thứ hậu kỳ, hoặc nghiêm túc cắt nối biên tập.
Tiết mục này chỉ cần đem phần tinh hoa cắt nối biên tập ra, thu hình mấy giờ, cuối cùng phát sóng cũng chỉ là bản tinh túy hơn một tiếng.
Trong chương trình, mỗi khu vực dự tuyển đều sẽ chiếu một tập, về sau mới quay tuyển thủ lọt vào vòng chung kết đến Bắc Kinh thi đấu trận chung kết.
Chỉ có 7 khu vực, mỗi số chiếu hai khu vực, như vậy chỉ phát sóng hơn 3 số.
Phần sau số thứ 4 là đoạn ngắn tất cả các tuyển thủ ở trường mình chuẩn bị cho trận chung kết, còn có hình ảnh mọi người vào ký túc xá tập thể.
Mỗi khu vực 10 tuyển thủ, 7 khu tổng cộng 70 tuyển thủ.
Khu vực Đông Bắc trường Gia Hoa chỉ có cô và Đường Tử Kỳ tham gia trận chung kết.
Hoàng Hoa còn lộ ra tin tức nội bộ.
Vốn dĩ khu vực bọn họ không phải khu ghi hình đầu tiên, ban đầu cũng tính phát sóng trong kỳ thứ hai hoặc thứ ba.
Nhưng vì Minh Hi số này tương đối xuất sắc, tổ tiết mục quyết định chiếu trước kỳ có Minh Hi.
Minh Hi lần đầu tiên lên TV, không xem được phát sóng trực tiếp tại trường quay liền lên trang web xem video.
Giống cô dự đoán, ratings chương trình này thật sự chẳng ra gì, ở trang chủ trang web đều không nhìn thấy đề cử, cô click vào mục "Giáo dục" giao diện cực kỳ lạnh lẽo, kéo xuống rất lâu mới ở góc nhỏ nhìn thấy.
Nhấn vào liền thấy bình luận ít ỏi không có mấy, trong lòng thầm nói loại tiết mục này thật là nằm liệt giữa đường mà.
Chỉ là một màn hình trả lời câu hỏi, dẫn chương trình cũng không có gì để câu kéo, duy nhất đáng giá thưởng thức chính là cảm giác gay cấn khi tích lũy câu trả lời chính xác.
Từng chút từng chút một tích lũy thành tích của mình, hơn nữa người sau vượt người trước, vượt qua từng tuyển thủ nhóm đầu tiên lên sân khấu, mặt khác cũng không có gì xem.
【 Đồng phục trường cấp ba dân lập kia thật đẹp mắt. 】
【 Chị gái nhỏ trường tư đó cũng thật đáng yêu, khi cười thật ngọt ngào. 】
Những người này khen chính là Đường Tử Kỳ.
Minh Hi chống cằm xem một lát, rốt cuộc thấy được mình lên sân khấu, không khỏi có hơi khẩn trương.
Nhưng mà rất nhanh cô đã không nhịn được bật cười.
Cô thế nào lại đẹp như vậy a!
Cô thế nào lại ăn ảnh như vậy a!
A a a a!
Cô phải cho chính mình đánh CALL!
【 Oa! Tuyển thủ trường cấp ba tư nhân kia đều chọn có nhan sắc sao. 】
【 Bạn nữ sinh Gia Hoa mới đi lên thật xinh đẹp. 】
【 Nói cô ấy tới diễn phim thần tượng tôi cũng tin. 】
Minh Hi xem đến thực sự hưng phấn, còn lôi kéo Ấn Thiếu Thần xem cùng cô, một bên tai nghe khác nhét vào lỗ tai Ấn Thiếu Thần.
Hai người cùng nhau xem một lát thì đến đoạn tất cả mọi người dừng cuộc thi, chỉ còn lại cô và nam sinh Ngũ trung.
Khoảnh khắc nam sinh Ngũ trung nhìn về phía cô, bình luận đột nhiên tăng lên.
【 Đây là cảm giác nhất kiến chung tình. 】
【 Tại sao xem chương trình đấu trí tôi vậy mà trái tim thiếu nữ bùng nổ? 】
【 Cảm giác CP như mật là chuyện thế nào? 】
【Ánh mắt nam sinh rõ ràng là rơi vào bể tình a a a a! 】
Minh Hi đầu đầy dấu chấm hỏi, chỉ là nhìn cô một cái mà thôi, có đến nỗi não bổ ra nhiều thứ như vậy?
Cô đột nhiên cảm thấy trong phòng học hơi lạnh, thật cẩn thận nhìn về phía Ấn Thiếu Thần, rốt cuộc xác định hơi thở lạnh buốt là Ấn Thiếu Thần phát ra.
"Phỏng vấn tôi." Minh Hi chỉ vào màn hình nói, ý đồ dời đi sự chú ý của Ấn Thiếu Thần.
"À."
Sau khi kết thúc phỏng vấn, cũng không biết cắt nối biên tập thế nào, toàn bộ màn hình chỉ nhìn thấy nam sinh kia vẫn luôn nhìn cô.
【 Đây là cảm giác rung động trong phim thần tượng sao? 】
【 Thật ngọt! 】
【 Đề này đúng là khó thật. 】
【 Nam sinh rất đẹp trai, nữ sinh cũng xinh đẹp. 】
【 Rực rỡ quyến rũ × cấm dục lạnh lùng, tôi ăn! 】
Minh Hi đã không dám nhìn biểu cảm Ấn Thiếu Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com