11
Chương 11: Khiến người ta phải yêu thương
Điền Chính Quốc gửi mail cho Timber xong thì đi học. Đến lúc tan học rồi cậu mới phát hiện ra nhận được mail phản hồi rồi!
Timber đồng ý để cậu viết lời cho bản nhạc của mình.
Điền Chính Quốc khá bất ngờ.
Vì giáo sư Edward có nói rằng, email này là email của học viện cung cấp cho sinh viên, ít thì cũng phải được mấy năm rồi, có khi cũng chỉ để cho có mà thôi.
Hơn nữa, cậu học trò này của ông từ khi tốt nghiệp xong thì lao đầu vào công việc, có khi Timber không dùng email này nữa rồi.
Vì thế, Điền Chính Quốc chỉ muốn gửi mail thử xem có được hay không mà thôi, vốn dĩ không hi vọng gì nhiều.
Cậu nhận được mail phản hồi thì thật sự vui mừng ngoài sức tưởng tượng.
Cậu xuôi theo dòng cảm hứng khi lần đầu tiên nghe thấy bản nhạc này, viết một bản lời bài hát bằng tiếng Anh.
Viết xong lại thấy tiếng Anh không thể bộc lộ trọn vẹn cảm xúc, suy nghĩ mà cậu muốn gửi gắm. Vả lại, nhớ đến Timber cũng là người Trung Quốc, lại viết thêm một bản lời nhạc bằng tiếng Trung.
Sau đó, cậu gửi cả hai bản này qua mail cho Timber.
Chắc hẳn Timber là người rất lạnh lùng kiệm lời, mail phản hồi lần trước cũng chỉ gói ghém trong một chữ: “Được.”
Mail phản hồi lần này là, “Tôi xem rồi, rất hay. Cảm ơn.”
Điền Chính Quốc vừa đọc được thì không nhịn được bật cười. Đúng là người kiệm lời như vàng.
Cứ tầm hơn một tháng là Kim Thái Hanh lại đến thăm cậu một lần. Gọi là thăm thì cũng là đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra, cùng lắm là ăn một bữa cơm với nhau là hết.
Thực ra Điền Chính Quốc chẳng muốn Kim Thái Hanh đến một chút nào cả. Một mình cậu thì có phải tự do biết bao nhiêu không.
Hơn nữa, hai người họ cũng chẳng thân thiết gì cho cam, cứ gò ép ở cùng nhau thì càng khiến đôi bên khó xử.
Cơ mà Điền Chính Quốc nói vòng vo tỏ ý anh không cần phải đến, Kim Thái Hanh lại tỏ vẻ không hiểu.
__________________
Bụng Điền Chính Quốc vẫn cứ phẳng lì. Đôi khi cậu quên mất là trong bụng mình có một đứa bé.
Nếu như khoa sản mà không cho hình ảnh siêu âm một bào thai bé xinh thì chắc cậu còn nghi ngờ bản thân mình không có thai mất.
Nháy mắt cái đã qua năm tháng, thoáng cái nắng nóng mùa hè đã đổi thành gió lạnh mùa đông rồi.
Bụng của Điền Chính Quốc mới nhô lên một tí.
Những vẫn chẳng giống như có bầu tẹo nào. Giống như ăn nhiều to bụng hơn là “chơi” to bụng.
Vào lễ Giáng Sinh, Điền Chính Quốc vừa đến quán bar mà cậu hát thì nhận được điện thoại của Kim Thái Hanh.
“Ở đâu đấy?”
Điền Chính Quốc: “Anh đến rồi hả? Sao thế?”
Ngày mai có phải đi kiểm tra định kì đâu nhỉ? Anh ta đến làm gì?
Kim Thái Hanh: “Công tác. Cậu ở đâu, tôi đưa cậu đi ăn tối.”
Điền Chính Quốc thầm nhủ, Giáng Sinh còn công với chả tác. Người Anh không nghỉ Giáng Sinh à?
“Anh tự đi ăn đi. Tối nay tôi phải đến quán bar để làm việc.”
Kim Thái Hanh hỏi, “Dimple(*)?”
(*) Lúm đồng tiền.
Điền Chính Quốc giật mình, “Sao anh biết? Anh cho người theo dõi tôi à?”
Kim Thái Hanh: “…… Gần Học viện Partrick chỉ có duy nhất một quán bar thôi.”
Điền Chính Quốc: “Sao anh biết?”
Kim Thái Hanh hỏi vặn lại: “Sao cậu hỏi nhiều thế nhỉ?”
Điền Chính Quốc trả lời đến là bon mồm: “Anh thì hỏi tôi ít lắm đấy, anh hỏi tôi làm ở đâu làm gì?”
“Tôi đến đón cậu.” Kim Thái Hanh nói không lại cậu ta, cúp luôn điện thoại.
Điền Chính Quốc: “Không cần đ….. Alo?”
Kiểu người gì vậy? Cứ thế ngang nhiên cúp điện thoại.
Lúc Kim Thái Hanh bước vào quán bar thì Điền Chính Quốc đang hát.
Hôm nay cậu mặc một cái áo lông màu trắng, dưới ánh đèn vàng ngà ngà, như thể đang phát ra những tia sáng huyền ảo.
Kim Thái Hanh phải thừa nhận, cậu ta đẹp trai thật.
Điền Chính Quốc hát một bản tình ca quyến luyến tiếng Anh.
Dimple là một quán bar khá yên tĩnh, người đến đây đa số là sinh viên, người đến hát cũng thường là sinh viên.
Họ chọn những bài hát tiết tấu chậm rãi, êm dịu, rất phù hợp với không khí với cách bày trí của quán bar.
Kim Thái Hanh chọn chỗ ngồi, gọi một ly nước uống.
Anh vẫn còn nhớ rõ mồn một đoạn video kinh khủng hôm đó.
Nhưng bây giờ, Điền Chính Quốc ngồi trên ghế, từ tốn hát.
Giọng hát tràn ngập cảm xúc.
Xử lý tiết tấu, cao độ uyển chuyển.
Kim Thái Hanh có chút ngạc nhiên.
Một người sao lại có thể biến đổi lớn như vậy. Bảo sao học viện lại nhận cậu ta vào học.
Tầm nhìn Điền Chính Quốc chợt lướt qua chỗ Kim Thái Hanh, định hát xong bài này thì về.
Lúc bước xuống từ sân khấu, có một anh trai người Anh gọi cậu lại.
Anh trai người Anh này tên là Joseph. Điền Chính Quốc mỗi tuần thì có ba hôm đến đây hát, lần nào tới đây thì Joseph cũng tới.
Hôm nay còn mời cậu uống rượu.
Vì cậu đang có bầu, đương nhiên là không uống rượu, viện cớ mình dị ứng cồn để từ chối.
Joseph nói với Điền Chính Quốc, “Tôi cảm thấy trước đây em lừa tôi.”
Điền Chính Quốc mặt đầy dấu hỏi chấm.
Joseph nói, “Lần trước tôi hỏi em, em bảo em có người yêu rồi. Tôi không tin. Ai lại nỡ để một người đáng yêu như em phải đón Giáng Sinh một mình chứ? Nếu tôi là bạn trai em, ngày nào tôi cũng sẽ đến nghe em hát, tặng hoa cho em.”
Đáng yêu cái quần què gì chứ? Điền Chính Quốc nói, “Tôi không lừa anh. Bởi vì anh ấy rất bận nên mới thế.”
“Nhưng hôm nay anh ấy đến rồi.”
Joseph đưa mắt theo tầm nhìn của Điền Chính Quốc.
Là một người đàn ông châu Á anh tuấn.
Chỉ là sự “anh tuấn” của người này khó mà dùng lời để diễn tả cho được.
Joseph từ so đem mình ra so sánh với người này.
Thua rồi.
Joseph có chút ỉu xìu, “Thôi được rồi. Giáng Sinh an lành.”
Điền Chính Quốc cười, “Giáng Sinh an lành.”
Sau khi lên xe, Kim Thái Hanh không hỏi Joseph là ai, chỉ hỏi, “Tối nay muốn đi ăn ở đâu?”
Điền Chính Quốc: “Anh mời tôi à?”
“Ừ, tôi mời cậu.” Kim Thái Hanh bất lực nói, “Không cần phải AA (*).”
(*) AA: Ai trả tiền của người nấy.
“Thế thì anh tự quyết đi. Chỗ anh chọn toàn chỗ ngon thôi.” Điền Chính Quốc nói, “Dù sao thì anh cũng là người thích bắt bẻ mà.”
Kim Thái Hanh trầm mặc khởi động xe.
Một lúc sau.
“Nếu như không biết nói chuyện, đề nghị cậu bớt nói đi mấy câu.”
Điền Chính Quốc phì cười.
Không phải là cậu không biết nói chuyện.
Mà là cậu cố tình như thế. Không biết tại sao nhưng chỉ đơn thuần muốn chọc tức Kim Thái Hanh thôi.
Kim Thái Hanh lớn hơn cậu mấy tuổi liền, nhưng cũng chưa đến ba mươi tuổi. Tuổi còn trẻ mà suốt ngày trưng ra cái mặt đơ như khúc gỗ ấy.
Điền Chính Quốc thầm nghĩ, không phải anh thích ra vẻ người lớn sao? Thế thì tôi cứ cãi ngang với anh để anh trải nghiệm hương vị cãi nhau với trẻ con nhá.
Kim Thái Hanh lái xe một lúc lâu, đến một nhà hàng cách Học viện Partrick rất xa.
Hồi anh vẫn còn đi học, đây là nhà hàng mà anh thích nhất. Mấy năm trước còn ở gần học viện nhưng sau lại chuyển đến đây.
Anh không phải người thích hoài niệm quá khứ, chỉ là từ khi liên lạc qua mail với một sinh viên, tự nhiên muốn tìm lại chút kí ức thời đi học.
Hơn nữa, anh thấy Điền Chính Quốc có khi sẽ thích nơi này.
Tuy chuyển địa điểm nhưng hương vị của đồ ăn vẫn quen thuộc như ngày nào.
Khiến anh nhớ lại rất nhiều chuyện ngày trước.
Kim Thái Hanh hỏi, “Có ngon không?”
Điền Chính Quốc mồm đầy cá tuyết nướng, gật đầu lia lịa, ngon đến mức không muốn ngừng ăn để trả lời luôn.
Ngon quá đi mất thôi.
Chỉ muốn đem đầu bếp về nhà giấu đi thôi.
Ăn một bữa no nê xong, Điền Chính Quốc xoa xoa bụng, căng đét.
Cậu lên xe thì cơn buồn ngủ ập đến, một lúc sau đã ngủ rồi.
Tự nhiên xe dừng lại, Kim Thái Hanh tỉnh dậy, mơ màng hỏi, “Đến rồi à?”
Kim Thái Hanh không nói gì.
Điền Chính Quốc thấy sai sai.
Cậu mở mắt nhìn xung quanh. Trước mặt là một con sông.
Điền Chính Quốc nháy mắt tỉnh ngủ, “Đây là đâu? Anh muốn làm gì? Anh, anh cứ bình tĩnh đã. Chúng ta từ từ nói chuyện. Đời người có lúc khó khăn mà, đừng nghĩ quẩn!”
“Nếu anh mà nghĩ quẩn, cũng đừng lôi tôi theo cùng. Bụng tôi còn có con anh đấy…….”
Kim Thái Hanh đen mặt, “Cậu đừng nói nữa. Tôi đi nhầm đường.”
“Anh lạc đường?”
Điền Chính Quốc cười đến muốn tắc thở, “Anh bị sao thế? Không biết đọc Google Maps (*) à hahahahahahahahahah……..”
(*) Chỗ này là hệ thống định vị giống Google Maps nên mình để GG Maps cho dễ hiểu nha.
Mặt Kim Thái Hanh càng đen hơn.
Google maps chỉ mấy đường lận, anh không để ý chọn đường khác với lúc đến.
Đường này lằng nhằng khó đi.
Anh cũng chẳng nghi ngờ gì.
Đến lúc Google Maps báo: “Lên cầu”.
Kim Thái Hanh thấy toang rồi.
Giọng máy móc của chị Google vẫn quả quyết: “Lên cầu.”
Cầu ở đâu chứ?
Làm gì có cầu mà lên?
“Ầy. Hay là chúng ta bay qua đi hahahahahahah……” Điền Chính Quốc vẫn cười lăn lộn.
Kim Thái Hanh tự dưng thấy mất mặt.
Lại còn ở trước mặt Điền Chính Quốc nữa, càng khiến anh thấy khó chịu.
Điền Chính Quốc cười đến muốn nội thương, không thể ngừng lại được.
Cậu thấy dáng vẻ này của Kim Thái Hanh cực kì tươi mới. Dường như chỉ có những lúc thế này, anh mới giống như một người sống, chứ không phải kẻ hoàn mỹ từ đầu đến chân, không bao giờ phạm lỗi.
Bây giờ cũng đã muộn rồi, Kim Thái Hanh không tin Google Maps nữa. Xung quanh đây cũng không có đèn đường, lái xe buổi đêm cũng nguy hiểm nữa.
Điền Chính Quốc đề nghị, “Hay là chúng ta kiếm nhà nghỉ ở tạm một đêm đi.”
Kim Thái Hanh đồng ý.
May mà gần đó có một nhà nghỉ nhỏ.
Kim Thái Hanh nói với lễ tân, “Làm ơn cho một phòng hai giường.”
Lễ tân: “Không có phòng hai giường.”
Kim Thái Hanh: “Vậy hai phòng đơn.”
Lễ tân: “Không còn phòng nữa đâu, chỉ còn một phòng giường đôi thôi.”
Kim Thái Hanh hỏi Điền Chính Quốc, “Cậu có thấy bất tiện không?”
Điền Chính Quốc buồn ngủ chết đi được, chỉ ngủ thôi mà có làm gì đâu, “Anh thấy ổn thì tôi không có vấn đề gì.”
Hệ thống sưởi của khách sạn này không tốt lắm, hơi lạnh.
Điền Chính Quốc ngâm nước nóng xong thì chui vào chăn cuộn tròn như kén.
Kim Thái Hanh tắm xong thì Điền Chính Quốc đã lăn quay ra ngủ rồi.
Anh nhẹ nhàng vén chăn lên, chui vào, sau đó tắt đèn đi. Chỉ để lại cái đèn ở đầu giường không tắt đi.
Kim Thái Hanh cảm nhận được hơi ấm bên cạnh, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, có người không ngừng lắc tay anh.
Kim Thái Hanh mở mắt, Điền Chính Quốc nhìn anh cầu cứu, ánh mắt hoảng loạn.
“Sao thế?”
Điền Chính Quốc siết chặt tay Kim Thái Hanh, lắp bắp nói, “Động rồi, chuyện gì thế này? Tôi sợ….. Đang động……”
“Cái gì động cơ?”
Kim Thái Hanh thấy cậu sợ hãi, chầm chậm nhìn xuống dưới, mới phản ứng được. Có khi là thai nhi cử động.
Điền Chính Quốc bầu sáu tháng rồi, đứa bé cử động là bình thường.
Kim Thái Hanh đưa tay ra, đặt lên bụng của Điền Chính Quốc, “Ở đây sao?”
Điền Chính Quốc gật đầu. Trong mắt tràn ngập sợ hãi, hoảng loạn. Dường như nước mắt chực trào ra đến nơi.
“AAAAAA. Lại động rồi!”
Kim Thái Hanh cảm thấy đứa bé lại đạp một cái.
Anh nhẹ nhàng xoa bụng Điền Chính Quốc một chút, dịu dàng an ủi, “Đừng sợ, là đứa bé đang cử động thôi, rất bình thường.”
Điền Chính Quốc từ từ bình tĩnh lại.
Cậu biết đứa bé cử động là thế nào, chỉ là đang ngủ tự nhiên tỉnh giấc, vẫn còn trong trạng thái mơ màng chưa tỉnh hẳn, quên béng mất trong bụng mình có một đứa bé.
Đứa bé trong bụng tự nhiên đạp một cái. Loại cảm giác này quả thực rất kì lạ. Dọa cậu sợ muốn chết.
Bây giờ tỉnh ngủ rồi, Kim Thái Hanh vẫn nhẹ nhàng nói với cậu “Đừng sợ, đừng sợ”, khiến cậu ngại ngùng không thôi.
Lúc này, Kim Thái Hanh cực kì dịu dàng ấm áp.
Không lạnh lùng một chút nào cả.
Điền Chính Quốc lí nhí, “Ừ, tôi biết rồi. Anh đi ngủ đi.”
Sau đó xoay lưng về phía Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh nhìn sau gáy Điền Chính Quốc, tự nhiên thấy tim mình mềm một chút.
Điền Chính Quốc quả thật vẫn là trẻ con. Chưa hiểu chuyện.
Khiến cho người ta…. yêu thương.
---------
Tác giả có lời muốn nói:
Điền bị người ta thấy bộ lúc khóc nhè rồi
____________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com