Chương 28
Khương Hà không có hứng thú với kho báu của Kim Chung.
Chẳng qua là trò trẻ con thôi.
Nhưng cô vẫn đi với cậu.
Leo núi nửa ngày, Khương Hà mệt đến mức thở hổn hển nói: "Kim Chung, kho báu của nhóc đâu? Đường đicũng dài quá rồi."
"Nó ở sau ngọn núi này thôi!"
Kim Chung rất hưng phấn, cậu lớn giọng nói: "Dì à, bên trong có thể có quái vật lớn, vậy nên dì phải cẩn thận đấy. Nhưng nếu dì giúp con đánh bại quái thú và chúng ta lấy được vàng, con sẽ cho cô một thỏi. Và dì có thể mua thứ gì đó mà dì thích."
Khương Hà cười: "Được rồi, dì sẽ cố gắng hết sức để giúp nhóc chiến đấu với quái vật. Nhưng nhóc không nói với các bạn của mình sao? Làm thế nào nhóc có thể tìm thấy một kho báu lớn như vậy?"
"Hừ, đừng nhắc đến Nhị Hổ và Vương Tiểu Bàn, họ nhát gan lắm, không muốn rời khỏi ngọn núi này, mỗi ngày đều chỉ vòng quanh ngọn núi này, con cũng đã nói bên kia cũng là địa bàn của chú nhưng họ không tin điều đó. Vì vậy con đã tự mình tìm được."
Hình như Kim Chungcũng thường xuyên tới đây, cô leo núi mệt đến thở không ra hơi, mà tên nhóc này vừa đi vừa nói cũng không thở hổn hển.
Thật là một ngày nóng bức.
Khương Hà cảm thấy mình sắp bị say nắng, cô choáng ngợp đến mức chỉ đến nơi nhanh để xem kho báu của Kim Chung.
Trong lúc cô đang nghỉ ngơi, Kim Chung đã xuống núi, vẫy tay ở phía dưới và hét lên: "Dì ơi, xuống đây nhanh đi, ở đây mát lắm!"
Phía dưới là hòn đảo nằm giữa hai ngọn núi, cây cối phát triển mạnh, cành lá xum xuê tỏa bóng mát cả một vùng.
Khương Hà tăng tốc chạy về phía Kim Chung, dùng lá cây lấy một ít nước suối để giải khát, sảng khoái quá!
Nước suối tinh khiết tự nhiên, không bị ô nhiễm.
Còn có thể để làm đẹp.
Chỉ là không thuận tiện lắm.
Cũng may cômang theo thúng tới đây, đào rất nhiều rau rừng, tìm được một cây tần bì xanh có hương thơm thật không thể tin được! Cô lập tức đánh dấu vị trí, đồng thời nhặt một túi lớn hạt tiêu xanh, đồng thời nhặt mấy cây nấm dại.
Chuyến đi này không hề vô ích.
Kim Chungvẫn đang hăng hái lục lọi kho báu của mình.
Khương Hà không hề coi trọng kho báu này chút nào.
Khi cô chuẩn bị quay trở lại với những thu hoạch của mìmh thì Kim Chung đã biến mất!
"Kim Chung! Kim Chung!!"
Cô hét gọi tên cậu hai lần, nhưng không có tiếng đáp lại, giọng nói của cô vang vọng trong sơn cốc, còn vang rất lâu.
Chết tiệt. Kim Chung sẽ không bị hổ ăn thịt phải không?
Tên nhóc này tuy rằng không có tình cảm, nhưng nó vẫn là một đứa bé đáng yêu, nếu thật sự bị ăn thịt rồi thì cô cũng sẽ rất đau lòng.
"Kim Chung!"
Cô hoảng sợ.
Ở đằng xa có một cái đầu nhỏ thò ra, "Dì ơi, con ở đây, kho báu của con cũng ở đây, dì mau tới đây đi."
Khương Hà đặt chiếc giỏ trên tay xuống, bẻ một cành cây và muốn đánh cậu vài cái này.
Kết quả.
Cô đến gần hơn và nhìn thấy một cái hang lớn.
Tim cô thắt lại, "Đây có phải là... hang động tự nhiên không?"
Không hẳn.
Bởi vì cô đã chạm vào hoa văn trên đá ở cửa.
Kim Chung chỉ dám đứng ngoài cửa, chỉ vào cái hang động không đáy bên trong: "Dì ơi, trong này nhất định có vàng, còn có một con quái vật vô cùng to lớn! Dì có muốn tiến vào và chiến đấu với quái vật lớn cùng con không?"
Khương Hà theo bản năng lùi lại một bước, bên trong tối đen như mực, ai biết được bên trong có cái gì, lỡ như có hổ hay gì đó thì sao?
Cô không đến đây để tìm chết.
Trái tim của Kim Chung rất đen tối.
Có thể nó đang lừa trong đó có vàng để cô đi vào đó và chết. Còn gì để nói rằng sẽ có vàng khi cô là một kẻ ngốc?
"Không có ánh sáng hay lửa, không thể đi vào."
Kết quả là... Kim Chung lấy ra một chiếc đèn lồng.
Một chiếc đèn lồng di động có kính ở bên ngoài.
"Con lấy thứ này ở đâu ra thế, nhóc?"
"Vừa rồi con nhặt được ở cửa, tình cờ mang theo diêm nên đã thử, quả nhiên nó bốc cháy lên. Dì ơi, chúng ta cùng vào nhé. Nếu có vàng thì mỗi người một nửa, được không?"
"Không được!"
"Dì ơi, con muốn giữ lại vàng của mình để lấy vợ. Con muốn cưới một người vợ thật xinh đẹp và dịu dàng."
Ha, ngụ ý là không nên cưới một người phụ nữ xấu xa như cô, ngày ngày bắt cậu làm nô lệ.
Chỉ là cô không biết sự liều lĩnh của mình ở đâu ra mà lại cầm đèn đi xuống cùng Kim Chung.
Hang động thực sự lớn hơn nhiều so với tưởng tượng.
Khương Hà nhanh chóng tự hỏi liệu đây có phải là một ngôi mộ cổ hay gì đó không.
Nghĩ đến những gì viết về cổ mộ trong cuốn tiểu thuyết, cô không khỏi rùng mình.
Cậu nhóc Kim Chung bên cạnh bình thường không sợ trời đất, nhưng bây giờ cậu đang nắm chặt cổ tay mình, có vẻ rất căng thẳng.
Kim Chung run run nói: "Dì ơi, con yêu dì nhất."
"Dì biết."
"Dì ơi, con thực sự rất yêu dì."
"Biết rồi! Sau này có dã thú dì cũng sẽ ngăn cản giúp nhóc, không để nó ăn thịt nhóc."
Ngã rẽ.
Có gì đó ở phía trước.
Khương Hà sững người một lúc, nhưng vẫn không thể nhìn rõ những gì trước mặt.
Kim Chung hưng phấn kêu lên: "Dì ơi, nơi này có rất nhiều hộp, chắc hẳn chúng chứa đầy vàng."
Khương Hà bình tĩnh bước về phía trước và nhìn vào logo trên hộp trước tiên.
Nó thực sự là...một ngoại ngữ...
Và đó là loại cô chưa từng thấy trước đây.
Kim Chung cạy mở một chiếc hộp, sờ vào hồi lâu: "Dì ơi, bên trong không có vàng..."
Giọng cậu chứa đầy sự thất vọng.
Khương Hà cầm đèn lồng nhìn kỹ hơn, cô không khỏi há hốc miệng!
Chúa cũng giúp cô rồi!
Kim Chung sờ vào vật bên trong: "Dì ơi, đây có phải là súng không?"
"Đúng! Đó là một khẩu súng!"
Ở đây có rất nhiều súng! Chúa! Đánh bại lũ chó Miến Quốc và giải cứu những người phụ nữ vô tội đó, chúng ta vẫn còn hy vọng! Hy vọng!
Khương Hà đặt ngọn đèn dầu xuống, ôm Kim Chung rồi hôn lên má cậu: " Kim Chung, dì yêu con."
Cậu nói này xuất phát từ trái tim.
Anh chàng nhỏ bé này thực sự là một ngôi sao may mắn nhỏ.
Luôn làm cô ngạc nhiên.
Thật tốt.
Khương Hà lấy súng, đánh dấu vị trí và quay trở lại.
Buổi tối.
Cố Tây Lăng về nhà, anh cảm giác bầu không khí hôm nay khác hẳn mọi khi.
Khương Hà đang có tâm trạng vui vẻ ngân nga một bài hát trước bếp, đó là một bài hát rất hay mà anh chưa từng nghe trước đây.
Và...
Kim Chung đang ngồi bơ phờ trước chuồng gà, trêu chọc lũ gà con.
Thấy anh đã về, cậu yếu ớt gọi: "Chú..."
Cố Tây Lăng không quan tâm tại sao Kim Chung hôm nay không vui, mà chỉ quan tâm vì sao cô vợ nhỏ lại vui vẻ như vậy.
Chẳng lẽ khi anh không có ở đây, cô vợ nhỏ ngược đãi cháu cả?
Anh bình tĩnh đi phía sau cô, "Vợ ơi..."
Khương Hà không biết anh đang gọi cô.
Bởi vì trước đây anh chưa bao giờ gọi cô như vậy.
Cố Tây Lăng thấy cô không để ý tới mình, thắc mắc vươn cổ: "Vợ ơi..."
Khương Hà lập tức phản ứng lại, nhìn Cố Tây Lăng, "Anh đã về rồi!"
Cô không biết mặt mình đỏ bừng vì đang nấu ăn hay vì cô xấu hổ khi anh gọi vợ.
Loại khiến cổ họng người ta nghẹn lại.
"Hôm nay tâm trạng của em rất tốt phải không?"
"Ừ! Bởi vì tôi muốn tặng quà cho anh, anh lên nhà xem đi." Khương Hà lập tức đẩy anh, bảo anh nhanh chóng lên nhà.
Cố Tây Lăng thấy cô đỏ mặt nói: "Món quà khiến tôi rất thích à?"
"Phải!"
Cố Tây Lăng tò mò không biết nó là món quà gì, anh bước nhanh lên nhà.
Khương Hà liền nhờ Kim Chung trông lửa trên bếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com