Chương 35
Cô còn chưa dứt lời, Cố Tây Lăng đã nghiêng người áp trán cô vào trán cô, trong mắt anh tràn đầy tình cảm.
Anh muốn hôn lên đôi môi anh đào của cô.
Bởi vì đôi môi anh đào của cô giống như một quả anh đào...rất hấp dẫn.
Khương Hà không từ chối, ánh mắt hai người chạm nhau đầy lưu luyến, khi đến gần...
Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Kim Chung đứng ở cửa, tức giận trừng mắt nhìn Cố Tây Lăng: "Chú! Chú mà ức hiếp dì, tôi sẽ đánh chú! Đánh chú!"
Vừa nói, Kim Chung vừa lao tới, dùng cánh tay nhỏ bé của cậu đánh anh, dùng chân đá liên tục không ngừng.
Khương Hà sợ Kim Chung sẽ chọc tức Cố Tây Lăng.
Cô lập tức bước tới, kéo cậu ra, hắng giọng, "Không phải... Kim Chung, nhóc hiểu lầm rồi. Quần áo của chú bị hỏng, tôi đang may cho anh ấy!"
Cô vừa nói vừa đẩy cậu ra khỏi cửa, đồng thời đóng cửa lại để cậu không nhìn thấy nhiều.
Kim Chung không thể tin được, tò mò vươn cổ muốn nhìn, Khương Hà lập tức ấn cái đầu nhỏ của cậu xuống, dù sao cũng không thích hợp với trẻ con.
Kim Chung hạ giọng nói: "Dì, cháu đã cứu dì, dì nhớ cảm ơn cháu nhé."
Đột nhiên Khương Hà nghĩ tới cái gì: "Được, dì sẽ tặng quà cho con."
"Quà?"
Vừa nghe đến có quà, đôi mắt của Kim Chung đã sáng lên, "Quà gì? Bây giờ con có thể xem được không?"
"Không phải bây giờ, bây giờ dì vẫn chưa lấy lại được. Nhóc xuống nhà và nhóm lửa đi."
Kim Chung vui vẻ đi xuống nhà mong chờ món quà của Khương Hà. Dì vẫn rất tốt, thơm, còn sẽ tặng cậu một món quà nữa. Cậu tạm thời sẽ không đuổi dì rời khỏi chú, tạm thời tha thứ cho dì.
Sau khi Kim Chung xuống dưới.
Cố Tây Lăng đã mặc xong quần áo vào, anh hơi xấu hổ nhìn cô: "Tôi... tôi đọc sách một lát, em xuống nấu ăn trước đi."
Khương Hà bĩu môi không vui, thảo luận hồi lâu nhưng vẫn không thu được kết quả gì.
Anh đã đến Miến Quốc để bàn việc kinh doanh đồ sứ hay muốn bán đồ sứ hay chưa, cô hoàn toàn không biết.
Thật là đau đầu.
Giờ phải để Cố Tây Lăng yên tâm đi giải cứu những người phụ nữ vô tội trước đã rồi hoàn thành nhiệm vụ lớn lao này sau.
Cô vẫn còn thời gian cho nhiệm vụ phụ nhỏ này.
Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, quay người, hắng giọng, "Cáo con, ra đây."
Hệ thống cáo trắng nhảy ra đáp lại, hừ lạnh một tiếng: "Gọi tôi hệ thống đại nhân, cái gì mà cáo con chứ, tôi không phải thú cưng của cô."
Khương Hà lập tức ôm lấy nó, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của nó.
Tất cả các loài động vật nhỏ đều thích được vuốt ve.
Ngay cả cáo trắng nhỏ cũng không ngoại lệ.
Cô vuốt tóc lông nó rồi nói: "Lát nữa tao sẽ nấu đồ ăn ngon cho mày nhé?"
"Ừm-huh..."
Cáo trắng nhỏ hài lòng rũ mi xuống, phát ra một tiếng kêu thỏa mãn.
Khương Hà bế cáo trắng nhỏ xuống dưới nhà, nhưng nó không nhận ra rằng đó là cái bẫy của Khương Hà.
Nghe thấy tiếng bước chân của Khương Hà.
Kim Chung chạy tới: "Dì ơi! Ôi! Đây là quà dì tặng cháu à?"
Con cáo trắng nghe thấy tiếng Kim Chung, dựng ngược lông lên, hai mắt mở to, nói: "Khương Hà chết tiệt! Cô thật sự muốn giao tôi cho tiểu tử này! Cô...Cô muốn chết...Tôi sẽ trả thù cô!"
Khương Hà lại vuốt ve bộ lông của cáo trắng, nhẹ giọng nói: "Kim Chung, con cáo nhỏ này thích nhất là được vuốt ve bộ lông, muốn nó ngoan ngoãn thì chỉ cần nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của nó như thế này thôi. Nếu không nó sẽ cắn, nhớ chăm sóc nó thật tốt nhé, giống như dì chăm sóc con, được chứ? "
"Con biết! Cảm ơn dì!"
Kim Chung hận không thể nhanh chóng ôm lấy cáo trắng nhỏ, cậu tung nó lên trời, rồi lại nhảy lên, cười lớn: "Cáo trắng nhỏ, tao là Cố Kim Chung, từ nay về sau tao sẽ là chủ nhân nhỏ của mày! Tao sẽ chăm sóc cho mày thật tốt..."
Sau đó Kim Chung ôm cáo trắng nhỏ ra ngoài khoe khoang.
Sau đó rất lâu, Khương Hà vẫn có thể nghe thấy tiếng rên rỉ của cáo trắng nhỏ trong hệ thống.
Sau bữa tối.
Trời bắt đầu tối dần.
Cố Tây Lăng ra đồng phụ giúp hoàn thiện một số công việc, cũng chuẩn bị mang toàn bộ sức lao động trong làng đi nên đã dẫn người hoàn thành mọi việc trước một cách nhanh.
Phụ nữ không thể làm được những việc nặng nhóc đó.
Cũng không có nhiều phụ nữ trong làng.
Anh bất đắc dĩ phải để cô vợ nhỏ của mình đi làm cùng.
Anh rất miễn cưỡng, nhưng Khương Hà cũng muốn đến.
"Có tôi ở đây, tôi sẽ giúp một tay, không sao đâu. Tôi chỉ muốn nhìn anh thôi."
Chỉ vớ một câu như vậy.
Trong lòng Cố Tây Lăng run lên, ngày mai anh sẽ rời đi,có thể sẽ rất lâu sau mới trở về.
Cô không thể đi theo chịu khổ được.
Vậy nên anh để cô ở lại.
Hai người ở ngoài đồng mà cứ tình tứ, khiến mấy gã đàn ông độc thân ghen tị đến chết.
Cố Tây Lăng làm việc rất chăm chỉ, hết cuốc này đến cuốc khác, trời nóng đến mức anh cởi cả chiếc áo sơ-mi trắng ra.
Cơ bắp rất săn chắc.
Cảm giác nó rất đàn hồi, rắn chắc, hormone tràn ngập xung quanh.
Những giọt mồ hôi chảy xuống từ gương mặt anh.
Khương Hà thấy vậy lập tức lấy khăn lau cho anh.
Hành động này khiến đám đàn ông thô lỗ phía sau thở dài ghen tị, "Haiz..."
Cố Tây Lăng quay người, trừng mắt nhìn, gầm lên: "Làm việc của các ngừoi đi! Còn kêu nữa thì thì tôi xé miệng các người."
Mặc dù trong lòng anh cũng đang nở hoa.
Khương Hà tựa cằm nhìn người đàn ông trước mặt một cách chăm chú.
Rõ ràng là rất đàng hoàng có quy tắc.
Tại sao anh ta lại là nhân vật phản diện, nếu anh ta mặc quân phục thì không biết anh ta đẹp trai đến mức nào.
Nhưng không sao.
Có cô ở đây rồi, sớm muộn gì cô cũng sẽ biến anh thành một người khôn ngoan và sắc sảo! Còn phải rất đẹp trai!
chín giờ tối.
Mọi người rời đi, ngoài đồng không còn ai nên hai người nắm tay nhau về căn nhà trúc.
Bàn tay to lớn của anh hơi thô ráp, nắm lấy cô thật chặt.
Lần này anh sẽ đi rất lâu.
Anh bất đắc dĩ phải như vậy, nghĩ đến cô anh lại càng lo lắng hơn một chút.
Về đến nhà, Khương Hà liền đi tắm, sau đó lấy chậu quần áo ra chuẩn bị giặt.
Cố Tây Lăng giật lấy chậu quần áo trong tay cô, "Lên nhà nghỉ ngơi trước đi, tôi giặt cho em."
Khương Hà nhìn Cố Tây Lăng, quần lót của cô vẫn còn ở bên trong nên vội vàng bước tới, muốn lấy ra giặt.
Cô vừa lấy ra thì anh liền giật lấy: "Để tôi giặt."
"Tôi... tôi... cái này..." Mặt Khương Hà đỏ lên.
Cố Tây Lăng không để ý, đổ nước vào, anh nhìn chiếc áo ngực do Khương Hà may, tò mò hỏi: "Khương Hà, quần áo của em... thật kỳ lạ..."
Và rất hình ảnh!
Nó khiến người ta liên tưởng đến khi nhìn vào nó.
Khương Hà đỏ mặt và giật lấy nó, "Đây là đồ lót!"
"Có phải tất cả đồ lót của phụ nữ đều trông như thế này không?"
"Anh chưa từng thấy nó à?"
"Không..." Cố Tây Lăng đỏ mặt lắc đầu, xác nhận anh chưa từng nhìn thấy. Ngủ chung giường với cô lâu như vậy, cô vẫn luôn ăn mặc kín cổng cao tường, anh chưa bao giờ nghĩ rằng bên trong cô lại mặc như vậy...
Giang Hách thật sự không biết anh lại thuần khiết đến mức ngay cả nội y của phụ nữ trông như thế nào cũng không biết. Nhìn chiếc áo lót trên tay anh, cô giật lấy: "Hôm nay anh thấy rồi đấy, giờ thì đưa đây cho tôi, tôi tự giặt..."
Cố Tây Lăng nhanh hơn một bước, cần xà phòng giặt cẩn thận, "Nếu em cảm thấy tôi làm không tốt thì dạy tôi đi, được không?"
Khương Hà nhìn thấy anh...
Giống như đang cọ xát...
Khương Hà cảm thấy suy nghĩ của mình lại vặn vẹo, lập tức hắng giọng, "Muốn giặt thì cứ giặt..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com