Chương 22 + 23
Chương 22: Run rẩy...
Đường Phi bị cơn đau làm thức giấc. Vết thương toàn thân đều giống như có ngàn vạn con kiến cắn xé, vừa đau nhức lại vừa ngứa ngáy, hận không thể dùng tay để gãi mới thoải mái. Đường Phi khó chịu nhíu mày, hô hấp có chút trầm trọng, vừa định nâng tay cào một đường trên miệng vết thương, mới cảm giác được tay phải của mình đã bị người chặt chẽ giữ lấy, tay người nọ dày rộng, sạch sẽ, ấm áp. Nghiêng đầu nhìn lại, Đường Phi ngẩn ra, Phượng Thần Anh chính là đang ghé vào bên giường hắn ngủ say, vẫn nhẹ nhàng nắm lấy tay chính mình, hai đáy mắt thâm quầng chứng tỏ chủ nhâncủa nó cực kỳ mệt mỏi.
Là hắn, chiếu cố mình một đêm? Đường Phi có chút đăm chiêu nhìn gương mặt ngủ say của Phượng Thần Anh, dung nhan khi ngủ không hề phòng bị hoàn toàn không giống như bình thường, lộ chút tính trẻ con cùng–ôn nhu. Hắn, Đường Phi nhíu mày biểu tình có chút cổ quái, hắn...... nguyên lai hắn đang ngủ, lại còn ngáy nhè nhẹ! Không biết vì cái gì, nhìn hơi thở Phượng Thần Anh thoát ra từ đôi môi mỏng gợi cảm hơi hé mở, Đường Phi thực lỗi thời muốn bật cười, hắn còn tưởng rằng người giống như Phượng Thần Anh, cho dù đang ngủ cũng sẽ đối với bất luận kẻ nào đều phòng bị, nếu không nữa thì cũng là bộ dáng phong tình vạn chúng, mê chết một xe đầy mĩ thiếu niên thiếu nữ, như vậy mới phù hợp với tính cách âm tình bất định hỉ nộ vô thường của Phượng Thần Anh. Không nghĩ tới...... quả thật nhìn người không thể nhìn tướng mạo.
"Ngươi nhìn mặt của ta nở nụ cười lâu như vậy, sẽ chọc người khác hiểu lầm kỳ thật ngươi rất thích ta." Phượng Thần Anh lúc nãy vẫn nhắm mắt lại ngáy ngủ,bỗng nhiên tỉnh, ánh mắt nhập nhèm cười dài nhìn Đường Phi.
Đường Phi buồn cười hỏi: "Ai sẽ hiểu lầm? Đại gia nào cũng đều biết ánh mắt của ta đặt trên đỉnh đầu."
Phượng Thần Anh không thèm để ý lời bóng gió của Đường Phi, nắm thật chặt tay hắn, vẫn là một bộ dáng chưa tỉnh ngủ, ngữ khí lại cực kỳ nghiêm túc nói: "Ta."
Đường Phi sửng sốt, tươi cười đông cứng ở trên mặt, có chút mất tự nhiên rút tay mình về, nhưng không có tránh đi ánh mắt hơi nhu tình của Phượng Thần Anh, mà là nhìn thẳng mắt hắn nói: "Phượng Thần Anh, ngươi đã cứu ta, ta thực cảm kích ngươi, nhưng mà, ta không có khả năng đáp lại ngươi bất luận cái gì. Những chuyện tình cảm loại này, thật sự không thể miễn cưỡng......"
Phượng Thần Anh tươi cười cứng lại, thật lâu sau mới nhẹ nhàng vuốt ve vết roi trên mặt Đường Phi, nhẹ giọng nói: "Ngươi nói đúng, loại chuyện cảm tình này thật sự miễn cưỡng không được. Ta không miễn cưỡng ngươi đáp lại ta, cho nên ngươi cũng không thể ép ta không thích ngươi......"
"Ngươi......" Đường Phi không biết nói gì, cuối cùng mới bất đắc dĩ: "Tùy ngươi......" Nói xong, liền không tự giác vươn một bàn tay đi gãi chỗ ngứa nhất trên người.
"Đừng nhúc nhích." Phượng Thần Anh xem thấu ý đồ,nhanh chóng đem tay hắn ngăn chận, nói: "Miệng vết thương trên người ngươi không thể gãi, chỉ vừa mới bắt đầu kết vảy.Cốc Dương nói trong khoảng thời gian này phải nhịn một chút."
Đường Phi có chút khó chịu vặn vẹo thân mình, cau mày hỏi: "Nhịn kiểu gì? Ta hiện tại ước gì có thể lấy bàn chải đem chính mình chà một lần từ đầu tới đuôi mới thoải mái!"
"Không sao, Cốc Dương cho ta một lọ cao dán thanh mát, xoa vào sẽ dễ chịu." Phượng Thần Anh từ một bên lấy qua một bình sứ ngọc quơ quơ ở trước mắt Đường Phi.
"Như thế nào không nói sớm?" Đường Phi liếc trắng mắt, khởi động cả người đau đớn, Phượng Thần Anh nhanh chóng nâng hắn dậy. Xem Đường Phi giơ tay lấy qua dược bình cũng không có muốn ý tứ muốn hắn hỗ trợ, Phượng Thần Anh buồn cười hỏi: "Tay ngươi dài tới đầu gối hay là không có xương? Miệng vết thương sau lưng ngươi làm sao với tới?"
Đường Phi sửng sốt, nhìn nhìn dược bình trên tay, lại nhìn nhìn Phượng Thần Anh, sau đó đem bình ném cho hắn, không rên một tiếng mà bắt đầu cởi quần áo.
Phượng Thần Anh ngược lại bị hoảng sợ, lanh lẹ như vậy?
"Không phải nói giúp ta sao? Phát ngốc cái gì?" Đường Phi đã đem quần áo trên thân quần áo thoát ra, cau mày thúc giục.
"Ách, khụ khụ......" Phượng Thần Anh có chút không được tự nhiên nhìn Đường Phi nói: "Ta còn nghĩ đến ngươi làm gì cũng sẽ -- nhăn nhó một chút......"
Đường Phi khẽ nhíu mày, gợi lên khóe miệng: "Xùy, ta cũng không phải nữ nhân! Huống chi lấy tình huống hiện tại của ta quả thật rất khó tự gánh vác, đã có người hầu miễn phí đưa tới cửa, ta cần gì phải cự tuyệt?"
Phượng Thần Anh không có cãi lại, chỉ là lắc đầu mỉm cười, mở ra dược bình giúp Đường Phi thượng dược.
Dược vừa được vẽ loạn lên miệng vết thương, Đường Phi liền thoải mái thở dài, thuốc mỡ thanh lạnh còn có công hiệu giảm đau, lập tức làm cho đau đớn nóng bỏng trên người giảm bớt không ít.
"Đây là cái gì vậy? Hiệu quả thực không tồi." Đường Phi nhắm mắt lại vẻ mặt hưởng thụ, còn không quên phân phó nói: "Động tác mau một chút, miệng vết thương trên người còn rất nhiều......"
"Dạ, đại thiếu gia......" Phượng Thần Anh ngữ khí bất đắc dĩ trả lời, ánh mắt ở các miệng vết thương trên người Đường Phi lưu luyến, động tác trên tay có gắng dùng lực nhẹ nhất.
"Ngươi như thế nào tìm được ta?" Đường Phi đột nhiên hỏi: "Ngươi có biết là ai bắt cóc ta không?"
"Toàn bộ Hoàng Diệp đều có người của ta, huống chi là Miên Cẩm thành? Muốn tìm được ngươi dễ như trở bàn tay. Về phần ai bắt cóc ngươi, ngươi thật sự không biết sao?" Phượng Thần Anh ngữ khí bình thản, không có trả lời thẳng vấn đề của Đường Phi.
Đường Phi ngẩn ra, hắn đã quên Phượng Thần Anh ở nơi này thế lực rất lớn. "Ta nghĩ những người đó hẳn là trước đó vài ngày giúp người lên công đường, không cẩn thận đắc tội đi, bọn họ không cần tiền, chỉ đem ta ngược đãi một ngày một đêm mà thôi, có lẽ chỉ muốn trả thù......"
Nguyên bản nghe được Đường Phi đoán là chính mình đắc tội người khác mới gặp phải tai họa bất ngờ này, không hoài nghi đến hắn trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng khi nghe được sáu chữ "ngược đãi một ngày một đêm" này, Phượng Thần Anh ánh mắt bỗng biến lạnh, ngữ khí lại cực ôn nhu nói: "Người ta phái đi cứu ngươi nói, thời điểm hắn đến ngươi đã được phóng xuất, có phải hay không còn có kẻ khác cứu ngươi?" Hắn biết đêm đó Ưu nhi cũng đi cứu Đường Phi, Ưu nhi sau khi trở về liền thành thành thật thật nói cho hắn, nhưng hắn lại bảo thời điểm đến Thừa vương phủ đã thấy Vô Tướng cứu Đường Phi ra, mà Vô Tướng lại nói thời điểm hắn tới, Đường Phi cũng đã được phóng xuất! Như vậy người chân chính đem Đường Phi mang ra đến tột cùng là ai? Chẳng lẽ còn tiềm tàng thế lực người thứ ba?
Đường Phi mạnh mẽ chấn động, hai tay nắm thành đấm run nhè nhẹ, cúi đầu tránh đi tầm mắt Phượng Thần Anh, trầm giọng nói: "Ta, không nhớ rõ ......"
Phượng Thần Anh ánh mắt tối sầm, lại mỉm cười nhẹ giọng: "Không quan hệ, không nhớ rõ cũng không cần nhớ, dù sao cũng không phải hồi ức tốt đẹp gì......" Đường Phi nhất định biết người thứ ba là ai, nhưng hắn giống như sợ hãi cái gì mới bảo trì im lặng , trước khiVô Tướng tìm được hắn, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
"Lão gia, nô tài đưa thuốc cho công tử đến đây." Ưu nhi đang cầm khay ở ngoài cửa nói.
"Tiến vào." Phượng Thần Anh phân phó, sau đó buông dược bình lấy tấm áo khoác phủ thêm cho Đường Phi,
Đường Phi quét hắn liếc mắt một cái, vừa mới thượng dược liền đem quần áo mặc vào không sợ dính thuốc?
Ưu nhi đẩy cửa tiến vào nhìn thấy Đường Phi đã tỉnh, vẻ mặt vui sướng cùng kích động, một bộ dáng cao hứng muốn khóc, lại ngại Phượng Thần Anh nên không dám tiến lên cùng hắn khóc lóc kể một chút nỗi khổ tương tư mấy ngày qua đã lo lắng cho Đường Phi, chỉ có thể đi đến trước mặt Phượng Thần Anh, mắt tràn đầy nước mắt rưng rưng nhìn hắn.
Đường Phi cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng của Ưu nhi, biết hắn thật sự lo lắng cho mình, liền ngẩng đầu đối hắn lộ ra một cái tươi cười trấn an.
Phượng Thần Anh mắt lạnh nhìn hai người mày qua mắt lại, nâng tay tiếp nhận chén thuốc nói: "Ngươi có thể lui xuống."
Ưu nhi tươi cười trên mặt cứng đờ, không quên nhìn Đường Phi liếc mắt một cái, thấp giọng đáp: "Dạ." sau đó không tình nguyện lui ra bên ngoài.
"Uống dược đi." Phượng Thần Anh nhìn về phía Đường Phi, trên mặt cười rất ôn nhu, bưng chén thuốc tự mình uy hắn uống.
"Được rồi, ta tự mình làm." Đường Phi né tránh, không nhìn đến giả vờ mất mát trên mặt Phượng Thần Anh,tiếp nhận chén thuốc.
"Xoảng" một tiếng, bát đánh rơi xuống đất, toàn bộ thuốc đều đổ ra.
Vươn tay phải còn kịch liệt run rẩy, cúi đầu nhìn tay trái cũng đồng dạng như vậy, Đường Phi không dám nhìn xem tay chính mình, lại nhìn chén thuốc rơi trên mặt đất, mạnh mẽ bừng tỉnh thu tay trở về nhét vào trong chăn, trên mặt một trận xanh một trận trắng, bộ dáng cực kỳ khó coi !
Phượng Thần Anh cau mày nhìn về phía Đường Phi, động tác nhỏ của hắn tự nhiên không thoát khỏi ánh mắt y, nhưng cũng không hiểu hắn bị làm sao vậy.
Ưu nhi còn chưa đi tới cửa, nghe được động tĩnh lập tức chạy trở về, nhìn đến đống hỗn độn trên đất nhanh chóng tiến lên thu thập, một bên lo lắng hỏi: "Công tử, ngươi thế nào? Có bị thương hay không?"
"Không có việc gì......" Đường Phi cúi đầu đáp, hắn khống chế hai tay của mình, tay hắn không nghe lệnh của bản thân mà lại run rẩy không ngừng: "Có thể là có điểm mệt mỏi......"
Ưu nhi còn muốn nói cái gì, Phượng Thần Anh lại phất tay ngăn trở hắn.
"Mệt mỏi thì liền nghỉ ngơi một chút, đợi dược sắc xong ta sẽ lấy tới cho ngươi." Phượng Thần Anh giúp đỡ Đường Phi nằm xuống, giúp hắn chỉnh hảo góc chăn, sau mới nhẹ tay nhẹ chân ra khỏi phòng ngủ, Ưu nhi theo sát ở phía sau hắn.
Đợi Phượng Thần Anh cùng Ưu nhi rời đi, nguyên bản ánh mắt đã mệt mỏi nhắm lại, nay lại mở choàng ra, chậm rãi rút hai tay giấu ở trong chăn, cho dù là cố gắng khống chế, vẫn có rung động rất nhỏ.
Đường Phi thống khổ nhắm mắt lại, hai đấm nắm chặt, như thế nào lại...... như vậy?
Ngày hôm sau khi Đường Phi thanh tỉnh, hắn liền quay trở về Tố Tâm viện của mình, vẫn là Ưu nhi một mình hầu hạ. Phượng Thần Anh muốn phái cho hắn hai nha đầu tay chân lanh lợi đi qua cho hắn sai sử, nhưng lại bị cự tuyệt. Đường Phi nói hắn chán ghét cảm giác bị nhiều người nhìn như vậy, chỉ cần một mình Ưu nhi chiếu cố là đủ rồi. Phượng Thần Anh cơ hồ mỗi ngày đều đi qua xem hắn, giúp hắn thượng dược, bồi hắn tâm sự. Bởi vì Đường Phi không thể tắm rửa, cho nên thậm chí cả chuyện lau thân thể cũng đều là Phượng Thần Anh tự mình làm. Ưu nhi thật ra lại rất an nhàn, suốt ngày trừ bỏ sắc thuốc thì chính là nấu cơm, những chuyện hầu hạ chiếu cố Đường Phi đều để cho Phượng Thần Anh đoạt lấy, khiến hắn buồn bực không thôi lại không dám biểu hiện ra ngoài. Ưu nhi kỳ thật cũng thấy không rõ Phượng Thần Anh đối với Đường Phi đến tột cùng là tâm tư gì, nói hắn không thích Đường Phi, nhưng hắn lại cẩn thận chiếu cố quan tâm cùng nhu tình trong mắt lại chân thành tha thiết; Nói hắn thích Đường Phi, nhưng lấy quan sát cùng hiểu biết của Ưu nhi theo hắn mười mấy năm qua, hắn càng bày ra bộ dáng thâm tình liền đại biểu hắn đối với người kia sẽ càng vô tình, giống như lần này Thừa vương bắt Đường Phi, hắn cư nhiên một chút cũng không lo lắng, thậm chí chạy đến Hiền vương phủ uống rượu mua vui. Nhưng mà, nhưng mà vì cái gì hắn lại phái cao thủ thần bí không có mặt kia đi cứu Đường Phi? Ưu nhi trong lòng rối rắm, rốt cuộc có nên hay không nhắc nhở công tử phải cẩn thận Các chủ, hay là nói cho hắn biết kỳ thật bởi vì Các chủ nên hắn mới gặp phải tai họa bất ngờ này?
Tay Đường Phi nguyên lai lại run rẩy nghiêm trọng, có đôi khi cả chiếc đũa cũng cầm khôn ổn, Phượng Thần Anh năm lần bảy lượt nói bóng nói gió hỏi hắn đến tột cùng làm sao vậy, đều bị hắn quanh co chối đi.
Xem Đường Phi khí sắc càng ngày càng nặng nề cùng vết roi đầy người, Phượng Thần Anh chưa từng có lương tâm bỗng nhiên trong nháy mắt giống như thức tỉnh, nếu không phải bởi vì hắn xem y như một quân cờ sứ, y hiện tại cũng sẽ không biến thành bộ dáng thê thảm này. Không bằng......
"Hôm nay thời tiết không tồi, dấu vết trên mặt ngươi cũng đã biến mất không sai biệt lắm, muốn hay không ra ngoài dạo một chút?" Phượng Thần Anh đi hướng về phía Đường Phi đang ngẩn người nhẹ giọng nói.
Đường Phi sửng sốt, theo bản năng sờ sờ vài đạo vết roi cơ hồ không thấy rõ trên mặt của mình, mới nhớ tới chính mình đã hơn nửa tháng không có ra khỏi Đông viện.
"Được rồi, đi chỗ nào?" Đường Phi đứng lên, tùy ý đem quần áo sửa sang lại.
Phượng Thần Anh cười, nâng tay giúp hắn mặc quần áo sau mới nói: "Đi một địa phương có thể di tình dưỡng tính."
Phượng Thần Anh nói địa phương di tình dưỡng tính kia chính là Hoàng Diệp đệ nhất trà lâu -- Tao Nhã lâu.
Hơn nữa ở trong này, Đường Phi đã thật lâu không gặp Hà Tịch.
Hà Tịch cũng là đồng dạng, nhìn đến Đường Phi tự nhiên là cao hứng, tiến lên thân thiết hỏi: "Đường huynh, hồi lâu không thấy, gần đây thế nào?" Từ ngày đó hắn tới muộn hơn hai hắc y nhân kia một bước, không có thể cứu thoát Đường Phi, hắn vẫn chưa thể gặp lại Đường Phi. Thám tử ở Phượng Tê Các tuy rằng hồi báo nói rằng Đường Phi đã trở về, nhưng tựa hồ thụ thương rất nặng, Hà Tịch lại không thể đến Phượng Tê Các xem hắn, thực là lo lắng hơn nửa tháng, hôm nay có thể tái kiến, tự nhiên là vui sướng kích động .
Cảm giác được Hà Tịch tình chân ý thiết, Đường Phi phiền muộn nhiều ngày cũng tiêu biến không ít, không tự giác nâng tay vuốt đôi mắt quen thuộc kia, nhẹ giọng nói: "Ta tốt lắm......" Nhưng vừa mới đụng tới mí mắt Hà Tịch, liền bị người nào đó tay mắt lanh lẹ kéo lại, sau đó gắt gao bị vây ở trong tay hắn. Phượng Thần Anh nhíu mày đối Hà Tịch cười: "Hà huynh? Thật trùng hợp, hôm nay chỉ có một mình ngươi?"
Hà Tịch xem nhẹ đi mất mát trong lòng, không nhìn Phượng Thần Anh đối Đường Phi nói: "Ta đi một mình, Đường huynh có nể mặt bồi tiểu đệ phẩm trà nói chuyện phiếm không?"
Không đợi Đường Phi mở miệng, Phượng Thần Anh liền nhanh chóng nói: "Nếu Hà huynh không bận, như vậy ta cùng Đường Phi liền mời ngươi cùng nhau đi."
Đường Phi liếc Phượng Thần Anh một cái, nói với Hà Tịch: "Có thể chứ?"
Hà Tịch đối Đường Phi sáng lạn cười: "Đương nhiên có thể !"
Trong nhã gian, Đường Phi cùng Hà Tịch không coi ai ra gì hào hứng nói chuyện phiếm, đem Phượng Thần Anh ném ở một bên. Phượng Thần Anh không cam lòng ý đồ muốn chen vào, chỉ tiếc nói không đưọc hai câu lại bị Hà Tịch thực xảo diệu đá ra. Phượng Thần Anh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi!
"Các vị công tử, đã quấy rầy." Đang lúc không khí nhã gian hừng hực khí thế, cửa đã bịmở ra.
Tiến vào là một vị phụ nhân phong tư trác trác, mỹ diễm phong hoa tuyệt đại, phía sau đi theo hai tiểu nha hoàn, trong tay cầm một đống lớn này nọ.
"Yêu, Yến lão bản, ngọn gió nào đem ngài thổi tới đây?" Phượng Thần Anh ngồi ở trên tháp lười biếng nói, trước mặt người bên ngoài, hai bọn họ thể hiện tình bằng hữu thân phận, không có người nào đoán được Phượng Thần Anh mới là người lãnh đạo trực tiếp của Yến Tự. Chỉ là Yến Tự vì cái gì lại đến đây, Phượng Thần Anh cũng không rõ ràng, lần trước sinh thần Hà Tịch, hắn cùng Đường Phi đến đây một lần, hơn nữa đương triều Thái Tử có mặt nàng cũng không hiện thân, hôm nay lại rảnh rỗi như vậy chạy tới nơi này giúp vui?
Đường Phi cùng Hà Tịch đều là sửng sốt, lão bản nương Phương Hoa Lâu? ! Còn rất trẻ,rất yêu mị đi?
"Ta nghe nói Phượng gia đến đây, lần trước ngài đã tới ta không rảnh tiếp đón, lần này tuyệt đối không thể chậm trễ!" Yến Tự phong tình vạn chủng khẽ liếc mắt nhìn Phượng Thần Anh, nàng chính là đến để xem náo nhiệt a! Vừa rồi ở dưới lầu nghe các cô nương này nói, Phượng đại gia lại dẫn theo công tử tuấn lãng vô song lần trước đến, nàng tò mò muốn xem nam nhân có thể được Phượng Thần Anh hai lần mang đến Phương Hoa Lâu đến tột cùng là bộ dáng gì, nàng vẫn nghĩ đến Các chủ chỉ biết mang mỗi Hiền vương đến nơi này thôi chứ!
Nay vừa thấy, quả thực, khó trách các cô nương vẫn nhớ thương vị Đường công tử này! Bất quá, Yến Tự chân thành ngồi ở giữa Đường Phi cùng Phượng Thần Anh, tâm tư trăm chuyển ngàn hồi, diện mạo Đường công tử thật ra rất hợp mắt với các đại cô nương tiểu cô nương, thấy thế nào cũng không có khí chất của nam sủng, càng không loại hình mẫu có thể lọt được vào mắt Phượng Thần Anh, hắn luôn luôn thiên vị những mỹ nhân âm nhu mảnh mai, vô luận là nam hay nữ!
"Như thế nào, Yến lão bản chuẩn bị tự mình giúp chúng ta phao trà?" Phượng Thần Anh tựa tiếu phi tiếu hỏi, hắn chỉ biết lão bà này tiến vào là muốn xem náo nhiệt!
Yến Tự che miệng cười, phất tay để cho hai tiểu nha hoàn phía sau nàng đem đồ này nọ đặt xuống, sau đó phân phó các nàng ra ngoài. Tiếp theo hơi hơi giương mắt, một bộ dáng xấu hổ bẽn lẽn nhìn về phía Đường Phi, nói: "Ta có vinh hạnh giúp vị công tử này phao một ấm trà không?"
Đường Phi sửng sốt, không rõ lão bản nương này như thế nào bỗng nhiên đối tốt với hắn, nàng rõ ràng thoạt nhìn có vẻ giống như lão bằng hữu với Phượng Thần Anh hơn a! Không được tự nhiên gật đầu, nói một câu: "Làm phiền Yến lão bản ."
Hà Tịch ý tứ hàm xúc không rõ nhìn Yến Tự liếc mắt một cái, điềm đạm cười không nói chuyện.
Lão bản nương Yến Tự tự mình chiêu đãi, trà cụ tốt nhất, tiểu trà lô tinh xảo, từng món bài khai ở trên bàn trà trước mặt Đường Phi.
Xem Yến Tự pha trà, là một chuyện vui mắt rất đáng để thưởng thức.
Ngọc thủ xanh miết cầm một chiết phiến ở trên trà lô nhẹ nhàng quạt, lô hỏa vừa nóng liền đem muỗng trà đặt ở mặt trên. Đợi muỗng trà bốc ra hương khí đạt đủ tiêu chuẩn thuần thục, sau đó liền đổ một chút nước vào trong ấm trà, một lát sau lại đem một số lượng vừa phải lá trà để vào. Chờ lọc xong lần trà thứ nhất, sau mới rót tiếp vào một lần nước ấm, cuối cùng một ly nước lạnh từ trên ấm trả chậm rãi đổ xuống làm nguội trà lô, từ đợt nước thứ hai pha xong, mới xem như chân chính tỏa ra mùi thơm ngát. Trong lúc phao trà, một đôi ngọc thủ cầm lá trà xanh biếc cùng đống trà cụ lần lượt thay đổi, quả thật là xem rất đã mắt.
Trong không khí quanh quẩn trà hương thanh nhã, làm cho phiền toái cùng bất an nhiều ngày trong lòng Đường Phi an tĩnh lại không ít.
"Nghe nói trà kĩ của Yến lão bản là đệ nhất Hoàng Diệp, quả nhiên hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền." Hà Tịch thản nhiên cười nói, trong mắt tràn đầy tán thưởng đối với truyền kỳ nữ tử này.
"Hà công tử quá khen, danh hào đệ nhất Hoàng Diệp quá lớn, ta chỉ là một thiếu phụ, thật sự là không dám nhận." Yến Tự khóe miệng mang theo tươi cười khiêm tốn, trong mắt không gợn sóng.
"Là Yến lão bản quá khiêm nhường." Hà Tịch đánh giá nàng liếc mắt một cái, nhẹ giọng trả lời.
Yến Tự đối hắn cười, liền bưng lên trà trản trong tay, đưa tới Đường Phi, mỉm cười nói: "Đây là Tuyết Nha đầu xuân, thỉnh công tử thử một lần tay nghề của ta."
Đường Phi sửng sốt, thời điểm vừa rồi hắn ngửi được trà hương, chỉ biết đây là Tuyết Nha, nhưng Tuyết Nha không phải cống phẩm đại nội sao? Tiểu trà lâu này như thế nào có khả năng sở hữu đồ quý như vậy? Huống chi hắn là lần đầu tiên gặp được Yến lão bản, nàng như thế nào biết mình thích uống cái gì? Mang theo nghi vấn nhìn Phượng Thần Anh liếc mắt một cái, Phượng Thần Anh cười, nói: "Phương Hoa Lâu từng hấp dẫn không ít hoàng tôn quý tộc lại đây, bao gồm cả Hoàng Thượng năm xưa vẫn còn là thái tử, có Tuyết Nha không có gì ngạc nhiên . Bất quá --" Phượng Thần Anh lắc lắc chiết phiến trong tay, ngữ khí có chút bất đắc dĩ: "Xem ra hôm nay Yến lão bản là quyết tâm muốn trấn lột ta một trận ."
"Phượng gia nói đùa," Yến Tự che miệng cười nói: "Trà hôm nay là ta đưa cho Đường công tử thưởng thức, không lấy tiền ."
"Nga? Như thế nào, ta cùng vị Hà công tử không đáng để cho ngài chiêu đãi?" Phượng Thần Anh gợi lên khóe miệng cười nói. Hà Tịch cũng nhìn về phía Yến Tự, trong vẻ tươi cười mang theo một tia nghi hoặc.
Yến Tự cười nhìn xem người này, lại nhìn xem ngươi kia, cuối cùng cười vang bám vào trên vai Đường Phi nói: "Ha ha ha ha, ta chính là xem Đường công tử thuận mắt, nam nhân tuấn lãng như vậy có người nào không thích? Huống chi ta cũng chỉ là nữ nhân bình thường phổ thông thôi, luôn muốn gả cho một vĩ ngạn nam tử, tỷ như -- Đường công tử vậy ."
Đường Phi sắc mặt ửng đỏ, lớn như vậy, lần đầu tiên bị người đùa giỡn, lại còn là một "thục nữ"mỹ diễm nhiệt tình, thật đúng là làm cho người ta có chút -- chịu không nổi !
Hà Tịch vẫn cười lạnh nhạt, chỉ là độ cong khóe miệng,không thể nhìn thấy,đã giảm xuống một chút. Phượng Thần Anh không hàm súc như vậy, cười hơi có chút nghiến răng nghiến lợi nói: "Phải không? Chỉ tiếc Đường công tử sớm đã có hôn phối, Yến lão bản xem ra không có hy vọng."
Hôn phối?! Ba người kinh ngạc nhìn Phượng Thần Anh.
Ta khi nào thì cùng người khác đính hôn?! Đường Phi nghiêm mặt lạnh lùng vô thanh chất vấn Phượng Thần Anh.
Đường Phi không phải...... như thế nào khả năng có hôn phối chứ? Hà Tịch có chút đăm chiêu nhìn Phượng Thần Anh cùng Đường Phi.
Ai nha nha, Các chủ ghen tị? Đúng là thiên cổ đệ nhất kỳ chuyện! Còn dám nói Đường Phi này bất quá chỉ là một quân cờ chứ! Lại khiến cho ngươi phát hỏa! Yến Tự giảo hoạt cười, thân thủ quấn lấy cổ Đường Phi, thổ khí như lan, thanh âm kiều mị: "Nhưng mà, ta thật sự rất thích công tử, ta không ngại làm thiếp nga......" Ánh mắt đã có ý vô tình nhìn Phượng Thần Anh, ý tứ khiêu khích không nói cũng hiểu.
Đường Phi mày khẽ giựt hai cái, không có phản ứng để mặc nàng ôm, bộ ngực mềm mại cao ngất không ngừng mà cánh tay hắn cọ xát. Phượng Thần Anh xem đến trong mắt như bốc ra lửa! Đây là ý tứ gì?! Không phải nói đối với nữ nhân không có hứng thú, không có cảm giác sao?Như thế nào còn cho nàng làm thiếp nhanh như vậy?! Bình thường nếu đổi là hắn động tay động chân liền muốn đánh muốn giết, nếu không nữa thì liền châm chọc khiêu khích, nga, nhìn đến mỹ nữ lại động tâm luyến tiếc?!
Hà Tịch tươi cười suýt nữa không còn giữ được, ánh mắt cũng ảm đạm đi rất nhiều, Đường Phi là thích nữ nhân đi? Hắn đã sớm nhìn ra, Đường Phi cùng Phượng Thần Anh không giống như loại quan hệ này, quả nhiên chỉ là thủ thuật che mắt sao?
Bất quá may mắn trước khi Phượng Thần Anh có hành động, Đường Phi rốt cục tiên hạ thủ vi cường.
"Yến lão bản," Đường Phi lễ phép vươn hai tay kéo Yến Tự ra, yên lặng nhìn hai tròng mắt dụ dỗ của nàng, nghiêm túc nói: "Về chuyện hôn phối này tại hạ phải làm sáng tỏ, đây chỉ là Phượng Thần Anh nói bừa." Liếc mắt nhìn Phượng Thần Anh một cái sau đó tiếp tục nói: "Bất quá, cho dù tại hạ không có người trong lòng, cũng không có khả năng nhận hảo ý của Yến lão bản." Yến Tự ngẩn ra, có chút không cam lòng cắn răng hỏi: "Vì cái gì? Công tử ghét bỏ ta xuất thân không tốt sao?"
"Đương nhiên không phải, Yến lão bản là nữ trung hào kiệt, cho dù là kẻ như Phượng Thần Anh ta cũng không để ý, như thế nào lại ghét bỏ xuất thân của ngươi?" Đường Phi giải thích nói.
Yến Tự bị lời này của hắn chọc cười, quét mắt nhìn Phượng Thần Anh đang buồn bực, lại hỏi: "Nếu vậy, vì sao công tử không thể nhận ta?"
"Bởi vì......" Đường Phi nhìn mắt Phượng Thần Anh, lại nhìn mắt Hà Tịch, sau đó giơ tay chỉ chỉ hai người bọn họ, vẻ mặt thản nhiên, ngữ khí bình thường nói: "Bởi vì ta trời sinh chỉ thích nam nhân, đối với nữ nhân ta không có cảm giác."
Yến Tự trừng lớn hai mắt giật mình nhìn Đường Phi, Hà Tịch bộ dáng lạnh nhạt rốt cuộc duy trì không được, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ. Chỉ có Phượng Thần Anh chớp mắt một cái tỏ vẻ ngạc nhiên sau đó giương lên khóe miệng, cười đến tà khí xông thiên.
--------------
Chương 23: Sợ hãi...
Đường Phi gợi lên khóe miệng, tiếp tục nói: "Cho nên, cũng không phải Yến lão bản không tốt, chỉ là vấn đề nằm ở trên người ta." Đường Phi chưa bao giờ có ý giấu diếm tính hướng của mình, trước kia cũng có không ít nữ nhân đối với hẳn tỏ tình, hắn đều là trực tiếp báo cho đối phương biết sở thích bản thân, tuy rằng làm như vậy sẽ tổn thương đối phương, nhưng ít nhất so với lừa gạt các nàng vẫn tốt hơn. Ở trên vấn đề tình cảm, hắn chưa bao giờ làm một kẻ dối trá. Tuy rằng trên người y chảy dòng máu của nam nhân kia, nhưng tuyệt đối sẽ không trở thành người giống như hắn!
Yến Tự cố gắng giương lên khóe miệng, nhưng thất vọng trong mắt như thế nào cũng dấu không được, thanh âm có chút ai thán: "Không, là ta không có phúc khí......"
Phượng Thần Anh không thể không khâm phục nàng, quả nhiên là từ trong gánh hát đi ra, đóng kịch cũng thật giống a!
Quả nhiên, Yến Tự lưu chuyển tròng mắt, giả bộ một bộ dạng ruột gan đứt thành từng khúc lại cố nén thống khổ, không cam lòng nói: "Nếu vậy, ta có thể biết người trong lòng công tử, là ai chăng?" Dứt lời, còn vụng trộm nhìn nhìn sang Phượng Thần Anh. Phượng Thần Anh sắc mặt không thay đổi, ánh mắt thẳng ngoắc nhìn Đường Phi, không chút e dè.
Đường Phi nghe được Yến Tự hỏi vấn đề này, theo bản năng nhìn về phía Hà Tịch, trùng hợp Hà Tịch cũng đang nhìn hắn. Ánh mắt giao nhau trong nháy mắt, hai người đều chấn động, Hà Tịch giống như bị điện giật vẻ mặt ửng đỏ quay đầu đi tránh ánh mắt Đường Phi.
"Hắn......" Không biết vì sao Đường Phi nhìn thấy Hà Tịch tránh đi ánh mắt hắn trong lòng có chút hơi hơi mất mát, có lẽ là vì, hắn cùng Trần Thần giống nhau đi?"Hắn không có ở nơi này." Đường Phi thẳng thắn nói, ngữ khí trịnh trọng, ánh mắt thanh minh: "Bất quá một ngày nào đó, ta sẽ một lần nữa tìm hắn về."
"Nguyên lai là như vậy......" Yến Tự dùng khăn tay lụa xoa xoa mặt, che dấu biểu tình của mình, ánh mắt lại rất nhanh hướng sắc mặt hai người khác đảo qua, khóe miệng khẽ nhếch không biết suy nghĩ cái gì.
Mất mát trong lòng chợt lóe qua, Hà Tịch thản nhiên giương lên khóe miệng, nói với Đường Phi: "Đường huynh si tình như thế, ngươi nhất định sẽ tìm được hắn." Người trong lòng Đường Phi, chẳng lẽ là nam tử kêu là "Thần" đi? Thần..... Thần ? ! Hà Tịch ngẩn ra, chẳng lẽ, là Phượng Thần Anh?! Không, không đúng, người gọi là "Thần" kia hẳn không phải Phượng Thần Anh, Đường Phi từng nói qua hắn cùng "Thần" có vài phần tương tự. Nói cách khác, hắn có thể lợi dụng điểm này làm cho Đường Phi buông lỏng cảnh giác để càng dễ dàng tiếp cận Phượng Thần Anh? Trong nháy mắt, Hà Tịch có chút dao động, hắn, có thể lợi dụng Đường Phi sao?
Đường Phi nhìn về phía Hà Tịch, thản nhiên đáp: "Nhất định."
Phượng Thần Anh "phạch" một tiếng cầm chiết phiến trong tay thu nạp, trên mặt vẫn lộ vẻ tươi cười, chỉ là ánh mắt lạnh đi rất nhiều. Bưng lên tách trà trong tay Đường Phi nhấp một ngụm, nhíu mày nói: "Yến lão bản trà nghệ sao lại lui nhiều bước như vậy? Thật sự là lãng phí loại trà thượng phẩm này."
Yến Tự âm thầm cười trộm, nhanh chóng làm ra một bộ dáng kinh sợ nói: "Phượng gia, đây là hiểu lầm ta, phẩm trà còn phải xem tâm tình của một người, nếu một người tâm tình tốt, cho dù uống loại trà tối hạ đẳng cũng nếm ra hương vị! Một người tâm tình nếu không tốt, cho dù là cam chi ngọc lộ cũng đều cảm thấy khó nuốt!" Sau khi nói xong bả vai vừa quay, đối Đường Phi nói: "Đường công tử, ngài nói, có phải không?"
"Yến lão bản!" Không đợi Đường Phi mở miệng, Phượng Thần Anh liền trầm giọng quát, tươi cười trên mặt có chút tối tăm: "Ngươi đang vượt quyền."
Yến Tự run lên, âm thầm thè lưỡi, chơi đùa hơi quá! Nàng đã quên Phượng Thần Anh mới là lão đại!
"Là ta lắm miệng." Yến Tự cười trừ nói: "Còn thỉnh Phượng đại nhân đại vi đại lượng tha thứ cho ta."
Hà Tịch trong lòng khẽ động, quan hệ của Phượng Thần Anh cùng Yến Tự, cũng không giống mặt ngoài thoạt nhìn đơn giản như thế! Nếu có thể tìm hiểu Phượng Thần Anh cùng Phương Hoa Lâu có giao tình gì, đối với thái tử là trăm lợi mà không một hại!
"Ngươi hôm nay làm sao vậy?" Đường Phi nhíu mày nhìn Phượng Thần Anh, mắt tràn đầy khó hiểu: "Hướng một nữ nhân phát hỏa cái gì?"
Phượng Thần Anh đạm mạc nhìn Đường Phi, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng hỏi lại: "Ngươi thật sự không biết?"
Đường Phi cũng giận tái mặt, lời này của hắn có ý tứ gì? Cho dù việc hắn thích mình không hoàn toàn là giả, thì ngày đó cũng đã nói đủ rõ ràng với hắn rồi? Nay còn dùng một bộ dạng chất vấn cho ai xem?!
Đang lúc Đường Phi cùng Phượng Thần Anh hai người không khí dần dần đông lạnh, cửa nhất thời bị gõ vang.
Yến Tự cùng Hà Tịch nhẹ nhàng thở ra, nếu hai người bọn họ thật sự nháo loạn thật đúng là không biết nên thu thập như thế nào.
"Tiến vào." Yến Tự mỉm cười vuốt vuốt tóc nói.
Cửa "cọt kẹt" một tiếng mở ra, hai tiểu nha hoàn vừa rồi ra ngoài nay lại bưng khay tiến vào, trên mặt tất cả đều là chút điểm tâm tinh mỹ.
Đường Phi quay đầu đi chỗ khác không hề để ý Phượng Thần Anh, tâm tình lại phiền muộn. Hà Tịch thấy thế, mỉm cười tới gần bên tai hắn thấp giọng nói câu gì đó, Đường Phi điềm đạm cười hướng hắn lắc đầu, như là nói cho chính hắn mình không có việc gì.
Phượng Thần Anh nhìn thấy một màn này một cỗ tức giận nổi lên, đáng tiếc hắn hoàn toàn không nhận thấy được bản thân đang ghen ghét dữ dội. Yến Tự ở một bên lại nhìn rất rõ ràng, ở mặt ngoài là cùng hai cái nha hoàn bày biện điểm tâm, kì thực che miệng cười trộm suy nghĩ, không thể tưởng tượng được lão gia cũng có thời điểm kinh ngạc, xem ra Đường Phi chính là người mà Thiết Hoán nói đi? Lão gia thật sự chỉ là muốn chinh phục nam nhân này thôi sao? Thoạt nhìn cũng không giống như là xem hí kịch a, lại giống như –đã nhập hí! Đừng để đến lúcmỹ nhân còn chưa tự nguyện yêu thương nhung nhớ, chính mình đã tự đào hố chôn mình đi!
Đang lúc mấy người nhìn hai nha hoàn bày điểm tâm, tâm tư mỗi người đều suy nghĩ chuyện khác nhau, thì ngoài cửa bỗng nhiên truyền vào hai đạo thanh âm mơ hồ không rõ.
"Nghe nói, người đó giết người......"
"Giết người..... Đáng chết......"
Thanh âm dần dần đi xa rốt cuộc không nghe thấy, hẳn là khách nhân đi ngang qua nhã gian này.
Tuy rằng chỉ nghe được rõ ràng vài từ ngắn ngủn, lại đủ để gợi lên hồi ức đêm đó của Đường Phi, mộit hồi ức giống như ác mộng.
Tráng hán trên cổ là vết dây thâm tím, thiếu niên cả người đều là máu, còn có hai tay huyết tinh không sạch sẽ của chính mình. Đường Phi nhớ rất rõ ràng, hai người bọn họ chết không nhắm mắt, tựa như đối hắn lên án cùng oán hận, càng như là một loại ác độc nguyền rủa -- ngươi giết ta, ngươi nhất định cũng không thể chết tử tế!
Tay lại kịch liệt run lên, Đường Phi sắc mặt trắng bệch ánh mắt mờ mịt mà thống khổ. Cho dù cố gắng khống chế hai tay, chúng vẫn như cũ hơi rung động. Hắn biết, đây là di chứng giết người, hắn không có cách nào khống chế!
Hà Tịch ánh mắt vẫn không rời đi Đường Phi, tự nhiên chú ý tới vẻ mặt của hắn biến hóa. Trong lòng nhảy dựng, Hà Tịch lo lắng nhìn Đường Phi nhẹ nhàng gọi: "Đường Phi? Ngươi không sao chứ ?"
Bên tai Đường Phi đang ong ong, nghe không rõ lắm Hà Tịch nói cái gì, mờ mịt ngẩng đầu nhìn qua, khuôn mặt quen thuộc của Trần Thần trong trí nhớ bắt đầu chồng chéo lên nhau.
"Ngươi sẽ có báo ứng." Trần Thần thanh âm lạnh lùng nói với hắn.
"Không, không phải......" Đường Phi muốn giải thích, hắn không phải cố ý muốn giết người , hắn chỉ là muốn...... sống sót......
"Cái gì? Đường Phi ngươi nói cái gì?" Hà Tịch nghe không rõ lắm giọng khàn khàn của Đường Phi, có chút vội vàng hỏi.
Phượng Thần Anh lúc nãy vẫn quay đầu xem phong cảnh ngoài cửa sổ,nghe được Hà Tịch hỏi cũng quay đầu sang, bộ dáng Đường Phi thất hồn lạc phách làm cho hắn sửng sốt, vừa rồi còn hoàn hảo như thế nào liền biến thành như vậy? Giương mắt nhìn Hà Tịch, vô thanh địa chất hỏi: Ngươi nói với hắn cái gì?!
Hà Tịch mặc kệ hắn, tiếp tục lo lắng gọi Đường Phi.
Yến Tự nhìn đến bộ dáng của Đường Phi, nhanh chóng bưng lên một chén trà đưa cho hắn, nói: "Công tử, ngài đây là làm sao vậy? Uống một ngụm trà lấy lại bình tĩnh đi!"
Bên tai vẫn là câu "báo ứng" lạnh như băng của Trần Thần, Đường Phi buộc bản thân tỉnh táo lại, giơ tay tiếp nhận tách trà Yến Tự đưa qua, đáng tiếc, tay run rẩy căn bản không thể cầm vững chén trà. Nước trong tách cũng bởi vì run run mà văng khắp nơi, tách cùng đĩa đựng va chạm vào nhau phát ra thanh âm "lách cách".
Hà Tịch cả kinh, vừa định bắt lấy tay Đường Phi làm cho hắn tỉnh táo lại, một bàn tay khác trắng nõn thon dài so với hắn nhanh hơn một bước đã vây trụ lấy tay Đường Phi.
"Bình tĩnh một chút." Phượng Thần Anh gắt gao nắm chặt, sau đó lấy lại chén trà trong tay hắn. Hắn biết tật xấu này của Đường Phi, từ khi hắn được cứu trở về liền vẫn như vậy, nhưng hai ngày gần đây Đường Phi xem như có thể khống chế tốt lắm, như thế nào bỗng nhiên lại tái phát?! Xem bộ dáng Hà Tịch rõ ràng không phải hắn kích thích Đường Phi, vậy là ai? Đột nhiên nhớ tới vừa rồi có hai người đi qua trước cửa bọn họ, nói "Giết người" linh tinh gì đó, chẳng lẽ là bởi vì bọn họ?! Đường Phi rốt cuộc ở Thừa vương phủ đã xảy ra chuyện gì?!
Yến Tự nhanh chóng đứng dậy để cho Phượng Thần Anh ngồi vào bên cạnh Đường Phi, hầu ở một bên trầm mặc không lên tiếng. Hà Tịch nhìn bọn họ nắm chặt tay, ánh mắt ảm đạm.
"Đường Phi? Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?" Hà Tịch đặt tay trên vai Đường Phi, trấn an hỏi. Hắn có thể cảm giác được Đường Phi đang phát run, tựa như sợ hãi điều gì......
Hà Tịch vừa đụng tới, Đường Phi mạnh mẽ lui khai, cúi đầu không hề nhìn Hà Tịch. Hắn không muốn để cho Hà Tịch chạm vào hắn, trong cảm nhận của hắn, Hà Tịch giống như Trần Thần, là tốt đẹp, là sạch sẽ. Hắn có thể nào làm cho một thân huyết tinh của mình, làm dơ Hà Tịch?
Hà Tịch tay ngừng ở giữa không trung, có chút kinh ngạc, cũng có chút bi thương. Đường Phi, vì cái gì, muốn tránh hắn?
Phượng Thần Anh đem hết thảy thu vào đáy mắt, khóe miệng câu ra một độ cong rất nhỏ, đứng dậy đem Đường Phi ôm lấy, tiến vào trong lòng mình, một tay nắm chặt tay hắn, một tay nhanh nhẹn vòng qua eo, bước đi cũng không quay đầu lại, nói: "Tiền ăn lần này nhớ kỹ, bảo người đến Phượng Tê Các lấy."
Yến Tự không cam lòng trừng mắt nhìn Phượng Thần Anh, tùy ý hắn mang theo Đường Phi rời đi. Sau đó quay đầu nhìn về phía Hà Tịch đang tỏ vẻ mất mát, cười duyên nói: "Xem ra chỉ còn ta cùng Hà công tử, không bằng để cho ta bồi công tử?"
Hà Tịch điềm đạm cười lắc đầu, đứng dậy nói: "Tạ hảo ý của Yến lão bản, tại hạ còn có chuyện quan trọng, trước hết cáo từ." Nói xong liền xuất ra tiền túi, đối Yến Tự nói: "Tiền ăn lần này tính của ta đi."
Yến Tự cầm lấy bạc, ở cửa sổ nhã gian lầu hai,vẻ mặt khinh thường nhìn Hà Tịch rời đi, thật là, rõ ràng thích nữ nhân lại cùng một đại nam nhân dây dưa không rõ!
Phượng Thần Anh không mang Đường Phi quay về Phượng Tê Các, ngược lại mang hắn đi ra vùng ngoại ô. Đường Phi vẫn còn thất hồn lạc phách,cư nhiên không chú ý tới, tùy ý Phượng Thần Anh thân mật ôm hắn, ở phố lớn ngõ nhỏ rêu rao khắp nơi, đối với chỉ trỏ của người khác hoàn toàn không có cảm giác.
Từ phố xá sầm uất đi đến ngoại ô, ước chừng hết hai canh giờ! Thời điểm tới nơi, Đường Phi cuối cùng mới hoàn hồn lại, lúc này, trời đã tối, chân cũng đi đến chết lặng .
Đường Phi có chút dại ra đánh giá hoàn cảnh bốn phía, bụi cỏtối đen, rừng cây rậm rạp, chim chóc bay lượn, còn có tiếng côn trùng kêu vang "tấc tấc tác tác".
"Ngươi, mang ta tới nơi này làm gì?"
"Rốt cục đã biết hỏi?" Phượng Thần Anh cúi đầu chạm vào trán Đường Phi cười khẽ: "Ta còn tính thừa dịp ngươi chưa kịp hồi hồn, đem ngươi bán vào nam phong quán kiếm chút tiền mua đồ ăn."
Đường Phi không thích ứng việc vô cùng thân thiết như vậy, ngửa đầu nhẹ nhàng tránh ra, liền thoát ly ôm ấp của Phượng Thần Anh.
"Có ai lại mở thanh lâu sở quán ở loại địa phương này? Muốn ăn không khí mà sống qua ngày?" Đường Phi rốt cục bình tĩnh trở lại, ôm hai cánh tay dựa vào một thân cây cổ thụ hỏi. Hắn thật sự là mệt chết đi, hai bàn chân đều chết lặng .
Phượng Thần Anh cười, lôi kéo Đường Phi hướng bãi cỏ mềm mại xanh um thơm ngát bên cạnh nằm xuống, ngẩng đầu nhìn sao trời dày đặc trên bầu trời đêm, thật lâu không nói gì.
Đường Phi lại nhịn không được, đánh vỡ yên tĩnh của hai người, nhẹ giọng nói: "Ngươi như thế nào cái gì cũng không hỏi?"
Phượng Thần Anh vươn tay phải sờ soạng đến tay trái Đường Phi, sau đó mười ngón đan nhau còn cảm thụ được ngón tay vẫn có chút run rẩy, thản nhiên nói: "Bởi vì ta biết."
Đường Phi chấn động, cả giãy tay ra cũng đã quên, quay đầu nhìn về phía Phượng Thần Anh kinh ngạc hỏi: "Ngươi biết?!"
"Phải," Phượng Thần Anh nhìn ánh sao rậm rạp trên trời, ánh mắt có chút mê ly: "Bởi vì, ta cũng đã từng trải qua."
Đường Phi không nói gì, chỉ là vẻ mặt khiếp sợ nhìn Phượng Thần Anh. Ý tứ của hắn là......
"Thời điểm lần đầu tiên giết người, ta chỉ mới tám tuổi." Phượng Thần Anh gợi lên khóe miệng, ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ: "Ngươi nhất định không biết, ta lần đầu tiên đã giết năm người, hơn nữa năm kẻ đó đều là liều mạng tuyệt vọng khát máu." Kỳ thật năm kẻ kia, là "hắn" hao hết tâm tư tìm ra, sau đó bị "hắn" hạ dược nhốt bọn họ vào trong một căn phòng nhỏ. Đêm đó, là một đêm tối khủng bố mà Phượng Thần Anh đã trải qua, hắn vẫn tránh ở trong chum nước che giấu hơi thở của chính mình, chờ đợi năm kẻ kia bị hạ xuân dược mãnh liệt tàn sát làm nhục lẫn nhau, thẳng đến khi bọn họ chỉ còn một hơi thở, hắn mới từ chum nước đi ra, bình tĩnh lấy chủy thủ bên hông, một đao sạch sẽ lưu loát cắt đứt yết hầu bọn chúng. Ngày hôm sau,thời điểm"Hắn" đến quan sát chiến quả, Phượng Thần Anh cả người đều là huyết đã đem năm người nọ phanh thây, ngồi ở trong căn phòng huyết nhục mơ hồ, hôi thối xông thiên,hướng "Hắn" cười, vẻ mặt thiên chân rực rỡ. Bản thân đến bây giờ vẫn có thể nhớ rõ ràng kinh ngạc cùng sợ hãi trên mặt"người nọ", cùng với việc về sau"hắn" trốn tránh mình như xà hạt. Không ai biết bản thân bởi vì chuyện này mà ước chừng nửa năm không cầm nổi bất luận vũ khí gì, bởi vì hai tay run rẩy, cùng nỗi sợ hãi sau khi giết người, cũng có loại hưng phấn không hiểu sau khi giết chóc. Thẳng đến lần thứ hai giết người, hắn không còn xuất hiện tình huống như vậy nữa. Đường Phi từ khi ở Thừa vương phủ trở về liền giống với hắn năm đó, cho nên hắn đoán -- Đường Phi đã giết người. Chỉ là, chi tiết việc này hắn không cần phải nói cho Đường Phi nghe.
"Nếu bọn họ không chết, người chết chính là ta." Phượng Thần Anh lạnh lùng nói: "Cho nên, vì ta có thể sống sót, bọn họ phải chết!"
"Đây là thế giới kẻ mạnh thắng kẻ yếu, ngươi muốn nói kỳ thật chúng ta cũng không sai, đúng không ?" Đường Phi thanh âm có chút mờ mịt, thật là như vậy sao? Nhưng mà, sau khi hai tay chính mình thật sự dính đầy huyết tinh, còn có thể còn lại cái gì? Hắn không biết khi Phượng Thần Anh tám tuổi là như thế nào giết chết năm người trưởng thành, nhưng hắn biết tựa như chính mình ngày đó giống nhau, bởi vì muốn sống, cho nên giết người liền biến thành một loại bản năng đơn giản nhất cũng nguy hiểm nhất.
"Đường Phi," Phượng Thần Anh kéo bàn tay Đường Phi hướng tinh quang đầy trên bầu trời đêm, hai bàn tay thon dài sạch sẽ bị tinh quang chiếu rọi thành một tầng sáng mông lung: "Ngươi xem, cho dù chúng ta giết người, người khác cũng không nhìn ra hai tay chúng ta đã dính đầy huyết tinh dơ bẩn không chịu nổi, chúng nó vẫn giống nhau, sạch sẽ, tràn ngập năng lượng......"
Đường Phi hai tay lần lượt thay đổi giơ lên, như là hiểu được lại giống như càng hồ đồ. Môi giật giật, vẫn là mở miệng nói: "Ngày đó, ta không nghĩ muốn giết người...... Ta cho tới bây giờ cũng không nghĩ sẽ giết người...... Ta càng cho rằng đời này của ta cũng không có khả năng cùng những kẻ giết người giống nhau......"
Phượng Thần Anh quay đầu nhìn sườn mặt Đường Phi, ánh mắt so với tinh quang càng ôn nhu. Đường Phi cảm nhận được ánh mắt hắn, nhưng không quay đầu cùng hắn đối diện, chỉ là tự mình thuật lại chuyện đã xảy ra ngày đó.
"Đường Phi......" Phượng Thần Anh nắm chặt tay hắn, thanh âm có chút khàn khàn: "Cho nên, hết thảy những chuyện này cũng không phải lỗi của ngươi, là bọn hắn chết cũng chưa hết tội."
Đường Phi chấn động, nhìn về phía Phượng Thần Anh, Phượng Thần Anh thuận thế đem hắn kéo đến trong lòng mình, nhẹ nhàng ôm lấy. Có lẽ ban đêm này quá tịch mịch, cũng có lẽ là lúc này Phượng Thần Anh quá ôn nhu,quá chân thành tha thiết nhìn không ra một tia giả dối, mấy ngày qua luôn luôn ở trong ác mộng cùng sợ hãi mà vượt qua, cho nên Đường Phi không cự tuyệt ấm áp của hắn.
"Cám ơn ngươi......"
Một tiếng thở dài cùng lời cảm tạ biến mất ở trong gió đêm, Phượng Thần Anh hơi hơi gợi lên khóe môi.
-----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com