Chương 1 : Sốc tinh thần
Tiếng chuông báo thức kêu inh ỏi, Nhược Ân vươn tay cầm điện thoại lên xem, 6h30 sáng, mặc dù đang rất mệt mỏi vì đêm qua phải thức khuya nhưng với tư cách là một học sinh gương mẫu của trường đại học B Nhược Ân tuyệt đối sẽ không cho phép mình đi trễ. Chống tay ngồi dậy, dụi dụi cặp mắt vẫn còn mơ ngủ, Nhược Ân mất hơn 15 phút để vệ sinh cá nhân cùng dùng một bữa sáng đơn giản với một ổ bánh mì ốp lát cộng một ly sữa ấm, biết sao được cuộc sống sinh viên mà.
Nhược Ân chạy bộ tới trường, đồng hồ trên tay chỉ đúng 6h55 phút, may thật vẫn còn 5 phút nữa mới vào lớp. Nhược Ân lễ phép mỉm cười chào bác bảo vệ, khác với vẻ thường ngày, bác bảo vệ chỉ qua loa gật đầu với cậu. Đối với chuyện này Nhược Ân cũng không suy nghĩ gì nhiều, hazzz chắc là bác bảo vệ đang có chuyện không vui nên không muốn nói nhiều đi. Nhưng mà, càng đi Nhược Ân lại càng cảm thấy lạ, vì cậu là một học bá nên dường như học sinh trong trường ai ai cũng biết cậu, hơn nữa mỗi lần nhìn thấy cậu đều rất phấn khích quay quanh lấy cậu, nếu như không phải hẹn cậu đi chơi, tặng quà cho cậu thì cũng là nhờ cậu hướng dẫn giải bài tập, thế nhưng bây giờ cậu hình như cảm nhận được họ đang tránh né cậu a. Mang tâm tình kì quái không hiểu chuyện gì đang xảy ra đi vào trong lớp học, nhìn mọi người đang dòm ngó mình với ánh mắt khác thường, Nhược Ân tức thời cũng không lên tiếng chào hỏi, đùa, một người cứ dùng ánh mắt ác ý nhìn chằm chằm mình thì mình liệu còn có thể vui vẻ chào hỏi người ta sao ? Lão sư bước vào lớp, ai về chỗ người nấy, Nhược Ân cũng bước vào trạng thái tập trung nhất có thể, không cần biết cũng như quan tâm những người kia đang nói gì, dù sao với ánh mắt cũng như với nụ cười nửa miệng đầy khinh bỉ đó thì chắc chắn không có gì tốt đẹp. Buổi học 4 tiết cứ như vậy mà trôi qua, đồng hồ chỉ điểm 10h30 phút, Lão sư gắp lại bài giảng kết thúc buổi học. Đúng lúc này, loa phát thanh của trường vang lên :
- Mời em Nhược Ân lên phòng hiệu trưởng có việc gấp, xin nhắc lại mời em Nhược Ân lên phòng hiệu trưởng có việc gấp...
Nhược Ân thu dọn sách vở, nghe thấy tiếng thầy hiệu trưởng, không hề chậm trễ mà lập tức đi tới phòng hiệu trưởng. Đồng học phía sau lưng nhìn cậu với ánh mắt hả hê khi người gặp họa, những ánh mắt đó triệt để bị cậu phớt lờ.
Còn chưa tới gần phòng hiệu trưởng, cậu đã nghe tiếng Trương lão sư oang oang phát ra :
- Hiệu trưởng, ngài tuyệt đối không thể làm vậy, làm vậy là không công bằng với em ấy
Sau đó là tiếng thầy hiệu trưởng
- Trương lão sư nên lấy đại cuộc làm trọng
- Chuyện này tôi nhất quyết không đồng ý
- Tôi là hiệu trưởng, mọi chuyện tôi đều đã quyết, Trương lão sư ông không cần phải nói nữa.
Nhược Ân có ấn tượng rất tốt với Trương lão sư, ông là người đứng lớp cậu khi cậu mới là sinh viên năm nhất, trong ấn tượng của cậu, Trương lão sư vô cùng tận tụy với nghề, hơn nữa còn đối xử rất tốt với các sinh viên, khi sinh viên nào đó xảy ra chuyện thầy đều là người sốt sắng quan tâm trước hết. Mặc dù tuổi tác đã không còn nhỏ, trên khuôn mặt đã có nhiều nếp nhăn thế nhưng thầy lại vô cùng vui tính, tiết học nào có thầy đảm bảo tiết học đó sẽ không thể ngừng cười. Bây giờ, thầy lại cãi vã gay gắt với thầy hiệu trưởng như vậy, chắc chắn là chuyện rất nghiêm trọng.
Nhược Ân đi tới cửa cùng lúc đụng phải Trương lão sư đi ra, cậu lễ phép chào hỏi :
- Thầy Trương
Trương lão sư nhìn cậu với một ánh mắt tiếc nuối, thở dài một tiếng, nhấc tay xoa đầu cậu sau đó không nói gì mà đi về phía trước. Nhược Ân nhìn bóng lưng thầy, rồi cũng bước vào trong, không khí ngưng trệ, đáng sợ
- Thầy hiệu trưởng, thầy có việc tìm em ?
- Đúng vậy, Nhược Ân em ngồi xuống đi
Nhược Ân kéo cái ghế đối diện thầy hiệu trưởng ra, nhẹ nhàng ngồi xuống. Thầy hiệu trưởng lúc này mới lên tiếng.:
- Nhược Ân, cuộc thi quốc tế sắp tới, tôi rất tiếc nhưng mà..hazz...thật lòng xin lỗi em ...tôi đã quyết định thay em bằng Hạ Hạo.
Rõ ràng toàn thân Nhược Ân chấn động lên một chút, cuộc thi quốc tế là một cuộc thi kiến thức tổng hợp lớn nhất, có sự tham gia của rất nhiều nước lớn trên thế giới, những người tham gia phải nói là tinh anh trong tinh anh, đầu óc phải nói là siêu phàm với khối lượng kiến thức khổng lồ mà người thường không thể tưởng tượng được, người ta thường so sánh những sinh viên, học sinh tham gia cuộc thi này là những cuốn bách khoa toàn thư khi mà dường như cái gì họ cũng có thể biết. Cuộc thi này sẽ được tổ chức vào giữa tháng sau, tức là còn 15 ngày nữa, một tháng trước Nhược Ân đã được chọn đại diện cho trường Đại học B, trường đại học nổi tiếng ưu tú nhất nước X đồng thời cũng chính là đại diện cho nước X tham gia sân chơi trí tuệ này, Nhược Ân thật sự không hiểu tại sao nhà trường lại có quyết định thay đổi đột ngột như thế :
- Thầy hiệu trưởng em cần một lời giải thích.
- Nhược Ân, mong em sẽ thông cảm cho tôi, tôi cũng chỉ vì bộ mặt của trường, bộ mặt của quốc gia thôi
- Thầy hiệu trưởng, em thật sự không hiểu, với kiến thức của mình em tin chắc sẽ không làm cho quốc gia phải mất mặt
Thầy Hiệu trưởng lấy điện thoại, mở vào trang confession của trường, sau đó đưa cho Nhược Ân xem. Nhược Ân nhận lấy điện thoại, choáng váng. Đầu đề của bài viết : " Học Bá trường đại học B, Nhược Ân thật ra chỉ là một tên đồng tính "kèm theo dòng tiêu đề, bên dưới là những lời lẽ khinh bỉ, chế giễu giới tính của cậu, còn đặc biệt nhấn mạnh một điều nếu để Nhược Ân tham gia cuộc thi nhất định sẽ làm xấu mặt trường, xấu mặt quốc gia, kèm theo dòng kêu gọi phản ứng Nhược Ân tham gia cuộc thi chính là hình ảnh một thanh niên đeo khẩu trang bước vào gay bar. Dù người trong hình đã đeo khẩu trang nhưng chỉ cần lướt qua học sinh trong trường đều có thể nhận ra học bá mà mình hâm mộ, dưới cmt chỉ một số ít người lên tiếng bênh vực Nhược Ân còn lại không ít người cho rằng bản thân cảm thấy ghê tởm khi đã từng hâm mộ một tên gay.
Nhược Ân thẫn thờ như người vô hồn đi ra khỏi phòng hiệu trưởng, cậu chưa bao giờ chán ghét giới tính của mình hơn nữa còn rất tự nhiên đón nhận nó, dù sao thì cậu cũng chính là gay bẩm sinh, suốt hai mươi mấy năm cuộc đời tuyệt không hề có một chút động tâm với các bạn nữ. Nhược Ân cho rằng xu hướng tính dục của mình không có gì xấu, vì vậy vào mỗi cuối tuần, để giảm thỏa căng thẳng Nhược Ân thường dành chút thời gian vào gay bar. Cậu cũng chưa từng quan hệ với bất kì nam nhân nào, đơn giản vào đó là vì cậu cảm thấy mọi người xung quanh đều giống mình, nhâm nhi một chút rượu nhìn mọi người sống thật với mình cậu liền cảm thấy thoải mái hơn. Cậu thật sự không ngờ có người lại chụp hình cậu, cũng không ngờ rằng chỉ vì giới tính của mình mà mọi người lại đối xử bất công với cậu như vậy.
Lúc đi ngang qua một con hẻm, Nhược Ân nghe thấy giọng nói của Hạ Hạo cùng với một người nữa, người này không ai khác chính là người bạn thân chí cốt mười mấy năm của cậu Cao Bá. Bước chân Nhược Ân không tự chủ dừng lại nghe cuộc nói chuyện của hai người
- Cao Bá, tao thật không ngờ mày lại có thể phản bội thằng bạn mày như vậy
Hạ Hạo cười khẩy nói tiếp
- Bức hình đó mày chụp cũng rất sắc nét nha
Cao Bá cười cười
- Mày đừng có nói như chỉ có tao là người xấu, bên ngoài thì giả bộ là người thanh cao,tao nhã sau lưng lại là kẻ chuyên đi đâm lén người khác để đạt được mục đích của mình
Hạ Hạo ném cho Cao Bá một sấp tiền
- Bán bạn cầu vinh cũng có tư cách dạy đời tao?Nhận được tiền rồi thì liệu mà im miệng.
Nắm tay Nhược Ân run rẩy đến lợi hại, không biết là do tức giận hay là do thất vọng, Nhược Ân hiện tại chỉ muốn nhào vào đấm cho thằng bạn thân của mình mấy cái mà thôi, nhưng cuối cùng vẫn là không thể ra tay được. Nhược Ân cười tự giễu, quay lưng đi về hướng khác.
Gay bar
Không biết Nhược Ân đã uống bao nhiêu, dường như là trút hết toàn bộ tiền học bổng, học phí, tiền ăn uống của tháng tới vào số rượu trên bàn. Nhược Ân bình thường dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú đã được không ít các bạn nữ để ý, bây giờ say rượu khuôn mặt có thêm chút ửng hồng càng làm cho cậu thêm phần câu nhân. Nhược Ân say rồi, xiên xẹo đi ra khỏi quán bar, phía sau có một tên biến thái đi theo, lúc tới chỗ vắng người tên biến thái mới chặn đường Nhược Ân, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm cậu. Nhược Ân nhíu mày, thái độ của người này làm cậu khó chịu, sẵn lửa giận trong lòng, nhìn tên biến thái thành khuôn mặt Cao Bá, Nhược Ân cầm chai rượu trong tay đập mạnh vào đầu tên kia. Kẻ biến thái còn chưa định hình được chuyện gì xảy ra đã lăn ra bất tỉnh, máu đỏ nhuộm đầy đất. Nhược Ân cười cười, tay run run nhìn người đang nằm dưới đất một mảnh huyết đỏ không khỏi hoảng sợ, hai tay ôm lấy đầu mình, hoảng loạn chạy đi, lúc băng qua đường không để ý liền bị chiếc xe đằng sau hất văng cao hai mét. Lúc rơi xuống đất, Nhược Ân chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ, toàn thân dường như rất đau sau đó triệt để bất tỉnh.
-------------&----------
- Mong mọi người góp ý
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com