Ngoại truyện 5 : Cười rớt con là có thật...
Dạo này trong bộ lạc có thêm nhiều hài tử làm cho đời sống của mọi người trở nên sinh động hơn hẳn, nhìn đâu đâu cũng thấy tràn trề sức sống, tâm trạng của Nhược Ân cũng vì vậy mà dễ chịu rất nhiều.
Nhược Ân ngồi trên giường của mình tựa lưng vào tường, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa bụng lớn giao lưu cùng với bảo bảo. Chỉ còn vài ngày nữa thôi là bảo bảo ra đời, không chỉ có cậu cùng A Ngưu ca mà những người khác ai ai cũng mong chờ. Phải biết đã lâu lắm rồi thế giới thú nhân mới chào đón nhiều đứa nhỏ đến như vậy, thật sự là điều đáng mừng.
Trạch Dương ôm gấu nhỏ cùng với Dương Tử qua chơi với Nhược Ân tránh cho cậu cả ngày ở trong nhà sẽ cảm thấy bức bối, buồn chán. Trạch Dương đứng trước cổng nhà gọi lớn :
- Nhược Ân...có bên trong không ?
A Ngưu ca đã cùng các thú nhân khác đi săn rồi, Nhược Ân bụng lớn đi ra ngoài có chút bất tiện, ngồi ở bên trong nói vọng ra :
- Trạch Dương, cậu trèo rào vô đi a.
Trạch Dương, Dương Tử"..."
Mỗi nhà trong bộ lạc mới xây thêm một lớp tường đá bao xung quanh nhà mình để tiện cho việc nuôi trồng cũng như sinh hoạt cá nhân của từng hộ gia đình, tường đá chắc chắn chỉ cao ngang ngực của một giống cái bình thường. Trạch Dương nhìn bức tường một lúc, đặt gấu nhỏ ngồi lên thành tường sau đó dùng hết sức bình sinh leo lên, cũng may là hồi đó thường xuyên leo tường hái trộm trái cây nhà hàng xóm cho nên bây giờ mới leo trèo thuần thục đến như vậy. Trạch Dương leo lên thành tường sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống trong ánh mắt thán phục của Dương Tử cùng hai mắt hiếu kỳ của gấu nhỏ. Dương Tử đang định bắt chước Trạch Dương leo lên thì cánh cổng đã mở ra, Trạch Dương một tay ôm gấu nhỏ, một tay nắm chốt cửa, hai mắt bất lực nhìn Dương Tử :
- Cậu... còn leo lên...làm gì ?
Dương Tử nhìn Trạch Dương cảm thấy bản thân có chút ngốc...
Cánh cửa từ từ mở ra, còn chưa nhìn thấy dáng người Nhược Ân đã nghe thấy giọng Trạch Dương :
- Này, tôi nói cậu làm biếng như vậy làm sao sinh con ?
Nhược Ân ngáp một cái, nhìn Trạch Dương cùng Dương Tử đồng loạt bước vào, nói :
- Tôi không có lười biếng chỉ là bụng có chút nặng...
Trạch Dương nhìn bụng Nhược Ân, thật không ngờ lại lớn đến như vậy, cũng may lúc có thai gấu nhỏ bụng cậu cũng không có lớn lắm nếu không cậu nhất định sẽ nổi điên vì không thể tung tăng chạy nhảy.
Gấu nhỏ từ trên tay Trạch Dương nhảy xuống, bốn chân chậm rãi bò tới chân giường Nhược Ân, sau đó từ từ đu lên cột giường cuối cùng là yên vị trên hai chân của cậu, hai mắt tròn xoe long lanh nhìn cậu. Nhược Ân mỉm cười, tay nhu nhu lớp lông mềm trên đầu nhóc :
- Đã đặt tên chưa ?
- À, nhóc con tên Tiểu Hắc.
- Cậu không thể đặt cái tên khác hay hơn sao ?
Trạch Dương không phục, lập tức phản bác
- Tiểu Hắc thì làm sao ? Vừa hay lại vừa thuận miệng. Lẽ nào phải đặt tên "cơn mưa lớn" như cậu đặt cho nhóc con nhà Bối Y thì mới hay ?
Nhược Ân "..."
- Này, tôi nói cậu có một câu. Cậu cũng không cần làm một lèo giống tát nước vào mặt tôi như vậy.
Dương Tử mỉm cười, lấy cho mỗi người một cốc nước ấm
- Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa. Tên nào cũng rất hay.
Tiểu Hắc thích thú nhìn bụng tròn tròn của Nhược Ân, tay góc cẩn thận mang theo hiếu kỳ từng chút một chạm vào. Nhược Ân nhìn nhóc không khỏi vui vẻ, trêu Trạch Dương :
- Xem ra nhóc con nhà cậu muốn có em rồi nha.
Trạch Dương hai mắt mở lớn,khuôn mặt đỏ lên, bối rối lên tiếng
- Không được, tôi tuyệt đối không sinh nữa đâu.
Nhược Ân nhìn bộ dáng của Trạch Dương không nhịn được cười
- Hahahahahaha...A....A....
Nhược Ân cười đến nổi bụng đang yên đang lành đột nhiên xuất hiện cơn đau, hai tay cậu gắt gao ôm lấy bụng mình nằm vật ra giường, mặt đang hồng hào cũng trở nên trắng bệch dọa hai người còn lại trong phòng mất hết cả hồn.
- Này, cậu làm sao ? Có phải sắp sinh rồi không ?
Nhược Ân gian nan gật đầu, đứa nhỏ trong bụng đấm đá liên hồi làm cậu đau đến nói không nổi ngay cả hít thở cũng có chút khó khăn. Dương Tử bình tĩnh nhìn Trạch Dương nói :
- Cậu từng sinh con rồi nên ở đây giúp Nhược Ân, tôi đi tìm A Ngưu ca.
- Ơ....
Trạch Dương còn chưa kịp tiếp thu lời Dương Tử thì người đã chạy đi mất. Không phải Dương Tử mới là người am hiểu việc này nhất sao ? Người chạy đi tìm A Ngưu lẽ ra là cậu mới đúng...
- Aaa....đau...
Tiếng kêu đau của Nhược Ân làm cho Trạch Dương giật cả mình, làm sao bây giờ ? Sinh con là một chuyện đỡ đẻ lại là một chuyện, làm sao giống nhau a...
- Cậu còn đứng đó tôi nhất định sẽ đau chết...aaaa
- Được...được...bình tĩnh...bình tĩnh.
Trạch Dương ôm gấu nhỏ bỏ lên ghế, căn dặn nhóc ngồi im rồi chạy lại chỗ Nhược Ân, kéo chăn lên đắp cho cậu.
- Nhược Ân, bình tĩnh. Nhịn đau một chút tôi giúp cậu xem thử...
Nhược Ân hai tay bấu chặt lớp da thú dưới thân, chẳng phải nói vài ngày nữa mới sinh sao ? Tại sao vừa cười một chút liền muốn rớt con ra luôn rồi...?
- Ư....
Nhược Ân cắn răng nhịn xuống, không để tiếng kêu đau thoát ra khỏi cuống họng làm cho Trạch Dương cũng phải nể phục khả năng chịu đựng của cậu.
- Ha..a..a...làm sao rồi ?
- Nhược Ân...cậu xuống giường đi lại một chút được không ?
Đi ? Muốn lấy mạng cậu hay sao ? Đau chết mất...A Ngưu ca...anh có mau về hay không ?
- Nào nào, đi lại một chút lát sẽ đỡ khổ hơn.
Nhược Ân mím môi dưới sự giúp đỡ của Trạch Dương chống thân ngồi dậy, ngồi trên giường chân còn run rẩy kịch liệt huống chi là phải đi lại...Nhược Ân bước được hai bước bụng đau đến nước mắt ứa ra, lúc cậu cảm tưởng bản thân muốn ngất xỉu thì một cánh tay rắn chắc đưa ra đỡ lấy cậu, đưa cậu vào vòng tay quen thuộc
- Ân Ân...em làm sao rồi ?
Nhược Ân tựa vào lồng ngực A Ngưu ca thở hổn hển, lắc đầu
- Em không sao...mau...dìu em đi một chút.
A Ngưu ca gật đầu, cẩn thận đỡ Nhược Ân đứng lên, để cậu tựa vào người mình chậm rãi bước từng bước một.
Trạch Dương nhìn hai người bọn họ trong lòng thầm nể phục sự bình tĩnh của cả hai vợ chồng nhà này, nhớ lại lần trước sinh Tiểu Hắc bản thân đau đến mắt mũi gì đó cũng không cần, miệng hét to đến bên ngoài ai cũng nghe, còn liên tục dùng tay đánh đấm lên người A Hạo, Trạch Dương cảm thấy rất mất mặt.
Thật ra cả A Ngưu ca cùng Nhược Ân đều không được bình tĩnh như những gì họ biểu hiện ra bên ngoài. A Ngưu thấy Nhược Ân đau đến như vậy trong lòng sớm đã rối thành một cục nhưng anh luôn miệng tự nhủ phải làm chỗ dựa cho Nhược Ân. Còn nữa, nếu anh mà không giữ được bình tĩnh chắc chắn sẽ bị tống ra khỏi phòng sinh, để một mình Nhược Ân vật lộn sinh con anh không nỡ cùng không đành lòng. Nhược Ân cũng vậy, bụng đau từng cơn, cơn sau lại đau hơn cơn trước rất nhiều, trong lòng vừa vui vừa hoảng sợ nhưng cậu biết mình phải giữ bình tĩnh, nếu không A Ngưu ca sẽ lo lắng bản thân cũng sẽ mất hết sức lực, đến lúc cần thiết sẽ không còn sức để sinh.
Nhưng mà thật sự đau chết mất...
- Phù...Á...Ư...
- Ân Ân...tỉnh lại...Ân Ân...
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com