Chương 12: Mỹ thực cổ kim
Lý Thanh dụ dỗ được tiểu hầu tử đi theo mình, trong lòng vui vẻ miệng hát một ca khúc thiếu nhi hướng về phía trước đi tới, vui vui vẻ vẻ, hắn thế nhưng cũng không quên mục đích bản thân hôm nay lên núi để làm gì.
Lần này do mấy ngày không lên núi, có hai cái bẫy rập đã bị phá hủy, hắn cũng có thể đoán trước được, ở trên núi chỉ cần là thú lớn một chút cũng có thể phá hủy được cái bẫy hắn đào, mấy lần trước đều không hấp dẫn chúng nó tới tất cả đều nhờ vận khí bản thân hắn tốt.
Trải qua chuyện đàn xà, hắn cũng sẽ không hoài nghi sức hấp dẫn của linh tuyền đối với động vật.
Lý Thanh nhấc chân, hướng về một cái bẫy khác đi đến.
Vừa mới lại gần bẫy rập, Lý Thanh chợt nghe những tiếng lộp cộp phát ra. Hắn liền biết bên trong cái bẫy này nhất định không phải trống không, quả nhiên, trong bẫy rập có hai con gà rừng cùng một con thỏ rừng.
Mấy cái bẫy rập còn lại cũng không có bị phá hỏng, thu hoạch được tổng cộng năm con gà rừng và 5 con thỏ rừng.
Lý Thanh cho bọn chúng uống chút thuốc mê rồi mới để vào trong không gian. Lần trước hắn quên không cho bọn chúng uống mà ném vào luôn, kết quả bị bọn chúng ăn không ít dâu tây, còn có một con gần như suýt chết đuối ở suối linh tuyền, làm Lý Thanh đau lòng không thôi.
Hôm nay thu hoạch tốt, không phải mỗi ngày đều có nhiều con mồi như vậy, hắn rất cao hứng, Tiểu Kim cũng yên lặng ngồi trên vai hắn, trưng ra một bộ dạng ngoan ngoãn.
Lý Thanh về đến nhà đã là xế chiều, đem gà rừng để nhổ lông bỏ da, sau đó ướp gia vị.
Thừa dịp thời gian vẫn còn sớm, Lý Thanh muốn làm một loại mỹ thực, đó là rượu nếp than. Rất nhiều địa phương đều coi thứ này là một loại đồ ăn vặt cùng với đồ uống phổ biến.
Mỗi khi đến tết âm lịch, mọi nhà đều làm một bình rượu nếp than lớn. Trước đem ngâm gạo nếp cho mềm, sau đó vớt ra để ráo nước rồi nấu. Đến khi cảm thấy gạo sượng thì bỏ ra, lại dùng nước lạnh để ngâm trong 30 phút. Sau khi ngâm xong, mang ra cho thêm men rượu vào, trộn đều trong một cái chậu, để lại một lỗ nhỏ ở giữa. Phủ lên đó một tấm chăn rồi đặt lên trên kháng nhiệt, đợi cho nó lên men.
Nhiệt độ ban đêm cơ bản đều không giống nhau. Mặt chậu phải được xoay thường xuyên để cho gạo nếp bên trong nóng đều như nhau.
Một – hai ngày sau, từ trong chậu đã tỏa ra hương thơm của rượu.
Bên trong chậu có một thứ chất lỏng giống như sữa tươi vậy, lấy ngón tay chấm một ít nếm thử, rất ngọt, nhưng không giống đường, có mùi thơm của rượu. Đây là tiêu chí để đánh giá xem liệu rượu nếp than có làm thành công không.
Xung quanh Quan Trung, không chỉ người dân nông thôn tự mình làm rượu nếp than để sử dụng, mà ở trong quận, trấn, đại thể đều có người kinh doanh dịch vụ giao hàng rượu nếp than.
Chợ đêm nhộn nhịp, rượu nếp than là một món ăn vặt phổ biến rất được hoan nghênh.
Ở thành thị còn có bán rượu nếp than ướp lạnh. Ở đó bán loại không cần thêm nước rượu nếp than, được gọi là rượu nếp than phôi tử. Ngoài ra người ta cũng cũng gọi rượu nếp than là rượu gạo.
Trong số những loại rượu nếp than, rượu nếp than huyện Lâm Đồng là nổi tiếng nhất, nhân xưng lâm đồng rượu nếp than hoặc lâm đồng hoa quế rượu nếp than.
Phương pháp sản xuất và phương pháp dân gian nói chung đều giống nhau, thế nhưng đặc điểm khác nhau, rượu nếp than Lâm Đồng hương vị tinh thuần, sau khi ủ mở ra thấy gạo nếp di động trên mặt nước, hương rượu xông thẳng vào trong mũi.
Bởi vì Lâm Đồng nổi tiếng có suối nước nóng ở Hoa Thanh Trì. Lúc trước từng được phong lưu thiên tử Lý Long Cơ cùng tuyệt đại giai nhân Dương Ngọc Hoàn là chỗ hưởng lạc, mà rượu nếp than ở đây lại là dùng nước suối này mà chế thành, cho nên hương vị lại có thêm vài phần hấp dẫn.
Trong một số sách còn nói, rượu nếp than chính là vì Dương quý phi mà chuyên môn luyện chế.
Người Hán Trung cũng vô cùng yêu thích rượu nếp than.
Thư pháp gia nổi danh ở Hán Trung – Từ Vĩnh Cơ tiên sinh nói, không chỉ có dịp năm mới lễ tết mới làm, bình thường cũng vẫn làm để ăn.
Đặc biệt khu vực Hán Trung lấy việc trồng lúa nước làm nghề chính, người dân đều có một mảnh đất chuyên trồng gạo nếp, để chuẩn bị khi làm rượu nếp than thì dùng.
Khi đó công xã hóa, tự bản thân họ không thể trồng gạo nếp. Họ cũng nghĩ tìm cách đổi một chút, chí ít tết âm lịch không thể không làm rượu nếp than.
Phụ nữ sắp sinh thì trong nhà nhất định làm rượu nếp, bởi vì ăn trứng gà nấu rượu nếp than bổ sung chất dinh dưỡng rất tốt cho sản phụ.
Trong đám cưới đám tang, xây dựng nhà cửa cũng phải có rượu để chiêu đã khách nhân.
Cách làm rượu của bọn họ cũng giống ở nơi khác, trước đem gạo chưng chín tám chín phần mười, lại trộn đều men rượu, ngâm lạnh rồi để vào chậu dùng chăn đậy lại, được đặt bên cạnh bếp lò trong mùa đông
Điểm khác nhau là bọn họ dùng ít men rượu hơn, trong quá trình ủ rượu, nhiệt độ quyết định độ ngọt của rượu nếp than.
Lấy độ ngọt trong rượu để phân chia cấp bậc.
Rượu bọn họ làm cũng là một loại rượu nếp than, nhưng nhẹ hơn các loại khác, nên uống vào sẽ dễ không say.
Tuy nhiên nếu uống nhiều, mà lại không ăn gì, thì khi bị say rượu sẽ say sâu hơn, rất khó để tỉnh lại.
Trong "Thục Ngữ" người Minh có nói : "Bất khứ tử tửu nhật lao tao, dĩ thục nọa mễ vi chi. Cố bất khứ tao, tức cổ chi lao lễ, đầu lao." (cái này trích từ sách mình không hiểu nên sợ edit sai, thế nên mình để hết thành hán việt nhé!! mọi người thông cảm.)
<<Trang Tử – Đạo chích>> cùng <<Hậu Hán Thư>> ở trong đều có ghi chép, có thể thấy được lịch sử lâu đời của rượu nếp than. Từ thời nhà Tần – Hán đã xuất hiện rồi, cũng không phải là vì Dương Quý phi mà làm ra.
Quách Mạt Nhược có <<Dạo chơi Tây An – Mùng 2 tháng 5>>.
Một văn bản có nói rằng, "sữa rượu gạo trước mắt Đỗ Phủ được gọi là "Trọc Lao".
Người Tứ Xuyên gọi là rượu nếp than, rượu thuần túy thành phần rất ít.
Sữa rượu gạo giống như với rượu nếp than.
Không chỉ người tứ xuyên, người Thiểm tây cũng đem nó gọi là rượu gạo. Ngoài ra ở một số sách, thư tịch có ghi chép Chiết Giang có cái rượu xào măng(1), Thượng hải có ốc đồng nấu rượu(2), Bắc kinh có rượu hầm giao bạch(3), Phúc Kiến có nghêu nấu rượu(4), Thiểm Tây có thịt ướp rượu(5), tất cả đều dùng rượu gạo loại "Trọc Lao" mà làm thành.
Có thể thấy được rượu nếp than ở Trung Quốc, vô luận là nam hay bắc đều hết sức phổ biến, bởi vì dù là người thời xưa hay người thời nay đều yêu thích.
Khi ăn ngoại trừ có thể làm trứng gà hoa(6) hoặc luộc trứng gà với rượu(7), ngoài ra còn có rất nhiều phương pháp đặc biệt khác: một là ngâm bánh quai chèo ăn, hai là xé nhỏ hồng khô nấu súp với rượu gạo, thứ 3 là mang quả óc chó băm nhỏ, mỡ lợn cùng với rượu gạo nấu chung với nhau.
Mùa hè ăn cái rượu để lạnh. Ăn một miếng nếp lạnh, một ngụm nước lạnh, trong lòng liền cảm thấy mát mẻ, thời tiết nóng bức của một ngày đều tan biến.
Lý Thanh còn bé thích nhất chính là trứng gà nấu rượu nếp than. Khi đó hắn còn nhỏ tuổi, điều kiện gia đình không tốt, bà nội hàng năm đều sẽ làm một ít rượu nếp than, nấu thêm một quả trứng cho hắn, đợi sau khi hắn ngủ dậy ăn vào thấy vị ngon vô cùng.
Nhớ lại có lần bản thân hắn lén uống trộm rượu nếp than, kết quả uống đến say mèm mà ngủ luôn, ba mẹ không tìm được hắn, thiếu chút nữa thì bị hù chết. Sau đó hắn còn được ăn một bữa "Trúc tiền xào thịt" (8)nữa, đến bây giờ kí ức như vẫn còn mới.
Thế nhưng khi lớn lên thì bà nội hắn mất, vị rượu nếp than mà mẹ hắn làm không ngon như bà nội hắn được. Do vậy mà hắn cũng ít ăn rượu nếp than đi. Lý Thanh đem rượu nếp than đã làm tốt cho thêm một ít linh thủy, mặc dù là lần đầu tiên làm, những nhìn không tệ lắm.
Lý Thanh không khỏi có chút đắc ý.
Đem rượu để vào trong nôi đất, dùng chăn bông trước kia của nguyên chủ đắp kín lại, đặt ở ngăn tủ dưới phòng bếp, hai ngày nữa là có thể ăn.
Sớm ăn xong cơm tối, Lý Thanh liền nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ. Dù sao hiện tại trời rất lạnh. Tiểu Kim lại bị ném vào trong không gian, vì nó còn nhỏ mà trời lại lạnh như vậy, để nó ở ngoài bị nhiễm lạnh thì không tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com