Chương 1: Xuyên Rồi
Có lộn không vậy ?
Lâm Trọng đang nằm trên chiếc giường hay nói đúng hơn là tấm váng gỗ lót đầy rơm nhìn lên bầu trời đêm thấy hàng vạn vì sao. Mọi người hỏi vì sao nằm trong nhà mà lại ngắm được sao hả ? Cái căn nhà mà y đang nằm đây nóc nhà thủng toàn là lỗ lớn, nằm trong nhà mà cứ như đang ở khách sạn ngàn sao.
Lậm Trọng đang hơi bị sốc rồi. Y là một sinh viên năm ba ngành Ngôn Ngữ Anh, y ngày đêm luyện những bộ tiểu thuyết đam mỹ chủng điền, xuyên không nên đã ước một lần được đại thần xuyên không chú ý. Mọi người hỏi vì sao ở hiện đại không muốn lại muốn xuyên không hả ? Lâm Trọng mà nghe được nhất định sẽ vừa cười vừa khóc mà trả lời "tôi không cha không mẹ không người thân, gần ra trường tới nơi rồi mà tiền học phí hai học kì trước còn chưa đóng, đi làm thêm bù đầu bù cổ cũng không lo nổi tiền sinh hoạt và học phí". Bao nhiêu thứ tiền đè nặng khiến y chỉ mơ mộng được đến mấy bộ tiểu thuyết chủng điền để về quê nuôi cá và trồng thêm rau sống cho nhàn.
Lâm Trọng là một tên sinh viên nghèo kiết xác, ôm mộng tìm được chồng tốt và được sống cuộc đời vui thú điền viên, mọi người không nghe nhầm đâu, y muốn tìm chồng thật đó vì y là thuần 0 từ trong trứng nước rồi nên đã chìm đắm vào không biết bao nhiêu bộ đam mỹ xuyên không. Lâm Trọng thấy người ta xuyên không dễ quá nên cũng muốn học theo nhưng y không đủ can đảm để đi nhảy lầu hay đâm đầu vô xe tải đâu nên cứ luôn hy vọng được ngủ một giấc rồi xuyên luôn. Nào ngờ đâu ngủ biết bao năm rồi vẫn không xuyên đi đâu được, đến lúc muốn từ bỏ rồi thì đại thần xuyên không lại nhìn đến y.
Hôm đó y đang trên đường đi làm thêm về, đi vào hẻm nhỏ chuẩn bị về phòng thì tình cờ thấy có gì lấp lánh ở trong lùm cây. Với bản tính tò mò Lâm Trọng sao có thể không đi xem được chứ. Trong lùm cây y tìm được một chiếc vòng bằng bạc đơn giản, không có tí hoa văn gì hết nhưng không biết động cơ nào thúc đẩy, Lâm Trọng liền đeo nó cổ tay phải. Bàn tay vừa lọt vào được chiếc vòng thì y ngất xỉu, khi tình dậy thì đã tới nơi này rồi.
Với trình độ của một đứa từng chọn khoa xã hội thì Lâm Trọng đảm bảo cái thôn Thủy Nam này không hề tồn tại trong sách địa lý hay lịch sử mà mình đã từng được học. Nơi đây không kì thị đồng tính, ở đây họ chẳng những cho cưới người đồng tính mà còn có thể có cách mang thai được nữa nhưng phương thức này hơi đắc đỏ vì linh thủy này bán rất đắc. Nguyên chủ của thân xác mà Lâm Trọng xuyên vào tên là Trần Gia Ngọc, nghe tên cứ tưởng như rất được gia đình yêu thương đó chứ, Gia Ngọc là viên ngọc được gia đình yêu quý. Nhưng trớ trêu vô cùng cha mẹ Trần Gia Ngọc gặp nạn mất sớm để lại mình y, vốn tưởng được chú bác mỗi người vươn một tay cho chút cơm gạo nuôi qua ngày nào ngờ cha mẹ y vừa mất thì bọn họ chia nhau tài sản còn sót lại của cha mẹ y sau đó tống Trần Gia Ngọc ra cái chòi rách hẻo lánh nằm ở gần ruộng khi y còn chưa được 11 tuổi. Đứa bé Trần Gia Ngọc này không còn cách khác đành mỗi ngày đi làm thuê cho người ta kiếm chút bạc nuôi sống mình qua ngày.
Thoáng cái thì nay Trần Gia Ngọc đã 17 tuổi rồi, người khác sớm đã thành gia lập thất nhưng y vì nghèo quá nên không thể cưới vợ mà nam thì lại không ai dám cưới y. Vì sao hả ? Vì y bôn ba làm việc nặng nhọc quanh năm nên thân thể còn vạm vỡ hơn cánh đàn ông cùng thôn nữa thì ai dám cưới y.
Dựa theo kí ức của nguyên chủ thì y nhớ ra ngày mai y sẽ thành thân. Lâm Trọng không biết nên khóc hay nên cười nữa. Người ngày mai y phải cưới là nam, đúng nguyện vọng tìm chồng bao nhiêu năm nay nhưng người kia bị ngốc. Người kia tên An Xuyên là con trai cả nhà họ An, cách đây 10 năm đã mất tích rồi, lúc mất tích An Xuyên chỉ mới 10 tuổi thôi. Nhưng cách đây mấy hôm người này lại được người ta đưa về An gia trong tình trạng nửa sống nửa chết, họ nói là trên đường xuống núi gặp được hắn, trong lúc mơ mơ màng màng hắn đã trả lời mình là người nhà An gia, tên An Xuyên. Mọi người vốn cùng thôn nên đều biết nhà họ An có người tên An Xuyên thật nhưng đã mất tích từ lâu rồi.
Cứ như vậy An Xuyên được mang đến An gia nhưng An gia đã sớm đổi chủ từ lâu rồi, ngay lúc An Xuyên mất tích thì mẹ hắn cũng vì tâm bệnh mà sớm ra đi, trắc phu nhân liền danh chính ngôn thuận trở thành phu nhân nhà họ An. Bà ta cứ nghĩ An Xuyên đã chết mất rồi nên mọi tài sản An gia đều thuộc về nhi tử và nữ nhi của bà, ai ngờ giữa đường An Xuyên lại về nên bà ta nào chấp nhận được. Nhà họ An tuy không được xem là phú hộ nhưng trong thôn nghèo này thì có thể xem là khá giả nhất. Bà ta vốn không cam lòng, nay lại phát hiện An Xuyên đã bị ngốc rồi thì sao có thể thực sự nuôi hắn được nên đã nhanh chóng nghĩ cách mang hắn gả ra bên ngoài. Cả thôn đều nghèo khó thì ai mà chấp nhận nuôi một người ngốc nên cuối cùng bà ta tìm đến Trần Gia Ngọc, hứa chỉ cần y chịu cưới An Xuyên thì sẽ tặng y 10 lượng bạc. Trần Gia Ngọc vốn cũng đang túng bạc nên đã chấp nhận mối hôn sự này.
Cả đống tình tiết máu chó cứ chạy quanh trong đầu Lâm Trọng khiến hắn mệt mỏi thật sự. Đã đến đây rồi thì y cũng phải nhập gia tùy tục thôi, từ nay y nên đổi thành Trần Gia Ngọc, Lâm Trọng đã ở lại thời hiện đại rồi.
Trần Gia Ngọc thở dài, mấy người thân cực phẩm này y đã đọc trên dưới hàng chục bộ tiểu thuyết đều có nào ngờ giờ đây y được diện kiến rồi. Y ở hiện đại vốn không có gia đình, lớn lên đều là nhờ mạnh thường quân mỗi người cho một chút mới sống nổi tới hai mươi mốt tuổi, Trần Gia Ngọc cũng giống y không có gia đình nên xuyên vào cái xác này ắc hẳn là duyên phận. Y không dám chắc có thể lấy lại được những thứ vốn thuộc về Trần Gia Ngọc nhưng y hứa nếu có cơ hội sẽ làm cho đám kia sống không yên, coi như đây là cách y trả ơn cho người hữu duyên vậy. Còn về phần An Xuyên cũng có chút đáng thương, nếu hắn ta tốt tính thì y đối xử tốt với hắn như anh em cũng được. Nhưng trước hết phải đợi ngày mai xem sao rồi tính tiếp.
Trưa ngày hôm sau, các trưởng lão của thôn đều có mặt ở nhà Trần Gia Ngọc, sau đó ít lâu xe bò của nhà An gia chạy thẳng đến trước cửa nhà Trần Gia Ngọc, không trống không kèn nhìn kiểu gì cũng không giống như kết hôn. Thân thế y đáng thương nên người trong thôn đều đau lòng cho y, mỗi người đến tặng chút quà nhỏ. Chút thức ăn đó gom góp lại đủ để nấu thành vài bàn tiệc đạm bạc cho Trần Gia Ngọc tiếp đãi mọi người. Mọi thứ diễn ra trong suôn sẻ, sau đó mọi người đều gấp rút phụ giúp dọn dẹp xong trở về trả lại không gian cho đôi tân nhân.
Khi tiệc tàn trời cũng đã ngã xuống màn đêm rồi. Trần Gia Ngọc trở lại căn phòng nhỏ rách nát của mình để xem dung nhan của người mình vừa cưới cho kĩ chứ khi nãy rung quá nên y nhìn không rõ. Lần đầu người ta được kết hôn mà, nên bị rung xíu.
Nói ra thì trớ trêu thật chứ đó giờ y là thuần 0, vẫn luôn đi tìm chồng. Vậy mà giờ lại bắt y là người cưới, khác gì bảo y làm 1 đâu.
Lúc nãy khi bái đường xong y vội vàng đi tiếp khách nên để người của An gia mang An Xuyên về phòng mình giúp. Nào ngờ giờ quay lại thì Trần Gia Ngọc lại thấy được cảnh tượng này đây. An Xuyên đang bị bắt ngậm chiếc đũa, cả khuôn mặt lộ rõ sự ủy khuất đang nhìn y với ánh mắt cầu cứu. Trần Gia Ngọc nhanh chóng tiến đến lấy chiếc đũa ra hỏi
"Vì sao ngươi lại ngậm chiếc đũa, đang chơi trò gì đấy?"
Trần Gia Ngọc cũng biết An Xuyên bị ngốc nên cứ nghĩ hắn đang định chơi trò gì
"Ta không có chơi, là phu nhân nói khi tới đây phải ngậm chiếc đũa ngồi im trong phòng không được phát ra tiếng động gì"
An Xuyên nước mắt ngắn nước mắt dài nói
Giờ thì Trần Gia Ngọc hiểu rõ, này hẳn là nhà họ An sợ lúc y ra ngoài tiếp khách không chú ý thì An Xuyên sẽ trốn đi mất nhưng trong ngày thành thân không thể trói hắn lại được nên cứ xem việc ngậm chiếc đũa như chút dạy dỗ để hắn không dám chạy ra ngoài.
Lúc này khi ngồi gần rồi Trần Gia Ngọc mới thấy rõ An Xuyên. Gương mặt hắn khi cười lên rất tuấn tú nhưng khi nghiêm mặt thì sẽ thành rất cương nghị. Dáng người thì dù không vạm vỡ bằng y nhưng rất rắn rỏi. Đây là mẫu hình của y ở thời hiện đại đây mà. Đột nhiên Trần Gia Ngọc nghĩ ai cưới thì cũng đâu thể hiện được ai trên ai dưới đâu, chủ yếu là lúc lâm trận như thế nào thôi. Nhưng sau đó Trần Gia Ngọc lại nhớ ra sự thật đau đớn, người trước mắt này đây bị ngốc, đầu óc như một đứa trẻ vậy mà y nghĩ tới nằm trên nằm dưới cái gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com