3. Mơ
Giả dụ mà fic càng ngày càng trẩu thì là do au đã thay lòng đổi dạ nhớ (ᵕ-ᴗ-)
Mấy môm đọc fic mình viết có thấy nó bị 'cringe' không?
_______________
Vương Sâm Húc vừa nhấn nút gọi, tâm trạng vừa khó chịu vừa bối rối. Hắn không hiểu vì sao mình lại để thua cược một cách ngớ ngẩn như vậy, để giờ đây phải gọi điện cho Trương Chiêu vào lúc ba giờ sáng. Cuộc gọi vừa kết nối, âm thanh từ đầu dây bên kia lập tức vang lên đầy giận dữ.
"Tên khốn nào gọi vào giờ này vậy?!"
Trương Chiêu rõ ràng không hề vui vẻ khi bị đánh thức giữa đêm. Giọng cậu vẫn còn nghèn nghẹn trong mũi do ngái ngủ. Tuy vậy sự giận dữ đang sục sôi trong máu nhanh chóng chiếm lấy toàn bộ tâm trí cậu.
Vương Sâm Húc mím môi, đôi mắt lấp lánh vẻ thích thú khi nghe giọng điệu giận dữ ấy. Hắn quyết định không trả lời ngay, thay vào đó giữ im lặng một lát, rồi mới cất tiếng.
"Chỉ là muốn nghe xem cậu còn nhớ giọng tôi không, Chiêu cưng."
??
Trương Chiêu vốn đã nửa tỉnh nửa mê, lập tức tỉnh táo hẳn. Cơn tức giận ban đầu nhanh chóng chuyển thành sự ngạc nhiên. Bây giờ cậu mới nhận ra người ở đầu dây bên kia chính là Vương Sâm Húc.
Không gian như dừng lại bởi lời nói đó, sự nặng nề như đang bao trùm cả hai đầu dây. Trương Chiêu không thực sự hiểu rõ ý đồ của hắn chứa đựng trong lời nói này.
Giọng cậu trầm xuống, mơ hồ hỏi như đang cố gắng tìm câu trả lời cho bản thân trong lối đi mù mịt trước mắt.
"Vương Sâm Húc? Cậu muốn gì vào giờ này?"
Vương Sâm Húc bật cười khẽ, tiếng cười vang lên lạnh lẽo trong đêm tối. Hắn dựa lưng vào tường, đôi mắt híp lại.
"Chẳng gì cả. Chỉ là nhớ cậu thôi?"
Giọng điệu của Vương Sâm Húc dường như trở nên vô cảm và lạnh lùng khiến Trương Chiêu không tài nào kìm nổi cơn giận nữa. Cậu hoàn toàn bộc lộ hết cảm xúc bức bối, như một chú nhím xù lông lên để bảo vệ bản thân khỏi những yếu tố nguy hiểm ngoài kia.
"Cậu điên rồi à? Đêm hôm còn gọi cho tôi bảo nhớ? Tuần trước vừa gặp rồi, cậu còn muốn gì nữa đây? Có để cho tôi ngủ không hả?!"
"Cậu.."
"Cậu thôi ngay đi!! Đêm hôm phá giấc người khác là hao tổn phước đức lắm đấy biết chưa?!"
"Cậu nghĩ chúng ta có thể thay đổi quá khứ sao Vương Sâm Húc? Hiện tại, tôi chẳng có lý do gì để mềm lòng với cậu. Đừng quên điều đó."
Vương Sâm Húc nhíu mày, hắn không ngờ Trương Chiêu sẽ phản ứng gay gắt như thế chỉ vì hắn gọi cho cậu vào rạng sáng. Vương Sâm Húc đánh mắt sang phía Hạo Nhiên đang ngồi gần đó, gã chỉ nhướn mày như đang trêu chọc hắn. Cảm giác mệt mỏi bắt đầu len lỏi vào từng tế bào của Vương Sâm Húc khiến tâm trí hắn rối bời. Có lẽ nên cúp máy thì sẽ tốt hơn...Nhưng khi vừa đưa chiếc điện thoại ra khỏi tai, hắn nhận ra đầu dây bên kia đã cúp máy từ bao giờ. Bước đi này thật sự sai rồi - vừa khiến hắn bị Trương Chiêu gợi nhắc lại chuyện cũ, vừa bị người bạn của hắn cười nhạo.
Trương Chiêu bên này cũng chẳng thoải mái hơn là bao. Từ khi cúp máy, cậu đã cố gắng để trở lại giấc ngủ một cách nhanh nhất, nhưng cảm giác đau đầu cứ truyền đến không thôi. Cậu đổi từ tư thế này sang tư thế khác vẫn không tài nào ngủ được.
⑅
4:30 sáng
Trương Chiêu hơi nhíu mày lại, mơ màng chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
"Chiêu Chiêu"
"Chiêu cưng, cậu không làm được bài này sao? Để tôi chỉ cho nha."
"Chiêu cưng, gia sư hôm nay bận mất rồi. Chúng ta cùng nhau tự học nhé!"
Trong mơ, hình ảnh một cậu bé hiện lên ngay trước mắt Trương Chiêu. Cậu ta nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt như chứa muôn ngàn vì tinh tú, tâm trạng háo hức ngồi chỉ bài cho cậu.
Trương Chiêu lắng nghe cậu bé dạy bài với vẻ mặt nhẹ nhõm. Cảm giác ấm áp từ sự chăm sóc của cậu bé làm cậu cảm thấy thư giãn. Cậu nằm xuống, đặt đầu lên chân cậu bé và nhắm mắt, để mình chìm vào giấc ngủ.
"Tôi nghỉ ngơi một chút. Cậu cứ giảng đi."
Cậu bé kia nghe xong chỉ cười nhẹ một tiếng rồi tiếp tục giảng. Cậu ta dịu dàng nuông chiều Trương Chiêu, không ép cậu phải ngồi dậy nghe mình giảng bài. Bởi cậu ta biết rằng Trương Chiêu vốn có thể vừa ngủ vừa tiếp thu bài học. Chính là một loại năng lực trời phú mà kẻ mơ người ước.
Họ cứ giữ tư thế như vậy. Một người giảng bài, một người nằm ngủ. Ánh nắng buổi chiều muộn không còn gay gắt nữa, thay vào đó là những tia nắng dịu nhẹ chiếu qua khung cửa kính lớn. Chúng từ từ tiến lại gần, như đang lén lút chạm vào khuôn mặt của Trương Chiêu. Ánh nắng khiến cho đường nét khuôn mặt của cậu rõ hơn. Dù chỉ là trẻ con, ở một độ tuổi non nớt nhưng cậu đã sở hữu một vẻ đẹp trời ban, khi lớn lên nhất định sẽ đẹp đến siêu lòng. Đôi lông mi dài dưới ánh nắng lấp lánh tựa vì sao sáng trên bầu trời. Khiến cho kẻ đang giảng bài kia cũng phải dừng lại một chút để ngắm nhìn. Ở góc độ của cậu ta nhìn xuống, thực lòng mà nói rất giống "công chúa Aurora".
=)))))))))))) ( e co cringe k)
"Chiêu thiếu gia, thiếu gia học xong chưa ạ? Có thể ra vườn chơi một chút cùng Tú Anh không?"
Người con gái đứng nép bên mép cửa. Cô bé rụt rè nói trong khi tay vân vê vạt áo nhỏ.
Giọng nói của cô khiến cậu bé đang thả hồn vào mây kia giật mình quay trở về thực tại.
"Trương Chiêu, cậu mau dậy đi."
Trương Chiêu tỉnh giấc, cậu ngồi dậy vươn mình rồi ngáp một cái. Sau đó cậu quay mặt về phía cậu bé đang ngồi, mở miệng định nói với cậu ta nhưng chưa kịp nói ra thì cậu đột ngột bất ngờ vì hình ảnh trước mắt.
Khung cảnh xung quanh Trương Chiêu đột nhiên thay đổi. Hình ảnh cậu bé kia và cả Tú Anh đều biến dạng, trở nên méo mó và đáng sợ. Trương Chiêu đứng chết chân tại chỗ, hoang mang nhìn xung quanh. Gương mặt cậu bé kia mất đi sự ngây thơ, ánh mắt của cậu bé trở nên vô cảm, sắc lạnh nhìn về phía Tú Anh. Trên tay cậu nắm chặt một cái xẻng. Trong khoảnh khắc đó, nhìn cậu ta chẳng khác nào tên sát nhân.
Trên đầu Tú Anh xuất hiện một vết thương sâu, máu từ đó tuôn ra, chảy đầm đìa lên khuôn mặt cô, len lỏi qua từng sợi tóc. Máu đỏ thẫm tràn vào mắt, nhuộm đỏ ánh nhìn trong trẻo. Đôi mắt cô không còn lấp lánh như trước mà trở nên đỏ ngầu, tràn ngập nỗi đau, như thể mỗi giọt máu đang thay thế cho những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. Nụ cười trên môi cô bé Tú Anh cũng không còn nữa. Thay vào đó là một nụ cười méo mó, gượng ép.
"Ch..chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Nỗi sợ bén rễ trong lòng Trương Chiêu giống như một con rắn từ từ siết chặt con mồi. Cậu đứng chết lặng, tâm trí hoàn toàn rối loạn trước khung cảnh kinh hoàng. Mọi suy nghĩ đều tan biến, chỉ còn bản năng thôi thúc cậu lùi lại. Nhưng chưa kịp định thần, đôi chân đã hụt xuống, và cậu rơi thẳng vào một hố sâu không đáy, như bị cuốn vào bóng tối vô tận, một nơi không có lối thoát.
Từ đầu vẫn luôn như vậy sao?
Cậu chẳng tốt một chút nào..
Vương Sâm Húc..
Tôi nghĩ mình sẽ chết mòn trong những ký ức này mất...
⑅
Bên ngoài cửa sổ, ánh sáng dịu dàng từ trăng chiếu vào căn phòng tĩnh lặng. Ánh trăng vỗ về, bao bọc cho người đang mê man trên chiếc giường lớn, muốn xua tan đi phiền muộn trong cậu.
Chỉ sau một khoảnh khắc ngắn ngủi, mây bắt đầu tích tụ ngày càng dày đặc. Chúng che đi ánh trăng - thứ ánh sáng yếu ớt duy nhất rót vào tâm hồn Trương Chiêu. Ánh sáng vờn quanh cậu như một dải bạc mong manh giờ đây dần bị nuốt chửng bởi sự u ám, khiến từng cảm xúc trong lòng cậu càng trở nên nặng nề và mơ hồ hơn. Sấm chớp bắt đầu xuất hiện, chẳng mất bao lâu sau đó từng giọt mưa bắt đầu rơi xuống.
Trời nổi cơn giông, còn trong lòng cậu cuồn cuộn bão tố.
_______________
Hôm nay là sinh nhật mình TvT
Non beta-reader nên mọi người góp ý thoải mái mình sẽ sửa lại nhó!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com