Chương 57
Chương 57: Mộng cảnh
Lúc Quân Nguyên Thần trở lại Vương phủ, trời đã sáng.
Hắn không chỉ không buồn ngủ, thậm chí tinh thần phấn chấn, cả người nhẹ nhõm xưa nay chưa từng có, bước chân nhanh nhẹn hẳn lên.
Một năm này, chưa có ngày nào hắn vui như hôm nay.
Không, không chỉ một năm này, thậm chí nửa đời này của hắn, cũng chưa từng vui sướng như vậy.
Nội tâm vốn luôn trống rỗng, giống như đã tìm được thứ lấp đầy.
Tuyết Y Nhân vẫn dậy sớm như trước, lo liệu đủ việc của Vương phủ, nàng được biết Vương gia suốt đêm không về, từ sớm đã chuẩn bị xong nước ấm rửa mặt, tự tay nấu một chén cháo nóng, ngồi đợi.
Hạ nhân tới bẩm báo, Tuyết Y Nhân liền nhanh chóng đứng dậy, đi ra ngoài đón Vương gia.
Mặc dù là Vương phi cao quý, là người bên gối của Quân Nguyên Thần, nhưng nàng luôn thận trọng dè dặt, nhất là từ sau khi tên xấu xí kia chết, tính khí của Vương gia càng ngày càng thất thường, nàng cũng trở nên lo sợ hơn.
Mà hôm nay, Tuyết Y Nhân lại phát hiện, lúc Vương gia hồi phủ, thế mà trên mặt tràn ngập ý cười.
Đúng là mặt trời mọc ở đằng Tây rồi, quả thực rất hiếm thấy.
Tuyết Y Nhân cũng tươi cười theo.
"Vương gia."
"Ừm."
Mặc dù Quân Nguyên Thần không nhìn nàng, nhưng đáp lại rất nhanh, trong lòng Tuyết Y Nhân vui mừng.
"Vương gia cả đêm không về, có chuyện vui gì sao?"
Tuyết Y Nhân bước chậm nửa bước theo sau.
"Có đó!"
Quân Nguyên Thần thẳng thắn trả lời, xem ra trong lòng thật sự rất vui vẻ.
Tuyết Y Nhân giống như lấy lòng hắn nói: "Vậy có thể kể cho thiếp nghe được không? Để thiếp cũng vui theo luôn."
"Ừm..."
Quân Nguyên Thần không từ chối, nhưng nghĩ một chút, lại không nói ra.
Chỉ là, lúc này hắn mới nhớ ra, hắn đã sớm quên mất mục đích đi Thanh Liên quán của mình rồi.
"Chuyện nhỏ mà thôi." Quân Nguyên Thần bước nhanh về phía trước: "Y Nhân, nàng dậy sớm như vậy làm gì?"
Chuyện nhỏ?
Có thể khiến cho Quân Nguyên Thần vui vẻ như vậy, sao có thể là chuyện nhỏ?
Nhưng hiếm khi Quân Nguyên Thần quan tâm mình một câu, Tuyết Y Nhân được sủng ái mà lo sợ, lực chú ý lập tức bị chuyển đi.
"A, thiếp lo lắng Vương gia mệt mỏi, cho nên từ sớm chuẩn bị bữa sáng cho chàng, Vương gia bôn ba bên ngoài vất vả rồi."
"Ừm, ta không đói."
Lúc này Quân Nguyên Thần mới ý thức được, bắt đầu từ buổi trưa hôm qua, hắn chỉ uống mấy ngụm trà mà thôi, cũng một ngày một đêm rồi, vậy mà hắn lại không cảm thấy đói tí nào.
"Vương gia." Tuyết Y Nhân dịu dàng nói: "Thiếp đã tốn rất nhiều tâm huyết, dù sao cũng ăn một miếng cho ấm dạ dày đi."
"Được rồi." Quân Nguyên Thần lại nói: "Sau này nàng cũng đừng có lúc nào cũng vất vả như vậy, cơ thể vốn đã không tốt."
Tuyết Y Nhân ngẩn người tại chỗ.
Lần cuối cùng Quân Nguyên Thần quan tâm tới nàng, là chuyện từ khi nào rồi?
Đôi mắt Tuyết Y Nhân có chút ẩm ướt.
Đây có phải đang chứng minh, nàng và Vương gia cuối cùng có thể gần hơn một bước rồi không?
"Đi thôi." Quân Nguyên Thần ngoảnh đầu lại thúc giục.
Tuyết Y Nhân vội vàng đuổi kịp, trên mặt vui sướng.
Quân Nguyên Thần tâm tình không tệ, khẩu vị cũng tốt, nhanh chóng ăn một chén cháo nấm tùng nhung (nấm matsutake).
"Vương gia, thiếp đi múc cho chàng thêm một bát nữa nhé, tùng nhung là Tây Nam tiến cống, bổ dưỡng dạ dày nhất, hết mùa này là không còn nữa rồi."
"Được."
Vậy mà Quân Nguyên Thần lại gật đầu, Tuyết Y Nhân vui mừng phấn khởi tự mình đi múc cháo, còn sai người mang đồ ăn nhẹ khác lên bàn.
Quân Nguyên Thần múc một muỗng canh, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó.
"Y Nhân, mấy con mèo rừng ta để nàng chăm sóc đâu?"
"À?"
Nụ cười Tuyết Y Nhân cứng lại, vẻ mặt không được tự nhiên lắm.
"Thiếp đang nuôi ở vườn hoa, sao Vương gia đột nhiên lại nhớ đến bọn chúng?"
"Không có gì, chỉ là bỗng nhiên muốn xem xem bọn chúng lớn hơn chưa."
Tuyết Y Nhân ấp úng nói: "Vương gia thứ tội, thiếp đã không thể chăm sóc tốt cho bọn chúng, mèo rừng quả thực khó nuôi, bây giờ chỉ còn lại...chỉ còn lại hai con."
Liên quan đến mèo rừng, Tuyết Y Nhân vừa nhạy cảm vừa dè chừng.
Nàng sợ Vương gia nhớ tới người kia.
Cũng sợ Quân Nguyên Thần trách cứ.
Lại không ngờ rằng Quân Nguyên Thần không hề tức giận, hắn nói: "Không sao, mèo rừng tính khí mãnh liệt, khó nuôi dưỡng, nàng sai người mang hai con kia qua thư phòng."
Nói xong, Quân Nguyên Thần bỗng nhiên mất khẩu vị.
Tính khí mãnh liệt...
Hắn đột nhiên nghĩ thông suốt một chuyện, đúng vậy, người và mèo rừng giống nhau, tính khí mãnh liệt, thà chết cũng không ép dạ cầu toàn.
Quân Nguyên Thần đặt muỗng canh xuống, trầm mặc rời đi.
Tuy nói Quân Nguyên Thần ăn xong bữa sáng rất nhanh liền rời đi, nhưng Tuyết Y Nhân vẫn hết sức vui mừng, hôm nay bọn họ cực kỳ giống phu thê bình thường.
Quân Nguyên Thần trước tiên trở về thư phòng, nhưng cũng không nán lại bao lâu, hắn không xem nổi sách nữa, cũng không quan tâm quốc sự.
Ra khỏi thư phòng, hắn tản bộ ở trong Vương phủ.
Vương phủ cũng không giữ lại bao nhiêu vết tích của Bạch Cảnh Trần, giống như từ trước tới nay chưa từng xuất hiện người này.
Ngoại trừ Mộc Hương Thủy Tạ vẫn duy trì dáng vẻ ngày trước.
Không, Thủy Tạ sớm cũng đã thay hình đổi dạng.
Quân Nguyên Thần từng chém sạch tất cả hoa mộc hương, cũng từng nhiều lần bỗng nhiên nổi điên, xông tới Mộc Hương Thủy Tạ chặt chém một trận, lần nghiêm trọng nhất, là một mồi lửa thiêu mất nửa Thụy Tạ.
Sau đó lại tìm người tu sửa, khôi phục thành hình dạng ban đầu.
Qua mấy lần như thế, người trong Vương phủ cũng dần quen.
Chỉ có điều Mộc Hương Thủy Tạ thoạt nhìn thì là dáng vẻ ban đầu, thật ra đã thay đổi không biết bao nhiêu lần rồi.
Thị vệ trông giữ Mộc Hương Thủy Tạ đang lười biếng dựa vào cây cột ngủ gật, đột nhiên nhìn thấy Vương gia đặt chân đến, lập tức đứng thẳng dậy.
"Xem ra hôm nay lại phải tu sửa lại rồi..."
Đám thị vệ nghĩ như vậy.
Có điều, bên trong lại không có động tĩnh gì, cũng không có tiếng chặt chém làm loạn.
Chẳng lẽ hôm nay Vương gia không phải là đến trút giận?
Chỉ thấy quản gia dẫn người khiêng một cái lồng gỗ, đưa vào trong.
Quân Nguyên Thần đuổi tất cả mọi người đi, một mình ngồi trong Thủy Tạ, cảm thấy thời gian thật yên tĩnh.
Lần này đến Mộc Hương Thủy Tạ, hắn không còn tức giận không thể khống chế được nữa.
"Bạch Cảnh Trần à Bạch Cảnh Trần, tình độc của ngươi cũng chỉ như vậy mà thôi."
Khóe miệng Quân Nguyên Thần không nhịn được nổi lên ý cười khinh miệt.
"Ta còn tưởng là độc dược của ngươi có thể khiến ta trầm luân một đời, hóa ra không quá một năm, ta đã hết bệnh rồi. Ngươi xem, Bổn vương hoàn toàn không cần thế thân gì nữa."
Quân Nguyên Thần nhìn hai con mèo rừng nhỏ yếu cuối cùng trong lồng, vui vẻ đưa tay trêu chọc chúng.
Mèo rừng nhỏ như gặp đại địch, dù gầy yếu trơ xương, tinh thần uể oải, nhưng vẫn ra sức tấn công Quân Nguyên Thần, còn cắn đau tay hắn.
Quân Nguyên Thần không hề khó chịu chút nào.
"Vật nhỏ này đúng là tính tình nóng nảy, bọn mày...đang muốn báo thù cho y đấy à? Tiếc là vô dụng thôi."
Nhìn thấy dáng vẻ sắp chết của bọn chúng, Quân Nguyên Thần còn phát thiện tâm, đút sữa đã chuẩn bị sẵn cho chúng ăn.
Hai con thú non kêu gào đòi ăn, bất chấp tất cả, chui vào trong chén ngấu nghiến, rất nhanh đã uống hết sạch một bát sữa, sữa dính đầy mặt, cũng có sức kêu meo meo.
"Ha ha!"
Quân Nguyên Thần thấy vui vẻ, lại rót thêm một bát sữa.
"Ai nói mèo rừng khó nuôi? Cho chút đồ ăn, không phải thuần phục rồi sao? À ta biết rồi, bọn họ không cho các ngươi ăn, đúng không? Được, trở về ta phạt bọn họ."
Quân Nguyên Thần tiếp tục nói một mình.
"Bạch Cảnh Trần, ngươi đánh giá quá thấp Bổn vương rồi, ngươi cũng không phải người không thể thay thế được gì đó, chút tình yêu kia của ta đối với ngươi, đã hao mòn gần như cạn sạch rồi, tình độc tự giải, ta cũng có thể yêu người khác."
Hồi tưởng lại giọng nói và dáng điệu của Nam Khanh công tử, khí chất lời lẽ thái độ nói chuyện của y, tâm tình Quân Nguyên Thần dễ chịu. Hắn cuối cùng cũng cảm thấy buồn ngủ, nằm xuống liền thiếp đi.
Quân Nguyên Thần vẫn luôn ngủ rất nông, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng có thể đánh thức hắn, hôm nay hắn chìm vào giấc ngủ sâu, vậy mà lại nằm mộng.
Trong mộng xuất hiện hai người hoàn toàn khác nhau, một người xấu như quỷ dạ xoa, một người đẹp như tiên trên trời.
Hai người họ đều đi về hướng hắn.
Quân Nguyên Thần dĩ nhiên chọn Nam Khanh.
Nhưng khi hắn dắt tay Nam Khanh, một chuyện khiến hắn kinh sợ xảy ra, hai gương mặt trước mắt, vậy mà dần dần hợp lại thành một...
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com