Chương 16
Điền Chính Quốc không nhúc nhích, anh chỉ nói: “Tôi không lạnh”. Thật ra anh sống rất cẩu thả, cho dù đang là ngày mùa đông lạnh nhất, thì khi ra ngoài anh cũng không đeo khăn quàng cổ và găng tay. Hơn nữa giờ anh đang ở trong phòng bật điều hòa ấm áp, nên cảm thấy nóng.
Kim Thái Hanh đã mặc xong áo khoác, nghe thấy lời anh nói, bèn giơ tay tháo khăn quàng cổ xuống, nói: “Vậy đi thôi.”
Điền Chính Quốc cảm nhận được sự mềm mại trên cổ mình biến mất ngay lập tức, anh nhìn thấy Kim Thái Hanh cầm khăn quàng cổ trên tay, một tay khác thì mở cửa phòng đi ra ngoài, nên anh cũng đi theo luôn.
Bọn họ đi ngang qua bàn y tá.
Cô y tá trẻ tuổi ngẩng đầu lên, chào hỏi: “Chủ nhiệm Kim.”
Kim Thái Hanh gật đầu, thái độ có vẻ hơi lạnh nhạt.
Điền Chính Quốc đi ở bên cạnh Kim Thái Hanh, anh hỏi: “Anh là chủ nhiệm rồi à? Giỏi quá vậy?”
Kim Thái Hanh bình thản nói một câu: “Phó chủ nhiệm.”
Điền Chính Quốc mỉm cười nói: “Vậy cũng giỏi lắm rồi.” Thật ra anh không biết, ở độ tuổi của Kim Thái Hanh, có thể trở thành bác sĩ phó chủ nhiệm của bệnh viện top 3 này, không dễ để diễn tả nó chỉ bằng bốn chữ ‘cũng giỏi lắm rồi’ đơn giản như thế được.
Bọn họ đi thang máy xuống lầu.
Vốn Kim Thái Hanh muốn lái xe đi, nhưng Điền Chính Quốc lại nói: “Hay là gọi taxi đi, hôm nay tôi mời anh ăn cơm, anh không lái xe có thể uống chút rượu.”
Kim Thái Hanh vốn đã ấn nút tầng hai, nghe thấy thế lại giơ tay ấn nút tầng một rồi nói: “Được.”
Bọn họ đi ngang qua đại sảnh tầng một của tòa nhà nội trú, từ cửa chính đi thẳng ra vườn hoa, gió lạnh ngay lập tức thổi tới.
Điền Chính Quốc vô thức khép vạt áo lại.
Kim Thái Hanh dừng bước, đeo khăn quàng cổ lên cho anh một lần nữa, còn quấn thêm một vòng quanh cổ anh, rồi nói: “Giờ lạnh rồi.”
Điền Chính Quốc ngẩn ngơ giơ tay sờ khăn quàng cổ, khăn màu xám nhạt, trên đó có logo màu xám đậm, anh không biết rõ về mấy thương hiệu này lắm, nhưng chất liệu của chiếc khăn mềm mại như len cashmese* vậy, trên mạc toàn là tiếng anh, giá cả chắc cũng không rẻ. Hơn nữa mặc dù chiếc khăn này không còn treo tag* nữa, nhưng nhìn rất mới, các nếp gấp đều gọn gàng.
(Len Cashmere, thường được gọi đơn giản là cashmere, là một loại len thu được từ bộ lông của Dê Cashmere. Len Cashmere trưng bởi các sợi rất mỏng chỉ dày 16-18 micron, đảm bảo độ mềm đáng kinh ngạc. Lấy len là một quá trình cực kỳ tốn thời gian. Nó đòi hỏi phải chải thủ công dê cashmere, và sau đó – tách lông ngoài. Màu sắc tự nhiên là xám, nâu hoặc trắng. Loại vải này khá đắt và tốn kém, đó là lý do tại sao len thường được sử dụng để trộn với len của Cừu Merino.
Tag: mảnh giấy dán hoặc cột trên sản phẩm, ghi rõ tên hàng, cách dùng, giá cả.)
“Đây là quà tặng tôi hay là cho tôi mượn dùng tạm thế?” Để giảm bớt bầu không khí khó xử, Điền Chính Quốc bèn mỉm cười nói.
Kim Thái Hanh nói: “Tặng cậu.”
Điền Chính Quốc và hắn cùng đi đến cổng bệnh viện, anh vừa đi vừa nói: “Sao lại tặng khăn quàng cổ? Tôi không sợ lạnh.”
Một lát sau Kim Thái Hanh mới nói: “Đẹp.”
Điền Chính Quốc dừng bước, Kim Thái Hanh cũng dừng lại quay qua nhìn anh.
Khăn quàng cổ đúng là rất đẹp, mượt mà mềm mại vây quanh cổ Điền Chính Quốc, làm anh trông như trẻ ra mấy tuổi, giống một cậu sinh viên đang đi dạo phố với người yêu.
Điền Chính Quốc mỉm cười nói: “Cảm ơn anh.”
Chỗ ăn tối là do Điền Chính Quốc chọn, bởi vì anh khăng khăng hôm nay muốn mời khách, nên mời Kim Thái Hanh tới một quán lẩu điều kiện cũng không tệ lắm.
Thời tiết này rất hợp để ăn lẩu, mọi thứ đều bao phủ một tầng hơi nóng.
Lúc cởi áo khoác ra Điền Chính Quốc cũng lấy khăn quàng cổ xuống, anh cẩn thận gấp lại, quấn vào trong áo khoác rồi còn bảo nhân viên phục vụ lấy bao bọc lại.
Ăn xong, lúc rời đi, Điền Chính Quốc lấy khăn quàng cổ ra, để dưới mũi ngửi thử, thỏa mãn vì không ngửi thấy mùi lẩu.
Đứng bên ngoài quán lẩu, Kim Thái Hanh nói với Điền Chính Quốc: “Tôi đưa cậu về.”
“Không cần đâu,” Điền Chính Quốc đeo khăn quàng cổ lên, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh gọi xe về nghỉ ngơi đi.”
Kim Thái Hanh không đồng ý, mà vẫn nói: “Tôi đưa cậu về trước đã.”
Điền Chính Quốc nói: “Ở đây về nhà tôi gần lắm, đúng lúc tối nay ăn hơi nhiều, có thể tản bộ về cho dễ tiêu.”
Kim Thái Hanh nói: “Tôi tản bộ cùng cậu.”
Điền Chính Quốc rốt cục cũng mỉm cười nói: “Đi thôi.”
Bọn họ men theo con đường cùng nhau chầm chậm bước về phía trước.
Khoảng cách từ đó đến tiệm tạp hóa nhỏ của Điền Chính Quốc rất gần, xung quanh đều là nội thành cũ, có thể nhìn thấy nhà cao tầng, cũng có thể nhìn thấy nhà lầu cũ và cửa hàng cũ.
Men theo ven đường tản bộ cùng Kim Thái Hanh như thế này, làm Điền Chính Quốc nhớ lại rất nhiều chuyện khi còn bé.
Lúc đó bọn họ ra ngoài ăn trộm, bình thường lúc ra khỏi nhà trên người chẳng có một đồng nào cả, không ngồi nổi xe bus, nên cũng đi bộ dọc theo rìa đường.
Nhà của cha nuôi mẹ nuôi ở ngoại thành, bọn họ không dám trộm quá nhiều lần ở vùng lân cận, vì sợ bị nhận ra, nên chỉ có thể dọc theo rìa đường đi thẳng đến ngã tư ở trung tâm thành phố có dòng người tới lui đông đúc. Lần xa nhất Điền Chính Quốc nhớ bọn họ đi mất hai tiếng đồng hồ.
Giày của Kim Thái Hanh không vừa chân, lúc đến nơi, bọn họ ngồi dưới bóng râm ở dưới chân cầu vượt tránh nắng, Kim Thái Hanh cởi giày ra, gót chân bị cọ ra một cái bọng nước vừa lớn vừa sáng bóng.
Điền Chính Quốc không dám chọc thủng bọng nước cho hắn, nên chỉ tìm một ít giấy vệ sinh, dùng sức vò cho thật mềm, rồi bọc gót chân lại cho hắn.
Kết quả tối hôm đó về nhà, miếng giấy vệ sinh đó thấm dịch thể màu vàng nhạt và máu đỏ tươi, dán sát trên gót chân Kim Thái Hanh đã bị nát vụn.
Hai người họ trốn trong phòng, Kim Thái Hanh ngồi bên giường, Điền Chính Quốc ngồi xổm trước mặt hắn, gỡ giấy vệ sinh ra từng chút một, rồi đi lấy nước sạch vào rửa chân cho hắn, cuối cùng tìm một miếng băng dán cá nhân, cẩn thận từng li từng tí một dán lên chân cho hắn.
Sau khi dán xong, Điền Chính Quốc ngồi xổm trước mặt Kim Thái Hanh, ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười hỏi: “Còn đau nữa không?”
Kim Thái Hanh lắc đầu.
Điền Chính Quốc bưng cái chậu dưới sàn nhà lên, đi ra ngoài sân đổ nước.
Tản bộ như thế này làm Điền Chính Quốc tựa như quay về lúc đó, nhưng Kim Thái Hanh đã cao lắm rồi, anh cũng cao, nhưng rốt cục vẫn thấp hơn Kim Thái Hanh mấy centimet.
Trời đã tối từ lâu, bọn họ đi bộ gần nửa tiếng, người trên đường ngày càng ít lại.
Kim Thái Hanh nói rất ít, sau khi từ từ tìm thấy cảm giác khi còn bé, Điền Chính Quốc cũng không cảm thấy Kim Thái Hanh im lặng có gì không tốt cả. Dù sao thì rất lâu về trước hình thức ở chung của bọn họ đã là anh nói, Kim Thái Hanh lắng nghe, anh cũng quen rồi.
Tới gần phía trước tiệm tạp hóa nhỏ của Điền Chính Quốc, bức tường bên ngoài của tòa nhà đang được sửa chữa nên có gắn giàn giáo, người đi đường chỉ có thể đi qua lối đi hẹp giữa cửa hàng và giàn giáo ở tầng trệt của tòa nhà, phải thật cẩn thận ống thép ở dưới chân và trên đầu.
Vốn mùa đông trời lạnh ít người, lại bị giàn giáo chặn lại, nên chuyện buôn bán của dãy cửa hàng này không tốt lắm, đã đóng cửa hết từ sớm rồi.
Ánh sáng đèn đường bị tấm gỗ bắc ngang tầng hai che khuất, lối đi hẹp này bỗng chốc trở nên tối tăm.
Điền Chính Quốc đi ở phía trước, anh nói với Kim Thái Hanh: “Cẩn thận nhé.”
Kim Thái Hanh khẽ “Ừ” một tiếng.
Điền Chính Quốc giơ tay vắt khăn quàng cổ bị rơi xuống lên vai, anh vừa đi vừa nghĩ, tới tiệm tạp hóa, phải giúp Kim Thái Hanh gọi một chiếc taxi đưa hắn về mới được, dù sao thì Kim Thái Hanh cũng đi về cùng anh một quãng xa như vậy. Hơn nữa muộn lắm rồi, mời Kim Thái Hanh vào nhà ngồi cũng không ổn lắm.
Ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy có một người đang đứng hút thuốc ở phía cuối lối đi hẹp đó.
Lúc đó Điền Chính Quốc không nghĩ quá nhiều, mãi cho đến lúc gần tới trước mặt người kia, đốm sáng màu đỏ chợt tắt, người đó ở trong bóng tối duỗi một tay về phía Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc theo bản năng né ra sau, mà Kim Thái Hanh ở sau lưng phản ứng còn nhanh hơn cả anh, hắn túm lấy vai Điền Chính Quốc kéo anh ra sau, mình thì nghiêng người đi vòng qua Điền Chính Quốc, đỡ lấy cánh tay đang đưa tới đó.
Người trong bóng tối sửng sốt, tiếp đó đẩy Kim Thái Hanh ra.
Nhưng chẳng ai thấy rõ Kim Thái Hanh ra tay như thế nào, một giây sau hắn đã bóp cổ người đó, đẩy người đó ra sau. Bọn họ vốn đang ở cuối lối đi, Kim Thái Hanh vừa đẩy một cái là đã đẩy người đó ra ngoài đường cái, mặt của người đó lộ ra dưới ánh đèn đường.
Điền Chính Quốc thấy người tập kích mình là Quan An Lâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com