Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18

Ngày đó ăn tối xong, Điền Chính Quốc dẫn Kim Thái Hanh tới nhà máy bỏ hoang chơi. Mảnh đất trống ở giữa nhà máy cỏ dại mọc um tùm, chờ lúc nào bán đi được mới khai phá lần nữa, bình thường rất ít khi có người.

Lúc tới Điền Chính Quốc cũng không ngờ sẽ có người ở đó, anh bảo Kim Thái Hanh xem thử trước, lúc bản thân định vào trong nhà máy từ đường cửa sổ bị hỏng, thì bị ném một hòn đá đúng ngay vào mông.

Lúc đó Điền Chính Quốc hơi sửng sốt, đầu đã chui vào trong cửa sổ lại ló ra, hỏi Kim Thái Hanh đứng bên cạnh cửa sổ: “Ngôn Ngôn, cậu ném tớ à?”

Kim Thái Hanh không trả lời, mà nhìn về hướng mà hòn đá ném tới, Điền Chính Quốc theo tầm mắt hắn nhìn qua, mới phát hiện có một cậu thiếu niên đang ngồi trên đoạn tường rào cũ nát ở phía bên kia.

Chính là một tên trong đám lưu manh thường ngày hay bắt nạt anh.

Kim Thái Hanh chẳng nói chẳng rằng, mà đi thẳng về phía cậu thiếu niên đó.

Cậu thiếu niên ngồi trên cao nhìn xuống, thấy Kim Thái Hanh đi qua chợt mỉm cười, trong tay đang ước lượng một cục đá nhỏ, nói: “Mày muốn làm gì?”

Kim Thái Hanh cúi người xuống nhặt một hòn đá thật lớn ở dướt đất lên, ném thẳng về phía cậu thiếu niên đang ngồi trên tường rào, hòn đá đập vào bả vai cậu ta, làm cậu ta mất thăng bằng ngã chổng vó ra sau.

Điền Chính Quốc giật mình, vội vã chạy tới  nắm cánh tay Kim Thái Hanh chạy ra ngoài.

Kim Thái Hanh không biết vì sao Điền Chính Quốc phải chạy, nhưng Điền Chính Quốc kéo hắn hắn sẽ không phản kháng, hai người giẫm trên cỏ dại và đá vụn của nhà máy cũ chạy ra ngoài, rồi một mạch chạy về nhà cha nuôi mẹ nuôi.

Lúc này trời vẫn chưa tối hẳn, nhưng cha nuôi mẹ nuôi đã về phòng.

Hai người họ chạy vào, Điền Chính Quốc vẫn chưa thở đều đã vội vàng khóa cổng lại, trước khi khóa còn ló đầu ra ngoài nhìn xung quanh một lúc, sau đó mới tựa lưng trên cánh cửa thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.

Kim Thái Hanh cũng thở hổn hển, vừa thở vừa đặt ánh mắt trên người Điền Chính Quốc, nhìn thấy cọng cỏ rất dài không biết đã dính trên đầu anh vào lúc nào, hắn bèn giơ tay lấy xuống, còn cầm cọng cỏ cọ vào mặt Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc chẳng còn hơi sức đâu mà đập tay hắn xuống, chỉ nói: “Đừng nghịch nữa.”

Kim Thái Hanh bèn vứt cọng cỏ qua một bên.

Một lát sau, Điền Chính Quốc nhặt cọng cỏ lên, ném vào thùng rác nằm trong góc, anh nói với Kim Thái Hanh: “Cậu đừng có chọc giận tụi nó, tụi nó nhiều người lắm, cậu chọc tụi nó, tụi nó sẽ tìm cậu quậy mãi đó, phiền lắm.”

Không biết Kim Thái Hanh có hiểu hay không.

Điền Chính Quốc tới bên cạnh bệ nước, vặn vòi nước, hứng nước lạnh rửa mặt, rồi ngẩng khuôn mặt đầy nước lên hỏi Kim Thái Hanh: “Tắm không?”

Kim Thái Hanh gật đầu bước tới.

Điền Chính Quốc cởi hết áo quần của mình ra, lười đi lấy chậu, dứt khoát giẫm vào trong bệ đứng dưới vòi nước tắm rửa luôn.

Anh không dám tắm lâu, sợ mẹ nuôi nghe thấy tiếng động sẽ ra mắng bọn họ lãng phí nước, nên nhanh chóng trèo ra ngoài, bảo Kim Thái Hanh đã cởi quần áo vào tắm nước lạnh, mình thì chạy đi lấy khăn lông khô để lau người.

Ngày hôm sau Điền Chính Quốc hơi bị cảm.

Anh không biết vì sao mình lại bị cảm, rõ ràng bình thường sức khỏe rất tốt, hơn nữa cũng không phải là lần đầu tiên tắm nước lạnh, nhưng lần này lại bị cảm.

Sáng sớm Điền Chính Quốc hắt xì mấy cái, cha nuôi mẹ nuôi vẫn giục anh nhanh dẫn Kim Thái Hanh ra ngoài làm việc.

Mẹ nuôi còn nói với anh: “Bị cảm mấy ngày nữa sẽ tự khỏi thôi, đừng có yếu ớt như vậy.”

Điền Chính Quốc nghĩ mình chẳng yếu ớt chút nào, nhưng toàn thân cứ thấy choáng váng nặng nề, không có chút tinh thần nào cả.

Hai người họ ra khỏi nhà.

Điền Chính Quốc vừa đi về phía trước vừa nói với Kim Thái Hanh: “Hôm nay không đi xa đâu nhé.”

Kim Thái Hanh gật đầu, im lặng đi bên cạnh anh.

Kết quả đến trưa, bọn họ gặp phải đám lưu manh kia. Bao gồm cả tên thiếu niên bọn họ gặp tối hôm qua, đối phương có tổng cộng năm sáu người, đều lớn hơn một chút so với Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc muốn chạy, nhưng đầu óc không tỉnh táo nên chạy sai hướng, cuối cùng bị cả đám bao vây ở cái nhà máy cũ kia.

Đây là lần đầu tiên Điền Chính Quốc chân chính nhìn thấy Kim Thái Hanh đánh nhau với người ta.

Chắc là Kim Thái Hanh từng học võ, Điền Chính Quốc không hiểu lắm, anh biết có một số đứa trẻ sẽ đi học taekwondo hay judo này nọ, anh không biết rốt cục thì Kim Thái Hanh đã học gì, nhưng hắn đánh nhau rất bài bản.

Nếu đó chỉ là những quy tắc hoặc mánh khóe đánh nhau, Kim Thái Hanh không phải là đối thủ của những đứa trẻ lăn lộn để lớn lên trong xã hội, nhưng trên người hắn lại có sự quyết tâm rất liều mạng.

Năm sáu cậu nhóc thiếu niên để bao vây bọn họ nên vốn đã phân tán ra, ban đầu đụng phải hai người, một tên trong số đó bị Kim Thái Hanh đánh ngất, một tên khác mới lớn tiếng gọi người đến.

Đợi đám người kia xúm lại, đầu tiên Kim Thái Hanh che chở cho Điền Chính Quốc ở một góc hẻo lánh, không cho ai tiếp cận anh cả. Về sau một mình hắn không thể chống đỡ nổi quá nhiều người, sau khi bị kéo ra, có người xách Điền Chính Quốc ra, đạp anh ngã xuống đất.

Không phải là Điền Chính Quốc không thể phản kháng, nhưng dù sao cũng chỉ mới mấy tuổi đầu, vừa gầy lại vừa nhỏ, sức lực cực kỳ chênh lệch với người đối diện. Anh ngã trên mặt đất, tên kia giơ tay nắm lấy vạt áo anh định nhấc anh lên, anh bèn cúi đầu cắn lên tay tên kia, nghe thấy đối phương kêu lên đau đớn, tiếp đó mặt anh hứng một cái tát, lỗ tai vang lên ong ong.

Lúc này Kim Thái Hanh xông tới, hắn chẳng thèm quan tâm đến những người khác, chỉ đè tên thiếu niên ban nãy ra tay với Điền Chính Quốc xuống đất, đấm hết cú này đến cú khác lên người tên thiếu  niên kia.

Trận đánh nhau này diễn ra cực kỳ thê thảm.

Không chỉ Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh thảm, mà đám người đối phương cũng thảm. Cả khuôn mặt Kim Thái Hanh toàn là máu, nhưng vẫn muốn đứng chắn trước mặt Điền Chính Quốc, ánh mắt lạnh lùng nhìn người đối diện, giống như chỉ cần có người dám đụng vào Điền Chính Quốc, hắn sẽ  liều mạng luôn.

Không biết là ai trong đám thiếu niên kia nói một câu: “Thôi vậy, đi thôi.” Những tên khác bèn nhao nhao theo hắn rời đi. Bọn chúng không muốn liều mạng với Kim Thái Hanh, cũng không muốn đánh chết Kim Thái Hanh ở đây, nên bọn chúng rút lui trước.

Lúc này Kim Thái Hanh mới quay đầu lại nhìn Điền Chính Quốc.

Một ống quần của Điền Chính Quốc đã bị xé rách, trên đùi có một vết thương đang chảy máu, mặt và mắt anh đều sưng húp, lúc mở miệng nói chuyện đụng đến vết thương đau đến mức nhíu mày, nhưng anh vẫn hỏi Kim Thái Hanh: “Cậu không sao chứ?”

Đám lưu manh này không phải là lần đầu tiên xích mích với Điền Chính Quốc, nếu như ở giữa không có Kim Thái Hanh thể hiện ra thái độ cứng rắn, chắc có lẽ bọn chúng sẽ không ra tay tàn nhẫn thế này, nên đây là lần đầu tiên Điền Chính Quốc bị đánh đến thảm như vậy.

Nhưng Điền Chính Quốc không trách Kim Thái Hanh, anh vẫn còn nhớ Kim Thái Hanh cố gắng hết sức bảo vệ mình như thế nào.

Ngày đó lúc hai người mang theo đầy vết thương quay về, ngay cả cha nuôi cũng giật mình, ông dẫn bọn họ tới phòng khám nhỏ gần đó để bác sĩ xử lý vết thương.

Lúc đó bác sĩ kiểm tra qua loa cho bọn họ, cả hai người đều không gãy xương, trước mắt chỉ bị tổn thương mô mềm hoặc là rách da, còn nội tạng có bị thương hay không, phòng khám nhỏ cũng chẳng thể kiểm tra được.

Cha nuôi không định dẫn bọn họ đi bệnh viện, chỉ xử lý vết thương qua loa rồi dẫn bọn họ về, trên đường về vừa đi  vừa mắng, trách bọn họ ở bên ngoài gây chuyện, lãng phí tiền của ông.

Sau này Điền Chính Quốc nghĩ, may mà anh và Kim Thái Hanh đều mạng lớn, bị đánh nhiều như vậy nhưng không tổn thương xương cũng không tổn thương nội tạng, nếu không có lẽ cũng chẳng sống được đến bây giờ.

Sau khi về nhà, cả người Điền Chính Quốc đau đến mức như sắp rời ra, anh chỉ muốn được nằm dài trên giường nghỉ ngơi sớm một chút.

Nhưng anh và Kim Thái Hanh vừa vào phòng thì mẹ nuôi xuất hiện ở cửa, tức giận chửi mát bọn họ.

Điền Chính Quốc ngồi ở bên giường, cúi đầu không nói gì, Kim Thái Hanh thì đứng ở cuối giường, nhìn mẹ nuôi đứng ở cửa đang cố sức chửi bọn họ.

Một lát sau, Điền Chính Quốc không nghe thấy mẹ nuôi nói gì nữa, anh ngẩng đầu lên, thì thấy mẹ nuôi đang trừng Kim Thái Hanh, anh cũng nhìn qua Kim Thái Hanh.

Ánh đèn trong phòng không sáng lắm, trên đầu Kim Thái Hanh quấn đầy băng gạc, nhưng vẫn có thể nhìn rõ hắn đang nhìn mẹ nuôi với một vẻ mặt bình tĩnh âm u lạnh lẽo.

Mẹ nuôi chỉ hắn, nói: “Mày nhìn tao như thế làm gì? Mày không phục phải không?”

Điền Chính Quốc chú ý tới cánh tay phải đang buông xuống bên người Kim Thái Hanh, ngón cái tay phải khoát lên ống quần từ từ cọ qua khớp của ngón tay khác. Anh vội vã đứng lên, bước tới bắt lấy tay Kim Thái Hanh, nói: “Đầu cậu bị thương rồi, lần này không dùng được nữa thì phải làm sao đây?”

Kim Thái Hanh không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn bàn tay đang bị nắm chặt của mình.

Điền Chính Quốc nhìn mẹ nuôi, nói: “Mẹ nuôi, đầu cậu ấy bị thương.”

Mẹ nuôi hiểu ra Kim Thái Hanh vốn là một thằng ngốc, không muốn tức giận với thằng ngốc nữa, bà bèn lạnh mặt đi ra ngoài.

Điền Chính Quốc đi tới đóng cửa lại, rồi quay về kéo tay Kim Thái Hanh, nói: “Ngủ thôi.”

Bọn họ không tắm, mà chỉ cởi quần áo bẩn rồi leo lên giường.

Điền Chính Quốc quá mệt mỏi, chẳng có hơi sức đâu mà nói chuyện với Kim Thái Hanh nữa, ngã xuống giường là ngủ đi ngay. Mãi cho đến nửa đêm anh trở mình không cẩn thận đụng tới vết thương trên đùi đau quá nên tỉnh lại, sau đó mới cảm giác được Kim Thái Hanh cả người toàn mùi máu dán sát lấy mình nằm ngủ, anh mơ mơ màng màng giơ tay sờ đầu Kim Thái Hanh, rồi lại nhanh chóng ngủ thiếp đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #vuivẻ