Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33

Long Triển Vũ chào hỏi rồi rời đi, anh ta bước lên một chiếc xe cảnh sát dừng ở ven đường, giao chìa khóa xe cho đồng nghiệp còn mình thì ngồi lên ghế phó lái.

Trước khi đi, anh ta lại nằm nhoài bên cửa sổ xe gọi Điền Chính Quốc: “Cậu lại đây.” Anh ta ngoắc ngoắc ngón tay.

Điền Chính Quốc bước tới, cúi người xuống nhìn hắn qua cửa sổ xe.

Long Triển Vũ ghé sát tai Điền Chính Quốc, thấp giọng nói: “Tôi chắc chắn sẽ bắt được mấy người đó, cũng cho người canh giữ bên này, không để cho Trương Văn Dũng có cơ hội tới tìm cậu làm phiền nữa.”

Điền Chính Quốc nói: “Cảm ơn, cảnh sát Long.”

Long Triển Vũ lại nói: “Nhưng Chu Ngạn là do cậu làm chạy trốn, cậu gọi cậu ta về tự thú đi.”

Điền Chính Quốc hơi bất đắc dĩ: “Tôi không biết Chu Ngạn ở đâu.”

Long Triển Vũ nói: “Giờ vợ con cậu ta đều đang ở bệnh viện, tôi tin cậu ta không thể chạy đi đâu được, cậu nói với cậu ta nếu như ra tự thú, tới tòa án cầu xin thẩm phán, suy xét đến tình hình của gia đình cậu ta, không phải là không thể hoãn thi hành án. Bảo cậu ta suy nghĩ tỉnh táo một chút, đừng gây ra phiền toái lớn hơn nữa.”

Nghe thấy Long Triển Vũ nói câu sau cùng, Điền Chính Quốc chợt nhớ tới người cha dượng của Chu Ngạn bị đánh chết ở nhà, trái tim bất giác cứ đập thình thịch.

Long Triển Vũ nhìn anh: “Vẻ mặt của cậu là sao đấy?”

Điền Chính Quốc nhắm mắt lại, để biểu cảm của mình trông không quá nghiêm trọng, anh từ bên cạnh cửa xe đứng thẳng người lại, nói: “Tôi biết rồi cảnh sát Long, chỉ cần gặp được Chu Ngạn, tôi chắc chắn sẽ khuyên chú ấy.”

Long Triển Vũ gật đầu, gọi đồng nghiệp ở bên cạnh lái xe đi.

Đợi Long Triển Vũ rời đi, Điền Chính Quốc quay đầu lại, nhìn thấy Kim Thái Hanh đang vô cảm đứng im tại chỗ nhìn bọn họ, anh vội vã bước tới, do dự một lát rồi giải thích: “Người ban nãy là cảnh sát phụ trách vụ án.”

Kim Thái Hanh không nói gì.

Điền Chính Quốc xoay người nhìn tiệm tạp hóa mà mình đã kinh doanh hơn hai năm, không nén nổi mà thở dài một hơi, rồi giơ tay cầm cái chổi đang dựng ở góc tường.

Anh định quét hết mấy mảnh thủy tinh vỡ, nhưng trước khi quét, lại ngồi xổm xuống nhặt mấy gói thuốc trông bao bì vẫn còn nguyên và những thứ khác ở dưới mặt đất lên.

Lúc này Kim Thái Hanh bước tới, lấy chổi trong tay Điền Chính Quốc, nắm cổ tay anh nói: “Đi bệnh viện trước đã.”

Điền Chính Quốc nói: “Không cần đâu, tôi không bị thương, chỉ là bàn tay bị mảnh thủy tinh đâm vào thôi.”

Kim Thái Hanh nói: “Cho tôi xem thử.”

Điền Chính Quốc cúi đầu, phải mở băng gạc quấn lộn xộn trên tay cho hắn xem.

Nhưng Kim Thái Hanh lại nói: “Còn trên người nữa.”

Điền Chính Quốc dừng động tác của mình lại, ngước lên nhìn hắn.

Kim Thái Hanh không nói gì nữa, mà cầm tay Điền Chính Quốc, đích thân giúp anh gỡ băng gạc ở trên tay ra.

Vết thương trong lòng bàn tay anh không chảy máu nữa, nhưng vẫn có màu đỏ tươi, hơn nữa có hai chỗ vết thương rất sâu, trông hơi đáng sợ.

Kim Thái Hanh hỏi anh: “Sát trùng chưa?”

Điền Chính Quốc nói: “Dùng cồn xịt lên rồi.”

Kim Thái Hanh buông tay anh ra, xoay người đi đến tiệm thuốc ở phía sau con đường, mua povidine và bông ngoáy tai, sau khi quay về thì nắm chặt tay Điền Chính Quốc, cẩn thận dùng bông ngoáy tai thấm povidine khử trùng vết thương trên lòng bàn tay cho anh.

Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn hắn, chẳng nhìn thấy được quá nhiều biểu cảm trên khuôn mặt hắn.

Kim Thái Hanh dùng băng gạc sạch băng bó lòng bàn tay của anh lại lần nữa, rồi nói: “Đừng để dính nước.”

Điền Chính Quốc khẽ “Ừ” một tiếng.

Tiếp đó Kim Thái Hanh cởi áo khoác trên người ra, giúp Điền Chính Quốc dọn dẹp cửa tiệm, nhặt hàng hóa vẫn chưa bị đập phá hỏng ở dưới đất lên đặt phía trên quầy hàng.

“Ai làm?” Lúc hỏi câu đó giọng Kim Thái Hanh rất lạnh lùng.

Điền Chính Quốc nói: “Mấy tên lưu manh. Tôi báo cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ xử lý, anh đừng lo.”

Kim Thái Hanh hỏi: “Bọn họ muốn làm gì? Có liên quan đến chuyện của Chu Ngạn à?”

Điền Chính Quốc dựa trên quầy hàng vẫn còn nguyên vẹn, nói: “Không liên quan, chỉ là mâu thuẫn nhỏ trước đây thôi, không phải chuyện gì lớn.”

Anh rất sợ làm liên lụy đến Kim Thái Hanh. Kim Thái Hanh khác bọn họ, bọn họ gây chuyện bị bắt nhốt lại mấy ngày cũng chẳng có gì ghê gớm, Kim Thái Hanh ưu tú như vậy, không nên dính phải những chuyện này.

Tạm thời dọn dẹp cửa hàng xong, lúc Điền Chính Quốc định đi vào phòng, chợt nhìn thấy một cái đầu nhỏ từ ngoài cửa ló đầu vào nhìn xung quanh.

Anh dừng bước, nhìn thấy người đang lén lút nhìn vào trong tiệm là bé gái ăn trộm đã lâu lắm rồi không gặp.

Cô bé thấy Điền Chính Quốc đang nhìn mình, bèn mở miệng hỏi: “Còn bánh mì không ạ?”

Hạn sử dụng của bánh mì rất ngắn, hai ngày trước Điền Chính Quốc không mở cửa nên cũng không bảo người ta giao hàng tới, anh nói với cô bé: “Không có bánh mì, bánh quy được không?”

Bé gái lắc đầu: “Vậy thì không cần.” Nói xong, nó xoay người định rời đi.

Điền Chính Quốc vội vã gọi nó lại: “Cô gái nhỏ.”

Cô bé quay đầu lại nhìn anh.

Điền Chính Quốc nói: “Không cần tiền của cháu, bánh quy là chú tặng cho cháu.”

Cô bé ngập ngừng nhìn anh.

Bánh quy và những hàng hóa không đáng giá chẳng hề gặp xui xẻo, Điền Chính Quốc nói với Kim Thái Hanh: “Anh giúp tôi lấy cho cô bé một gói bánh quy với.”

Kim Thái Hanh nhìn quầy hàng, hỏi: “Gói nào?”

Điền Chính Quốc nói: “Gói nào cũng được, lấy gói có nhân đi.”

Kim Thái Hanh cầm một gói oreo, đi tới cửa tiệm, giơ tay đưa đến trước mặt cô bé.

Bé gái ngẩng đầu lên nhìn hắn, không giơ tay ra nhận.

Điền Chính Quốc nằm nhoài trên quầy, khẽ mỉm cười nhìn bọn họ, rồi nói với Kim Thái Hanh: “Anh dịu dàng một chút đi.”

Kim Thái Hanh nửa quỳ nửa ngồi xuống, nói với cô bé: “Ông chủ tặng cho cháu, cầm đi.” Giọng hắn nghe ra cũng có chút nhiệt độ rồi.

Cô bé rốt cục cũng giơ tay nhận lấy, cô quay đầu nhìn Điền Chính Quốc, nói: “Cảm ơn chú.” Tiếp đó bèn xoay người chạy đi.

Kim Thái Hanh đứng lên, Điền Chính Quốc vẫn đang mỉm cười nhìn hắn, còn nói với hắn rằng: “Sau này anh có thể đối xử với con của mình dịu dàng hơn bây giờ một chút không?”

“Tôi sẽ không có con,” lúc nói câu này giọng Kim Thái Hanh rất bình tĩnh, giống như là đang nói mình vẫn chưa ăn tối vậy, hắn đi vào trong: “Người tôi thích không sinh con được.”

Nụ cười trên mặt Điền Chính Quốc chợt cứng lại, tiếp đó có hơi nóng, anh nghĩ có lẽ mặt mình đỏ lên rồi, nhưng lúc đó Kim Thái Hanh không nhìn anh, nên cũng không chú ý tới.

Tình trạng trong phòng cũng chẳng tốt hơn bên ngoài là bao nhiêu, rất nhiều đồ uống Điền Chính Quốc để dựa vào tường bị hất đổ chai lọ đã vỡ hết, đến giờ trên sàn nhà vẫn còn ướt, hơn nữa vì đồ uống có đường, nên giẫm lên cứ dinh dính rất khó chịu.

Sau đó anh phát hiện ra cái khăn quàng cổ mà Kim Thái Hanh tặng cho anh được anh treo trong phòng bị người ta kéo xuống, rơi trên mặt đất giẫm mấy phát.

Điền Chính Quốc bước tới nhặt khăn quàng cổ lên, nói: “Ngày mai tôi đem đi giặt khô.”

Kim Thái Hanh theo tới bên cạnh anh, giơ tay cầm khăn quàng cổ tùy tiện bỏ sang một bên, nói: “Đêm nay tới chỗ tôi ở.”

“Không cần đâu,” Điền Chính Quốc từ chối chẳng chút nghĩ ngợi.

Kim Thái Hanh nói: “Ở đây không ngủ được đâu.”

Điền Chính Quốc quay đầu nhìn cả căn phòng: “Giường vẫn ổn mà.”

Kim Thái Hanh chẳng nói lời nào, chỉ nhìn anh.

Điền Chính Quốc nói: “Tôi quét nước trên sàn nhà ——”

“Tôi không thương lượng với cậu,” Kim Thái Hanh ngắt lời anh, tiếng nói rất nhẹ nhưng giọng điệu lại rất nặng nề.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #vuivẻ