Chương 34
Điền Chính Quốc thu dọn một ít đồ dùng hằng ngày đơn giản, rồi cầm quần áo để tắm rửa đi theo Kim Thái Hanh.
Anh tắt đèn trong phòng, kéo cửa cuốn xuống khóa lại, lúc mở cửa của hàng ghế sau xe để bỏ đồ lên, anh nhìn thấy dưới ghế có một cái thùng máy sưởi ấm vẫn còn mới.
Điền Chính Quốc hơi khựng lại, anh để xong đồ thì đóng cửa xe lại, rồi mở cửa ghế phụ lái ngồi vào.
Kim Thái Hanh đã khởi động ô tô, sau khi Điền Chính Quốc lên xe, hắn im lặng lái xe rời khỏi ven đường.
Điền Chính Quốc cũng ngồi im lặng một lúc, rồi hỏi: “Máy sưởi ấm phía sau là mua cho tôi à?”
Kim Thái Hanh không trả lời anh.
Điền Chính Quốc lại hỏi: “Anh giận phải không?”
Kim Thái Hanh chỉ nhìn anh.
Điền Chính Quốc chợt không nhịn được mà cúi đầu mỉm cười, anh nhớ lại lúc hai người còn bé, có một lần Kim Thái Hanh cũng giận như vậy.
Anh thậm chí không nhớ rõ lần đó Kim Thái Hanh giận vì chuyện gì, có lẽ dưới cái nhìn của anh thì nó chỉ là một chuyện rất nhỏ.
Ngày đó nguyên một buổi tối Kim Thái Hanh đều không để ý đến anh, hơn nữa còn rất cáu kỉnh, lúc ăn cơm mẹ nuôi cứ cằn nhằn bọn họ, Kim Thái Hanh bèn đẩy bát cơm ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn mẹ nuôi chằm chằm.
Lúc đó mẹ nuôi tức giận, vỗ bàn mắng: “Mày nhìn tao như thế làm gì?”
Điền Chính Quốc giật mình, ở dưới gầm bàn giơ tay ra kéo Kim Thái Hanh, thấy Kim Thái Hanh không có phản ứng gì, lại dùng chân khẽ đá hắn.
May mà ngày đó tâm trạng cha nuôi không tệ, ông ta nói với Kim Thái Hanh: “Không ăn thì đi ra ngoài.”
Kim Thái Hanh bèn đứng lên rời khỏi phòng bếp.
Mẹ nuôi vẫn tức giận, mắng: “Chỉ biết lãng phí lương thực!”
Điền Chính Quốc kéo bát cơm Kim Thái Hanh ăn còn dư lại một nửa qua, nói: “Để con ăn cho.”
Nhưng mẹ nuôi lại chỉ anh mà mắng: “Chỉ biết ăn thôi, nuôi mày còn không bằng nuôi heo!”
Điền Chính Quốc bỗng chốc không biết mình nên ăn hay là không nên ăn nữa.
Lúc này cha nuôi mới ngẩng đầu lên nói: “Ồn ào cái gì thế, im lặng ăn cơm đi.”
Sau đó mẹ nuôi không nói gì nữa, ăn cơm xong bảo Điền Chính Quốc mang chén bát đi rửa.
Điền Chính Quốc rửa chén xong quay về phòng, Kim Thái Hanh nằm nghiêng trên giường đưa lưng về phía cửa, nghe thấy tiếng anh cũng không thèm quay đầu lại.
Anh đi tới nằm úp trên giường, dùng ngón tay chọc chọc lưng Kim Thái Hanh, nói: “Đừng giận nữa mà.”
Kim Thái Hanh chẳng thèm quan tâm.
Điền Chính Quốc bèn cởi giày trèo lên giường, quỳ sát bên người Kim Thái Hanh, từ phía sau ló đầu qua người để nhìn mặt hắn, anh thấy mắt Kim Thái Hanh vẫn đang mở, lạnh lùng nhìn chằm chằm vách tường.
“Đừng giận nữa,” Điền Chính Quốc dùng ngón tay chọc chọc mặt Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh bỗng nhiên bắt lấy ngón tay anh, dùng sức rất lớn, nắm chặt đến mức đầu ngón tay Điền Chính Quốc đau đớn.
Điền Chính Quốc kêu lên: “Ôi đau quá.”
Kim Thái Hanh liếc anh một cái rồi thả tay ra.
Điền Chính Quốc dứt khoát nằm úp sấp trên người Kim Thái Hanh, nói: “Ngôn Ngôn, đừng giận tớ nữa được không?” Không đợi Kim Thái Hanh trả lời, anh lại hỏi: “Bữa tối chưa ăn no đúng không? Trong ngăn kéo vẫn còn bánh quy, có muốn tớ đút cho cậu ăn không?”
Kim Thái Hanh xoay người nằm thẳng trên giường, giơ tay nắm chặt cổ áo Điền Chính Quốc, cắn một ngụm lên xương quai xanh của anh.
Điền Chính Quốc lập tức la lên: “Đừng cắn tớ!” Anh hơi sợ, sợ Kim Thái Hanh sẽ thật sự dùng sức cắn xuống.
Lúc đó bọn họ sống chung với nhau đã gần hai năm, Điền Chính Quốc hiểu rõ tính cách của Kim Thái Hanh, anh biết trong lòng Kim Thái Hanh tức giận chẳng có cách nào trút ra hết, há miệng cắn anh là đang nổi nóng, cũng là để cởi bỏ sự thù hận trong mối quan hệ thân mật của hai người, anh không giận, mà chỉ sợ Kim Thái Hanh không điều chỉnh được mức độ nặng nhẹ.
May mà một lúc sau Kim Thái Hanh đã nhả miệng ra, để lại một dấu răng rõ ràng trên xương quai xanh của Điền Chính Quốc, không bị rách da cũng không chảy máu.
Điền Chính Quốc cúi đầu nhưng không thể nhìn thấy, chỉ cảm thấy đau đau, anh bèn rướn tới trước mặt Kim Thái Hanh cho hắn xem, rồi nói: “Cậu xem cậu cắn tớ nè.”
Kim Thái Hanh im lặng nhìn một lúc, vẫn còn muốn cắn lên một bên xương quai xanh khác của anh.
Điền Chính Quốc đẩy hắn ra, xoay người xuống giường, nói: “Không được cắn nữa!” Anh tìm dép lê ở dưới giường xỏ vào, đi tới cạnh tủ tìm bánh quy cất ở bên trong ra, rồi quay về quỳ trên giường, nói: “Cậu ăn một chút đi.”
Kim Thái Hanh nằm im không nhúc nhích.
Điền Chính Quốc kiên nhẫn bẻ bánh quy thành những miếng nhỏ đút tới bên miệng hắn: “Ăn không?”
Lúc này Kim Thái Hanh mới mở miệng ra, ngậm miếng bánh quy từ từ nhai nuốt.
Buổi tối Điền Chính Quốc đút bánh quy cho hắn ăn, rồi lại rót nước cho hắn uống, trước khi ngủ nằm xuống hỏi hắn: “Không giận nữa chứ?”
Kim Thái Hanh không trả lời, im lặng giơ tay ra ôm Điền Chính Quốc, vùi đầu trên bả vai anh, nhắm mắt lại ngủ.
Điền Chính Quốc biết đây có nghĩa là hắn không giận nữa.
Đối với Điền Chính Quốc mà nói, Kim Thái Hanh vẫn rất dễ dụ.
Lái xe vào ga ra của tiểu khu, sau khi xuống xe Kim Thái Hanh nhanh hơn Điền Chính Quốc một bước mở cửa của hàng ghế sau xe ra, cầm hết đồ của Điền Chính Quốc xuống xe.
Đây là lần đầu tiên Điền Chính Quốc tới nơi ở của Kim Thái Hanh, nhìn khu vực và đẳng cấp của tiểu khu là biết giá nhà không hề rẻ. Nhưng Kim Thái Hanh có thể lái chiếc xe 800 ngàn, thì ở nhà mấy triệu cũng chẳng có gì lạ.
Điền Chính Quốc chợt nhớ tới cha mẹ Kim Thái Hanh, hồi đó bọn họ lái xe tới đón Kim Thái Hanh đi, lúc đó Kim Thái Hanh đã tỉnh táo lại, cũng đã nhận ra cha mẹ mình.
Đôi vợ chồng trung niên kia rõ ràng rất quan tâm đến Kim Thái Hanh, lúc đó mẹ hắn còn ôm hắn khóc, bọn họ mặc đồ rất đẹp, lái một chiếc xe mà bé Điền Chính Quốc thấy rất đắt, dẫn Kim Thái Hanh lên xe.
Trước khi lên xe Kim Thái Hanh hất bàn tay mà mẹ hắn đang nắm tay hắn ra, chạy tới trước mặt Điền Chính Quốc dùng sức ôm lấy anh.
Điền Chính Quốc cảm thấy rất buồn, nhưng anh cố gắng làm bản thân mình trông vui vẻ một chút, rồi vỗ lưng Kim Thái Hanh nói: “Nhanh quay về cùng cha mẹ của cậu đi.”
Sau đó Kim Thái Hanh bị kéo ra sau, mặc dù hắn dùng rất nhiều sức để ôm Điền Chính Quốc, lúc đó Điền Chính Quốc có cảm giác mình sắp bị Kim Thái Hanh kéo qua luôn, rồi anh cũng giơ tay đẩy Kim Thái Hanh ra, thở hổn hển đứng trên mặt đất, nhìn Kim Thái Hanh bị kéo vào trong xe.
Sau khi xe ô tô rời đi, Điền Chính Quốc theo cảnh sát về đồn, mịt mờ bất lực chờ đợi tương lai của mình được sắp xếp.
Bọn họ không có số điện thoại, không có thông tin địa chỉ, không có cách liên lạc, cũng không nghĩ đến việc có ngày sẽ gặp lại nhau.
Điền Chính Quốc đứng trong thang máy, nhìn tầng trệt không ngừng nhảy lên, hỏi Kim Thái Hanh: “Cha mẹ anh đâu?”
Kim Thái Hanh đứng bên cạnh anh, trên tay cầm đồ giúp anh nhưng vẫn không thèm nhìn đến anh. Điền Chính Quốc tưởng rằng Kim Thái Hanh không trả lời rồi, thì Kim Thái Hanh chợt cất tiếng: “Chúng tôi không ở cùng nhau.”
Điền Chính Quốc gật đầu.
Việc đầu tiên khi về đến nhà, Kim Thái Hanh bật hệ thống sưởi ấm.
Điền Chính Quốc đánh giá toàn bộ căn nhà, cảm nhận được sự sạch sẽ và quạnh quẽ vô cùng đàn ông hóa, anh hỏi: “Có mấy phòng vậy? Có làm phiền anh hay không?”
Kim Thái Hanh không hề trả lời, mà đi thẳng vào trong, mở cửa một gian phòng, đứng ở cửa nói: “Đây là phòng dành cho khách.”
Điền Chính Quốc đi theo sau hắn, nhìn Kim Thái Hanh đem túi đồ đặt trên tủ đầu giường, sau đó lấy bàn chải đánh răng và khăn mặt mà Điền Chính Quốc mang tới ra khỏi túi, rồi lại tới phòng vệ sinh.
Kim Thái Hanh treo khăn mặt lên, bàn chải đánh răng thì để vào bên trong cốc súc miệng, đối mặt với Điền Chính Quốc đang đứng ở cửa nói: “Cởi quần áo ra.”
“Hả?” Điền Chính Quốc ngây ngẩn hết cả người.
Kim Thái Hanh nói: “Tôi vừa nói, xem thử trên người cậu có vết thương hay không. Bây giờ không lạnh nữa, có thể cởi quần áo rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com