Chương 36
Lúc sau bọn họ cùng tới nhà ăn của bệnh viện ăn sáng.
Kim Thái Hanh dẫn anh tới nhà ăn công chức của bệnh viện, vì không có người ngoài, nên người cũng không nhiều lắm. Có rất nhiều bác sĩ vẫn còn mặc đồng phục, có lẽ là trực đêm buổi sáng đợi kiểm tra phòng.
Dù sao cũng là bệnh viện lớn, bác sĩ y tá rất nhiều, không nhận ra nhau cũng là chuyện bình thường, nên khuôn mặt xa lạ của Điền Chính Quốc xuất hiện trong đó cũng không làm người ta chú ý.
Nhưng rõ ràng Kim Thái Hanh rất có cảm giác tồn tại ở đây, dọc đường Điền Chính Quốc theo hắn tới đây, mấy y tá trẻ gặp được giữa đường gần như đều chủ động chào hỏi hắn, mặc dù Kim Thái Hanh chỉ trả lời bằng khuôn mặt vô cảm, thì mấy cô gái kia cũng chẳng hề giận, ngược lại còn cười mỉm mà rời đi.
Kim Thái Hanh bảo Điền Chính Quốc ngồi xuống cạnh một cái bàn trống, rồi hỏi anh: “Cậu muốn ăn gì?”
Điền Chính Quốc nhìn bữa sáng mà người của bàn bên cạnh đang ăn, nói: “Bánh bao và một bát cháo.”
Kim Thái Hanh gật đầu, cầm thẻ cơm đi mua bữa sáng.
Điền Chính Quốc nhìn bóng lưng Kim Thái Hanh, đồng thời nghe thấy bác sĩ ở một bàn bên cạnh đang kể về kinh nghiệm tối hôm qua cấp cứu bệnh nhân cho y tá ngồi đối diện mình nghe.
Anh lấy điện thoại ra, cúi đầu gửi tin nhắn cho Cố Dao Gia: “Anh đến bệnh viện rồi, ăn sáng xong sẽ tới tìm em.”
Lúc định cất điện thoại, thì có một nam bác sĩ mặc blouse đeo kính ngồi xuống đối diện Điền Chính Quốc.
“Chào cậu, tôi là Đổng Văn Nhạc,” nam bác sĩ chủ động giới thiệu bản thân.
Điền Chính Quốc gật đầu: “Chào anh?”
Đổng Văn Nhạc hỏi anh: “Cậu là bạn của Kim Thái Hanh?”
Điền Chính Quốc hơi mỉm cười: “Phải.”
Đổng Văn Nhạc đẩy kính mắt: “Cậu cũng học y à? Hình như không phải bác sĩ của bệnh viện chúng tôi đúng không?”
Điền Chính Quốc nói: “Tôi không phải bác sĩ.”
Đổng Văn Nhạc dường như hơi ngạc nhiên: “Lần đầu tiên tôi thấy Kim Thái Hanh dẫn bạn tới bệnh viện đó, tôi cứ tưởng người như cậu ta không có bạn.” Thấy Điền Chính Quốc nhìn mình chẳng nói lời nào, Đổng Văn Nhạc lại vội vã nói: “Tôi là bạn đại học của Kim Thái Hanh, bây giờ là đồng nghiệp của cậu ta.”
Điền Chính Quốc cười nhạt gật đầu, anh không tiếp lời, vì không biết rốt cục đối phương muốn nói gì với mình.
Thật ra Đổng Văn Nhạc cũng chẳng muốn nói gì cả, anh ta là một người rất dễ gần, hiếm khi thấy Kim Thái Hanh dời ngày họp dẫn người lạ tới bệnh viện, hơn nữa còn tới ăn sáng ở nhà ăn, nên không kiềm chế được sự tò mò muốn tới hỏi thăm một chút mà thôi.
Lúc này Kim Thái Hanh bưng khay thức ăn quay về, hắn đặt khay thức ăn trên mặt bàn, hỏi Đổng Văn Nhạc: “Có chuyện gì à?”
Đổng Văn Nhạc vội vã đứng lên, nhường chỗ ngồi lại cho Kim Thái Hanh, nói: “Chủ nhiệm Kim, không giới thiệu bạn của mình à?”
Kim Thái Hanh đầu tiên là im lặng đặt bát cháo xuống trước mặt Điền Chính Quốc, đưa đũa cho anh, sau đó hỏi Điền Chính Quốc: “Cậu muốn biết cậu ta không?”
Từ trước đến giờ ở trước mặt người lạ thái độ của Điền Chính Quốc rất ôn hòa, anh mỉm cười nói: “Bác sĩ Đổng, anh ấy đã giới thiệu bản thân rồi.”
Kim Thái Hanh gật đầu, nhìn về phía Đổng Văn Nhạc.
Đổng Văn Nhạc mỉm cười, giơ tay vỗ vai Kim Thái Hanh: “Vậy hai người cứ từ từ mà ăn sáng, tôi không làm phiền nữa.”
Kim Thái Hanh lại để bánh bao và một dĩa đồ chua tới trước mặt Điền Chính Quốc, cuối cùng là sữa và trứng gà.
Đổng Văn Nhạc quay lại bàn của mình, ngồi cùng bàn với anh ta là một nữ bác sĩ bồi dưỡng và hai cô y tá còn trẻ.
Y tá líu ríu hỏi anh ta: “Thế nào? Ai thế?”
Đổng Văn Nhạc lắc đầu: “Chủ nhiệm Kim của mấy cô không nói.”
Nữ bác sĩ bồi dưỡng vừa uống sữa tươi, vừa quay đầu qua nhìn, hỏi: “Đó là Kim Thái Hanh à?”
Đổng Văn Nhạc nói: “Cô cũng nghe qua rồi à?”
Nữ bác sĩ gật đầu: “Đương nhiên là nghe nói qua, mới 30 tuổi đúng không?”
Cô y tá ngồi đối diện cô vội vàng nói: “Phải, đẹp trai nhỉ?”
Nữ bác sĩ nói: “Xuất sắc!” Tiếp đó lại nói: “Cũng đẹp trai nữa!”
Mấy người họ ăn đã gần xong, nhưng thời gian vẫn còn sớm, nên ngồi im tại chỗ không nhúc nhích.
Kim Thái Hanh cầm một quả trứng gà, gõ nhẹ lên mép đĩa, ngón tay thon dài chậm rãi bóc vỏ ra, để vào trong đĩa trước mặt Điền Chính Quốc.
Bên chỗ Đổng Văn Nhạc, hai cô y tá liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó nói: “Chủ nhiệm Kim dùng ngón tay quyến rũ của mình bóc vỏ trứng gà cho người ta.”
“Thì sao?” Đổng Văn Nhạc sắp nghe không nổi nữa, không nhịn được nói: “Bạn bè quan hệ tốt bóc một quả trứng gà thì sao? Với lại ngón tay thì có gì mà quyến rũ?”
Mấy cô gái trong bàn không thèm quan tâm đến anh ta, mà chỉ nhìn qua bên kia.
Đổng Văn Nhạc nói: “Mấy cô thích thì cứ chủ động theo đuổi, cậu ta không có bạn gái mà.”
Cô y tá vội vàng lắc đầu: “Không được, anh ấy lạnh lùng quá.”
Nghe thấy vậy Đổng Văn Nhạc mỉm cười: “Nên kiểu như tôi vẫn tốt hơn đúng không?”
Cô y tá ngồi đối diện anh ta mỉm cười nói: “Chỉ cần anh đẹp trai bằng một nửa chủ nhiệm Kim, thì anh là tốt nhất.”
Nói xong, mấy cô gái đều mỉm cười.
Điền Chính Quốc cảm thấy bữa sáng ở nhà ăn của bệnh viện hương vị cũng không tệ lắm, ít nhất thì nhân bánh bao rất ngon, sau khi ăn hết bánh bao, anh nói với Kim Thái Hanh: “Người ở bàn bên kia cứ nhìn anh mãi.”
Kim Thái Hanh “Ừm” một tiếng, rõ ràng hắn không thèm để ý đến chủ đề này, chỉ nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc, nói: “Ăn trứng gà đi.”
Điền Chính Quốc nhìn hắn, rồi dùng đũa gắp trứng gà đã bóc vỏ lên.
Kim Thái Hanh nói với Điền Chính Quốc: “Buổi sáng tôi phải đi kiểm tra phòng, sau đó có một ca phẫu thuật.”
Điền Chính Quốc vừa ăn trứng gà vừa nghe hắn nói.
Kim Thái Hanh nói: “Nhưng chỉ là tiểu phẫu thôi, chắc trưa là xong. Lát nữa cậu tới thăm con trai của Chu Ngạn à?”
Điền Chính Quốc gật đầu: “Gia Gia sợ lắm, tôi đến ngồi cùng cô ấy.”
Kim Thái Hanh nhìn anh với ánh mắt u ám, nhưng không nói gì, mà chỉ nói: “Buổi trưa tôi tới đón cậu đi ăn trưa.”
Điền Chính Quốc nói: “Phẫu thuật lâu lắm à?”
Kim Thái Hanh nói: “Nếu thuận lợi thì đến chiều là xong.”
Điền Chính Quốc gật đầu, anh vốn định buổi chiều sẽ quay về thu dọn cửa hàng, giờ không biết thời gian có đủ không nữa.
Có lẽ Kim Thái Hanh đoán được anh đang nghĩ gì, bèn nói: “Buổi tối tôi về với cậu.”
Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn hắn, giơ tay cầm hộp sữa trên bàn lên, cắm ống hút uống một ngụm, rồi mới nói: “Có làm lỡ thời gian của anh không?”
Kim Thái Hanh nói: “Vậy cậu đền cho tôi đi.”
Điền Chính Quốc há miệng, không ngốc đến mức hỏi đền như thế nào, chỉ im lặng uống thêm một ngụm sữa nữa.
Kim Thái Hanh lại nói tiếp: “Trước khi tôi đồng ý, không được chuyển khỏi nơi ở của tôi.”
Điền Chính Quốc không nhịn được nói: “Tôi cũng không thể ở cả đời được.”
Kim Thái Hanh nói: “Vì sao không thể?”
Điền Chính Quốc nói: “Một ngày nào đó anh sẽ ——” còn chưa dứt lời, anh đã nghĩ thầm không hay lắm, nên ngậm miệng lại.
Kim Thái Hanh chợt mỉm cười, hắn nhìn Điền Chính Quốc hỏi: “Sẽ thế nào?”
Điền Chính Quốc uống ngụm sữa bò cuối cùng, hộp sữa bò bị hút ra tiếng vang rột rột, anh dùng cái tay quấn băng gạc để bát và rác ở trên bàn vào trong khay, nói: “Không thế nào cả, anh xem thời gian đi, đừng để trễ giờ.”
Dọn bàn xong, Điền Chính Quốc bưng khay thức ăn lên, nhìn xung quanh không biết phải đi đâu.
Kim Thái Hanh đứng dậy nhận lấy khay thức ăn từ trong tay anh, bỗng nhiên dùng giọng điệu nghiêm túc gọi anh: “Điền Chính Quốc.”
Điền Chính Quốc nhìn hắn.
Kim Thái Hanh ghé sát tai anh, nói: “Giờ cậu có thể trốn, nhưng cậu chẳng thể trốn mãi được, cậu biết tôi có ý gì mà.”
Điền Chính Quốc lập tức rất muốn tìm mai rùa đeo trên lưng để bản thân mình trốn vào.
Bọn họ một trước một sau rời khỏi nhà ăn.
Bên bàn của Đổng Văn Nhạc, ba cô gái cứ nhìn hai người họ mãi, cho đến tận khi hai người họ rời đi, hai cô y tá nhìn nhau, lập tức quên mất mình muốn nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com