Chương 40
Giây phút bước tới trước cửa phòng Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc hơi nản lòng. Anh ngập ngừng một lát, rồi giơ tay lên nhẹ nhàng gõ cửa, thầm nghĩ nếu Kim Thái Hanh ngủ rồi, thì hôm nay sẽ không nói nữa.
Kết quả anh mới gõ cửa được hai tiếng, thì nghe thấy giọng Kim Thái Hanh vang lên ở bên trong, hắn nói với anh: “Mời vào.”
Điền Chính Quốc vặn tay nắm cửa, mở cửa thành một khe hở, nhìn thấy trong phòng chỉ bật một cái đèn bàn nhỏ, Kim Thái Hanh đang ngồi dựa vào đầu giường, trên đầu gối mở một quyển sách thật dày.
“Quấy rầy anh à?” Điền Chính Quốc hỏi.
Kim Thái Hanh nhìn anh, nói: “Không quấy rầy, cậu vào đi.”
Điền Chính Quốc bước vào, đứng cạnh giường nói với Kim Thái Hanh: “Tôi có mấy lời muốn nói với anh.”
Kim Thái Hanh gập sách lại để qua một bên, nói với anh: “Ngồi xuống rồi nói.”
Điền Chính Quốc vốn mong Kim Thái Hanh sẽ theo anh tới phòng khách ngồi xuống nói chuyện, lúc này thấy Kim Thái Hanh không có ý định đứng dậy khỏi giường, nên đành phải ngồi xuống bên giường, nhẹ giọng gọi tên hắn: “Thái Hanh.”
Kim Thái Hanh nói: “Cậu muốn nói với tôi chuyện gì?”
Tư thế ngồi nghiêng trên giường không thuận lắm, Điền Chính Quốc do dự một chút, rồi xoay người ngồi xếp bằng đối diện với Kim Thái Hanh ở trên giường.
Ánh mắt của anh vô thức rơi trên quyển sách bên cạnh Kim Thái Hanh, anh nhận ra đó là một quyển sách bằng tiếng anh, mấy thuật ngữ trên đó anh hoàn toàn không hiểu.
Kim Thái Hanh theo ánh mắt anh nhìn sang, hắn đặt một tay lên bìa sách, hỏi anh: “Không ngủ được à? Có muốn tôi đọc sách cho cậu nghe không?”
Điền Chính Quốc mỉm cười: “Anh đọc tôi cũng không hiểu, vừa khéo thôi miên hả?”
Ngón tay thon dài của Kim Thái Hanh gõ nhẹ lên bìa sách cứng ngắc, suy nghĩ một lát mới nói: “Muốn đọc truyện tranh không?”
Nghe thấy hai chữ truyện tranh, Điền Chính Quốc lập tức nhớ tới quyển《Mê Tình Bảo Điển》, anh cố nén xấu hổ không giơ tay lên che mặt, nói: “Không đọc, tôi cũng là người sắp 30, đã không còn hứng thú gì với truyện tranh nữa rồi.”
Kim Thái Hanh “Ồ” một tiếng, hỏi anh: “Vậy cậu cảm thấy hứng thú với cái gì?”
Điền Chính Quốc rất ít khi nghe thấy câu hỏi này, trước đây anh có rất nhiều bạn, mọi người thường cùng nhau uống rượu nói chuyện, nhưng gần như không có ai hỏi anh cảm thấy hứng thú với chuyện gì.
Nghĩ kĩ lại, hình như anh cũng không đặc biệt hứng thú với chuyện gì cả, nhất là sau khi rời khỏi trường học ra ngoài đi làm, trước tiên lập ra mục tiêu tiết kiệm tiền, sau đó bèn vất vả kiếm tiền. Đến giờ, mục tiêu lớn nhất của anh là nhanh chóng trả tiền lại cho Kim Thái Hanh.
“Tôi cũng không biết,” Điền Chính Quốc nói: “Không đặc biệt hứng thú với thứ gì cả.”
Kim Thái Hanh gật đầu: “Tôi cũng không đặc biệt hứng thú với thứ gì cả.”
Nghe thấy vậy, Điền Chính Quốc hơi ngạc nhiên: “Anh không có hứng thú với công việc à?”
Kim Thái Hanh nói: “Công việc chỉ là công việc, chọn một việc rồi làm nó một cách tốt nhất, không nhất định phải cần hứng thú.” Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng đó là suy nghĩ trước khi gặp lại cậu.”
Điền Chính Quốc sửng sốt, trái tim anh bắt đầu từng chút một từ từ đập thình thịch, anh nghĩ mình phải ngăn Kim Thái Hanh nói tiếp, nhưng lúc này nhìn Kim Thái Hanh anh lại không nói thành lời.
Kim Thái Hanh nói: “Sau khi gặp lại cậu, tôi mới nhận ra không phải bản thân mình thật sự không có hứng thú với thứ gì cả.”
Điền Chính Quốc dời tầm mắt đi chỗ khác, anh lần nữa gọi: “Thái Hanh.”
Kim Thái Hanh: “Cậu gọi tên tôi lần thứ hai rồi đó.”
Điền Chính Quốc hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn nói ra những lời trong lòng mình: “Anh nói không được sự đồng ý của anh thì không cho tôi rời đi, nhưng anh đã bao giờ nghĩ đến cuối cùng chúng ta rồi sẽ ra sao không?”
Kim Thái Hanh nói: “Cái gì ra sao?”
Điền Chính Quốc cúi đầu, nhìn đầu gối của mình đang tựa trên mép chăn mỏng của Kim Thái Hanh, anh nói: “Tôi nhớ khi còn bé, lúc cha mẹ anh tới dẫn anh đi, thật ra tôi rất mong anh đừng đi, lúc ấy tôi nghĩ anh là người thân duy nhất của mình.” Những lời này, từ trước đến giờ Điền Chính Quốc chưa từng nói với ai khác cả.
Đến giờ anh vẫn còn nhớ sau khi Kim Thái Hanh bị dẫn đi, một mình anh cô đơn ngồi trên ghế dài ở đồn công an, anh rất muốn khóc, nhưng lại cố chịu đựng. Lúc có người tới nói chuyện với anh, anh còn cố gắng làm cho bản thân mình trông ngoan ngoãn một chút, sợ người khác sẽ ghét mình.
Lúc này Kim Thái Hanh ngồi thẳng người lại, hắn giơ tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay Điền Chính Quốc, dường như sợ đụng đến vết thương trên tay Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh chỉ nắm ngón tay duỗi ra từ trong mép băng gạc của anh.
Điền Chính Quốc không tránh, giây phút này, bọn họ như quay lại lúc hơn 10 tuổi.
“Thế nhưng,” một lúc lâu sau, Điền Chính Quốc mới nói tiếp: “Tôi biết anh phải quay về với cha mẹ mình, tôi không có tư cách giữ anh ở lại, anh có cuộc sống của riêng anh.”
Giọng Kim Thái Hanh rất trầm: “Cậu nghĩ giờ tôi không có tư cách giữ cậu lại?”
Điền Chính Quốc lắc đầu: “Không phải tôi có ý này, tôi chỉ muốn nói, chúng ta không còn là trẻ con nữa, cho dù có là anh em ruột thịt, thì sau khi lớn lên cũng chẳng thể nào sống cùng nhau, ai rồi cũng sẽ có gia đình của riêng mình.”
Kim Thái Hanh: “Cậu sẽ có gia đình ư?”
Điền Chính Quốc nói: “Tôi không chắc sẽ có, nhưng tôi biết anh chắc chắn sẽ có, anh rất ưu tú, không biết có bao nhiêu cô gái cũng ưu tú như vậy muốn gả cho anh.”
Kim Thái Hanh gật đầu, hắn vẫn nắm ngón tay Điền Chính Quốc, nói: “Cậu nghĩ vậy à?”
Điền Chính Quốc nhìn hắn: “Tôi mong anh sống tốt.”
Kim Thái Hanh hỏi Điền Chính Quốc: “Vậy giờ cậu sống có tốt không?”
Từ trước đến giờ không thể nói là Điền Chính Quốc sống tốt, nhưng anh cũng không nghĩ mình sống không tốt, cuộc sống này vốn dĩ đã được định sẵn như thế rồi, có hối hận cũng chẳng có ý nghĩa gì, anh nói với Kim Thái Hanh đồng thời cũng là tự nói với mình: “Tôi cảm thấy rất tốt.”
Kim Thái Hanh nói: “Tôi cũng mong cậu sống tốt.” Nói xong, hắn mỉm cười chẳng chút báo trước, kéo tay Điền Chính Quốc lên nhẹ nhàng đè trên ngực mình: “Nhưng tôi không kiềm chế được chính mình, cho dù cậu cảm thấy không tốt, tôi cũng không muốn để cậu rời xa tôi thì sao?”
Điền Chính Quốc sửng sốt.
Nụ cười trên mặt Kim Thái Hanh biến mất, hắn nhìn Điền Chính Quốc bằng ánh mắt rất chăm chú: “Điền Chính Quốc, tôi đang rất cố gắng để kiềm chế, tôi vẫn đang cho cậu thời gian, cậu hiểu không?”
Trong lòng Điền Chính Quốc run lên, anh muốn rút ngón tay ra khỏi tay Kim Thái Hanh.
“Đừng,” Kim Thái Hanh càng nắm chặt tay anh: “Tôi không muốn làm cậu bị thương, cậu sẽ đau đó. Cậu hỏi tôi có từng nghĩ tới việc sau này sẽ ra sao không, tại sao tôi lại chưa từng nghĩ tới được chứ? Từ ngày gặp lại cậu, tôi vẫn luôn nghĩ, có lúc nghĩ đến mức đau hết cả đầu. Tôi đã nghĩ xong lâu rồi, sau này của chúng ta chính là cậu ở lại bên cạnh tôi, không có sự đồng ý của tôi, cậu không được rời đi nửa bước.”
“Kim Thái Hanh ——” Điền Chính Quốc nghe thấy giọng nói của chính mình trở nên hơi bất ổn.
Kim Thái Hanh giơ cánh tay khác đang đặt ở bên cạnh lên, chỉ vào đầu mình: “Chỗ này khi còn bé từng bị thương, chắc chắn cậu vẫn nhớ.”
Điền Chính Quốc nhìn động tác của hắn, nhớ lại vết thương trên đầu hắn trong lần đầu tiên gặp nhau.
Kim Thái Hanh nói: “Có lẽ đến giờ nó vẫn chưa bình thường hoàn toàn, cho nên giây phút gặp lại cậu mới có thể kích động như vậy, thậm chí còn hối hận vì lúc đó đã buông bàn tay đang ôm cậu ra, nếu như tôi không buông tay, thì chúng ta sẽ không xa nhau lâu như vậy phải không?”
Trong lòng Điền Chính Quốc sôi trào, rất nhiều cảm xúc đang cùng nhau cuồn cuộn dâng lên.
Lúc này Kim Thái Hanh nắm tay anh, đưa đến bên môi mình hôn nhẹ một cái, rồi nói: “Nên đừng nói với tôi là em muốn đi nữa, em không đi được đâu.”
Có một khoảnh khắc, Điền Chính Quốc dựng hết lông tơ vì câu nói này của hắn, nhưng giây tiếp theo, lại bị càng nhiều cảm xúc phức tạp hơn hòa tan, trong lòng bị sự mâu thuẫn giày vò, không biết phải làm sao.
Bọn họ mặt đối mặt ngồi trên giường, một lúc lâu sau vẫn chẳng nói gì.
Vẻ mặt của Kim Thái Hanh rất bình tĩnh, hắn giơ tay vén mấy sợi tóc rủ xuống trước trán Điền Chính Quốc, rồi nói với anh rằng: “Đừng sợ, tôi sẽ cho em thời gian.”
Điền Chính Quốc nhìn hắn.
Kim Thái Hanh nói: “Tôi không nỡ làm em tổn thương.”
Điền Chính Quốc im lặng một lúc lâu, rồi mới hỏi: “Giờ còn đau không?”
Kim Thái Hanh trả lời anh: “Thỉnh thoảng.”
Điền Chính Quốc khẽ thở dài, giơ tay lên nhẹ nhàng sờ đỉnh đầu Kim Thái Hanh, rồi gọi tên hắn như khi còn bé: “Ngôn Ngôn.”
Kim Thái Hanh cụp mắt, lông mi run rẩy đáp: “Ừm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com