Chương 43
Bữa tối của Kim Thái Hanh rất đơn giản, hắn gọi một phần thức ăn ngoài, túi nhựa đóng gói vẫn chưa mở ra, đặt trên bàn trong căn phòng làm việc yên tĩnh của hắn.
Điền Chính Quốc cùng hắn quay về phòng, anh ngồi trên chiếc ghế đối diện bàn làm việc của hắn, nhìn hắn gỡ túi mở hộp cơm tiện lợi ra, bên trong là một phần cơm chiên, phía trên có thêm mấy miếng dưa chua.
“Chỉ ăn những thứ này thôi à?” Điền Chính Quốc hỏi hắn.
Kim Thái Hanh “Ừ” một tiếng, cầm lấy thìa nhựa, ngẩng đầu lên hỏi Điền Chính Quốc: “Em ăn chưa?”
Điền Chính Quốc nói: “Tôi ăn rồi, anh nhanh ăn đi.”
Động tác ăn cơm của Kim Thái Hanh rất nhanh nhưng cũng rất im ắng.
Điền Chính Quốc chống một tay dưới cằm, dựa trên mép bàn làm việc, một lát sau nói: “Hôm nay tôi gặp Chu Ngạn rồi.”
Kim Thái Hanh dừng lại.
Điền Chính Quốc lại nói: “Anh nhanh ăn đi, tôi chỉ muốn tâm sự thế thôi.”
Kim Thái Hanh tiếp tục ăn cơm.
Điền Chính Quốc nói: “Tôi nghe Gia Gia nói, hôm nay cảnh sát tới tìm cô ấy hai lần rồi, ngoài hành lang hình như cũng có cảnh sát canh giữ, tôi rất sợ Chu Ngạn gây ra chuyện gì đó.”
Kim Thái Hanh chợt nói: “Em gặp cậu ta nhưng không báo cảnh sát?”
Điền Chính Quốc dùng cái tay quấn băng gạc của mình vuốt tóc ở trước trán ra phía sau: “Tôi muốn dẫn chú ấy đi tự thú.”
Giọng Kim Thái Hanh chẳng mang theo chút tình cảm nào: “Cậu ta gây ra chuyện gì, không phải trong lòng em hiểu rất rõ sao?”
Điền Chính Quốc nhìn hắn: “Anh muốn nói gì?”
Nhưng Kim Thái Hanh không lập tức nói tiếp, hắn múc một thìa cơm chiên bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai kĩ nuốt xuống, sau đó cầm chai nước khoáng uống một hớp, rồi mới nói: “Cái chết của cha dượng cậu ta không liên quan gì đến cậu ta ư?”
Điền Chính Quốc cực kỳ bất an, sự bất an đó không chỉ vì nhìn thấy cảnh sát ở bệnh viện, mà còn bắt nguồn từ vụ án giết người không rõ đầu đuôi của cha dượng Chu Ngạn, nhưng anh không muốn đối mặt cũng không muốn thừa nhận, mà chỉ vô thức nói: “Chú ấy không phải người như thế.”
Kim Thái Hanh nói: “Vì sao cậu ta không thể là người như thế?” Nói xong, hắn không nói thêm gì nữa, mà tiếp tục ăn phần cơm chiên của mình.
Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh, một lát lâu sau chẳng nói gì. Anh nhớ khi còn bé, Kim Thái Hanh chẳng thích Chu Ngạn chút nào.
Lúc Chu Ngạn mới được cha nuôi dẫn về, không có phòng thừa, Điền Chính Quốc dựng một cái giường lò xo từ phế phẩm cha nuôi nhặt về trong gian phòng của mình, bảo cậu ta ngủ trên đó.
Buổi tối ngày đầu tiên, Chu Ngạn có vẻ hơi hưng phấn, cứ muốn nói chuyện với Điền Chính Quốc mãi.
Điền Chính Quốc nằm nói chuyện với Chu Ngạn, Kim Thái Hanh ngủ ở bên cạnh từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, một lát sau Điền Chính Quốc quay đầu lại, phát hiện hắn vẫn đang mở mắt, nhìn về phía Chu Ngạn bằng ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn.
Kim Thái Hanh sau khi trưởng thành không còn xuất hiện ánh mắt đó nữa, nhưng hồi đó, đó là biểu hiện khi Kim Thái Hanh cực kỳ không thích một người.
Điền Chính Quốc không thích ánh mắt này của hắn, nên giơ tay lên bịt mắt hắn lại.
Kim Thái Hanh nằm im, Điền Chính Quốc che đi tầm mắt hắn hắn cũng không nhúc nhích, một lát lâu sau mới chớp mắt, lông mi quét qua lòng bàn tay Điền Chính Quốc.
Chu Ngạn vẫn đang nói chuyện.
Nhưng Điền Chính Quốc chẳng nghe vào, anh đang trêu Kim Thái Hanh, anh chậm rãi dời bàn tay đang che đôi mắt của Kim Thái Hanh đi, chỉ để lộ một con mắt của hắn, rồi nhìn thẳng vào mắt hắn.
Lúc tầm mắt của Kim Thái Hanh hoàn toàn bị Điền Chính Quốc chiếm giữ, ánh mắt hắn lập tức trở nên sạch sẽ thuần túy, độ cong của khóe mắt cũng rất dịu dàng.
Nhìn được một lúc, Điền Chính Quốc thả tay xuống, để hai mắt Kim Thái Hanh hoàn toàn lộ ra, sau đó mỉm cười nhìn hắn, Kim Thái Hanh nhìn anh rất lâu, rồi duỗi tay tới nắm lấy tay Điền Chính Quốc, che lên mắt mình, không muốn nhìn anh nữa.
Giờ Điền Chính Quốc mới nhớ lại, từ trước đến nay Kim Thái Hanh cũng chỉ quan tâm đến một mình anh.
Kim Thái Hanh ăn hết phần cơm chiên kia, hắn đặt thìa nhựa trong hộp cơm, đậy nắp lại, rồi buộc chặt túi nhựa ở bên ngoài.
Điền Chính Quốc hỏi hắn: “Anh không có chút tình cảm nào với Chu Ngạn cả ư?”
Kim Thái Hanh nói: “Không có.”
Vì câu trả lời này của hắn, trong lòng Điền Chính Quốc chợt hơi khó chịu, chính anh cũng không biết mình đang khó chịu vì Chu Ngạn hay là khó chịu vì Kim Thái Hanh, đồng thời anh còn cảm thấy bản thân mình hơi khác người, anh cầm hộp cơm không trên mặt bàn của Kim Thái Hanh lên, đứng dậy đi tới cửa ném vào thùng rác, lúc xoay người lại anh nói với Kim Thái Hanh: “Anh quá lạnh lùng.” Anh vốn muốn nói “Quá máu lạnh”, nhưng lại không nỡ nặng lời như thế với Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh ngồi phía sau bàn làm việc của mình, ngẩng đầu nhìn Điền Chính Quốc, nói: “Có lẽ vậy, em có muốn làm tôi nóng lên không?”
Điền Chính Quốc đầu tiên là sửng sốt, anh nghi ngờ mình hiểu sai ý của Kim Thái Hanh, nên hỏi: “Gì cơ?”
Kim Thái Hanh rất thản nhiên: “Em có thể làm cho tôi nóng lên.”
Điền Chính Quốc nhận ra mình không hiểu sai ý, mặc dù vẻ mặt của Kim Thái Hanh rất đứng đắn, nhưng lời nói thì chẳng đứng đắn chút nào. Khoảnh khắc đó, Điền Chính Quốc cảm thấy bản thân vừa xấu hổ vừa tức giận, anh giơ tay mở cửa phòng làm việc đi ra ngoài: “Tôi về đây.”
Kim Thái Hanh đứng dậy đuổi tới, ở trên hành lang kéo tay anh ngăn anh lại.
Điền Chính Quốc nói: “Anh còn muốn nói gì nữa?”
Kim Thái Hanh hỏi anh: “Sao lại giận?”
Điền Chính Quốc vẫn chưa hết bực: “Tôi đang nói chuyện nghiêm chỉnh với anh.”
Kim Thái Hanh gật đầu: “Em muốn nói chuyện của Chu Ngạn với tôi, vậy em cứ nói tiếp đi, tôi sẽ nghe em nói.”
Điền Chính Quốc bị hắn kéo quay lại trong phòng làm việc.
Cửa phòng làm việc đóng lại lần nữa.
Lúc này Kim Thái Hanh kéo Điền Chính Quốc tới bên cạnh ghế của mình, hắn ngồi xuống nhưng vẫn không buông tay Điền Chính Quốc ra.
Điền Chính Quốc hỏi hắn: “Anh làm gì thế?”
Kim Thái Hanh trả lời: “Xem vết thương trên tay em.”
Điền Chính Quốc không nói gì nữa.
Kim Thái Hanh ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Được không?”
Từ trước đến giờ Điền Chính Quốc là người thích mềm không thích cứng, anh chẳng thể nào từ chối nổi khi Kim Thái Hanh bày ra thái độ này, nên chỉ có thể nói: “Anh xem đi.”
Kim Thái Hanh cúi đầu, cẩn thận mở băng gạc trên tay anh ra, những vết xước nông trên lòng bàn tay anh dường như đã sắp khép miệng, nghiêm trọng nhất là mảnh vỡ găm vào lòng bàn tay phải, vết thương mặc dù hơi sâu, nhưng rất ngắn, giờ đã đóng vảy ngưng chảy máu.
“Tay trái không cần băng bó nữa,” Kim Thái Hanh nói, sau đó mở ngăn kéo bên hông bàn làm việc ra.
Lúc ngăn kéo mở ra vừa vặn đụng vào đùi Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc nghiêng người qua định lùi lại nửa bước.
Nhưng Kim Thái Hanh chợt nắm cổ tay anh kéo anh tới trước mặt mình, một cánh tay ôm eo anh để anh quay lưng ngồi trên đùi mình.
Điền Chính Quốc giật mình, vội vàng muốn đứng lên.
Kim Thái Hanh dùng sức rất lớn, cánh tay ôm chặt eo anh, dán sát mặt lên lưng anh, nói: “Tôi không có ác ý với Chu Ngạn.”
Điền Chính Quốc sốt ruột nói: “Anh để tôi đứng lên trước đã!”
Sống mũi cao của Kim Thái Hanh cọ nhẹ lên cột sống nhô ra trên lưng Điền Chính Quốc, hắn nói: “Nếu không tôi cũng sẽ chẳng đồng ý với em cho cậu ta mượn tiền để chữa bệnh cho con trai.”
Nghe Kim Thái Hanh bỗng nhiên nhắc tới chuyện tiền nong, Điền Chính Quốc thôi giãy dụa, anh nói: “Tôi chắc chắn sẽ trả tiền lại cho anh.”
Nhưng Kim Thái Hanh không nói tiếp chuyện tiền nong nữa, mà nói: “Tôi không thích Chu Ngạn, sợ em dồn hết tinh thần và sức lực cho cậu ta, rồi cuối cùng lại thất vọng.”
Điền Chính Quốc có thể cảm nhận được lúc nói chuyện hắn vẫn dán sát sau lưng mình, mặc dù còn cách lớp quần áo dày của mùa đông, nhưng Điền Chính Quốc vẫn có cảm giác sau lưng hơi ngứa ngáy vì hơi thở lúc hắn nói chuyện.
Lúc này Kim Thái Hanh kéo ngăn kéo ra, vừa vặn chắn trước đầu gối Điền Chính Quốc, hắn nói với Điền Chính Quốc: “Đừng cử động, đợi một lát để tôi xử lý miệng vết thương cho em.”
Điền Chính Quốc khăng khăng nói: “Anh để tôi đứng dậy đi.”
Giọng nói của Kim Thái Hanh rất dịu dàng: “Nhanh thôi, kiên nhẫn một chút.”
Hắn lấy bình xịt povidine và bông băng trong ngăn kéo ra, để Điền Chính Quốc ngồi nghiêng trên đùi mình, trước tiên nắm tay trái của Điền Chính Quốc, dùng bình xịt sát trùng cho anh, rồi dùng tăm bông cẩn thận lau khô; lúc đến tay phải, sau khi sát trùng xong, hắn xé miếng dán bông băng ra, chỉ dán vào vết thương sâu nhất ở trên lòng bàn tay.
Lúc hắn làm việc này, Điền Chính Quốc không giãy dụa đòi đứng dậy nữa, chỉ có thể cố gắng dịch người về phía trước, gần như là ngồi trên đầu gối của Kim Thái Hanh. Đều là đàn ông trưởng thành, Điền Chính Quốc cảm thấy tình huống trước mắt rất khó xử, anh không muốn gặp phải tình huống làm mình phải khó xử hơn.
Kim Thái Hanh nói: “Cố gắng đừng đụng nước, trong ngăn kéo ở nhà có găng tay dùng một lần.”
Điền Chính Quốc vô thức nói: “Sao anh không nói sớm?”
Kim Thái Hanh không nói gì, mà chỉ mỉm cười.
Lúc này, cửa phòng làm việc chợt bị người ta đứng bên ngoài gõ dồn dập.
Điền Chính Quốc lập tức đứng dậy khỏi đùi Kim Thái Hanh.
Nhưng người bên ngoài rõ ràng sốt ruột hơn, không đợi Kim Thái Hanh trả lời đã tự vặn cửa phòng ra, ló đầu vào nói: “Tiểu Kim à?”
“Chủ nhiệm Dư?” Kim Thái Hanh ngồi trên ghế, nhìn về người đang đứng ở trước cửa.
Đó là chủ nhiệm của khoa bọn họ, họ Dư, đã gần 60 tuổi, ông hơi khựng lại, rõ ràng nhìn thấy Điền Chính Quốc vừa đứng lên khỏi đùi Kim Thái Hanh, một lát lâu sau vẫn không phản ứng lại, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc có cảm giác mình sống 28 năm, chưa từng lúng túng như thế bao giờ.
Kim Thái Hanh thì lại rất thản nhiên, hắn nói: “Có chuyện gì ạ?”
Chủ nhiệm Dư lấy lại tinh thần, giọng nói hơi mất tự nhiên: “À, gì nhỉ, hôm nay cậu trực hả?”
Kim Thái Hanh đứng dậy, đi tới trước mặt Điền Chính Quốc ngăn tầm mắt của chủ nhiệm Dư lại: “Vâng ạ.”
Chủ nhiệm Dư gãi mái tóc thưa thớt của mình: “À, cậu có nhìn thấy một cái đồng hồ của tôi ở phòng trực không?”
Nghe thấy vậy Kim Thái Hanh đi về phía ông: “Để tôi đi tìm cùng chú.”
Lúc bọn họ ra khỏi phòng làm việc, Kim Thái Hanh tiện tay đóng cửa lại.
Điền Chính Quốc đặt mông ngồi trên ghế của Kim Thái Hanh, nằm nhoài trên mặt bàn, giơ tay ôm đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com